Chương 136: Ôn dịch được giải trừ

Lệ Sa tập hợp mọi người ở chổ đất trống, để những trai trẻ cường tráng đi tìm dụng cụ đốn gỗ, bắt đầu thu dọn... phụ nữ thì tìm kiếm nồi bếp..., được phân cho gạo nguyên liệu.. bắt đầu nấu cháo nấu cơm, làm đồ ăn, phân phát cho mọi người, những người có công cứu trợ người thì đồ ăn lại được nhiều hơn một phần, dẫu sao bọn họ đều tiêu hao thể lực rất nhiều, Kiền huyện xây dựng lại đều cần bọn họ hỗ trợ.

Mà Lệ Sa với Thái Anh cũng không phải người quen sống trong nhung lụa, mọi người ăn cái gì bọn họ liền ăn cái đó, vây quanh nồi lớn cùng nhau ngồi xuống, Lệ Sa cho Thái Anh xới một chén cơm, lại gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của nàng.
"Mệt không, ăn nhiều một chút."

Thái Anh cười tiếp nhận, nhất thời có loại cảm giác bình dị như nhà người ta, giờ khắc này bọn họ chính là một đôi phu thê bình thường, hạnh phúc đơn giản như vậy, lại quá mức quý giá, giống như đang nằm mơ vậy.

Có thể, chỉ khi bọn họ thật sự đem nguy hiểm trừ đi hết thảy, mới có thể hưởng thụ cuộc sống như thế, không còn nguy hiểm rình rập, không có lục đục với nhau, không có lo lắng đề phòng...

Nghĩ đến nguy hiểm, Thái Anh lại nghĩ đến trận ôn dịch ở kiếp trước...

"Anh Nhi? Anh Nhi?" Lệ Sa khi nhìn qua Thái Anh lại thấy nàng cắn chiếc đũa sững sờ liền hô hai tiếng, thấy nàng vẫn không có phản ứng không thể làm gì khác hơn là đem đầu của nàng xoay lại về phía cô. "Anh! Nhi!"

"Ân, a?" Lần này Thái Anh rốt cục nghe được, nhìn ánh mắt Lệ Sa lo lắng, trừng mắt nhìn. "Làm sao vậy?"

"Nàng vừa nãy đang suy nghĩ đến chuyện gì mà chuyên tâm như vậy." Lệ Sa lo lắng nhìn nàng. "Có tâm sự gì sao?"

Thái Anh có chút trầm trọng thở dài, đem chén đũa thả xuống, nghiêm túc nhìn Lệ Sa. "Lệ Sa, chàng có biết, ôn dịch là lan truyền như thế nào không? Cần phải phòng ngừa thế nào? Nếu như bị nhiễm ôn dịch thì có biện pháp xử lý không?"

Lệ Sa có chút bất ngờ Thái Anh lại đột nhiên hỏi những thứ này, bất quá cô vẫn kiên nhẫn đáp. "Nói thật, ta chưa từng thấy qua ôn dịch lan truyền, thế nhưng dựa vào những năm trước quan chức đăng báo, còn có trong sách ghi chép, ôn dịch có thể thông qua thức ăn, nước uống mà lan truyền."

"Mà biện pháp xử lý ôn dịch... Kỳ thực cũng không thể nói đó là biện pháp được, chỉ có thể hạn chế người nhiễm bệnh. Nếu như có người bị nhiễm ôn dịch nhất định phải nhanh chóng cách ly, thi thể người bệnh phải đem thiêu huỷ, còn có không được uống nước nơi có người bị nhiễm dịch."

Lệ Sa dừng một chút. "Nàng sao lại đột nhiên hỏi cái này?"

Thái Anh tựa hồ không nghe thấy vấn đề của cô, mà là đang nghiềm ngẩm lại lời của cô vừa mới nói: "Lệ Sa, như vậy trước tiên nên đem thi thể của những người đó đem thiêu huỷ đi?"

Nàng vẫn còn có chút bất an, luôn cảm thấy sẽ có việc xấu phát sinh, mà việc xấu này rất có khả năng chính là ôn dịch sẽ phát sinh ở Kiền Huyện này...

Vì có thể thuyết phục Lệ Sa, Thái Anh lại nói. "A, chàng xem nhiều thi thể như vậy, vạn nhất bạo phát ôn dịch, không phải là liên tiếp gặp đại nạn hay sao, chúng ta không thể chờ tất cả đều phát sinh xong mới đi nghĩ biện pháp cứu vãn."

Lệ Sa cười nhìn Thái Anh, kéo lấy cái mũi nhỏ của nàng. "Nguyên lai nàng là đang lo lắng cái này sao, được rồi, ta hiện tại liền dẫn người đi xử lý." Đứng dậy trước lại tiến đến bên tai Thái Anh. "Vẫn là nương tử tỉ mỉ a, chờ ta trở lại!"

Tuy rằng suy nghĩ này có chút buồn lo vô cớ, nhưng giống như Thái Anh nói, không thể chờ tất cả phát sinh xong mới đi nghĩ biện pháp cứu vãn được, thế nên Lệ Sa vẫn rất tán thành đề nghị của Thái Anh, lập tức mang vài người liền đi xử lý.

Ngữ khí của Lệ Sa có chút ám muội làm cho Thái Anh hơi đỏ mặt, nhìn cô rời đi, Thái Anh mới cầm lên chén đũa, bất quá nàng lại không ăn, nhìn chén cơm... nhớ đến lời của Lệ Sa, thông qua đồ ăn thức uống! Đồ ăn là bọn họ mang đến, hẳn là an toàn, nước là bọn họ lấy từ giếng nước  trong huyện, nước giếng!!!

