Chương 23

ngày hôm sau

Mac thức dậy vào buổi sáng. Thế là cậu ra ngoài đi dạo. Bờ biển chỉ có một mình. Nhưng cậu huých và nói với Ohm. Tôi nghĩ tôi sẽ đi dạo. Tối qua nói chuyện với Nan xong, Nan cho Mac tắm rửa nghỉ ngơi, còn Nan cũng về nhà nghỉ ngơi.

Cơn gió thổi qua đánh vào mặt khiến Mac muốn Nan đi bộ cùng nhau. Trước khi Mac đã bỏ nó xuống biển và gửi cho Nan.

Cuộc gọi video vang lên từ đó. Khiến Mac ngay lập tức nhấn đồng ý trước khi đỏ bừng mặt khi thấy Nan cởi áo chạy trên máy chạy bộ bằng cách đặt điện thoại di động ở phía trước

"Dậy sớm thế," Mac nói.

("Đáng lẽ  nên nói nhiều hơn.") Nan giả vờ quay lại. ("Anh có muốn ra ngoài đi dạo không?" Nan hỏi ngay, Mac gật đầu.

("Với ai?") Nan hỏi thêm.

"Một mình Ohm vẫn chưa tỉnh. Nhưng tôi đã nói với anh ấy rằng Ra ngoài đi dạo thôi," Mac gật đầu đáp, chấp nhận khoảnh khắc Nan chạy theo nói chuyện với Mac.Điều đó, âm thanh hơi thở hổn hển của Nan khiến Mac cảm thấy. Tim tôi run rẩy như không thể nói được. Mac quay đầu nhìn chỗ khác.

("Tại sao cậu lại trốn?" Nan giả vờ hỏi.

"Không, chỉ ngắm cảnh thôi," Mac nhanh chóng trả lời.

("Vậy tại sao mặt bạn lại đỏ?") Nan hỏi thêm.

"Mặt em hồng hào quá.") Mac kiếm cớ. Nam cười nhẹ.

("Mày thấy tao chạy có xấu hổ không?") Nan vẫn trêu chọc người yêu.

"Tao xấu hổ cái gì vậy?Tao chẳng xấu hổ chút nào cả," Mac cãi lại, Nan hơi nheo mắt lại.

("Haha, Mac..again..Haha, Mac, ha.") Nan vừa chạy vừa giả vờ gọi Mac khi đang chạy gây ra tiếng thở hổn hển và tiếng gọi Mac qua lại xen kẽ nhau. Làm mặt Mac nóng bừng. Bụng chướng tức thì

"Đừng gọi tên tôi nữa. Muốn chạy thì chạy đi." Mac lập tức hét lên.

("Hahaha, đừng nói với tôi là bạn bị kích thích bởi tiếng thở hổn hển của tôi. Bạn cũng khiêu dâm như tôi") Nan trêu lại người yêu.
"Đủ rồi.  Anh làm phiền tôi rồi. Anh cứ chạy đi. Tôi sẽ đi bộ về phòng  sớm thôi," Mac nói, ngắt lời anh vì  thực sự xấu hổ, Nancười nhẹ.

("Ồ, bất cứ khi nào bạn nghĩ đến tôi, hãy gọi cho tôi.") Nan Trả lời bằng một nụ cười trêu chọc. Cuối cùng Mac mím môi trước khi cúp máy. Mạc lắc đầu. với sự khó chịu của những người yêu nhau Mặc dù họ đang làm phiền nhau. Nhưng điều đó khiến Mac phần nào nhẹ nhõm hơn, dù họ chỉ nói chuyện một lát. Mac đi loanh quanh một lát. trước khi quay lại chỗ ở nhưng vẫn chưa có mặt tại chỗ ở Mac nhìn thấy Jeff đang đi về phía này.
"Mac, tôi cần nói chuyện với bạn," Jeff nhẹ nhàng nói và Mac gật đầu. Rốt cuộc, họ Đứng ở bờ biển Không có gì phải lo lắng .

"Tôi xin lỗi về chuyện tối qua. Tôi hơi say," Jeff nói.

"Thực ra, bạn nên đi xin lỗi Ohm," Mac nói.

