Chương 13.


Ngày qua ngày, cửa hàng làm ăn tốt lên, lần đầu tiên hầu hết mọi người mua lẻ tẻ, ở trong 'Lạp Phác' tấm vải đỏ với thêu phẩm được mua nhiều nhất, đặc biệt trong hôn sự Lạp Lệ Sa dùng cái loại tấm vải đỏ này, bán rất tốt. Lạp Lệ Sa để cho Phác gia thêu làm nhiều kiểu. Sau đó, có người lười đi tới, nói 'Lạp Phác' chuẩn bị đồ dùng chuyện vui, Khoai Lang giúp bọn họ đem hàng đưa qua, quả thật rất thuận tiện, tự nhiên có được nhiều khách quen.

Khoai Lang có lúc không giúp được, Lạp Lệ Sa mời thêm mấy người. Nếu thêm chút tiền 'Lạp Phác' còn phụ trách trang trí. Thế nên Thương huyện có chuyện vui mọi người đều chạy qua 'Lạp Phác'.

Phải nói người lười dẫn đầu là ai, không phải ai khác, chính là Trần Tiểu Đông cùng Hoa Lau.

'Lạp Phác' coi như chuyện tốt liên tục. A Bình cả ngày đi theo Phác Thái Anh, thường xuyên qua lại, mắt đi mày lại cùng Khoai Lang đối mắt. Chuột cũng tìm một cô nương, nhắc tới chuyện vui lớn nhất chính là bà chủ có tin vui.

Phải nói Phác Thái Anh tháng này kinh nguyệt không đến. Lạp Lệ Sa đang muốn kêu đại phu cho nàng, buổi sáng phát hiện trên giường có chút vết máu, liền yên lòng, kêu Phác Thái Anh đừng đi cửa hàng, ở nhà nghỉ ngơi. Buổi chiều trở về nhà, Phác Thái Anh lại nói vẫn là không có kinh nguyệt. Lạp Lệ Sa nhanh chóng kêu đại phu tới. Phác Phu Nhân nghe thấy các nàng kêu đại phu, vội vàng qua nhìn một chút.

Đại phu cẩn thận xem mạch, Lạp Lệ Sa ở bên cạnh vừa nói tình huống.

"Anh Nhi tháng này cũng nửa tháng chưa có kinh nguyệt, buổi sáng trên giường có chút vết máu, ta nghĩ không sao, sau vẫn là không có. Có vấn đề gì sao?"

A Bình cùng một nha đầu khác đứng ở bên cạnh, suy nghĩ cô gia nhà mình thật đúng là không biết xấu hổ, chuyện của cô nương cũng nói ra được, tiểu thư nhà mình thật tốt số, có được cô gia quan tâm như vậy. Phác Phu Nhân liền nghĩ tới chuyện mang thai.

"Các ngươi đêm qua có cùng phòng không?" Đại phu hỏi.

"Cái gì là cùng phòng?"

Lạp Lệ Sa đỏ mặt gật đầu, Phác Thái Anh kéo kéo áo nàng hỏi.

"Chính là làm chuyện thẹn thùng." Lạp Lệ Sa quay đầu đi kiên nhẫn giải thích cho nàng, Phác Thái Anh làm bộ dáng chợt hiểu ra.

"Lạp phu nhân có tin vui, đương nhiên kinh nguyệt không đến. Vết máu kia là cùng phòng, cần phối hợp chút thuốc dưỡng thai và nghỉ ngơi tốt mới được. Đã có hơn một tháng, ba tháng đầu không nên cùng phòng mới tốt." Đại phu vừa viết toa thuốc vừa nói.

"Sau này còn phiền đại phu." Phác Thái Anh nghiêng đầu có chút xấu hổ. Phác Phu Nhân mừng rỡ, khách khí đưa cho một thỏi bạc nói. Lại tự mình đem đại phu đưa ra cửa.

Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh vào phòng, trên mặt không có vẻ vui mừng sắp làm cha. Nhưng không cảm thấy Phác Thái Anh làm chuyện gì sau lưng nàng, không nghĩ ra làm sao sẽ có hài tử.

Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh nằm ở trên giường, cho mấy nha đầu lui xuống, ngồi ở mép giường hỏi nhỏ.

"Anh Nhi, có ai đối với nàng làm chuyện thẹn thùng không?" Nàng sợ Phác Thái Anh quá mức đơn thuần bị người lừa gạt, dẫu sao vẫn còn con nít, không hiểu mình làm gì.

"Nàng không phải nói làm chuyện thẹn thùng chỉ có vợ chồng mới làm sao?" Phác Thái Anh suy nghĩ, lắc đầu một cái.

Phác Thái Anh vẫn luôn dính Lạp Lệ Sa, ban ngày cũng có a Bình đi theo, ỷ vào nàng là nương tử của Lạp Lệ Sa, không ai dám đánh chủ ý đến nàng, đó là chán sống.

