Chương 3-4: Linh Đấu Song Phế
Song Phế: Phế vật không có linh lực và đấu khí.
Điều nàng quan tâm nhất chính là, tất cả chuyện này tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Nơi này là Đại Ngục, bởi vì nàng hại chết Lệ Sa, nên đây là cách cô muốn trừng phạt nàng đúng không?
Thái Anh nghĩ, sờ sờ gò má chính mình, nàng có nhiệt độ, lại tự nhéo vào cánh tay một cái. "Đau."
Nàng còn sống? Kinh ngạc cùng mê man, làm nàng vừa vui mừng vừa sợ hãi. Nếu như nói, nàng còn sống, vậy những lời Lạp Trạch Phong vừa nói? Hắn lại có âm mưu khác sao?
Thái Anh lắc đầu, nàng cần phải bình tâm lại, suy nghĩ lại mọi chuyện một lần, nàng còn lý do gì để sống sót sao? Bản thân cũng không còn gì để hắn lợi dụng nữa.
Đúng rồi, thời điểm nàng uống xong bát độc dược, ở bên tai mơ màng nghe được có người gọi nàng là muội muội, còn nói nàng nhất định phải mạnh mẽ lên. Còn có, còn có cái gì Quỷ Vương. Sau đó là, trở lại quá khứ. Trở lại quá khứ? Thái Anh ngẩn ra, có một thứ gì đó trong đầu nàng nảy lên.
Thái Anh cố đứng bật dậy, đánh giá cách ăn mặc của chính mình. Một thân màu đỏ, rõ ràng là quần áo nàng mặc trước đêm kết hôn, nàng đi tới bàn trang điểm, nhìn vào gương, ánh nến tuy có chút ám trầm, nhưng đúng là bản thân nàng hai năm trước. Năm ấy chính mình vỏn vẹn 15 tuổi. Có thể nói lúc này cơ thể vẫn chưa hoàn toàn nảy nở.
Thái Anh há miệng, trở lại quá khứ? Là ý này sao? Nàng trở về thời gian đêm trước khi xuất giá. Ngày mai xuất giá. Lệ Sa? Nàng sẽ gả cho Lệ Sa? Nói cách khác, nàng có thể làm lại mọi thứ một lần nữa sao?
Mặc dù trong lòng có chút khó tin, nhưng chỉ nghĩ đến việc ngày mai là ngày đại hôn của nàng, tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết. Nếu như, nếu như được làm lại một lần nữa, nàng nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ năm xưa.
Nàng sẽ bảo vệ nàng ấy, không tiếc bất cứ giá nào.
Thái Anh ngồi trước bàn trang điểm, một đêm nay nàng hoàn toàn không ngủ, những điều phỏng đoán này, từng thứ từng thứ một đều làm nàng bất an. Điều này làm nàng không nhận ra được bên ngoài cửa sổ có người, chỉ lẳng lặng đứng đó, rồi yên lặng rời đi.
"Nhị tiểu thư..." Trời còn chưa sáng, một nha hoàn bên ngoài lên tiếng đánh thức Thái Anh.
Trong lòng nàng tuy là vạn phần bất an, nhưng trên mặt đã khôi phục vẻ mặt thường ngày, lành lạnh nói: "Vào đi."
Thái Anh vừa dứt lời, nha hoàn liền đẩy cửa phòng ra tiếng vào. Theo sau là một bà hỉ và mấy nha hoàn thân cận. Nhìn thấy nàng, trong mắt cũng ánh lên tia vui sướng. Trong lòng nàng lại thêm xác định những suy đoán vừa rồi. Chỉ là nàng chưa nhìn thấy Lệ Sa, nên không dám ôm hy vọng lớn.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Nàng nhớ lại ngày đó, không có cách nào làm vơi dịu đi nỗi đau mất cô, nếu thế giới này không có Lệ Sa, nàng sống lại một lần nữa, cũng có ý nghĩa gì đâu?