"Tôi đến xin lỗi Om. Om nói cậu đến đi dạo nên tôi muốn xin lỗi cậu lần nữa."Jeff nói lại.

"Jeff, tôi có thể thành thật nói rằng tôi rất tức giận với bạn. Bạn đã xúc phạm tình bạn của chúng tôi."Mac nói thẳng với Jeff khiến mặt Jeff lập tức tối sầm.

"Tôi thực sự xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi," Jeff nói lại và Mac lại thở dài.

"Đừng như thế này nữa, Jeff. Tôi nghĩ bạn nên hiểu rõ mọi thứ. Làm ơn đừng để tình bạn của Chúng ta  lãng phí," Mac nói lại. Jeffy gật đầu.

"Anh có thể giận tôi mãi được. Nhưng đừng cắt đứt tình bạn với tôi. Ngay lập tức," Jeff nói và yêu cầu được ra ngoài.

"Tôi không có ý định cắt đứt quan hệ bạn bè với bạn nếu bạn...không làm gì đó ngốc nghếch"
Mac đưa ra một lời cảnh báo và Jeff đưa ra một lời đảm bảo cho cậu trước khi hai người quay trở lại khách sạn. Sau đó Mac tách ra để tìm Ohm trong phòng. Sáng nay chúng ta sẽ phải tách ra < và ăn trước. Bởi vì nhà Jonathan vẫn chưa thức dậy.

"Vậy là các bạn đã hiểu nhau rồi phải không?" Danny hỏi sau khi mọi người đã tụ tập đi chơi và ba người bạn còn lại phát hiện ra vụ việc của Jeffy. và Ohm đánh nhau

"Ừm," Ohm trả lời vì sáng nay Jeffy đã đến xin lỗi anh ở phòng.
"Tốt, các bạn, đừng có vấn đề gì nhé," Frank lại nói. Bây giờ họ ngồi đợi xe Ohm liên hệ thuê nhé. Đi du lịch cùng nhau dễ dàng

"Tôi xin lỗi vì đã khiến các bạn cảm thấy tồi tệ," Jeff nói. Jonathan vỗ nhẹ vào vai Jeff. Jeryr có vẻ không hài lòng lắm với Ohm và Mac. Giống như một đứa trẻ đứng về phía người lớn tuổi của mình. Nhưng không nói gì, chỉ có vẻ mặt nghiêm túc nhưng Mac và Ohm cũng không để ý nhiều đến chàng trai trẻ. Một lúc sau xe tới. Nói xong chuyện gửi xe, Ohm dẫn mọi người lên xe phóng đi Puen Pha Sim. Hôm nay sẽ đi Puen Pha. . Đi chơi trượt cáp và mô phỏng lướt sóng vì bạn bè của Mac thích chơi, đòi hỏi phải gắng sức về thể chất. Về phần Mac, anh ấy không thực sự thích chơi, nhưng anh ấy thích xem bạn bè chơi nên anh ấy không gặp vấn đề gì. .

"Nếu anh muốn đi đâu, hãy cho tôi biết, Mac," Danny nói.

"Không sao đâu, tôi sẽ đi cùng các bạn," Mac trả lời. Vì cậu biết bạn mình sợ mình sẽ chán. Nếu Mac thực sự chán thì đó là vì không có Nanbên mình.
"Mac không có nhà à?" Giọng Keith hỏi khi anh bước vào nhà Nan chiều hôm đó. Sau khi Nan đến nói chuyện với kiến ​​trúc sư.

"Ừm, đi chơi với bạn bè rồi," Nan trả lời một cách bình thường. Keith lập tức nhướng mày.

"Tôi tưởng bạn sẽ ở đó để chăm sóc anh ấy," Keith vừa nói vừa cười.

"Tôi phải tìm đồ ăn để ăn à? Tôi không thoải mái như bạn. Rằng có người trả nhiều đến vậy à?" Nan trêu lại bạn mình. Keith khẽ nhún vai.

"Chỉ một chút thôi," Keith trả lời và Nan cười nhẹ.
"Một chút của bạn là nếu bạn nói với anh ấy rằng anh muốn có hòn đảo riêng của mình, Giữa đại dương Andaman thì họ cũng tìm thấy nó cho bạn," Nan nói lại.

