Chương 1

Giữa hè tháng tám, thời tiết nóng bức, trên cây là những con ve ồn ào kêu to, gió nhẹ thổi qua, lá cây kêu lên xào xạc.

Lư gia gia từ quân đội về nhà, đẩy cửa viện ra, giương mắt liền thấy một sói một thỏ nằm trên giường gỗ trong sân phơi nắng, bước chân không khỏi ngừng lại, nhìn bọn họ cười cười.

Bây giờ là buổi sáng chín giờ, mặt trời vẫn không có nắng như vậy, mây trắng trôi nổi trên bầu trời xanh thẳm, dương quang ấm áp chiếu xuống người tuyết lang cùng thỏ cụp tai, hai thằng nhóc cũng đã sớm buồn ngủ.

Tuyết lang đem thỏ cụp tai ôm vào lòng, đầu đặt trên đỉnh đầu thỏ cụp tai, đôi mắt nửa khép, lười biếng ngáp một cái.

Thỏ cụp tai tựa hồ thấy đầu tuyết lang quá nặng, víu chân trước muốn bò ra ngoài, giãy giụa nửa ngày, mới từ dưới đầu tuyết lang duỗi ra được nửa cái đầu, hổn hển thở mạnh, hai lỗ tai lông xù buông xuống đầu bên cạnh, đôi mắt đen kịt tròn vo mở to, như hai viên hắc diệu thạch.

Thỏ cụp tai tựa hồ hơi mệt mỏi, không thể không dừng lại nghỉ ngơi một chốc, sau đó lần thứ hai nỗ lực đạp hai cái chân nhỏ ở phía sau, bò ra bên ngoài.

Cậu dùng hết khí lực toàn thân, rốt cục cũng bò ra được nửa người, nhưng ngay thời điểm cậu sắp thành công, tuyết lang rõ ràng đã híp mắt sắp ngủ, lại vào lúc này mở nửa mắt ra, bất mãn đem thỏ cụp tai lại bắt trở về ngực, đem cậu đặt ở dưới cái cổ nơi mềm nhất, cọ hai cái, lần thứ hai nhắm mắt lại.

Thỏ cụp tai toàn thân lông mềm đều bị tuyết lang làm rối như tơ vò, cậu lần này nhận mệnh, bất đắc dĩ tại cổ tuyết lang tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tuyết lang cùng thỏ cụp tai hai cổ thân thể hô hấp đều đều, dần dần tần xuất hô hấp cũng biến thành nhất trí.

Lư gia gia nhìn bọn họ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khẽ cười một cái, lấy mũ lính xuống, cầm lên chăn mỏng, nhẹ nhàng khoát lên người bọn họ.

...

Lúc tuyết lang tỉnh lại, ánh mặt trời dần trở nên dày đặt, hắn không tự chủ nhíu mày, ở trên đầu thỏ nhỏ cọ hai cái, lười biếng mở mắt ra.

Con mắt của hắn đen kịt sáng ngời, mang theo dã tính của loài sói, một lát sau, hắn khôi phục hình người, đem thỏ cụp tai nhét vào túi áo trước ngực, chỉ để lộ một cái đầu trắng tuyết.

Ở đế quốc huyết thống thuần chủng có thể biến về hình thú nguyên thủy, loại huyết thống thuần khiết này rất hi hữu, cũng rất quý giá, Lư Dương cùng Nguyễn Miên đều là huyết thống thuần khiết, bất quá bọn họ một là sói trắng, một là thỏ cụp tai.

Lư Dương vóc người cao gầy thon dài, mang theo sự đặc biệt của thiếu niên, thời điểm hắn đi vào trong nhà, Lư gia gia chính là đang xem báo.

Lư gia gia nhìn thấy hắn lại đây, hơi nhấc mắt lên, kêu dì bảo mẫu Triệu đi rót cho hắn chén nước ấm.

"Ông nội." Lư Dương cung kính kêu một tiếng, ngồi xuống đối diện Lư gia gia.

