Chương 85: Gặp Hoàng Hậu
Đại chủ? Thái Anh khóe miệng vừa kéo, danh xưng này làm sao có cảm giác vui như vậy...
"Vậy ta là cái gì của ngươi?" Thái Anh sờ sờ vòng cổ.
"Chủ nhân!"
"Vậy ngươi là nghe ta vẫn là nghe Lệ Sa?" Cái tên này sẽ không đem chuyện của nàng đều nói cho Lệ Sa chứ?
"Đương nhiên là ngươi, ta là cùng với ngươi khế ước lại không phải là cùng hắn nha!"
Thái Anh ngất hô, không phải là nên nghe đại chủ sao, tốt xấu gì cũng có một chữ đại a, bất quá...nàng cũng không thèm để ý những thứ này, chỉ là có chút hiều kỳ Lệ Sa có năng lực mà nàng không biết.
Mà nữ tử kia vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Nữ tử có chút không biết Thái Anh có ma thú, nàng không có nghe nhị hoàng tử nói? Bất quá nàng biết, Thái Anh mới là chủ nhân chân chính của nàng, nhị hoàng tử muốn hại chủ nhân: hại chủ nhân của nàng, tự nhiên là kẻ thù của nàng.
"Ngươi..." Thái Anh không lại xoắn xuýt chuyện này nữa, nhìn về phía nữ tử. "Ngươi tên gì?"
"Thuộc hạ tên Đào Chi, Hạ Đào Chi." Hạ Đào Chi cung kính trả lời.
Thái Anh gật gật đầu. "Ngươi đi xuống đi."
Hạ Đào Chi vừa rời đi, Thái Anh liền để một tiểu quỷ đi theo nàng, nàng muốn xác nhận hàng hồn cầm có hữu dụng hay không, nếu Hạ Đào Chi phản bội nàng, như vậy nàng nhất định diệt trừ nàng ta trước, nàng không thể tha cho một người uy hiếp ở bên người nàng và Lệ Sa.
Tiểu Kim Xà không nhìn thấy quỷ, thế nhưng lại cảm nhận được nơi đó nhất định có cái gì đó.
Bởi vì nó trải qua khoản thời gian mật thiết quan sát này, nó phát hiện, người chủ nhân này đầu óc bình thường, cho nên nàng hẳn có thể nhìn thấy đồ vật mà nó không nhìn được, còn đó là vật gì... còn không tốt nói tới...
"Đúng rồi, trước đó ngươi nói không thể, là chỉ Lạp Trạch Phong không cách nào bị ta hàng hồn sao?" nàng hỏi.
"Đương nhiên, tốt xấu gì hắn là long tử, có long khí hộ thể, lại không phải người bình thường, làm sao có khả năng dễ dàng bị khống chế như vậy?" Tiểu Kim Xà lão khí hoành thu (như ông cụ non) trả lời.
Nếu như vậy không thể thực hiện được rồi, vậy cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp của mình.
...
Lệ Sa khi về tới phủ, liền có người hướng về cô báo cáo tình huống trong phủ.
"Tập Dao?" Lệ Sa ghi nhớ cái tên này này.
"Chủ nhân, có muốn phái người đi điều tra một chút không?" Người kia dừng một chút. "Hoặc là, sai người theo dõi?"
Lệ Sa trầm mặc một hồi. "Không cần, ngươi đi xuống trước đi."
"Sa, ngươi đây là muốn thả dây dài câu cá lớn sao?" Người kia vừa rời đi, Mộ Dung Sùng Tĩnh liền tiến tới gần.
Lệ Sa không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mộ Dung Sùng Tĩnh nhìn Lệ Sa như vậy, trong lòng cả kinh. "Nữ tử kia thật sự có vấn đề? Không biết cùng Thái tử phi có quan hệ hay không?"
Lệ Sa lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, Mộ Dung Sùng Tĩnh nhìn đến liền lập tức ngậm miệng lại, hắn còn không phải vì cô sao, hung như vậy, đều dọa trái tim nhỏ của hắn rồi!
