Chương 49: Đông qua tuyết tan
Bệnh của Quảng Linh Linh đến rất nhanh và rất nặng. Lý do ói máu là vì bệnh loét dạ dày tái phát cộng thêm hơn mười tiếng uống rượu mạnh làm kích thích vỡ mạch máu dạ dày. Bác sĩ kiểm tra tổng thể cho cô không thể tưởng tượng nổi ở nơi đô thị giàu có này, tiểu tổ tông nhà họ Quảng có cuộc sống sung sướng thế mà —— cân nặng nhẹ một cách kỳ cục, thiếu dinh dưỡng, mệt mỏi quá sức, nhịp tim không đều, phát sốt, huyết áp thấp, thiếu máu, trình trạng như vậy chỉ có thể là cơ thể của tù nhân bị giam ở nhà lao chịu nhiều ngược đãi trong thời gian dài mà thôi!
Hai người mẹ nhà họ Quảng chạy đến bệnh viện đúng lúc bác sĩ vừa mới phẫu thuật cấp cứu chảy máu dạ dày cho Quảng Linh Linh xong thì chuyển sang phòng bệnh đặc biệt. Chuyện này đối với Lưu Bảo Châu và Tô Lệ mà nói là đau đứt ruột, vừa thấy Quảng Linh Linh không khí lực nằm trên giường khiến hai bà mẹ nhất thời kích động đến những người đi cùng đều ngừng lại, tiếp theo là khóc ngất lên ngất xuống. Trần Mỹ Linh thì không phải nói, nàng cầm tay Quảng Linh Linh mà nước mắt không ngừng lăn dài, hai mắt khóc đến sưng đỏ không thấy rõ nữa.
Còn mỗi Mộc Phi đành phải hóa thân thành Ultraman dù cho bầu trời có sập xuống cũng không mất bình tĩnh, cô giữ vai trò bác sĩ, y tá kiêm người nhà an ủi thân nhân, chủ trì thảo luận phương pháp trị liệu với các bác sĩ khác, lấy thuốc, tiêm thuốc, đưa nước, chuyển khăn tay, ôm ấp an ủi... việc gì cũng làm, bận đến quanh mòng mòng.
Cả đêm không ngừng truyền thuốc, theo dõi, lấy máu xét nghiệm, giám sát kiểm tra triệu chứng bệnh, giằng co suốt một đêm đến hừng sáng thì tình trạng của Quảng Linh Linh mới đỡ hơn một chút, sốt cao cũng đã giảm. Lưu Bảo Châu dù sao cũng đã hơn bảy mươi tuổi, cả đêm thương tâm kích động cơ hồ cũng muốn phát bệnh mà ngất đi, nên Mộc Phi hạ lệnh chỉ cho một người ở lại trông bệnh, vô luận thế nào cũng bắt vệ sĩ đưa Lưu Bảo Châu và Tô Lệ về nhà.
Trần Mỹ Linh muốn ở lại chăm sóc Quảng Linh Linh thì Mộc Phi có khuyên cũng vô dụng. May là phòng bệnh này như khách sạn năm sao, phòng được mở thành hai gian nên nàng có thể thoải mái nghỉ ngơi mà vẫn có thể chăm bệnh cho Quảng Linh Linh. Mộc Phi vừa giám sát Trần Mỹ Linh ăn uống vừa kiểm tra thuốc cho Quảng Linh Linh, xong là gọi điện thoại cho chị gái mè nheo làm nũng, rồi khẩn trương về nhà.
