Chương 169: Giết! Tiến vào hoàng cung

Tối đó, Lệ Sa thường hay đi Mai viện, cô đứng ở trong sân, nhìn về cửa phòng, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh của Thái Anh trong phòng, cái âm thanh kia làm cho cô quen thuộc hầu như muốn rơi lệ.

Vốn tưởng rằng tưởng niệm đã càng sâu, nhưng nguyên lai, tưởng niệm còn có thể càng nhiều, càng nhiều, nhiều đến để cô muốn điên cuồng...

Lệ Sa nhắm chặt mắt lại, cố nén để cho mình không có rơi lệ. "Anh Nhi, trở về có được hay không, trở về a." Khuôn mặt dần dần hiện ra thống khổ, giọng nói kia càng thêm thê lương.

Cảm giác trong gió khẽ động để Lệ Sa bỗng dưng kinh động, đồng thời lại dẫn theo một chút chờ mong. "Ai!"

"Chủ..." chữ 'Tử'còn chưa mở miệng ra, nam tử liền dừng một chút, đem xưng hô bỏ bớt đi, không biết vì sao, giờ khắc này hắn lại đặc biệt hoài niệm nữ nhân đó, nghĩ đem danh xưng 'Chủ tử' này để lại cho nàng.

Là thanh âm của một nam nhân, Lệ Sa trong lòng chờ mong lại bị thực tế tàn nhẫn mà đạp xuống lần nữa, đè lại nỗi thống khổ cùng thất lạc trong mắt, hắn quay người nhìn về hướng người tới, là Thiệu Lỗi.

Lệ Sa trong lòng có chút kinh ngạc, cô đã rất lâu không có nhìn thấy Thiệu Lỗi, từ trước khi bắt đầu Thái Anh có chuyện. "Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Lẽ nào là Anh Nhi?"

Không chờ Lệ Sa cao hứng, một chậu nước lạnh lần nữa tan vỡ tất cả hy vọng của cô.

"Không phải." Thiệu Lỗi nói ra một cách lạnh lùng, mà hắn hiện tại làm cho người ta cảm giác không còn là Thiệu Lỗi lúc trước lỗ mãng táo bạo kia nữa.

Vật đổi sao dời, đã từng... tâm nguyện to lớn nhất của hắn chính là trở thành phụ tá đắc lực của Lệ Sa, giống như Thiệu Ngôn vậy có thể giúp cô xử lý sự việc lớn nhỏ, được người trọng dụng, làm ra một phen chiến công, chứng minh chính mình, sau đó hướng về Thiệu Ngôn khoe khoang.

Ai biết, Bắc Ảnh Thái Anh đột nhiên xuất hiện, hắn một lần rồi một lần luôn muốn giết nàng, bởi vì hoài nghi động cơ của nàng, cuối cùng vì vậy mà đền cả bản thân, trở thành thuộc hạ của nàng, hắn cho rằng chờ đợi hắn chính là nghiêm hình, là dằn vặt, là bị khó dễ, nhưng mà, đều không có...

Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện lần đó mà muốn trả thù hắn, thậm chí đem từng món, từng chuyện mà hắn coi là chuyện cực kỳ bí mật cực kỳ trọng yếu, đều giao cho hắn làm, nàng chưa bao giờ vì bản thân giải thích cái gì, lại một mực yên lặng mà làm chuyện nàng cho rằng có thể giúp được Thái Tử.

Mà hiện tại, khi hắn rốt cục sắp hoàn thành việc nàng giao phó, rốt cục có tư cách đứng ở bên người phụ tá Thái tử, nàng, cái nữ nhân thay đổi hắn nhưng lại không ở..

Lệ Sa nghe đến hai chữ Thiệu Lỗi nói ra trái tim càng lạnh hơn, ngay cả hắn ta cũng không biết tung tích của Anh Nhi sao, Lệ Sa nhìn Thiệu Lỗi, Thiệu Lỗi nếu hôm nay đến nhất định là có việc, mà cô mơ hồ cảm giác chuyện đó sẽ có liên quan với Anh Nhi, mà sự biến hoá của Thiệu Lỗi cô cũng nhìn ở trong mắt, nếu không phải cả người quá mức uể oải, ánh mắt sẽ nhìn cô một cách tán thưởng.

