Chương 84: Ghen

Nguyệt Dung nghe được lời Thái Anh nói, khí huyết vốn đã bình ổn lại bắt đầu bốc lên, tàn bạo trừng mắt nhìn Thái Anh. "Ngươi, ngươi là cố ý!" Cố ý làm bộ không nỡ để cho nàng dùng, cố ý cho nàng mất mặt!

Thái Anh chân mày cau lại. "Cố ý cái gì?" Một câu nói để Nguyệt Dung không thể nào phản bác.

Nói xong, tự mình đem cầm thu vào không gian, cũng không sợ người hoài nghi, đường đường Thái Tử phi, có một cái không gian cũng chẳng có gì lạ.

Hơn nữa nàng không phải đã bại lộ đấu khí với tài đánh đàn sao? Nàng tuy muốn lưu lá bài tẩy, nhưng không có nghĩa nàng phải tiếp tục để cho người khác bắt nạt.

Sư phụ của Nguyệt Dung là một lão giả, người rất có trọng lương trong Đan Dược hiệp hội, sớm biết trong lòng Nguyệt Dung chính là Thái tử, nhưng cho dù biết Nguyệt Dung khiêu khích trước, cũng không khỏi cảm thấy Thái Anh quá mức ác độc, cũng quá không đem Đan Dược hiệp hội để vào mắt.

"Thái tử phi thật tài tình, nói vậy ngày sau dựa vào tài đánh đàn này liền có thể vô địch thiên hạ cải tử hồi sinh." Ông lão trào phúng nói.

Đan dược hiệp hội sở dĩ ở Lạc thần đại lục địa vị bất phàm, là bởi vì nó có thể luyện chế đan dược cứu tính mạng người cùng tăng lên đấu khí, vì vậy đại gia tộc cùng người hoàng thất của ba nước thấy bọn họ đều phải nhượng ba phần lễ, không dám cùng bọn họ chính diện xung đột.

"Quá khen, cây cầm này quả thật không tệ, có thể giúp bản Thái tử phi sửa trị đấu linh căn vốn là một phế vật không có linh căn, việc mà đan dược đều không thể chữa trị." Thái Anh thản nhiên tiếp thu lời tán dương của hắn.

Mà khi lão giả nghe được thì đen mặt, nàng đây là đang giễu cợt lời của hắn đây mà! Trào phúng Đan dược hiệp hội luyện không chế đan dược chữa trị đấu linh căn!

Thái Anh mới không nghĩ cùng hắn nói nhảm thêm, Đan Dược hiệp hội? Hừ!

Lạp Trạch Phong nhìn Thái Anh chói mắt như vậy, luôn cảm thấy nàng tựa hồ đã thay đổi rất nhiều, còn có, nàng biết đánh đàn sao? Đã chữa trị được Đấu linh căn? Tại sao những điều này hắn đều không biết? Nàng làm thế nào có được cây cầm này?

Điểm ấy như nhạc điệm rất nhanh bị những buổi biễu diễn sau đó hòa tan, chỉ là một khúc đàn của Thái Anh làm cho trong lòng của mọi người đều lưu lại ấn tượng sâu sắc, cũng đối với Bắc Ảnh Thái Anh có nhận thức mới.

Cung yến vừa tan, Hiên Viên Yên Nhi liền đuổi theo Thái Anh.
"Thái Anh tỷ tỷ!"

Thái Anh quay đầu, nhìn nữ tử xa lạ có chút không rõ, nàng có muội muội này sao? Nhìn về phía Lệ Sa, cô đồng dạng lắc lắc đầu.

"Muội tên là Hiên Viên Yên Nhi!" Hiên Viên Yên Nhi nhìn ra suy nghĩ của Thái Anh, tự giới thiệu mình.
"Thái Anh tỷ tỷ, muội ngày đó nhìn thấy tỷ đối phó với hai nữ nhân xấu kia! Thái Anh tỷ tỷ thật là lợi hại! Muội biết tỷ tuyệt đối không phải đấu khí màu đỏ sơ cấp có đúng hay không!"