Buổi tối ngày hôm sau Quảng Linh Linh cũng đã tỉnh lại nhưng vẫn còn rất yếu, hai bà mẹ lại đến bệnh viện thăm cô, còn không ngừng "con yêu ơi", "bảo bối à", "tiểu tổ tông của mẹ", nói đến mức Quảng Linh Linh nổi đóa lên không cho hai người ở lại bệnh viện với cô, hai bà mẹ cũng đành phải về. Hà Mạt Ưu và Phó Hâm Nghiên cũng đến bệnh viện, thừa dịp hai bà mẹ Quảng Linh Linh vào gặp cô mà một trái một phải kéo Trần Mỹ Linh đi ăn cơm. Trần Mỹ Linh trở lại phòng bệnh thì Quảng Linh Linh đã ngủ say dưới tác dụng của thuốc an thần.
Đến ngày thứ ba trình trạng của Quảng Linh Linh đã cho mọi người hết lo lắng. Cô không còn nôn ra máu nữa, đôi lúc vẫn còn buồn nôn nhưng không có máu, thể lực đã khôi phục ít nhiều, không còn sốt cao nữa. Nhìn Quảng Linh Linh tốt dần lên, Trần Mỹ Linh mới dám thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm tư lặng yên ngồi ngắm kỹ Quảng Linh Linh.
Sắc mặt Quảng Linh Linh vẫn còn rất yếu ớt, đôi môi mỏng xinh đẹp dù đã có chút huyết sắc nhưng lại càng làm tăng vẻ suy yếu của cô. Trần Mỹ Linh tỉ mỉ dùng bông thấm nước làm ướt đôi môi của Quảng Linh Linh, sau đó yêu thương nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên đó. Lệ không cẩn thận trượt ra khỏi hốc mắt, Trần Mỹ Linh nhanh chóng lấy tay gạt đi. Trần Mỹ Linh hai ngày nay lau người mới phát hiện Quảng Linh Linh thật gầy, thân thể vốn đã gầy yếu giờ có thể nói chỉ còn da bọc xương, nghĩ đến đây Trần Mỹ Linh không kìm được lại rơi nước mắt.
Thời gian cũng không đến một tháng trời mà nàng lại không để ý đến thân thể Quảng Linh Linh đã trở nên kém như thế. Chẳng trách mà những hôm Quảng Linh Linh trở về ban đêm thường cố ý mặc áo ngủ thật kín, lúc làm chuyện thân mật cũng không muốn nàng đụng chạm đến thân thể của cô, Quảng Linh Linh không muốn nàng phát hiện được. Trong một tháng chiến tranh lạnh, Quảng Linh Linh cố ý né tránh nàng, Trần Mỹ Linh dỗi nên cố tình không để ý đến, chuyện ăn uống ngủ nghỉ của cô nàng cũng chẳng thèm quan tâm.
Nàng không để ý cô, nàng cố ý không quan tâm cô, còn cô thì lặng lẽ biến mình thành gầy như vậy.
Trần Mỹ Linh thật không thể hiểu nàng nên yêu thương cô như thế nào mới tốt. Có nên đánh thức cô dậy quát mắng cho một trận không. Quảng tiểu nhân này, dạ dày đã điều dưỡng tốt lên hơn nhiều rồi, kết quả thì thế nào, không chịu ăn uống, ba bữa ăn không đủ, uống rượu liên tục, một tháng ngắn ngủ liền biết thành tồi tệ như vậy. May mắn là không có chảy máu quá nhiều, nếu thật sự mạch máu vỡ nhiều không ngăn lại được thì hậu quả không biết đến thế nào...
Trần Mỹ Linh lại không kìm được nước mắt rơi ra, xoay người muốn tìm khăn tay thì nghe tiếng nói khàn khàn nhỏ nhẹ của Quảng Linh Linh: "Em lại khóc nữa... mấy hôm nay tôi toàn mơ thấy em khóc ở đây. Mơ thấy nước mắt của em không ngừng nhỏ lên người tôi, rồi tôi mơ bị nước mắt của em nhấn chìm nha."
Trần Mỹ Linh khóc nhưng lại bật cười thành tiếng: "A ~ Nói lung tung, chị lớn như vậy em phải khóc mấy ngày mấy đêm mới có thể nhấn chìm chị được."