Lư gia gia là nguyên soái đế quốc, thân là quân nhân kỷ luật nghiêm minh, cho nên tuy rằng hắn đối với Lư Dương sủng ái rất nhiều, nhưng Lư Dương ở trước mặt hắn cũng không dám làm càn.

Dì Triệu bưng nước đem lên, Lư Dương cầm lấy chén nước, cúi đầu uống, tóc đen rải rác trên trán, che hết nửa đôi mắt.

Hắn thân thủ vén tóc, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, bên dưới tóc mái là một đôi mắt đào hoa hẹp dài, đuôi mắt hơi nhíu, da trắng như tuyết, khẽ mím đôi môi mỏng màu hồng như anh đào, hàm răng trắng noãn chỉnh tề, cực kỳ đẹp đẽ mà cũng ác liệt, mang theo tính chất công kích, không chút nữ khí nào.

Lư gia gia nhìn cháu trai, không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.

Lư gia từ đời ông liền bắt đầu nhập ngũ tòng quân, anh em của ông cùng con trai cũng đều là trưởng thành liền tòng quân, ông vốn muốn cho cháu trai cũng nhập ngũ, như vậy là có thể trở thành một giai thoại ba đời Lư gia tòng quân, bất quá đáng tiếc, đến thế hệ này của Lư Dương, ông cũng chỉ có một đứa cháu trai này, lại còn là một Omega.

Căn cứ theo quy định của đế quốc, Omega không thể nhập ngũ, Lư gia gia mặc dù có chút tiếc nuối, thế nhưng nhìn cháu mình lớn lên xuất chúng như vậy, cũng cực kỳ vui mừng, chỉ mong cháu trai đời này có thể không tai không khó, bình bình an an.

Lư Dương uống một hớp nước, lông mày xinh đẹp không nhịn được hơi nhíu lại, hắn miễn cưỡng đem chén nước uống xuống, ngẩng đầu lên nói: " Dì Triệu, nước này làm sao mà có mùi vị kỳ quái vậy?"

Dì Triệu nhanh chân bước tới, dùng tạp dề xoa xoa tay, cúi đầu liếc nhìn chén nước, nghi ngờ nói: "Không thành vấn đề mà, nước đã lọc qua, chén nước cũng đã khử trùng..."

Âm thanh của dì Triệu chợt dừng lại, vỗ ót một cái, mới nhớ ra, "Nhìn trí nhớ của tôi này! Vừa nãy đi múc nước, ngày hôm qua tôi dùng nó pha trà hoa, có khả năng là nó để lại mùi."

Lư Dương thả chén nước xuống, âm thanh không chập trùng nói: "Đem chén nước đổi đi, đừng dùng nữa."

"... Vâng, tiểu thiếu gia." Dì Triệu mấp máy miệng, ảo não gật đầu, vội vã đi xuống bếp đổi cho Lư Dương chén nước khác, chỉ sợ chậm trễ một chút, vị tiểu thiếu được nuông chiều từ bé này sẽ khát.

Lư gia gia nhìn Lư Dương nhẹ nhàng thở dài, nhưng không có ngăn cản, tuyết lang trời sinh tính tình tự phụ dũng mãnh, Lư Dương là một Omega, lại được cả nhà nuông chiều, dũng mãnh không có, ngược lại đem tự phụ phát huy đến tận cùng.

Lư gia có huyết thống tuyết lang, thân phận cao quý, nhưng trong đó có huyết thống thuần khiết giống như Lư Dương thì đã ít lại càng ít, Lư Dương nếu như là Alpha, nhất định sẽ trở thành người lãnh đạo cường hãn nhất trong bầy sói, bất quá đáng tiếc hắn là một Omega, định sẵn không có cách nào nắm giữ bầy sói của mình.

