Chương 12

Được em đồng ý làm cho Kang-won vui lắm, người anh ấy có tình cảm đặc biệt sẽ dẫn đến đấy coi như "ra mắt" Người mẹ quá cố của mình

-" À đúng rồi!!! Y/n ở đây đợi anh nhé"
Chạy đi mất

-" Ủa????" Nhìn theo

[ 5 phút sau ]

-" Đây~ bánh của em" Đưa

-" Phụt... Haha em nói đùa thôi mà anh mang lên thật à" Cười thành tiếng

-" Tất nhiên, cho dù đó là em nói đùa anh cũng sẽ có cho em" Cười theo

-" Wow~ nhiều thật đó. Em cảm ơn anh nha, em sẽ chia cho Kwan và Chija"

-" Đây là trả công trước cho em đó nha
Hứa rồi thì mai đi cùng anh"

-" Rồi rồi~ em biết rồi mà. Thôi anh làm tiếp đi, em vào phụ dì Kang nữa"

-" Em đi đi, tạm biệt "

Em hớn hở chạy vù vào nhà và lên thẳng phòng cất món quà Kang-won cho thật kỉ. Sau đó quay qua mở cửa để xuống nhà nhà phụ dì Kang nhưng không ngờ lại va vào một bờ ngực rắn chắc, ngước mắt nhìn lên thì hóa ra là người quen

-" Cậu.... Sao cậu lại ở đây" Xoa đầu

-" Tôi tìm em"

-" Cậu cần gì??"

-" Tập gym cả buổi bên phòng mà cũng chẳng có nổi một ly nước" Lau mồ hôi

-" Tôi... Đi mua đồ cùng dì Kang nên không biết. Sao.... Sao cậu không nhờ Kwan mang nước lên" Ấp úng

-" Tập mệt, phải có ly nước do em mang lên thì tôi mới uống"

-" .......... "

Lúc nào trước mặt anh ta thì em cũng phải "cứng họng" hết, những lời nói toàn mang ý ẩn hiện không mà. Nhìn cô gái hai bên má bắt đầu ửng đỏ lên làm anh ta càng muốn trêu chọc hơn nữa. Cúi thấp người xuống, dùng mũi mình cọ cọ vào chóp mũi em một chút

-" Em đang cố lẫn tránh tôi thì phải"

-" Sao.... Sao cậu nói vậy" Lùi lại

-" Cả ngày hôm qua em cứ quấn lấy bà Kang, em không muốn gặp tôi đấy"

-" K-không.... Không phải, tôi bận thật mà" Bị nói trúng tim đen

-" Ừm hửm~ coi như tôi hiểu nhầm em"
Đứng thẳng lên

-" V-vâng.... "

Nhận được câu trả lời khá hài lòng nên cũng có chút vui, một tiếng chụt vang lên. Em đơ ra ôm lấy một bên má vừa bị anh ta hôn lên

-" Nè!!!! Cậu làm cái gì vậy hả?! Tôi không đồng ý" Nhíu mày

-" Rồi rồi không thế nữa, em đừng tức giận với tôi thế chứ" Buồn cười

-" Cậu.... Cậu!!!! Tôi xin phép" Đi va phải vào cửa"

-" Đấy!!! cẩn thận, có đau không?!" Liền đỡ lấy

-" Không... Không sao" Lật đật chạy đi

Chỉ biết đứng đó nhìn theo mà thôi, em đi nhanh đến nổi quên cả khóa cửa phòng. Để cho anh ta khóa lại giúp, khóa xong cũng về phòng mình tắm táp lại và chuẩn bị đi làm

[30 phút sau ở dưới bàn cơm]

-" Mẹ sao hôm nay lại đọc báo" Kéo ghế ngồi

Bà Kim: " À thấy trên bàn nên đọc thử" Vẫn cố đọc tuy nhìn không rõ

-" Mắt mẹ kém rồi không có kính thì sao thấy rõ được. Nào đưa đây con đọc cho mẹ nghe "

Anh ta cũng bị cận nhẹ nên khi đọc sách hay báo thì đều mang kính. Cầm trên tay tờ báo, lấy kính trong chiếc hộp nhỏ mang vào và đọc cho bà ấy nghe. Nhìn anh ta lúc này toát lên một vẻ gì đó rất lịch lãm, không lưu manh như lúc sáng. Đến cả em mang bữa sáng lên cũng đứng hình với người đàn ông chững chạc ngồi ở kia luôn mà

Bà Kim: "Thôi được rồi dừng lại đi, mau ăn sáng còn đi làm"