Bất quá, aizz, hắn vẫn là không nhịn được a, nếu là huynh đệ tốt, vậy hắn vẫn phải nói. "Ngươi sẽ không phải bởi vì Thái tử phi của ngươi, cho nên mới bỏ qua kẻ khả nghi tiến vào Thái tử phủ chứ?"
"Ta tin tưởng nàng." Lệ Sa trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói.
"Tin tưởng? A, vậy chúng ta đánh cược, ngươi còn nhớ ngày ấy ngươi nhắc nhở chúng ta phòng bị không, chúng ta có thể..."
...
Đấu Linh đại hội chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, Lệ Sa cũng càng thêm bận rộn, Thái Anh mới vừa dặn dò Thiệu Lỗi đi thu thập Thiên Sát, liền truyền đến ý chỉ, hoàng hậu triệu nàng vào cung.
"Kỳ quái, mấy ngày trước đây ngươi không phải là cùng chủ nhân cùng đi hoàng cung tham gia cung yến sao? Hoàng hậu muốn tìm ngươi khi đó sao không tìm? Một mực chờ hôm nay để ngươi đi thêm một chuyến nữa?" Thiệu Lỗi có chút không hiểu.
"Khả năng có chuyện gì đó." Thái Anh cũng không để ý tới, mà tiếp tục dặn dò "Đi tới đó nhớ lời ta nói với ngươi, yên tâm đánh, giống như lần trước, sau khi chuyện thành công thì ở nơi đó chờ ta, ta sẽ cùng người kia khế ước."
"Ừm, được." Thiệu Lỗi đáp, tuy rằng hắn có rất nhiều thứ vẫn chưa thể nghĩ rõ ràng, nhưng mà hắn không biết hắn đã bắt đầu tin tưởng nàng.
"Bất quá chuyện của ngươi không giống, không chờ chủ nhân trở về lại đi sao? Hoàng cung..." Thiệu Lỗi vuốt mi, hắn nhưng là nhớ tới lần đầu tiên Thái Anh đi hoàng cung, dáng vẻ lúc trở về...
"Không sao, hoàng hậu là mẫu thân của Lệ Sa, không có chuyện gì."
Thiệu Lỗi nghe vậy sờ sờ mũi. "Được, vậy ta đi..."
Thái Anh để Quỷ lão đầu, Quỷ Băng và Quỷ Hỏa đều đi theo Thiệu Lỗi, mà chính mình lại là trang điểm một phen, theo công công đến truyền khẩu dụ cùng tiến cung, Đào Chi là hầu hạ ở một bên.
"Chủ nhân, đã đến." Đào Chi đỡ Thái Anh xuống kiệu, trải qua Thái Anh thăm dò, Đào Chi là thật sự thay đổi tư tưởng, nhận nàng làm chủ.
"Thái tử phi mời." Công công đem hai người đưa tới ngự hoa viên, rất xa Thái Anh liền nhìn thấy trong đình Hoàng hậu đang ở nơi đó thưởng thức trà, phía sau còn có hai cung nữ hầu hạ.
"Ngươi liền ở ngay đây đợi đi." Nàng nói với Đào Chi. Liền một mình hướng đình kia đi tới.
"Thái Anh tham kiến mẫu hậu." Thái Anh quỳ gối hành lễ, cõi đời này có thể làm cho nàng quỳ gối không nhiều, Hoàng thượng, Hoàng hậu là phụ mẫu của Lệ Sa, hơn nữa nàng biết bọn họ đối đãi Lệ Sa thất vọng là đều vì nàng.
Bạch Khải Hồng Anh cũng không gọi Thái Anh đứng lên, chỉ là ở một bên vừa uống trà một bên đánh giá nàng, Thái Anh cũng tùy ý bà đánh giá.
Mãi đến tận một hồi lâu, Bạch Khải Hồng Anh mới mở miệng: "Ngồi đi."
"Tạ mẫu hậu." Thái Anh cười nói, đứng dậy ngồi xuống, chân hơi có chút cứng ngắc, bất quá cũng còn tốt, điểm ấy nàng vẫn là chịu được.
"Ngẩng đầu lên." Bạch Khải Hồng Anh nhẹ nhấp một miếng trà.