Tuyết lang trời sinh ý thức lãnh địa cực lớn, huống chi Lư gia đều là quân nhân, từ trước đến giờ đối với Omega nhu nhược đặc biệt nuông chiều bảo vệ, Lư Dương là tôn tử duy nhất của Lư gia, lại là Omega, tự nhiên là được sủng ái cùng cưng chiều.

Hắn từ nhỏ đến lớn, ăn mặc không gì không tốt, quần áo không tốt không mặc, hoa quả không phải tươi tốt không ăn, gối không mềm không ngủ, ra ngoài nhất định phải đi xe hàng hiệu, đi nhất định phải đi giày mềm.

Trong thức ăn nếu có thịt mỡ, tỏi, cà rốt, rau thơm... Một mực không động vào, khẩu vị rất kém, chênh lệch một chút cũng không được, may mắn là dì Triệu đã làm hầu gái tại Lư gia nhiều năm, đối với lối sống của Lư Dương rõ như lòng bàn tay, lần này chỉ là nhất thời không chú ý, mới có sai lầm này.

Dì Triệu rất nhanh liền đem mới chén nước mới bưng lên, đứng ở bên cạnh căng thẳng nhìn Lư Dương.
Lư Dương cúi đầu uống một hớp nước, để ly xuống không nói gì, dì Triệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại nhà bếp tiếp tục làm việc.

Lư gia gia liếc mắt nhìn thỏ cụp trong túi Lư Dương, thỏ cụp tai tội nghiệp quấn thành một đoàn, ở trong túi Lư Dương lộ ra một cái đầu nhỏ lông xù xù, thoạt nhìn mềm mại đáng yêu.

Ông nhìn mấy lần, âm thanh không tự chủ mềm một chút, "Tâm tình tiểu Miên thoạt nhìn không tốt?"

Lư Dương cụp mắt nhìn Nguyễn Miên, thờ ơ hỏi: "Từ lúc ngài trở về, cậu ấy vẫn đang ngủ, ngài làm sao biết cậu ấy tâm tình không tốt ?"

Ngón tay của hắn vô thức sờ sờ lỗ tai buông xuống của thỏ nhỏ, mềm mại mịn màng, giống như tên của cậu, mềm nhũn.

"..." Lư gia gia âm thanh nghẹn lại, ông vốn là muốn tìm một lý do để nói tiếp, kết quả bây giờ bị tôn tử không chút lưu tình vạch trần như vậy, không thể làm gì khác hơn là lúng túng cúi đầu uống một ngụm nước trà.

Lư Dương ngẩng đầu, hơi nhíu mày nói: "Ngài muốn nói gì cứ việc nói thẳng."
Hắn thân thủ che lỗ tai thỏ cụp tai, Nguyễn Miên đêm qua ngủ không ngon, Lư Dương muốn cho cậu ngủ thêm một lát.

Lư gia gia lườm hắn một cái, lại thấy là bảo bối tôn tử của mình thì không có cách nào, đành phải mở miệng nói thẳng: "Ta nghe nói... Nguyễn gia cho Tiểu Miên kết thân?"

Lư Dương nghe vậy lông mày cau lại, khẽ ừ một tiếng, đêm qua Nguyễn Miên chính là vì chuyện này sầu đến một đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay liền đến Lư gia, tìm hắn thương lượng đối sách.

Lư gia gia nghe Lư Dương khẳng định đáp án, tức giận đến thiếu chút nữa vỗ bàn, mà nhìn thấy Nguyễn Miên đang ngủ, đành phải miễn cưỡng đè nén lửa giận, nhỏ giọng nói: "Tiểu Miên mới mười sáu tuổi! Người Nguyễn gia này có phải điên rồi hay không!"

Nguyễn Miên và Lư Dương từ lúc ở vườn trẻ đến lớn là bạn tốt, đều là Omega, Nguyễn Miên thường xuyên ra vào Lư gia, nói Lư gia gia là nhìn cậu lớn lên, cũng không sai biệt lắm đều đã xem cậu là tôn tử của mình rồi.