Một nha hoàn đem vào một thao rửa mặt, khăn tay cũng dùng loại tốt nhất: "Nhị tiểu thư, hôm qua ngài không ngủ đủ giấc sao?" Trên mặt nha hoàn lộ ra vẻ quan tâm, ân cần hỏi.
Bà hỉ một bên che miệng cười ha hả: "Nha đầu này, nhị tiểu thư sốt sắng một đêm không ngủ. Những cô nương đêm trước khi xuất giá đều sẽ như vậy. Lão mụ tử ta đây đã gặp qua không ít trường hợp này rồi."
"Ha ha, vẫn là Vương bà có kinh nghiệm. Nhị tiểu thư sẽ gả cho Thái Tử đương triều. Thái Tử tướng mạo anh tuấn phi phàm, là Rồng trong loài người. Văn võ song toàn. Tuổi còn trẻ mà đấu khí đã đạt tới Tam đoạn. Linh căn lại tu luyện tới Quang Minh Hệ. Mà nhị tiểu thư nhà chúng ta....."
Lời này tuy bề ngoài không có ý gì, nhưng chỉ cần là người có tâm, tuyệt đối nghe được sự trào phúng bên trong. Nàng tuy là quen rồi, quen cảnh người khác chê cười, trước khi xuất giá. Nàng đối với người khác giống như một chuyện cười chân thật, linh đấu song phế. Trong gia tộc này, ai nấy đều hết sức lạnh nhạt. Sau khi gả cho Lệ Sa, cô ra sức che chở nàng, lúc này mới không có ai dám đối với nàng bất kính lỗ mãng nữa.
Những nha hoàn này thật sự quá không biết thân phận, lúc này tuy tiết chế hơn một chút nhưng cũng nhìn nàng một cách khinh thường, giống như là đang xem chuyện cười. Một phế vật gả cho một thiên tài. Làm sao có kết cục tốt cho bằng được?
Nhìn mình trong gương, nữ tử cho khuôn mặt trái xoan, mũi cao thẳng, không cần trang điểm nhiều cũng trở nên tuyệt mỹ. Nhưng khi họa một chút lên mặt, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng bị phấn son làm che lấp vài phần thần thái. Quả thật có những chuyện, giống y như đúc với kiếp trước. Có những tỷ tỷ muội muội sẽ sớm tới đây ra oai với nàng nhanh thôi.
Biết được những nha hoàn kia là cố ý vẽ đậm thêm, nhưng nàng cũng không muốn vạch trần. Kiếp trước, là bản thân nàng không thật tâm muốn gả cho Lệ Sa. Hiện tại, nàng không thèm phản kháng, đương nhiên là nàng không ngu ngốc nữa, chỉ không muốn vì vài việc nhỏ mà hao tâm tốn sức.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, một tiểu nha hoàn vội vàng từ bên ngoài tiến vào trong gian phòng: "Vương bà, đã xong chưa? Cỗ kiệu đã tới rồi, đang ở bên ngoài đợi."
"Xong rồi xong rồi, nhanh, cầm khăn hỉ đến đây. Trước tiên, ngươi đi nói với Bắc Ảnh đại nhân, tân nương đang trên đường đến."
Tiểu nha hoàn kia đáp một tiếng lại rồi cũng vội vàng chạy đi làm việc.
Rất nhanh, khăn hỉ được đội lên đầu Thái Anh, che lại hoàn toàn tầm mắt nàng. Thái Anh được người ta nâng ra ngoài, mỗi bước đi đều cảm nhận được sự trầm trọng. Muốn đi nhanh hơn, lại lo lắng kỳ vọng biến thành thất vọng, sẽ làm nàng lùi bước. So với lần thứ nhất kết hôn, lần này nàng còn khẩn trương hơn nhiều lần.