Thái Anh ngẩng mặt lên cùng bà đối diện, không thể không nói Bạch Khải Hồng Anh bảo dưỡng rất tốt, cũng rất đẹp, bốn mươi tuổi phong vận vẫn còn dư âm, chẳng trách Lệ Sa cũng anh tuấn như vậy.
"Quả thực không thể tin lời đồn, còn có một tay đàn tốt như thế." Móng tay màu đỏ của Bạch Khải Hồng Anh nhẹ nhàng chạm vào gò má Thái Anh, sau đó là tay Thái Anh. tuy nhẹ lại làm cho người ta có loại cảm giác sởn cả tóc gáy.
Thái Anh đương nhiên biết, có thể ở bên trong hậu cung lạnh lẽo, đứng ở vị trí này, không có thủ đoạn là không thể, bà vì Lệ Sa trên tay nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi, cũng từng tổn thương nàng, nhưng nàng cũng không cách nào hận, không cách nào oán bà, trái lại rất ước ao, rất cảm kích bà.
Thái Anh mỉm cười. "Kỳ thực mẫu hậu không cần như vậy." Vừa nói vừa liếc nhìn hai cung nữ hai bên.
Bạch Khải Hồng Anh dừng một chút, phất phất tay, hai cung nữ liền lui ra, Thái Anh cũng đồng thời ra hiệu hai tiểu quỷ đi nhìn chằm chằm.
"Ngươi muốn nói gì." Bạch Khải Hồng Anh cũng không sợ Thái Anh có thủ đoạn gì, nàng trải qua nhiều như vậy, nếu còn không bằng một tiểu nha đầu, vậy chỉ sợ những oan hồn chết trên tay nàng đều muốn cười đến sống lại.
"Mẫu hậu..." Thái Anh vừa muốn mở miệng, liền bị Bạch Khải Hồng Anh đánh gãy. "Mẫu hậu danh xưng ngươi liền không cần kêu, nơi này không có người ngoài, ngươi và ta trong lúc đó không cần diễn kịch."
Thái Anh cũng không phản bác, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Kỳ thực người không cần phòng bị ta như vậy."
Bạch Khải Hồng Anh nhíu mày.
"Ngươi nếu là không có bí mật gì, làm sao biết ta đang phòng bị ngươi?"
"Mỗi người đều có bí mật." Thái Anh lắc lắc đầu. "Chỉ là con không hy vọng chúng ta ngao cò tranh nhau, cuối cùng để ngư ông đắc lợi."
"Ồ?" Bạch Khải Hồng Anh ánh mắt tối sầm lại. "Lời ấy nghĩa là sao?"
"Nếu như mục đích của chúng ta cùng là một, chúng ta vốn có thể liên thủ, nhưng bởi vì hiểu lầm tranh chấp, kia chẳng phải là lợi cho người khác sao?" Thái Anh trả lời.
"Ha ha, vậy ngươi nói một chút, mục đích của chúng ta là cái gì?" Bạch Khải Hồng Anh, mang theo suy nghĩ sâu sắc, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng Thái Anh.
"Mục đích của chúng ta là giống nhau, bảo vệ Lệ Sa, để chàng thuận lợi đăng cơ." Thái Anh không e dè nói ra.
Bạch Khải Hồng Anh thật không ngờ. "A, vậy ngươi lại muốn ta làm sao tin tưởng ngươi, ngươi không phải người khác phái tới hại Sa Nhi sao?"
"Bởi vì con yêu chàng." Thái Anh nhìn Bạch Khải Hồng Anh, kiên định nói.
Nha đầu này ở trước mặt của bà nói yêu con gái bà? Ha ha, thật thú vị, bất quá tin hay không tin, trong lòng bà cũng có chút do dự, nhìn dáng vẻ kiên định của nàng ta không giống như đang nói dối, nhưng mà... nàng ta nếu thật sự yêu Lệ Sa, làm sao lại cùng Lạp Trạch Phong dây dưa.