"Ha, em đã khóc mấy ngày mấy đêm rồi còn gì. Em có tin không, nước mắt của em gom lại chắc chắn nhấn chìm được tôi." Quảng Linh Linh mê man mấy ngày nhưng không có nghĩa không có lúc tỉnh, ngẫu nhiên mơ màng tỉnh lại vài giây, tuy mắt không mở ra nhưng những lúc đó cô đều cảm nhận được Trần Mỹ Linh đang khóc bên cạnh mình.
Trần Mỹ Linh lau lau nước mắt trách cứ cô: "Chị vừa tỉnh lại đã không đứng đắn. Chị cảm thấy thế nào? Có chỗ nào thấy đau không để em gọi bác sĩ đến... Chị có muốn ăn gì trước ——"
"Em hết giận tôi rồi?" Quảng Linh Linh ngắt lời Trần Mỹ Linh, đôi mắt xinh đẹp như bi ve nhìn chăm chú đến sắc mặt của Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh khép mi mắt, chần chờ vài giây mới nhàn nhạt nói: "Em không tức giận vì chị đang bệnh. Nhưng —— "
"Nhưng không có nghĩa là em đã tha thứ cho tôi." Quảng Linh Linh nói tiếp lời Trần Mỹ Linh. Cô biết, Trần Mỹ Linh dù là người không quá cẩn trọng, phần lớn thời gian sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt mà tranh cãi, nhưng một khi nàng đã tức giận thì dù có dùng khổ nhục kế để giải quyết vấn đề "tức giận" cũng không có nghĩa sẽ được nàng tha thứ.
"Chị không biết là giữa chúng ta cần sự chia sẻ, cứ mỗi khi có chuyện là đều gạt em ra ngoài tự mình giải quyết. Chị chẳng biết vun đắp tình cảm giữa chúng ta, cho dù là chị dùng bất cứ lý do để trốn tránh em cũng đều khiến em tổn thương. Chị không có cảm nhận đủ về em, biết rõ ý của em rồi mà vẫn để người phụ nữ khác có cơ hội. Chị còn không chăm sóc cho thân thể của mình khiến cho em lo lắng, khiến cho em khóc, chị đúng là cố tình mà. Có cần em kể thêm nữa không?" Nói xong Trần Mỹ Linh dứt khoát đứng lên, tay khoanh trước ngực, tốc độ nói càng nhanh càng lạnh nhạt, cúi đầu nhưng vẫn liếc xem Quảng Linh Linh. Lúc này Quảng Linh Linh không còn bộ dạng ngang ngược nữa mà như một người hầu làm sai quỳ gối nhận lỗi với nàng. Với khí chất nữ vương, khí tràng cường đại, Trần Mỹ Linh liếc một cái thấy hết cả.
Như Quảng Linh Linh nhìn thì Trần Mỹ Linh không phải là đang đầy khí thế hỏi tội cô mà ngược lại là dùng khí chất xinh đẹp đáng yêu đến câu dẫn cô. Nhưng đã là người đang tức giận thì cũng không nên đối cứng cô sẽ là trẻ ngoan để dỗ nàng vui vẻ vậy. Quảng Linh Linh hơi vươn người ôm lấy cổ Trần Mỹ Linh tựa cằm lên bụng nàng ánh mắt to tròn chớp chớp mong chờ nhìn lên: "Tôi sai rồi, không dám nữa."
Cái người này gầy đến cằm cũng nhỏ lại, mặt không có tí da thịt nên ánh mắt lớn hơn, bộ dạng chăm chú này đúng là... muốn là nũng... Nàng còn biết nói gì nữa đây?! Trần Mỹ Linh thở dài, không giận nổi đành lấy ngón tay dí dí trán cô: "Chị nha!"