"Bạn cứ làm quá," Keith nói với khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Vậy khi nào Mac sẽ về?" Keith hỏi "Có lẽ là ngày mốt?" Nan trả lời khi anh ấy ngả người xuống ghế sofa để ngủ.

"Ừm, tối nay chúng ta uống chút gì nhé?" Keith mời.

"Anh chàng không có ở đó à?" Nan hỏi lại.
"Không ở , đang đi làm," Keith trả lời ngắn gọn rồi gật đầu xác nhận. Và sau đó chúng tôi nói về những chuyện khác.

"Ồ, tôi đi kiếm gì đó để ăn....Bảo Keith chuyển tiền và tôi sẽ mua lại đồ cho bạn...ồ, tôi biết rồi. Bạn không quá say...ừ. Này..Tôi sẽ quay lại sớm. Lát nữa tôi sẽ gọi lại." Mạc nói trong điện thoại với Nan. buổi tối trong ngày Sau ngày hôm nay anh ấy đã ra ngoài. Cậu đi chơi với bạn cả ngày rồi về tắm rửa thay quần áo. Sau khi giặt đồ xong, họ sẽ ra ngoài tìm đồ ăn để ăn, đó là nhà hàng dành riêng cho người nước ngoài.
Vì hôm nay có một trận bóng đá đặc biệt. bạn của Mac  muốn ngồi xem bóng đá với người khác trong khi ăn.

"Keith đến gặp anh chàng đó à?" Ohm hỏi khi Mac cúp máy vì nghe thấy Mac gọi tên Keith gật đầu đáp lại.

"Vậy cậu định ăn gì? Bạn có muốn tôi gọi món không?" Ohm hỏi, vì lúc này họ đang ở nhà hàng.

"Tôi muốn ăn spaghetti carbonala. Ồ, và bít tết cá hồi," Mac nói.

Ồ, thế là Ohm quay sang gọi nhân viên. để đặt đồ ăn cho Mac và Hãy cẩn thận với spaghetti carbonala. rằng một người không thể cho tỏi vì Mac bị dị ứng với nó Nhân viên ghi chú lại, Danny và Jerry gọi món spaghetti. Bonala cũng vậy. Vì vậy, nhân viên phải được tách biệt Nói rõ món nào là của Mac Khi đem đồ ăn ra, Ohm có nhờ nhân viên nhắc lại cho chắc chắn trước khi cho Mac ngồi ăn nhé.

"Hầu hết đồ ăn Thái đều có tỏi. Bạn có gặp rắc rối không, Mac?" Jonathan hỏi.

"Nếu bạn tự nấu ăn thì không khó. Nhưng nếu bạn đến cửa hàngCó chút khó khăn." Mac thành thật trả lời.
"Tôi cũng thấy chán. Tôi không biết mình bị dị ứng với thứ gì."Mac buồn bã nói trước khi ngồi xuống ăn. và xem bóng đá cùng với bạn bè của mình, cho đến khi Mac xin phép đi vào phòng tắm, nơi Mac đang ngồi bên trong. cạnh hàng rào ban công của nhà hàng, Jerry ngồi đối diện vì anh ấy không thích chơi bóng đá nên anh ấy bảo những người khác ngồi một bên xem TV, còn mọi người thì quay sang xem TV.

Jerry thấy Mac đã đứng dậy đi vệ sinh nên Jerry múc nước sốt carbonala từ đĩa của mình đổ lên đĩa của Mac. Vì bức xúc và bất mãn khi Mac chính là nguyên nhân khiến chính anh trai mình bị đấm. mà không có ai nhìn thấy Bởi vì trong nước sốt carbonala đã cho thêm tỏi băm vào. Jerry không biết mức độ dị ứng của Mac đến mức nào. Anh ấy nghĩ rằng chỉ cần một chút thôi là Mac sẽ cảm thấy khó chịu. Khi quay lại, Jerry đang nghịch điện thoại. Mac tiếp tục ăn mà không hề quan tâm, nhưng anh dừng lại khi nhai phải thứ gì đó. Mùi đập vào mũi. Khiến Mac bị khựng lại ngay lập tức..

Bởi vì tiếng khi Mac rơi nĩa Làm Om quay lại. Anh nhìn và nhướn mày.

"Có chuyện gì vậy?" Om hỏi vì Mac.