Tính cách cậu ngoan ngoãn, hiểu chuyện làm người yêu thích, từ trên xuống dưới nhà họ Lư đều rất thích cậu, cố tình Nguyễn gia lại không biết quý trọng, dĩ nhiên đối xử với cậu như vậy, Lư gia gia hiện tại biết được, tự nhiên không nhịn được mà đau lòng.

"Ngài làm sao biết được?" Lư Dương ánh mắt chìm chìm, nhìn gia gia hỏi.
Lư gia gia cau mày, trầm mặc một lát, không hề trả lời.

Lư Dương nhấp môi dưới, nhẹ nhàng xì một tiếng: "Là Nguyễn Đông Lâm phải không? Hắn đi tìm ngài?"

Nguyễn Đông Lâm là chú hai Nguyễn Miên, sau khi cha mẹ Nguyễn Miên bất ngờ qua đời, nguyễn Đông Lâm liền chiếm đoạt tài sản Nguyễn gia, lại vì để danh tiếng dễ nghe một chút, liền thuận tiện thu dưỡng đứa cháu Nguyễn Miên này.

Những năm này, Nguyễn Đông Lâm biết Lư Dương cùng Nguyễn Miên có quan hệ tốt, không ít lần dựa vào quan hệ với Nguyễn Miên đi lấy lòng Lư gia gia, Lư gia gia vì để cho Nguyễn Miên tại Nguyễn gia dễ chịu một chút, tình cờ cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi, có thể giúp liền giúp một tay, bất quá những việc này, Lư gia gia vẫn luôn không để cho Nguyễn Miên biết.

Lư gia gia trầm mặc nửa ngày, không trả lời mà hỏi lại: "Nguyễn Đông Lâm muốn cho ai kết thân với Tiểu Miên?"

" Nhóm cháu trai cùng cháu ngoại trai của Ngô Vĩnh Quyên, nghe nói là chọn một người trong số họ."
Lư Dương âm thanh phát lạnh, ánh mắt trầm hơn, Lư gia gia biết đây là bộ dáng hắn mỗi lần nổi.

Ngô Vĩnh Quyên là thím hai Nguyễn Miên, nàng cùng với trượng phu của nàng đều là một dạng đức hạnh, mấy năm nay không ít lần dằn vặt Nguyễn Miên, Nguyễn Miên mỗi lần chỉ cần về muộn một chút, liền không có cơm ăn, lúc thường mặc quần áo, mặc dù coi như ngăn nắp sạch sẽ, kỳ thực là chỉ có vài món mặc đi mặc lại.

Lư gia gia không nhịn được hừ nhẹ một tiếng: "Không có lòng tốt."

Ngô Vĩnh Quyên nếu muốn đem Nguyễn Miên gả tới nhà mẹ đẻ, như vậy tất nhiên là có mưu đồ.

Ông bởi vì quá mức tức giận, âm lượng không khống chế lại, âm thanh nhịn không được đề cao hơn một chút, thỏ cụp tai nghe thấy tiếng, tựa hồ là bị giật mình, ở trong mộng bất an động động.

Ngón tay trắng noãn của Lư Dương nhẹ nhàng mơn trớn lông tơ trên lưng cậu, động viên vỗ vỗ.

Chờ cậu an ổn lại, Lư Dương mới ngẩng đầu nhìn Lư gia gia, nhỏ giọng mở miệng, "Nguyễn gia muốn cho cậu kết thân xong liền đính hôn, sau đó chuyển tới nhà đối phương ở, trước tiên thích ứng hai năm, chờ sau khi trưởng thành liền kết hôn."

Lư gia gia nghe hắn nói vậy, thiếu điều đập bàn một cái, ông tức giận đến thổi râu trừng mắt, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Nguyễn gia đây là nuôi cũng không muốn nuôi, muốn trực tiếp đem Nguyễn Miên đá ra khỏi cửa đây mà!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top