-" Mẹ không muốn nghe nữa à"

Bà Kim: " Ừm, con lo dùng bữa đi"

-" Mời bà và cậu dùng ngon miệng "

-" Cảm ơn em, Y/n"

-"V-vâng..... " Đi xuống bếp

Bà Kim: "Con dạo này sao thế?? Biết nói cảm ơn nữa sao"

-" Phép lịch sự mà, mẹ quan tâm mấy điều nhỏ nhặt này làm gì" Nhúng vai

Một lúc sau căn nhà cũng vắng bóng người đàn ông mà em luôn tìm mọi lý do để tránh né. Bây giờ thật thoải mái phần nào, dì Kang đang lau dọn ở bếp thì bỗng nhiên sau lưng lại có một vòng tay ôm lấy

Dì Kang: "Chậc, con bé này lại muốn cái gì nữa rồi"

-" Ủa dì biết con luôn hả~" Bật cười

Dì Kang: " Tất nhiên rồi, chỉ có Y/n mới làm mấy hành động trẻ con này thôi"

-" Hihi dì hiểu con ghê ấy, mà dì Kang nè. Ngày mai dì cho con nghỉ một buổi sáng nhé" Bóp vai cho dì Kang

Dì Kang: "Con đi đâu chứ Y/n???"

-" À cái này... Anh Kang-won nói muốn đưa con đến thăm mộ mẹ của anh ấy"

Dì Kang:"Thì ra là thằng Kim Kang-won
đó à, được thôi dì sẽ nói rằng con đi siêu thị mua đồ"

-" Aaaa yêu dì nhất luôn~"

[ Ngày hôm sau ]

Hiện tại cả hai đang ở trên xe buýt, do hôm nay là đầu tuần nên xe khá đông đúc, chỗ ngồi cũng đã hết mất chỉ còn một chỗ mà thôi. Kang-won liền cho em ngồi, còn phần mình thì đứng kế đó

-" Anh Kang-won.... Hay để em đứng cùng anh nha " Ngước nhìn

-" Chậc!!có gì đâu em, cứ ngồi đi. Chúng ta đi một lúc là tới thôi" Cười

-" Nè Y/n em nhìn thử đi kìa, tuyết rơi luôn rồi" Chỉ ra cửa sổ

-" Wow~ tuyết rơi thật rồi" Thích thú

Nhìn em thế này Kang-won cũng vui theo xe cứ chạy còn hai người thì đi đến đâu đều chỉ trỏ nói đến đó. Mọi thứ đều lạ lẫm với em hết. Cũng vì thế mà suốt chặng đường đi em nói không ngừng. Kang-won cũng chiều theo mà giải đáp thắc mắc của em. Sau gần 30 phút trò chuyện thì cũng đã đến nơi, cả hai đứng dưới chân đồi

-" Y/n đi thôi em, cẩn thận kẻo ngã đấy nhé" Dẫn em đi

-" Anh Kang-won này, bác ấy ở đây sao anh?? " Đi theo sau

-" Ừm, bà ấy ở đây"

-" Sao không ở quê hả anh"

-" Vì.... Nơi này là nơi bà ấy từng ở, từng được hạnh phúc. Nên anh muốn bà ấy ở đây" Lòng nặng trĩu

-" Từng hạnh phúc??" Suy nghĩ

-" Nào gần đến rồi, nắm tay anh đi. Khúc này khó đi lắm đấy"

Cả hai nắm tay nhau đi và cuối cùng cũng đến, nơi đây thật vắng vẻ. Chỉ có một mình bà ấy "nằm" ở đây mà thôi. Nhưng xung quanh rất sạch sẽ không có được nổi cọng cỏ, chắc là Kang-won thường đến đây dọn dẹp lắm. Cả hai cùng quỳ xuống thắp hương, khi nhìn qua thì Kang-won anh ấy còn nhắm chặt mắt. Những bông tuyết rơi lên chóp mũi và mái tóc anh ấy làm em chăm chú nhìn. Đến khi mở mắt ra thì hốc mắt đã đỏ ửng lên

-" Ayza thật ngại quá, anh cho em thấy tình cảnh gì thế này" Vừa cười vừa lau mắt

-" Anh Kang-won..... "

-" Hả??? Có gì sao em" Dọn đồ ra

-" Anh buồn lắm đúng không... Em cho anh mượn vai em"

-" Phụt... Haha, ôi trời con bé này. Nam nhi không ai làm thế đâu em. Nào mau phụ anh nhanh còn về, trời lạnh rồi"



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #blue#kayay