"Ohm,  đưa tôi đến bệnh viện ngay bây giờ," Mac nói với vẻ bối rối, trong khi Jerry mỉm cười bí mật.

"Tại sao?" Om ngạc nhiên hỏi.

"Tôi đã ăn tỏi," Mac nói.

"Này, cậu đang ăn gì thế?" Om lập tức hỏi.

"Tôi đã ăn spaghetti carbonala. Nó có tỏi trong đó," Mac trả lời, tim Mac lúc này đang đập thình thịch vì anh biết các triệu chứng sẽ sớm biến mất, nhưng bao nhiêu? Mac không thể nói được. Bởi vì anh không biết mình đã ăn bao nhiêu.
"Sao cậu có thể có được? Họ đã xác nhận món ăn của cậu không có tỏi," Ohm lại nói. Khiến bạn bè quay lại và nhìn chằm chằm <

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Danny hỏi.

"Mọi người quanh đây, bệnh viện nào gần nhất?" Ohm vội gọi nhân viên. Nghe xong lời nhân viên, Ohm vội vàng đứng dậy.

"Mac ăn tỏi. Tôi đưa anh ấy đến bệnh viện PK. Các anh đã lo đồ ăn rồi. Hãy tìm cách đi theo chính mình." Ohm không có thời gian để chờ đợi. Bạn bè tính tiền Anh nhanh chóng nắm lấy tay Mac và dẫn anh ra khỏi xe. Mac cảm thấy bắt đầu khó chịu.
i. Danny Jeffy cũng vội vã bước ra vì anh ấy sẽ giúp Mac. Jerry đi theo anh trai của mình ra ngoài. Mọi thứ ở nhà hàng

"Bạn..các triệu chứng đã đến .." Mac nói với vẻ Mặt anh tái nhợt. Nhưng chưa kịp lên xe, Mạc đã nôn ra đất cạnh xe. Làm cho Danny nhanh lên Hỗ trợ nhanh chóng cho Mac Mac bắt đầu cảm thấy chóng mặt và không thể đứng vững. Bạn bè lập tức đẩy anh lên xe. Jerry người đã nhìn thấy Các triệu chứng hơi choáng váng và hoảng hốt. Bởi vì tôi không nghĩ Mac sẽ nặng. Khi Mac đã lên được xe, Ohm Chạy nhanh tới bệnh viện nhân viên đã dặn, vì nó ở không xa.
"Thêm nữa.." Mac bắt đầu nghẹn ngào, khiến Jeff và Danny khá hoảng sợ. Bởi vì  chưa bao giờ thấy phản ứng dị ứng của Mac trước đây. Bởi vì Mac rất cẩn thận về đồ ăn mà Ohm đã từng nhìn thấy một lần. Nhưng lúc đó tôi đang ở nước ngoài nên bản thân tôi cũng hiểu biết và khắt khe về chuyện ăn uống. với Mac thường xuyên

"Chết tiệt,tên Nan đó sẽ chơi mình  chết", Ohm lẩm bẩm nhưng trong lòng lại lo lắng cho bạn mình hơn. Ohm lái xe đi chưa đầy 5 phút là đã đến bệnh viện. xe. Ohm vội gọi điện cho cơ quan chức năng và Mac được đưa vào phòng cấp cứu. Với Ohm là người cho bạn biết các triệu chứng và nguyên nhân.

"Gần đây bạn có mất kỹ năng không?" Keith hỏi. Sau khi hai người hào hứng đến đua xe của nhau tại đường đua của Nan và Keith đã giành chiến thắng.

"Vòng trước, tôi đã thắng bạn. Lần này anh sẽ để em thắng," Nan trả lời vì anh đã thi đấu được hai hiệp rồi.

"Vậy, bạn sẽ quyết định ở vòng thứ ba chứ?" Keith mỉm cười nhẹ.

"Chắc chắn rồi," Nan trả lời trước khi cả hai lên đường. Chiếc xe máy của anh lại lao thẳng về điểm xuất phát. Những người đến với trường đua đã sát cánh cùng nhau để sinh tồn. Cuộc đua này có rất nhiều người tranh tài vì lâu rồi Nan mới đua xe cho các bạn xem.
"Này, Hia," giọng của Wai vang lên khi anh chạy về phía Nan trên đường đua.