Vượt qua ngưỡng cửa đầu tiên, từng bước từng bước hướng ra ngoài phủ cửa chính: "Đến rồi." Cửa lớn lúc này đứng đầy người, có cha của nàng, Bắc Ảnh Trì Hoàn: "Gả đi rồi, cố gắng hầu hạ Thái Tử Điện Hạ. Không nên gây khó khăn phiền toái cho ta."
Bắc Ảnh Trì Hoàn vừa nói xong, bên cạnh hắn là phu nhân, tức là mẫu nương của nàng cũng lên tiếng phụ họa: "Anh Nhi, nếu có cơ hội, con hướng Thái Tử Điện Hạ đề cử muội muội của con là Tinh Nguyệt. Nàng bây giờ đấu khí đạt tới cấp trung đoạn Chanh. Nếu như nàng có thể tiến vào Thái Tử Phủ giúp đỡ con. Cũng miễn cho con được người khác bắt nạt, ha."
Thanh âm nhẹ nhàng của Viên Thị đánh thẳng vào lòng Thái Anh. Buồn cười, nàng với Tinh Nguyệt đều là nữ nhi ruột thịt. Nhưng bởi vì nàng song phế, mà bị mẫu thân coi thường sỉ nhục. Bây giờ đối với câu thoại kia có vẻ êm tai, thật giống như là lo cho nàng, kỳ thực chính là, bởi vì một đứa con gái khác mà thôi.
"Ha ha, tỷ tỷ gấp gáp thật sự. Tinh Nguyện ở buộc cấp mới chỉ học hai năm. Lại không phải không ai thèm lấy. Cần gì sớm đã lót đường đi khác cho Tinh Nguyệt rồi. Còn không bằng Tĩnh Nhu nhà muội, một tháng nữa là tròn 14. Anh Nhi, dì ba nương vẫn cảm thấy con quá hiền lương thục đức, Thái Tử sớm muộn sẽ cưới vợ nhỏ, chi bằng con để ngài ấy cưới người ngoài vào phủ để đối nghịch với con thì con để Tĩnh Nhu vào phủ đi. Lúc đó, tỷ muội đồng tâm."
Vân Thị nhấn mạnh một câu "Lại không phải không ai thèm lấy". Trên mặt Viên Thị lúc này xanh lên không ít. Làm cho bà vừa không khỏi trầm mặc, cũng chẳng phải phản bác. Trầm mặc là vì lời nói kia, ý chính là ám chỉ Tinh Nguyệt thật sự là không ai thèm lấy. Còn phản bác, làm sao phản bác được đây? Phản bác lại khác nào cho Vân Thị thêm cơ hội để nói Tinh Nguyệt không được tiến vào Thái Tử Phủ.
Cả hai dù sao cũng là nữ nhi của bà, nhưng lại khác nhau một trời một vực. Nàng là chính thê, không có nhi tử đã làm nàng lo ngày lo tháng. Nữ nhi lớn lại là một đứa rác rưởi, làm sao nàng không hận nó đây.
Cũng may nữ nhi nhỏ lại thông minh, đấu khi học tới cấp trung, thuộc về loại tài ba danh khiếu, còn làm cho lão gia vui vẻ. Giúp bà lấy lại được ít mặt mũi. Bà tự nhiên cũng yêu thương đứa con gái nhỏ này hơn. Dưới cái nhìn của bà, cũng chỉ có mình Tinh Nguyệt mới xứng với Thái Tử. Hoặc là chỉ có Thái Tử mới xứng với con gái bà. Nhưng hôm nay lại bị đứa rác rưởi này cướp mất. Hôm nay phong quang, hôm sau có thể bị hưu như thường. Bà chỉ sợ có thêm một trăm cái mặt cũng không để lên hết được. Chắc là bà cũng nên lo lắng việc con gái nhỏ sẽ gả ra ngoài, nếu con súc vật này bị hưu, bà cũng còn Tinh Nguyệt để chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top