"Mỹ Linh à ~ không phải tôi không tin em. Tôi đã có thói quen chỉ dựa vào năng lực của chính mình để giải quyết mọi việc." Cầm tay Trần Mỹ Linh lên Quảng Linh Linh chân thành nói: "Từ nhỏ tôi bị bắt phải học cách dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích mà không dựa vào sự trợ giúp của người khác. Sau khi cha mất, tôi không chỉ là chủ của cả nhà mà còn nắm giữ công ăn việc làm của mấy vạn người. Tôi không thể ỷ lại vào bất cứ ai, càng không thể mong vào lúc khốn cùng có người nào đó giống đấng cứu thế xuất hiện để kéo tôi ra khỏi khốn cảnh. Cho nên chuyện này xảy ra, mẹ cả uy hiếp tôi lại còn ảnh hưởng đến em, ý nghĩ duy nhất của tôi là phải giải quyết mọi việc, phải bảo vệ em."
"Tôi biết, tôi biết là tôi làm không đúng." Quảng Linh Linh nhanh chóng giơ tay đầu hàng, trước hết là nhận sai để miễn chiến tranh, không được làm quan tòa đại nhân tức giận: "Nhưng việc này tôi chưa gặp qua nên chỉ biết dùng phương pháp của mình mà làm, chẳng biết thế nào để chúng ta đều có thể vui vẻ... Mà những lời em nói là chia sẻ cho nhau ấy, em chỉ tôi biết được không ~ tôi không biết thế nào mới có thể nói cho em hiểu rõ ý của mình, tôi yêu em mà ~"
"Chị tốn nhiều tinh lực như vậy đã giải quyết hết mọi chuyện rồi đúng không?" Vẫn chưa giải quyết xong thì Quảng tiểu nhân này có khổ mấy cũng sẽ cố hoàn thành hết mọi việc rồi mới giải quyết đến chuyện tình cảm. Ai bảo người nàng yêu là một kẻ cuồng việc chứ, nhiều năm nàng yêu cô cũng là yêu cô như thế.
Quảng Linh Linh gối đầu lên đùi Trần Mỹ Linh, cô nói vài ba lời kể lại đại khái tình huống. Những chuyện liên quan đến Kha Uy thì không có giải thích gì, việc cô lợi dụng Kha Uy cô phải xin lỗi Kha Uy, đêm hôm đó căn bản không như Trần Mỹ Linh hiểu lầm. Nhưng cô cũng không vì nóng vội để phủi sạch trách nhiệm mà đánh mất chút dịu dàng lúc này giữa hai người.
Trần Mỹ Linh cũng không hỏi lại, Quảng Linh Linh thẳng thắn như vậy nàng tin tưởng cô.
Quảng Linh Linh nhắm mắt lại chui vào lòng Trần Mỹ Linh nhỏ giọng thì thầm: "Đừng nói những chuyện này nữa... Lúc bay đi Dubai tôi đột nhiên phát hiện chẳng có hứng thú gì với chuyện này... nếu như không có em. Em tức giận ngắt điện thoại làm tôi thật lo lắng, có thể nói là thật hoảng sợ, sợ lắm sẽ mất em. Tôi đã nhìn những bản thảo thiết kế của em, công ty, công việc, trách nhiệm lúc đó với tôi chẳng còn quan trọng nữa, tôi không cần những thứ đó... tôi chỉ cần em. Cái gì không có tôi có thể kiếm trở về, nhưng không có em tôi không biết phải làm sao..."
Như vậy là đủ rồi... như thế này là đủ rồi. Có lẽ Quảng ngang ngược không biết săn sóc này tạm thời không phải là người yêu hoàn mỹ, nhưng có được sự lo lắng và quan tâm như vậy cũng đủ rồi.
Không còn nghe thấy tiếng nói nữa vì Quảng Linh Linh đã ngủ thiếp đi. Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng gạt tóc mái ở trên trán Quảng Linh Linh sang một bên, giả vờ tức giận gõ nhẹ lên trán cô rồi cúi người hôn Quảng Linh Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top