Tuy rằng sau đó Nam Cung Nguyên Trinh mấy lần nhắm vào nàng ta, nhưng trước có người truyền tin nói chuyện giữa Thái Anh cùng Lạp Trạch Phong có qua lại, cũng bởi vì như thế mới càng làm cho nàng cảm thấy khả nghi hơn.
"Ngươi nói ngươi yêu nhi tử của bổn cung, Bổn cung liền sẽ tin tưởng ngươi sao?" Bạch Khải Hồng Anh ngoắc ngoắc môi.
"Con không cần người tin tưởng."
Thái Anh một mặt hờ hững, nhưng vẫn luôn nhẹ nhàng cười nói: "Con chỉ là hi vọng người đem càng nhiều tinh lực đặt ở trên người Nam Cung Nguyên Trinh với Lạp Trạch Phong, mà không phải con."
Nghe được tên hai người này, Bạch Khải Hồng Anh hiểu rõ nhưng vẫn hơi ngạc nhiên hỏi. "Ngươi biết đến còn không ít."
"Như vậy mới có thể càng tốt hơn đến giúp Lệ Sa không phải sao?" Thái Anh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng có chút tự giễu, nàng sống hai đời, có thể không biết nhiều sao?
Bạch Khải Hồng Anh trầm mặc một hồi. "Vậy ngươi với Lạp Trạch Phong là quan hệ gì?."
"Hắn ta muốn lợi dụng con đối phó Lệ Sa." Thái Anh thản nhiên nói.
Thái Anh dứt lời liền cảm thấy Bạch Khải Hồng Anh trong mắt loé ra sát ý, vẫn nói tiếp. "Bất quá người không cảm thấy như vậy tốt hơn sao?"
"Nói nghe một chút?" Bạch Khải Hồng Anh đè xuống sát ý, tựa hồ có hơi tin tưởng Thái Anh, nhưng còn có chút phòng bị.
"Như vậy, con mới có thể biết trước bước kế tiếp của hắn sẽ làm thế nào, hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, mới có thể càng tốt hơn đến giúp Lệ Sa. Nếu hắn thay đổi viên quân cờ là con đây, như vậy chúng ta liền ở sáng, mà hắn ở trong tối, Một lần có thể phòng, thế nhưng chúng ta mỗi lần đều có thể phòng rất tốt không phải sao?"
Thái Anh đem suy nghĩ của chính mình nói ra, cái này cũng là nguyên nhân tại sao nàng hiện tại còn ở trước mặt Lạp Trạch Phong ủy khuất cầu toàn.
Lạp Trạch Phong là người vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, trừ phi một đòn để hắn không còn khả năng thắng, bằng không ám chiêu của hắn chỉ có thể càng trầm trọng thêm.
Bạch Khải Hồng Anh nghe Thái Anh nói có chút động lòng, trong lòng đối với nàng cũng hơi có chút thay đổi.
Ai nói nàng ta là phế vật, bà cảm thấy nàng rất thông minh, có thể ẩn nhẫn, ẩn nhẫn có lúc không phải nhu nhược, dù như thế nào cũng đặt chuyện muốn làm lên hàng đầu, không phải có câu, cười đến cuối cùng mới là người thắng sao.
Ngay tại hai người đang nói chuyện, một bên chậu hoa đột nhiên rớt xuống, chỉ thấy một cung nữ bị ngã ra.
Bạch Khải Hồng Anh không nhìn thấy, Thái Anh lại là nhìn thấy, đây là do tiểu quỷ mà nàng lúc nãy bảo canh chừng, cung nữ kia chính là đang nghe trộm.
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ vừa nãy lúc xin cáo lui thì đồ vật rơi mất, vốn định không muốn quấy rầy Hoàng hậu nương nương với Thái tử phi, kiếm lại đồ, nhưng lại không khéo. Kính xin Hoàng hậu nương nương thứ lỗi tha nô tỳ." Cung nữ cấp thiết đụng đầu.
Nha hoàn này theo Bạch Khải Hồng Anh cũng có mấy năm, Bạch Khải Hồng Anh cũng biết nha hoàn này nhát gan, lúc trước cũng là nhìn nàng đáng thương mới thu nàng ở bên người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top