"Có chuyện gì với cậu thế, Wai? Tôi chuẩn bị đua ô tô." Nan mở mũ bảo hiểm và hỏi. Wai chạy vào, mặt ngơ ngác, hơi căng thẳng trước khi đưa chiếc điện thoại di động mà Nan để lại vì không mang theo điện thoại khi đua.

"Cái gì?" Nan tò mò hỏi.

"Khun Om gọi. Tôi nghĩ tốt hơn hết là bạn nên tự nói chuyện với anh ấy," Wai trả lời, vì anh ấy đã biết sự việc từ Ohm Nan ngay lập tức cau mày. Tim anh đập thình thịch không rõ vì lý do gì, linh cảm của anh đang mách bảo anh rằng có điều gì đó không ổn. Những điều tồi tệ xảy ra. Anh ta cởi mũ bảo hiểm ra.
Giữa lúc Keith đang bối rối người cũng có vẻ nghi ngờ

"Sao thế, Om?" Nan liền nói chuyện với Om.

("Bạn..đừng nóng vội") Giọng cảnh báo của Ohm Nó xuất hiện như thế này. Điều này khiến Nan nghiến răng nghiến lợi vì anh tin chắc rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó với Mac.

"Anh vừa nói gì thế, Ohm?" Nan nói với giọng nghiêm nghị.

("Mac đang ở bệnh viện. Anh ấy đã ăn tỏi. Bây giờ anh ấy đã an toàn. Bác sĩ đã chuyển anh ấy vào phòng hồi sức.") Ohm đáp lại. Bàn tay không nắm giữ Chiếc điện thoại di động bị nắm chặt. Cho đến khi keith nhận ra sự tức giận của bạn mình.
"Tôi sẽ đi nhanh nhất có thể. Sau đó bạn chuẩn bị Giải thích cho tôi nghe cũng được. Bây giờ tôi không muốn nghe," Nan đáp lại. Anh biết việc đeo Ohm như vậy có vẻ bất công biết bao. Nhưng anh hoàn toàn không làm chủ được cảm xúc của mình.

("Ồ, tôi xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho anh ấy.") Ohm đáp.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Xin vui lòng gửi cho tôi vị trí của bệnh viện. Vậy đó." Nan cắt ngang trước khi cúp máy.

"Có chuyện gì thế?" Keith hỏi ngay. Bởi vì anh chắc chắn rằng Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Mac đang ở bệnh viện. Chết tiệt, tôi phải đi tìm nó! Tại sao cậu không tự lo liệu cho mình?" Nan tức giận ném chiếc mũ bảo hiểm của mình xuống đất, không quan tâm mũ bảo hiểm của mình có bị vỡ hay không. Khiến mọi người xung quanh bạn Họ bối rối liên tiếp. Bởi vì hắn không biết mình tức giận cái gì, hắn cũng không biết vì sao Mac lại ăn phải tỏi

"Vé máy bay sớm nhất là lúc mấy giờ? Tôi sẽ kiểm tra cho bạn," Nan nói trước khi bước ra khỏi sân với người của mình.Nan lấy xe đi thu thập. Thế là Keith đi theo Nan và gửi xe của chính mình cho người của mình để đưa đến Nhà của Nan cũng vậy. Nan bước lại văn phòng nhanh chóng Khuôn mặt anh thật dữ tợn.
"Hia Nan," giọng một phụ nữ trẻ gọi Nan lớn. và lao tới ôm lấy cánh tay cô mà không hề báo trước Tâm trạng của anh ấy như thế nào? làm Nan đẩy  Cho đến khi cô gái trẻ ngồi xuống sàn.

"Đừng làm ầm ĩ!" ​​Nan hét vào mặt cô gái trẻ và lập tức bước vào văn phòng. Khiến thiếu nữ chỉ có thể ngồi Nó bận quá nên không chơi với nó.

"Này, tôi đã kiểm tra và máy bay khởi hành sớm nhất là lúc 7 giờ 30 sáng." Wai nói sau khi kiểm tra chuyến bay cho anh. Nan nhìn đồng hồ và rất khó chịu. Lúc này tâm trí anh đã trôi về Phuket.

