Tựa: 粑粑十七岁 - Baba 17 tuổi Tác giả: 九十七郎 - Cửu Thập Thất Lang Thể loại: Hiện đại, thanh thủy, chậm nhiệt, ấm áp hằng ngày, age gap :v Tình trạng Raw: Hoàn - 97 chương + 7 phiên ngoại Tình trạng Edit: Hoàn thành Translate: QT đại nhân, Google-sama Editor: Thiên Thánh Tấn Giang: jjwxc/2215515 Giới thiệu vắn tắt: Tiểu loli rất đáng yêu. Hành văn chậm rãi (Edit cũng chậm rãi), không thích hợp với người thích tình tiết cao trào, máu chó, H văn, đòi đọc một lần nhiều chương v.v. Xin nhắc lại, tiểu loli rất đáng yêu... Đôi lời: Editor vừa edit vừa đọc, editor rất lười và tùy hứng. Không có ai giúp đỡ, cho nên xin nhờ độc giả nhắc nhở lỗi nếu có.…
<ĐANG BETA LẠI>Tên gốc: Trọng sinh chi làm cái tiểu nông dânTác giả: Tử Sắc Mộc ỐcEdit + Beta: Thuỷ Tích Thanh ThanhThể loại: Đam mỹ, Trọng sinh, Hiện đại, Chủ thụ, Làm giàu trước yêu sau, Siêu lông gà vỏ tỏi, 1x1, HELý Tân Hạo dùng một ngọn lửa thiêu chết Hàn Đông Lỗi cùng tình nhân của hắn, trước khi sống lại mối thù đã báo xong,Sau khi sống lại mang lý tưởng vĩ đại làm một tiểu nông dân, đồng thời ứng phó tam cô lục bà, kiếm vài đồng tiền nhỏ.Nhưng chẳng hiểu tại sao cậu lại dính phải tiểu thúc của tình nhân cũ?…
Minh Nhật là một đứa kiêu ngạo, nhưng vì quá thích cô ấy. Cậu đã... Tìm mọi cách bắt chuyện.Giả làm Grab đón đưa.Hướng dẫn cô ấy học Toán. Trộm nhìn cô ấy rồi dùng 7749 lý do biện minh. Nhưng cô ấy không hiểu lắm, cô ấy nghĩ cậu và cô ấy thật sự là bạn.…
Sau khi xuyên tới cổ đại, Nhan Tích Ninh trở thành tư sinh tử(*) gả thay cho tam hoàng tử để xung hỉ.(*)con riêng Tam hoàng tử Cơ Tùng bị thương ở chân trở thành người tàn tật, mắt thấy sống không được bao lâu. Y an bài nguyên chủ ở tiểu viện hoang vắng hẻo lánh, không nhịn nổi sự tức giận, nguyên chủ trực tiếp treo bản thân trên cây. Nhan Tích Ninh nhìn trước mắt đại viện tử có nhà có đất có ao, sờ sờ đất đen phì nhiêu , hai tay vòng lại, cười đến híp mắt, cảm thấy mỹ mãn. Làm một người hiện đại vất vả cả đời cũng không nhất định có thể mua được nhà, nay có một mảnh đất lớn như vậy, hắn hoàn toàn có thể thực hiện giấc mộng nằm yên làm cá mặn a! * Cơ Tùng đem hắn an trí tới trong viện xa nhất ở Vương phủ, không muốn liếc hắn một cái, chỉ cầu hắn an phận thủ thường đừng cho chính mình phiền phức. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, Cơ Tùng nghe được hắn khai khẩn trồng rau, nuôi gà, thu thập phòng bếp nấu ba bữa một ngày..... Hắn cải tạo lãnh cung hoang vắng thành thế ngoại đào nguyên. Cơ Tùng sửng sốt: Người này sao không giống như trong tưởng tượng.…
[HOÀN]Thể loại: Cổ đại, Cung đấu (163chương)Edit: Team Lãnh Cung.Người phụ trách: Huệ Hoàng Hậu. VĂN ÁN:Đều nói, vào cửa hầu môn sâu tựa biển. Vậy vào cửa cung thì sao? Chính là đại dương mênh mông a! Người bơi ở trên biển, sao có thể không gặp bão táp?Để được 'Cập bờ', các nữ nhân trong cung bắt đầu triển khai đủ loại 'võ nghệ'.Lời editor: Hố mới các nàng ơi ^^ Hố này do một bạn đọc nhà mình giới thiệu. Mình có tìm hiểu và được nghe review là một bộ cung đấu hay (nhưng nghe đồn tình cảm của bộ này lí trí chứ ko phải kiểu nhất kiến chung tình, vẫn sủng nhé^^). Mà chưa thấy ai làm nên mình đào hố thoai haha.…