Đấu khí không phải màu đỏ sơ cấp? Cho tới nay cứ mãi nghĩ về việc này nhưng hôm bởi vì một câu nói này, để Thái Anh đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, còn có đúng là như vậy hay không, còn muốn thử mới có thể biết.

Mà đối với Hiên Viên Yên Nhi, nàng lại là có hảo cảm (cảm thấy tốt), không phải bởi vì nàng ấy nói một lời đánh thức người trong mộng, mà bởi vì trong mắt nàng ấy có sự chân thành.

Lúc này từ phía sau liền thấy một nam tử đuổi theo, đi tới trước mặt Thái Anh với Lệ Sa. "Tề Dự quốc Thái tử, Thái tử phi, tại hạ Hiên Viên Linh Nhai, xá muội không hiểu lễ tiết, kính xin hai vị thứ lỗi."

Thái Anh đánh giá Hiên Viên Linh Nhai, tướng mạo anh tuấn, khí chất cũng là tuyệt hảo, bất quá vẫn không đẹp bằng Lệ Sa của nàng, gật gật đầu, lại cảm giác bên hông căng thẳng.

Lệ Sa cúi đầu nhìn Thái Anh nở nụ cười nguy hiểm. "Anh Nhi không phải mệt mỏi sao?"

Thái Anh không rõ hơi sững sờ, nhưng nàng từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn, luôn nghe theo Lệ Sa. "Ừm, hơi mệt mỏi!"

"Hai vị, Bản điện mang Anh Nhi đi về nghĩ ngơi trước, ngày khác lại chiêu đãi hai vị." Lệ Sa nói với hai huynh muội Hiên Viên xong liền dẫn Thái Anh đi mất.

"Đều là tại huynh! Huynh vừa đến đã đem Thái Anh tỷ tỷ doạ chạy!" Hiên Viên Yên Nhi tha thiết ngó nhìn Lệ Sa mang nữ nhân nàng coi trọng đi mất, thật là giận a! Liền trực tiếp đem tội danh đều đổ lên đầu chính ca ca của mình.

Hiên Viên Linh Nhai liền vô tội gặp phải hai người khó chịu như vậy thật là..., người kia, tự nhiên là Lệ Sa.

Thái Anh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Lệ Sa, chàng mệt mỏi?" Nàng không mệt a, vì lẽ đó chẳng lẽ là Lệ Sa mệt mỏi?

"Hiên Viên Linh Nhai kia rất dễ nhìn sao?" Lệ Sa âm thanh thăm thẳm vang lên.

Thái Anh nháy mắt một cái, Lệ Sa đây là... ghen? HA, Thái Anh mắt loé ra một chút nghịch ngợm, gật gật đầu. "Ừm, là rất đẹp." Nói xong còn tiện thể gật đầu.

Lệ Sa thẳng thả hơi lạnh, cô liền biết, vừa nãy cô là nhìn thấy Thái Anh đối với tên Hiên Viên Linh Nhai kia gật đầu.

Giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Anh khiến cho nàng nhìn mình.

"Ta cũng rất dễ nhìn, đẹp hơn hắn."
Lệ Sa hầu như là cắn răng nói ra câu này.

Thái Anh vốn định nhịn cười, nhưng Lệ Sa của nàng quá đáng yêu mà! Phù phù một tiếng liền không nhịn được cười lên.

Gan lớn đưa tay xoa nắn khuôn mặt Lệ Sa. "Xác thực cũng rất dễ nhìn, bất quá ai đẹp mắt hơn..."

Thái Anh còn muốn chọc Lệ Sa, ai biết Lệ Sa trực tiếp nắm lấy tay nàng đang đặt trên mặt cô, một cái tay khác đặt lên gáy của Thái Anh, liền trực tiếp hôn lên môi nàng.

Trừng phạt mà gặm cắn, nàng tiểu nữ nhân này, lẽ nào cô không biết nàng là cố ý sao? Nhưng chính là cố ý cũng không thể, trong mắt, trong lòng của nàng, chỉ có thể có cô, dám nhìn nam nhân khác gật đầu, dám nói nam nhân khác đẹp mắt... Hừ, Hiên Viên Linh Nhai!