"Mẹ kiếp," Nan chửi rủa khi đá vào ghế của mình . Anh muốn trút cơn giận của mình. Thế thôi.

"Click để đặt chỗ cho tôi," anh nói nhanh vì không còn lựa chọn nào khác.

"Bình tĩnh, đừng đặt chỗ trước, hãy đợi tôi một lát," Keith nói, ngắt lời trước khi nhấc điện thoại di động và ra ngoài văn phòng để gọi. Nan ngồi xuống ghế sofa với vẻ mặt căng thẳng. Dù biết Mac vẫn an toàn nhưng tâm trạng anh lại không hề bình tĩnh chút nào, Nan cũng không muốn bày tỏ ý kiến ​​gì vì biết tâm trạng của mình không tốt. Không lâu sau, Keith quay lại
"Tôi giúp cậu đi. Thời gian nhanh nhất là 3 giờ sáng, được không?" Keith nói khiến Nan lập tức nhìn vào mặt Keith.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Tôi hỏi lại.

"Máy bay nhỏ riêng Đừng hỏi làm sao tôi có được nó, bạn biết đấy. Nếu bạn đồng ý, lúc 2 giờ sáng sẽ có người đưa bạn và tôi đến sân bay." Keith nói với giọng điệu bình thường.

"Bạn có gặp rắc rối không?" Nan hỏi lại. Có lẽ anh ấy đã từ chối. Keith nhún vai một chút.

"Chỉ một chút thôi, nhưng người đó sẽ không chấp nhận dễ dàng để mất bất cứ thứ gì," Keith nói to. Một chút chán.

"Vậy nên, cậu nợ tôi lần này. Bởi vì tôi sẵn sàng hy sinh vì bạn," Keith nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Điều mà tôi thực sự nghĩ Keith không gặp nhiều bất lợi. Ngoài việc đánh mất chính mình

"Ừm, cảm ơn bạn. Vậy bạn sẽ đi cùng tôi phải không?" Nan hỏi lại và Keith gật đầu. Vì vậy tôi đã đặt hàng sớm và hủy cuộc hẹn ngày hôm sau trước. Khi nói chuyện với Wai hoàn thành Nan và Keith trở về nhà để chuẩn bị.
"Tôi sẽ tự mình trông chừng Mac. Các cậu về nghỉ dưỡng đi," Om nói với những người bạn lúc này đang tập trung tại phòng hồi sức của Mac. Về phần Mac, anh ấy đang ngủ rồi <

Đừng

"Tôi sẽ là bạn của bạn trong một thời gian," Jonathan nói.

"Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến nhanh thôi. Tôi sẽ mang một ít quần áo cho bạn," Danny nói lại. Ohm gật đầu và chấp nhận. Ohm nhờ bạn của anh ấy chở anh ấy về vì Frank đã là một tài xế giỏi. Khi những người khác rời đi, Ohm và Jonathan chỉ còn lại trông chừng mac

"Nan nghĩ thế nào?" Jonathan hỏi Ohm, cảm thấy không ổn.

"Vậy ngày mai sẽ đến nhanh thôi. Tôi sẽ mang một ít quần áo cho bạn," Danny nói lại. Ohm gật đầu và chấp nhận. Ohm nhờ bạn của anh ấy chở anh ấy về vì Frank đã là một tài xế giỏi. Khi những người khác rời đi, Ohm và Jonathan ở lại trông chừng anh ấy. Mac <

"Anh nói gì thế?" Jonathan hỏi, không quá to.

"Anh ấy gọi điện và nói sẽ đến đây vào khoảng 5 giờ sáng," Ohm trả lời. Bản thân anh cũng bối rối về việc Nan đến. Làm thế nào bạn có thể vào thời điểm đó? Nhưng không hỏi nhiều.

"Chắc hẳn anh ấy rất tức giận," Jonathan lại nói. Vì tôi biết Nan rất ghen tị và lo lắng cho Mac.
Chuẩn bị rời khỏi nhà lúc 2 giờ sáng.

"Tất nhiên là tôi vẫn chưa biết Mac ăn gì. Làm sao cậu có được tỏi?" Ohm phàn nàn.