"Thuộc hạ là trở về trợ giúp Thái tử điện hạ đăng cơ." Thiệu Lỗi lạnh nhạt nói, trên mặt không có vẻ kiêu ngạo, có, chỉ là bình tĩnh, thậm chí là, trầm trọng.

Chỉ thấy hắn vỗ tay một cái, mấy chục người mặc áo đen thình lình xuất hiện ở trước mắt Lệ Sa, trong đó còn có Túc Cửu Diệu, Ly Yên Minh hai người đứng ở hàng đầu tiên.

Lệ Sa gặp qua Ly Yên Minh, mà bây giờ gặp lại y chỉ cảm thấy được trong lòng đau đớn, là Anh Nhi, nguyên lai từ lúc đó Anh Nhi đã bắt đầu vì cô bố trí tất cả, nguyên lai lần kia là Anh Nhi cố ý đánh cắp Trấn Linh thạch, hành động đó, chính là giúp cô loại trừ thế lực của Lạp Trạch Phong!

Thiệu Lỗi không để ý đến Lệ Sa giờ khắc này tâm tình chập chờn ra sao, tiếp tục nói. "Từ lúc hai năm trước chủ nhân liền vì Thái tử điện hạ chiếm lấy Thiên Sát với Cung điện dưới lòng đất phải quy phục, bọn họ chính là chủ nhân tiền nhiệm của Thiên Sát với Cung điện dưới lòng đất, Ly Yên Minh, Túc Cửu Diệu, mặt sau những người này là thuộc hạ theo ý chủ nhân dặn dò, đặc biệt huấn luyện ra một nhánh quân đội bí mật, đương nhiên, đây chỉ là một phần trong đó, những người khác ở địa phương bí mật chờ đợi Thái tử điện hạ ra lệnh."

Thiệu Lỗi lại công sự công hành bẩm báo cho Lệ Sa giới thiệu chỗ đặc thù đội quân này, những người này mặc kệ là đấu khí hay là linh lực, mỗi người đều là trung cấp trở lên, còn có sở trường riêng, ngoại trừ nhóm người Cung điện dưới lòng thất biết ẩn thân ra, còn có thật nhiều người bị thế nhân xem thường hay gọi là bàng môn tả đạo đồ(trộm đồ), Thái Anh nói quái tài cũng là tài, mà những người này gia nhập cũng xác thực tăng cường đội quân này tính chất khó lường cùng với thực chiến.

Lệ Sa chăm chú nghe, cô hầu như có thể tưởng tượng ra Thái Anh lúc đó bày ra tất cả những thứ này, loại cảm giác vì cô trả giá làm cho cô vui vẻ mừng rỡ, cùng với nồng đậm yêu thương, đúng đấy, cô làm sao lại đi hoài nghi tình cảm của nàng chứ, cô tại sao có thể hoài nghi nàng?

Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu từ đầu đến cuối đều không có nhìn tới Lệ Sa, một cái cùng Thái Anh có khế ước, một cái khác có thể tính là đồ tôn của Thái Anh, tuy rằng hắn không tình nguyện, nhưng mà Ly Yên Minh vẫn là rất bao che, người mình với người ngoài phân rất rõ ràng, do đó hai người vừa nhìn thấy Lệ Sa cũng không có cái sắc mặt tốt gì, dù sao Thái Anh là nữ nhân của hắn ta, Thái Anh xảy ra chuyện trách nhiệm to lớn nhất chính là hắn ta!

Lệ Sa đúng là không có bởi vì bọn họ lạnh nhạt mà phẫn nộ, cô cũng không có tư cách phẫn nộ, bọn họ không ưa cô cũng phải, liền ngay cả chính cô đều là hận chính mình hận đến đòi mạng! Nàng vì cô làm nhiều như vậy, nhưng mà cô mang cho nàng lại là cái gì? Đưa nàng cuốn vào hoàng thất tranh đấu, làm cho nàng vì cô bôn ba, làm cho nàng vì không liên lụy cô một mình chịu đựng thế nhân bức bách.

"Chủ nhân còn nói, nếu Thái tử điện hạ đăng cơ gặp ngăn trở, Thánh Linh điện cũng có thể trợ giúp Thái tử điện hạ một chút sức lực!" Thiệu Lỗi nói xong từ trong lồng ngực lấy ra lệnh bài bằng ngọc bội có khắc chữ 'Thánh'.