Trở lại Thái tử phủ đã muộn lắm rồi, chuyện hôm nay Thái Anh cùng Lệ Sa đều không nhắc lại nữa, tất cả dường như liền chưa từng xảy ra, thế nhưng Thái Anh biết, nàng nhất định phải tăng nhanh tốc độ.

Hầu như suốt cả đêm Thái Anh đều không có ngủ, nhớ tới chuyện Lạp Trạch Phong bảo nàng làm, hắn ta là muốn bắt đầu hành động sao? Như vậy nàng nên làm gì để lấy tốc độ nhanh nhất đánh tan thế lực của Lạp Trạch Phong đây? Để hắn ta lại không còn khả năng vươn mình?

Ngày thứ hai, quả thực như Lạp Trạch Phong nói, hắn phái một người đến bên cạnh nàng, hiệp trợ nàng, chủ yếu giúp nàng truyền tin tức.

Mà vì không đưa tới người khác hoài nghi, nữ tử kia mượn dùng tên và thân phận của Tập Dao. (Chú thích: Tập Dao chính là thị nữ theo Thái Anh từ nhỏ.)

Nhìn nữ tử xa lạ trước mắt này, Thái Anh che dấu xuống sát ý, Tập Dao là vì nàng mà chết, há lại cho người khác hủy danh tiếng của nàng ấy.

"Đúng rồi, nhị hoàng tử muốn ta hỏi ngươi, cây cầm này là ngươi từ nơi nào có được, có phải là có thể tăng lên đấu khí hay không?"

Nữ tử trước mặt vẫn tỏ ra cung kính, nhưng chỉ khi cùng Thái Anh một chổ liền biến thành người khác, khẩu khí ra mệnh lệnh cao cao tại thượng, nàng ta thực sự không hiểu nổi, nhị hoàng tử làm sao sẽ phái một phế vật như thế làm mật thám, còn muốn nàng ta đến hiệp trợ phế vật này!

"Có thể a, đương nhiên có thể tăng lên đấu khí." Thái Anh không não, trái lại tự tiếu phi tiếu nói.

"Thật sự!" Nữ tử vừa nghe xong nhất thời con mắt liền phát sáng, nếu nàng ta có thể tăng lên đấu khí, như vậy nhị hoàng tử nhất định sẽ càng tăng thêm tin dùng nàng ta hơn.

"Thật." Thái Anh tựa hồ là nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta.

Buồn cười, có thể nàng ta còn không biết bây giờ nàng ta bất quá cũng chỉ là một con cờ của Lạp Trạch Phong mà thôi, giống như nàng lúc trước vậy, chờ nàng ta không còn giá trị, Lạp Trạch Phong liền sẽ vứt bỏ không chút lưu tình nào.

Nữ tử trấn định lại, ho nhẹ một tiếng. "Vậy ngươi hiện tại liền giúp ta gia tăng đấu khí thử xem, ta muốn thí nghiệm hiệu quả trước, nếu thật có thể tăng lên đấu khí, ta sẽ lấy về cho nhị hoàng tử, như vậy nhị hoàng tử sẽ thưởng nhiều cho ngươi."

"Được thôi." Thái Anh cười, lấy Hàng Hồn cầm ra. "Ngươi đứng tại nơi đó là được, tập trung tinh lực nghe theo tiếng đàn đi."

Nữ tử nghĩ rất nhanh sẽ có thể tăng lên đấu khí, trong lòng vui đến nổi bong bóng, tự nhiên là im lặng làm theo lời Thái Anh.

Thái Anh tay vung lên, Hàng hồn cầm xuất hiện, ngón tay khẽ giương lên, một khúc hàng hồn liền thản nhiên vang lên, khúc nhạc này là nàng ở yến tiệc tối hôm qua nháy mắt khi chạm vào hàng hồn cầm, liền khắc vào trong đầu nàng.

Lúc đó nàng suýt nữa liền đàn khúc này, cũng may nàng khống chế lại tâm thần, không có bị cầm khống chế.

Nàng vẫn còn đang suy tư có muốn thử một chút hay không, hôm nay liền có người đưa tới cửa cho nàng luyện tập, nàng cớ sao mà không làm?