"Tôi gọi điện cho đầu bếp để hỏi và anh ấy xác nhận rằng anh ấy thực sự không cho tỏi vào. Thậm chí đã đi ra. Anh ấy cũng nói rằng nếu bạn muốn nhìn vào camera Bạn có thể vào xem luôn. bởi vì anh ấy đã lắp camera quan sát trong bếp," Jonathan nói. Bởi vì khi các chi phí đã được xóa Jonathan yêu cầu được nói chuyện với Người quản lý cửa hàng đã đến.

"Được rồi, tên khốn đó sẽ tự mình giải quyết. May mắn thay đó là Mac không bị gì ," Ohm vừa nói vừa  nhìn Mac đang ngủ với vẻ  lo lắng.

"Đó là công đức của tôi, phải không? ai được ngồi trên máy bay riêng của mafia Nga," Nan nói khi họ đến sân bay Phuket vào khoảng 5 giờ sáng và lúc này đang chuẩn bị lên chiếc xe mà người của Keith đã sắp xếp cho họ. Đến bệnh viện nơi Mac đang nằm.

"Hãy cẩn thận," Keith mỉm cười nói trước khi ngồi vào ghế lái. Vì Keith sẽ lái xe cho bạn. Khi chúng tôi lên xe, Keith liền đưa Nan đến thẳng chỗ Mac. "Bạn đã bình tĩnh lại chưa?" Keith hỏi bạn mình khi đang lái xe.

"Một chút, nhưng nếu bạn nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy Tâm trạng của tôi sẽ vui trở lại," Nan trả lời.
"Đừng mắng anh ấy. Bản thân nó không hề muốn ngủ trong bệnh viện vì chuyện này." Keith cảnh báo Nan trước. Nan thở dài một tiếng.

"Tôi hiểu cảm giác của Brother Day. Tại sao bạn không muốn? Để viên gạch đó quá xa tai và mắt," Nan phàn nàn trước khi quay sang bạn mình.

"Còn bạn thì sao? Anh ấy tránh xa tai và mắt của bạn. Cậu có lo lắng hay chiếm hữu không?" Nanhỏi bạn tôi. Keith mỉm cười nhẹ, khóe miệng cong lên. Nhưng anh ấy không trả lời bất cứ điều gì.

"Ồ, tôi quên mất, người tôi phải lo lắng và ghen tị là anh ấy chứ không phải anh, nếu không họ đã không phái vệ sĩ đi theo anh."Nan trêu bạn tôi để điều chỉnh tâm trạng. Dù trong lòng anh nóng đến mức gần như bốc cháy.

"Hãy chăm sóc bạn trước đã. Đừng lo lắng cho tôi nữa," Keith đáp, rồi mỉm cười và không hỏi thêm câu nào cho đến khi đến bệnh viện lúc hơn 5 giờ sáng một chút. Trời vẫn chưa trong xanh. Nó thậm chí còn tươi sáng. Nan và Keith liền đi thẳng tới hỏi bạn. Nhiệm vụ là cho biết khu vực nào của tòa nhà và căn phòng mà Mac ở khi nhận được câu trả lời. Hai người lên phòng. Sự phục hồi của Mac diễn ra ngay lập tức. Nan thậm chí còn không nghĩ đến việc gõ cửa. Anh nhanh chóng mở cửa khiến Ohm đang đứng trước cửa phòng tắm giật mình.
"Chết tiệt, tôi mở nó ra nên nó không phát ra âm thanh ngẫu nhiên," Om nói.
Còn Mac thì sao?" Nan hỏi ngay. Khi không thấy Max (trên giường chỉ còn Jonathan đang ngồi xem TV.

"Ở đây," Om hất đầu về phía phòng tắm.

"Tôi  đã đỡ Mac vào phòng tắm. Đứng đây đợi anh, Mac, chồng em đang ở đây." Om trả lời rồi cao giọng nói với Mac.

"Ồ," Mac trả lời nên Keith và Ohm bước tới ngồi trên ghế sofa. Về phần Nan, anh đang đứng trước cửa phòng tắm đợi Mac.
.

"Anh ngã vào nhà vệ sinh à?" Nan giả vờ hét lại. Thực ra anh không hề muốn đùa giỡn với người yêu nhưng lại kiềm chế được cảm xúc của mình. Dù miệng có vẻ trêu chọc nhưng ánh mắt Nan lại sáng lên.