"Đúng vậy, nhưng nàng có đứa bé, chúng ta đều là nữ tử, tại sao có thể có hài tử được?" Lạp Lệ Sa không chút nào che dấu sự nghi ngờ của mình, nàng biết Phác Thái Anh sẽ không xuyên tạc ý nàng, nàng thực sự không có ý hoài nghi nàng.

"Ai nói đều là nữ tử lại không thể có hài tử? Trước kia ta hỏi qua tẩu tẩu, tẩu tẩu nói chỉ cần thành thân, tướng công rất yêu thê tử là được. Vậy nàng có yêu ta hay không?" Phác Thái Anh bộ dáng hiểu chuyện.

"Tất nhiên yêu a." Lạp Lệ Sa biết không trả lời nàng, Phác Thái Anh sẽ gặp một mực ầm ĩ, còn không bằng thừa dịp nói sớm. Phác Thái Anh thường thường hào phóng biểu đạt tình cảm của mình, lâu ngày Lạp Lệ Sa cũng không câu nệ.

"Kia không phải tốt sao, nhất định nàng rất yêu ta, ta cũng rất yêu nàng. Cho nên chúng ta mới có đứa bé. Đơn giản như vậy cũng không biết, thật ngốc!" Phác Thái Anh giễu cợt Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nhìn bộ dáng khả ái của nàng, suy nghĩ thật đúng là ông trời bồi thường cho Phác Thái Anh. Nhưng chuyện lớn như thế, không dễ dàng yên tâm.

"Vậy có nam tử nào cởi đồ nàng không?"

"Bọn họ cởi đồ của ta làm gì?" Phác Thái Anh có chút không hiểu.

"Mẫu thân nói, trừ tướng công ra, không thể để cho nam tử khác cởi đồ mình." Phác Phu Nhân vì để cho Phác Thái Anh bảo vệ mình coi như hao tổn tâm huyết. Phác Thái Anh có chút đắc ý nói, Lạp Lệ Sa không nhịn được trêu ghẹo.

"Ôi chao, chúng ta lúc còn chưa thành thân, cũng không biết ai uống một chút rượu đã cởi quần áo?"

"Nàng là nữ a!" Phác Thái Anh trợn mắt nhìn Lạp Lệ Sa, oán trách nàng.

"Nữ cùng nữ không quan trọng, ta lúc tắm cũng cởi hết, nha đầu không nhìn thấy sao?" Phác Thái Anh một bộ dáng khinh thường nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cố ý bày ra một bộ dáng không thể tin.

"Vậy ta cũng nên tắm với nử tử khác đi, dù sao đều là nữ!"

"Không được!" Phác Thái Anh cự tuyệt.

"Tại sao?" Lạp Lệ Sa nín cười nhìn Phác Thái Anh khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên.

"Hừm...." Phác Thái Anh nửa ngày không nói ra nguyên do.

"Dù sao ta không cho phép."

Trêu chọc Phác Thái Anh một hồi, đến giờ cơm tối. Lạp Lệ Sa để cho Phác Thái Anh nằm ở trên giường nghỉ ngơi, một mình đi ăn cơm. Phác Lão Gia Phác Phu Nhân dĩ nhiên không trách nàng, khen nàng còn chưa kịp. Lại kêu nha đầu đem thức ăn bưng vào phòng bồi Phác Thái Anh dùng cơm. Cơm nước xong, Phác Phu Nhân cố ý kêu Lạp Lệ Sa ở lại, dặn dò ít thứ.

Lạp Lệ Sa ở lại. Lúc đầu nói phương diện ăn uống phải chú ý, đến cuối cùng lại chuyển đề tài.

"Anh Nhi không hiểu chuyện, ngươi phải chiếu cố nhiều một chút, không thể ăn tùy tiện. Chuyện phòng the ngươi nhẫn nại chút. Ngươi nhắc tới, nàng không hiểu từ chối, vì là đứa trẻ tốt."

Lạp Lệ Sa trong lòng suy nghĩ, rõ ràng mỗi lần đều là khuê nữ nhà ngươi nhắc tới a, ta không từ chối, thật giống như ta khi dễ nàng vậy. Làm mẹ thật là hao tổn tâm huyết, khuê nữ nhà mình không hiểu chuyện chỉ có thể đến tìm con rể nói những thứ này, khó trách thần bí như vậy.

"Vâng vâng, ta ghi nhớ." Cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Quay đầu Lạp Lệ Sa đem những lời này cùng Phác Thái Anh nói một chút. Phác Thái Anh quả nhiên bộ dáng khổ sở.

"Ba tháng không thể làm chuyện thẹn thùng. Thật lâu a!" Phác Thái Anh cho tới bây giờ không có ở trước mặt Lạp Lệ Sa che giấu cảm xúc, ngược lại Lạp Lệ Sa không có ý tưởng phương diện này, chẳng qua sợ mình làm bị thương Phác Thái Anh, cũng may Phác Thái Anh chủ động nhắc tới, thích dán Lạp Lệ Sa nói mấy câu, thành thân cho tới nay, hai người đều ngọt ngào như vậy.