Hàng hồn khúc, tên như ý nghĩa, hàng ở hồn phách, khống chế lòng người.

Thái Anh dựa theo hàng hồn cầm dẫn dắt, lại để cho mình không hoàn toàn bị cây đàn này khống chế, chỉ thấy nữ tử kia theo làn điệu quỷ dị, ánh mắt dần dần tan rã, cuối cùng giống như một con rối, trong mắt vô thần.

Một khúc đàn xong, nữ tử kia mới lấy lại tinh thần, chỉ là lần này tỉnh lại không giống lúc ban đầu, nhìn Thái Anh trong mắt toàn là kính trọng.

Nguyên lai hàng hồn là ý này, Thái Anh vuốt thân cầm, hàng hồn, gột rửa linh hồn, làm cho từ trong ý thức của nàng ta đổi chủ.

Như vậy Lạp Trạch Phong thì sao? Hắn cũng có thể bị hàng hồn khống chế sao?

"Đương nhiên không thể!" Một thanh âm đột ngột xuất hiện ở trong phòng.

Ah? Thái Anh cảnh giác nhìn bốn phía.

"Không cần tìm, bản tôn ở đây." Nói xong chỉ thấy trên cổ mình ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, một con Kim Xà xoay quanh ở ngoài vòng cổ của Thái Anh.

Thái Anh cảm giác được nơi cổ mát mẻ, lúc này mới nhớ tới khi Lệ Sa đưa cho nàng vòng cổ này đã thêm vào linh lực của cô cùng với một con ma thú.

"Là ngươi?" Thái Anh không cảm giác sợ sệt, tên tiểu tử này tựa hồ đã cùng nàng kí khế ước, lại là Lệ Sa cho nàng, không thể hại nàng.

Con rắn nhỏ màu vàng chậm rãi từ cổ nàng đi ra, hết cách rồi, nó lười, không thích nhanh...

"Ngươi vừa nãy nói là ý tứ gì?" Thái Anh nhấc đuôi nó lên, thật nhỏ nga, bất quá nhìn qua cũng thật đáng yêu.

"Này! Thả ta xuống! Ngươi cái nhân loại lớn mật này!" Kim xà nổi giận, lại là sắc nữ này, lại cầm đuôi nó! Kém một chút liền thấy mông của nó rồi! Sĩ khả sát bất khả nhục có biết không!!!

Thái Anh không thèm để ý tới cơn giận của nó, nhẹ nhàng vung vẩy đuôi nó. "Hỏi ngươi chưa trả lời đó."

Tiểu Kim Xà trực tiếp bị lung lắc đến đầu óc choáng váng, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Tiểu Kim Xà vèo một cái tránh thoát tay Thái Anh, tốc độ nhanh chóng, tay nàng chợt lóe lên ánh sáng màu vàng, Tiểu Kim Xà đã không thấy tăm hơi.

"Tốc độ rất nhanh nha." Thái Anh trêu đùa mà nhìn Kim Xà đã bay ra ngoài.

"Hừ, ngươi bản lĩnh cũng không nhỏ." Tiểu Kim Xà giơ giơ đầu rắn nhỏ lên, nó nguyên bản còn tưởng rằng nó một đời này thảm rồi, phải cùng một phế vật khế ước, nhưng một khắc kia khi nó cắn xuống cổ nàng, nó mới phát hiện, khà khà, nó nhặt được bảo bối rồi! Đại chủ đối với nó quả thực không tệ nga!

Nói như vậy nó thì toàn bộ mọi chuyện đều bị nó nhìn thấy, từ ngày nó với nàng bắt đầu khế ướt? "Ngươi ma thú kế ước của Lệ Sa?"

"Ngươi gặp qua một con thú nào với hai nhân loại khế ước à." Thái Anh vừa nói ra khỏi miệng liền gặp phải Tiểu Kim Xà khinh bỉ.

Đúng vậy, nếu là như vậy. " Lệ Sa với ngươi là quan hệ gì?"

"Hắn là đại chủ a?" Tiểu Kim Xà trả lời như chuyện đương nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top