"..." Mac không trả lời, ngay sau đó Mac đã hoàn thành công việc của mình trong phòng tắm. Sau đó anh mở cửa ra thì thấy khuôn mặt Nan đứng bất động, sắc mặt Mạc tái nhợt nhìn Nan với ánh mắt có chút run rẩy.

"Cần tôi đỡ cậu nữa không?" Nan hỏi trước khi bế Mac lên và bế cậu lên giường. Mac không còn sức để ngăn cản, lập tức để Nan bế mình ngồi lên giường. Mac gật đầu chào Keith và Keith mỉm cười lại còn Nan thì đứng ở cạnh giường đối diện với Mac đang ngồi đung đưa chân.

"Đừng mắng tôi, tôi không muốn đến bệnh viện," Mac nói trước khi cắt ngang.

" Ai mắng anh? Tôi còn chưa chửi anh nữa. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của bạn Những người nói rằng họ có thể tự chăm sóc bản thân," Nan nói và nhìn lại. Mac hơi bĩu môi. trước khi chuyển sang Ohm

"Kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra," Nan hỏi nên Ohm nói cho anh biết cậu đã đi ăn ở nhà hàng nào. Vậy bạn đã đặt hàng gì? Sau đó anh kể câu chuyện về người mà Jonathan đã nói chuyện. Cũng là quản lý cửa hàng.

"Nếu cửa hàng không thực sự bỏ lỡ nó. Và tại sao, Mac lại ăn phải tỏi" Nan nói với giọng căng thẳng.

"Bạn có muốn đi xem camera ở cửa hàng không?" Keith hỏi.

"Dù sao thì tôi chắc chắn sẽ đi. Tôi phải biết điều đó có đúng không. Sai lầm của chính Mac. Hoặc của người khác," Nan nói với giọng nghiêm túc.

"Nó còn hơn thế nữa. Bạn có thể đã vô tình xúc thứ gì đó vào đó. Bạn có thể làm điều đó bằng miệng của mình," Mac trả lời, bất chấp chính mình. Tự tin rằng bản thân mình luôn cẩn thận nhưng không muốn chuyện quá lớn, Nan mở to mắt nhìn Mac.

"Nan, tôi và hai người này đi kiếm cháo ăn trước đã," Keith nói sau khi mời Ohm và Jonathan vì Bởi vì anh ấy thấy trước bệnh viện có mở cửa hàng nên cho Nan cơ hội ở lại cùng hai chiếc Mac.

"Ừm," Nan trả lời trước khi ba người bạn kịp trả lời. Họ bước ra ngoài. Chỉ còn lại Mac và Nan.

"Bây giờ bạn cảm thấy thế nào?" Nan hỏi lớn. giọng nói mượt mà

"Vẫn còn hơi chóng mặt. Và...đau bụng," Mac nói thẳng.

"Nằm xuống," Nan ra lệnh, chộp lấy tấm chăn để. Che cho Mac.
"Ngủ với tôi. Giường lớn, cậu có thể ngủ trên đó." Mạc Phàm cắn nhẹ môi nói. Anh ấy biết rằng Nan Tâm trạng vẫn rất tệ Vì vậy Mạc muốn Nan bình tĩnh lại.

hơn

"Đừng khiêu khích thế,"Nannói, không hề nghiêm túc. Mạc chuyển đến ngồi ở giữa giường. Rồi anh bước lên và ngồi thẳng. mép giường bệnh nhân cùng với việc nhìn vào khuôn mặt của Mac

"Tôi tưởng bạn sẽ khó chịu hơn thế này một chút," Mac nói, khiến Nan hơi nhướng mày.

"Tại sao lại muốn tôi nổi cơn thịnh nộ như vậy?" Nam nói Mạc lập tức lắc đầu.

"Tôi không muốn," Mac nhẹ nhàng trả lời.Nan thở dài nặng nề khi thấy người mình yêu vẫn bình an vô sự, bình tĩnh lại một chút, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

"Lại đây," Nan nói ngay trước khi hơi dang rộng vòng tay ra. Mac lập tức vòng người ôm lấy Nan, Nan cũng ôm lại người yêu một cách lo lắng

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top