"Đã qua nửa tháng, nàng đếm nửa tháng là được rồi, cũng không lâu." Lạp Lệ Sa nắm lỗ mũi Phác Thái Anh, Phác Thái Anh lập tức bày ra dáng vẻ rất đau. Lạp Lệ Sa buông tay ra tiến lên hôn một cái, Phác Thái Anh lập tức vui vẻ ra mặt.

Chờ Lạp Lệ Sa rửa mặt trở lại Phác Thái Anh vẫn còn đếm mấy ngày không thể làm chuyện thẹn thùng. Lạp Lệ Sa đứng ở mép giường dở khóc dở cười, tận lực dời đi chú ý của nàng.

"Nàng thích hài tử hay là nữ nhi?"

"Đương nhiên là nữ nhi rồi! Ta phải đem nàng ăn mặc thật xinh đẹp." Phác Thái Anh không biết làm mẹ, chỉ cảm thấy sẽ có một đứa bé, có thể để cho mình tùy ý ăn mặc.

"Ừm, so với nàng nhìn đẹp hơn." Lạp Lệ Sa nói, Phác Thái Anh không hài lòng.

"Không đúng! Ta xinh đẹp nhất!"

Lạp Lệ Sa không có phản ứng kịp, lần đầu thấy mẹ cùng con gái so sánh ai xinh đẹp hơn.

"Có phải ta xinh đẹp nhất hay không?" Phác Thái Anh thấy nàng không đồng ý, nắm mặt Lạp Lệ Sa.

"Ừm, nàng xinh đẹp nhất." Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh nói. Phác Thái Anh lúc này mới bỏ qua.

"Lệ Sa, đứa bé phải bao lâu mới có thể từ trong bụng ta đi ra?" Phác Thái Anh đưa tay sờ bụng mình, vô cùng mong đợi.

"Còn sớm a, còn tám tháng nữa. Nàng không tính qua tẩu tẩu mang thai bao lâu sao?"

Lạp Lệ Sa cởi áo khoác.

"Nhưng tẩu tẩu bụng lớn như vậy, ta bụng nhỏ như vậy, ta sao phải lâu như vậy?" Phác Thái Anh cúi đầu nhìn bụng mình, thấy thế nào cũng không giống bên trong có đứa bé.

"Đương nhiên rồi, phải đợi bụng nàng lớn giống tẩu tẩu, đứa trẻ mới đi ra." Lạp Lệ Sa khua tay múa chân trên bụng. Phác Thái Anh lại tò mò.

"Lớn như vậy, đứa bé phải đi ra thế nào nha, phải đem bụng ta cắt ra sao?"

"Ách.... Không cần. Giống đi nhà xí vậy, nàng dùng sức sẽ đi ra." Lạp Lệ Sa không cách nào giải thích rõ cho Phác Thái Anh. Phác Thái Anh vừa nghe, kinh hãi.

"Vậy lúc ta đi nhà xí, phải cẩn thận mới được, nếu không đứa bé bị ta kéo ra!" Lạp Lệ Sa dở khóc dở cười.

"Đúng nha, nàng phải cẩn thận chút, nếu không đứa bé rơi vào trong hố."

"Nhưng tẩu tẩu sinh con rất đau rất đau, làm ta sợ muốn chết." Phác Thái Anh hiển nhiên không tin Lạp Lệ Sa, nhớ tới tẩu tẩu gào thét lúc sinh con, lấy tay nhẹ vỗ ngực, bộ dáng sợ hãi.

"Ta lại chưa nhìn thấy người sinh con, ta làm sao biết." Lạp Lệ Sa dĩ nhiên biết sinh con rất thống khổ, nhưng không nói cho Phác Thái Anh, dứt khoát trêu chọc Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh hướng phía trong nằm quay ngược với Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa trực tiếp leo lên giường vào bên trong, hướng về phía Phác Thái Anh nằm xuống. Phác Thái Anh lại xoay người, Lạp Lệ Sa lại bò trở lại, qua lại mấy lần, Phác Thái Anh không vui. Lạp Lệ Sa nhưng là mệt mỏi, nằm ở phía bên ngoài giường không nhúc nhích. Phác Thái Anh đợi một hồi, thấy nàng không bò qua.

"Nàng mau bò qua nha!"

"Mệt chết ta. Ta mới không qua." Lạp Lệ Sa ngửa mặt nằm, Phác Thái Anh xoay người lại.

"Vậy khi ta tỉnh lại không nhìn thấy nàng!"

Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, không cho nàng cơ hội xoay người.

"Bây giờ ngoan a. Nàng đừng dày vò sức lực, còn đang mang thai đứa bé."

Phác Thái Anh không ầm ĩ, thuận thế ở trong ngực Lạp Lệ Sa tìm một vị trí thoải mái. Chờ nàng không động, Lạp Lệ Sa hôn trán nàng, Phác Thái Anh không thỏa mãn.

"Còn có đứa bé!"

Lạp Lệ Sa lại chui vào chăn vén lên quần áo Phác Thái Anh, ở trên bụng bằng phẳng của nàng hôn một cái, chọc cho Phác Thái Anh cười không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top