Lệ Sa tận lực để tay của chính mình không quá run rẩy, tiếp nhận ngọc bội, đó là một loại đau tan nát cõi lòng, đau đến cô muốn lớn tiếng mà hô ra, muốn phá hủy toàn bộ thế giới tới thay nàng chôn cùng, nhưng cuối cùng, Lệ Sa chỉ là đột nhiên ngoắc ngoắc môi, trong mắt lóe lên ánh sáng khát máu cùng với nồng đậm sự thù hận.

Đều muốn Anh Nhi của cô chết đúng không? Rất tốt, thật sự rất tốt, rất nhanh, rất nhanh cô sẽ để bọn họ từng người từng người trả giá thật lớn.

Cô có thể cái gì cũng không muốn, ngôi vị hoàng đế ai ai cũng muốn sao, cô muốn cái ghế đó làm cái gì? Cô muốn bất quá là thê tử của cô, Anh Nhi của cô, muốn nàng bình an, muốn nàng vui vẻ ở bên cạnh cô, một đời một kiếp một đôi nhân, sau đó bọn họ sẽ có hài tử của chính mình, cô có thể ngày ngày nhìn mẫu tử các nàng, nhìn các nàng vui đùa, nhìn các nàng nở nụ cười, trải qua những việc này mà thôi a!

Lệ Sa trầm ngưng hồi lâu, ngẩng đầu lên đảo qua mọi người. "Ngày mai ngoài thành ở phía tây rừng rậm tập hợp."

Mọi người nghe vậy, do Thiệu Lỗi đi đầu quỳ xuống lĩnh mệnh, đương nhiên, Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu là không có quỳ, Túc Cửu Diệu là đối với Lệ Sa khó chịu, Ly Yên Minh là bởi vì hắn cuồng ngạo, hắn nơi nào sẽ quỳ xuống trước người khác, chính là sư phụ hắn! Ách, được rồi, ngoại trừ sư phụ hắn, những người khác đừng hòng hắn quỳ xuống!

Thiệu Lỗi giơ tay lên, mọi người rút đi không một tiếng động, vừa nhìn chính là tinh binh tướng tài được nghiêm chỉnh huấn luyện.

"Thuộc hạ tối nay ngay tại gian phòng cũ nghỉ ngơi, Thái tử điện hạ nếu có chuyện bất cứ lúc nào đều có thể gọi thuộc hạ." Thiệu Lỗi nói xong xoay người đi, nhưng khi đi tới vài bước dừng lại, quay lại nhìn Lệ Sa. "Ngài không có bảo vệ nàng tốt."

Lời nói bình tĩnh, Lệ Sa lại nghe ra trong đó trách cứ, mà cô lại vô lực vì chính mình giải thích, mà trên thực tế đây quả thật là lỗi của cô. "Nàng đem ngươi bồi dưỡng rất tốt."

Trầm mặc rất lâu, sau đó Lệ Sa mới nói ra, đau lòng đồng thời lại là tràn đầy kiêu ngạo cùng vui mừng, nữ tử đặc biệt như thế lại chính là thê tử của cô.

Thiệu Lỗi cũng dừng một chút. "Đúng vậy, nàng là một chủ nhân tốt."

Lệ Sa đi vào phòng, trong tay còn nắm khối ngọc bội kia, cô lại từ trong lòng lấy ra một bó tóc.

"Anh Nhi nhất định phải vì vi phu rửa mặt?

"Ừm."

"Anh Nhi, bó tóc kia, thật giống là tóc của nàng..."

"Ta đang vì chúng ta kết tóc! Vợ chồng son chàng có biết không? "

"Kéo!"

...

Chuyện cũ còn rõ ràng trước mắt, nhưng hôm nay đã sớm cảnh còn người mất, Lệ Sa cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng vuốt ve lên bó tóc kia, trong này có tóc của cô, cũng có tóc của Anh Nhi nữa.

Kết tóc kết tóc, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (nắm tay người cho đến bạc đầu). Nhưng mà Anh Nhi, nàng tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, sau khi để ta thật sâu yêu nàng, nhưng lại lưu lại ta một người ở đây, thật sự là tàn nhẫn...