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc Converter: Củ Lạc Editor: Camtusori Thể loại: Xuyên không, cung đình hầu tước, thanh mai trúc mã, (sủng, bàn tay vàng).Số chương: 136 chương + 3 ngoại truyện Giới thiệu Hai nhà ôm nhầm con, một nhà là thương gia, một nhà là hầu phủ, sự sai lệch về địa vị quá lớn! Ngu Tương bất hạnh xuyên qua thành nữ nhi của nhà thương gia bị ôm nhầm đến hầu phủ. Nguyên bản cuốn truyện: khi thân thế được sáng tỏ thì không những hai chân bị tàn phế mà trên đầu còn bị gán cho cái mác 'Tang Môn tinh'. (Ngôi sao chết chóc/ xui xẻo) Rơi vào đường cùng, nàng đành phải ôm chặt lấy đùi của Hầu gia ca ca, trước tiên cứ phải giả mạo, chờ khi chính chủ trở về liền rời đi trong im lặng. Vài năm sau chính chủ trở về, Ngu Tương bọc sẵn quần áo, chuẩn bị tư thế "ôm của chạy lấy người", lại không ngờ kỹ năng ôm đùi của nàng quá chuyên nghiệp, Hầu gia ca ca không cho đi! Hầu gia nâng cốc che đậy ý cười: Ngàn kiều vạn sủng (ngàn vạn cưng chiều) nuôi con dâu từ bé, đâu phải nói đi là đi được? Nhân vật chính: Ngu Tương, Ngu Phẩm Ngôn, Thẩm Diệu Kỳ / Phối hợp diễn: Toàn phủ Hầu phủ, toàn phủ thương hộ ┃ Cái khác: Bệnh kiều (Bệnh làm nũng), ngọt sủng, huynh muội trá hình (giả ).…
Thể loại: xuyên thư, trọng sinh, tiên hiệp, tu chân, hệ thống, niên hạ, 1×1, HEEdit: maichanĐộ dài: 93 chương+ PNTình trạng bản gốc: Đã hoàn thành Tình trạng edit: HOÀN Văn án:Sách nói: văn có tranh luận, mới thật là văn hay.Vì thế, Lâm Tiêu vặn vẹo mà xuyên qua quyển sách này, bất chấp hết thảy tranh cãi "Nữ chính đùa giỡn, không xứng với nam thứ", "Nam thứ không được yêu, cầu giải cứu","Buông tha cho nam thứ", "Nam thứ mới là nam thần, tác giả không nên yêu sinh hận", cười tủm tỉm mà tiếp tục quán triệt -- hắn ngược nam thứ vô số lần, còn để nam thứ lưu luyến chờ đợi nữ chính như lúc đầu.Vì thế, trong sự oán niệm của mục bình luận sách mọc cao như núi, hắn xuyên rồi, xuyên thành... sư tôn của nam thứ.Bình luận sách gợi ý - bù đắp cho nam thứ, thương tiếc nam thứ, tiêu trừ tội nghiệt, nếu không, oán niệm của độc giả sẽ hóa thành roi da đánh ngươi.Lâm Tiêu nhìn thiếu niên tuấn lãng dương quang im lặng trước mặt - sủng thì sủng đi, dù sao năm đó vì ngược... khụ khụ nam thứ, nam chính là ai ta cũng thường xuyên quên...Nhưng mà... Nhưng mà!Cái này lúc nào lại hắc hóa tinh phân, tính cách tiêu biểu trước kia "XX, vì ngươi, đau khổ gì ta cũng có thể ăn" biến thành - "Sư tôn, vì ăn ngươi, thời điểm ta cái gì cũng có thể không ăn, liền độc ác đáng sợ đây?!"Chậm đã, đừng kéo quần ta, vi sư cảm thấy còn có thể bù đắp một chút!Tấn Giang ngân bài đề cử:Thiên chi kiêu tử gặp biến đổi lớn bị cắt cụt chân, thân nhân bằng hữu sụp đổ, vì báo thù, hắn đem chính mình ngụy trang thành phế vật chỉ dám mượn tiểu thuyết ng…
Thể loại: Cổ đại; Trọng sinh; Xuyên không, HEĐộ dài: 171 chươngNguồn: thuvienngontinh.comChuyển ngữ: Tặc Gia, Tiểu Sên, Ying, Trang Tử và một số bạn khácBiên tập: Tặc Gia, Tiểu Sên Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " "Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? "[1] Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.Sau đó... Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại."Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi..." Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai."Rốt cuộc, còn... bao lâu nữa?"Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở."Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi".Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh....Có một câu nói rằng:Ngụy Thiệu: "Trẫm là một cầm thú, biết không?Tiểu Kiều: "Hừ, súc sinh mới đúng!"...Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.…