Lệ Sa viền mắt có chút chua xót, cô ngẩng đầu lên để nước mắt chảy ngược vào trong, hiện tại cô còn chưa có tư cách rơi lệ.

Đem tóc với ngọc bội bỏ vào trong ngực, cô đi tới bên giường, nằm ở trên giường, cầm qua chăn bên cạnh ôm vào trong ngực, cô hít vào một hơi thật sâu, tựa hồ còn có lưu lại mùi hương của nàng.

Đêm nay cô nhất định phải ngủ, bởi vì ngày mai sẽ có một trận tranh đấu ác liệt cần phải đánh, cô không thể thua, thế nên, cô nhất định phải ngủ, nhất định phải ngủ...

Lệ Sa đầu óc trống rỗng mà nhìn trên đầu giường, sau đó nhắm hai mắt lại, bắt buộc chính mình phải ngủ, liền như vậy nhắm hai mắt cực kỳ lâu,
Lệ Sa mới rốt cục dần dần mà ngủ thiếp đi, chỉ là cô ngủ đến tựa hồ cũng không yên ổn, lông mày vẫn nhăn thật chặt, đôi khi hô lên tiếng 'Anh Nhi'.

Bầu trời dần sáng, Lệ Sa thình lình mở mắt ra, tuy rằng một buổi tối cô đều đang mơ, nhưng mà tốt xấu gì cũng là ngủ, thêm vào ngày hôm nay cô có việc phải làm, nhìn qua hiếm thấy có chút tinh thần.
...

Trong hoàng cung, bởi vì Hoàng Thượng vừa băng hà, để tỏ lòng tôn trọng đối với tiên hoàng, thêm vào thời gian quá mức gấp gáp, tân đế đăng cơ cũng không có chuẩn bị quá nhiều, nhưng cho dù vậy, lễ tiết nên có cũng là sẽ không thiếu.

Lạp Mạc Trần kế vị tuy rằng đột ngột, nhưng Thái tử với nhị hoàng tử lần lượt xảy ra chuyện, là tuyệt đối không thể kế thừa đại thống, thêm vào rất nhiều lão thần đột nhiên đứng ra ủng hộ tân đế, những đại thần khác cũng sẽ không dám ngay mặt phản đối, cũng tìm không ra lý do phản đối.

Bởi Lạp Mạc Trần vẫn không có phi tử, vì lẽ đó cũng là ít đi phân đoạn phong hậu, Loan Nghi Vệ đứng ở ngoài điện Thái Hòa, Lễ bộ cấp dưới Lạc Bộ đem nhạc khí treo ở tại bên ngoài điện Thái Hòa, sau đó do quan viên Lễ bộ cùng Hồng Lư tự bố trí tiết án ở tại chính giữa hướng nam bên trong điện Thái Hòa, bố trí sách án hướng về phía tây, ngọc án ở tại phía đông, hai tòa long đình ở hai bên cánh cửa. Nội giám bố trí thảm đỏ từ cung điện đến tới cửa cung, tiết án được đặt ở trong cung điện, đều hướng về phía nam, thiết sách và bảo ấn đều ở hai bên.

Giờ lành sắp tới, quan chức Lễ bộ đem kim sách, kim bảo cùng sách văn, bảo văn phân trí ở trong long đình, Lạp Mạc Trần ăn mặc một thân minh hoàng long bào bước vào điện Thái Hòa, văn võ bá quan dồn dập cùng cúi đầu, đến khi Lạp Mạc Trần dừng lại và xoay người qua, tổng quản thái giám mới cao giọng nói. "Sắc phong đại điển bắt đầu~~!"

Mà cùng lúc đó, ngoài thành phía tây giao với rừng rậm, Lệ Sa đã chuẩn bị kỹ càng tất cả, cô có một đội quân dĩ nhiên chính là làm mê hoặc, hấp dẫn lấy chú ý của Lạp Mạc Trần và người khác, mà ngoại trừ Thái Anh cho cô đội quân này, hôm nay cô còn có một niềm vui bất ngờ muốn tặng cho Lạp Mạc Trần!

Lệ Sa một thân áo giáp màu đen càng tăng thêm sát khí ngất trời, giống như sát thần vừa hiện thế. Cầm đầu lên tiếng. "Đại quân nghe lệnh! Giết! Tiến vào hoàng cung!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top