Mắt Thái Anh đột nhiên trợn to, bật dậy.

Mọi người đang ăn cơm bị Thái Anh đột nhiên đứng lên đột ngột như thế cũng hơi kinh ngạc, không hiểu xảy ra chuyện gì, Thái Anh nhìn mọi người cũng không có thời gian giải thích. " Trong các ngươi có ai đã học một chút võ nghệ không?"

Mọi người nhìn nhau, sau đó hơn hai mươi mấy người đứng ra, Thái Anh lại hỏi. "Huyện các ngươi, bên trong có bao nhiêu miệng giếng nước?"

"Cách nơi này gần nhất Đại Hổ Nhai có một cái."

"Bắc thành có một cái. "

...

Liền như vậy mọi người nói ra bảy miệng giếng. "Không còn nữa sao?"

Mọi người lắc đầu. "Hẳn là không còn, cô nương, sao vậy?"

Thái Anh suy tư một lúc, dù sao khó mà nói ra nàng sợ có người muốn đầu độc xuống giếng nước, nếu nói ra nhất định sẽ gây ra khủng hoảng, cũng sẽ đánh rắn động cỏ, cười nói: "Không có việc lớn gì, mọi người tiếp tục ăn đi."

Rồi sau đó đem hai mươi mấy người kia gọi đến một bên. "Ta cần các ngươi giúp ta làm một chuyện..."

Mấy người gật đầu, từ khi Thái Anh đem bọn họ cứu ra, bọn họ sẽ không có hoài nghi quyết định của nàng, tin tưởng nàng muốn bọn họ làm khẳng định là có lý do của nàng, nghe xong phân phó của Thái Anh. "Được, chúng ta lúc này liền đi." Hai mươi mấy người chia thành bảy nhóm nhỏ phân chia đi...

Thái Anh gật gật đầu, khi mấy người đi rồi lại triệu ra một đám quỷ phân biệt đi theo bảy tiểu đội, hiệp trợ bọn họ.

Lệ Sa mang người trở lại thì trời đã dần tối, bận bịu cả ngày mọi người cũng đều mệt mỏi, tuy rằng không có nhà, nhưng hôm nay có chăn bông chống lạnh, bọn họ cũng có thể cố gắng ngủ một giấc.

Thái Anh gối lên cánh tay Lệ Sa, tựa ở trong ngực cô, hai người dù ngủ trên mặt đất ở giữa đường, ngữa đầu liền có thể nhìn thấy ánh sao trên trời, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất thoả mãn.

Lệ Sa ôm lấy Thái Anh, ở trên trán của nàng khẽ hôn xuống. "Nhanh ngủ đi, ngày mai còn nhiều chuyện cần giải quyết lắm."

"Ừm." Thái Anh nở nụ cười, nhắm mắt lại, nhưng mà cũng không có ngủ, buổi tối rất yên tĩnh, nhưng nàng vẫn không cách nào yên lòng được

Không biết qua bao lâu, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau,
Lệ Sa đứng dậy, Thái Anh cũng là đột nhiên mở mắt ra, lẽ nào nàng suy đoán là đúng, bọn họ thật sự đến rồi?

Mọi người cũng dần dần bị tiếng động mà tỉnh giấc, đều ngồi dậy, hơi nghi hoặc càng có chút hoảng sợ, bắt đầu không khỏi lo lắng...

Thái Anh kéo lại Lệ Sa đang muốn đi thăm dò xem là chuyện gì. "Chờ một chút." Nàng đã phái đám quỷ ở xung quanh bảo vệ, chắc hẳn không có vấn đề gì.

Quả nhiên, không bao lâu, bảy đội người nàng phái lúc sáng đều áp giải một người áo đen trở về, đem bọn họ đè xuống quỳ gối trước Thái Anh và Lệ Sa.

"Cô nương, chúng ta nhìn thấy bọn họ lén lén lút lút tiếp cận miệng giếng, tuy rằng không biết bọn họ làm gì, thế nhưng vừa nhìn liền biết bọn họ không phải người quang minh chính đại gì, vì thế trước hết áp giải đến đây!"

Thái Anh tiến lên, không nói hai lời đầu tiên là phế bỏ đấu khí của bảy người kia, đồng thời đem bọn họ định trụ. "Lục soát trên người bọn hắn có mang cái gì hay không."

Lệ Sa còn không biết Thái Anh lúc nào phái người đi trông coi miệng giếng, lẽ nào là bởi vì lời nói của cô lúc đó? Nghe Thái Anh nói, sắc mặt lạnh lùng nhìn bảy người mặc áo đen kia.

Người mặc áo đen bắt đầu vốn còn muốn tìm cơ hội đào tẩu, dù sao người bắt bọn hắn quá yếu, vì thế tự động xem nhẹ chuyện mình bị bắt lại coi đó chỉ là một sự sai lầm, mãi đến khi bị ép đến trước mặt Lệ Sa với
Thái Anh, phát hiện không chỉ một mình mình bị bắt, lúc này mới kinh hoảng phát hiện sự tình có gì đó không đúng, muốn tự sát nhưng lúc này đã muộn, bị Thái Anh phế bỏ đấu khí, còn phát hiện mình không cách nào nhúc nhích, liền mở miệng cũng không có cách nào.

Mấy người ở trên mấy người mặc áo đen lục soát một trận, đều lục soát ra một bao thuốc bột. "Cô nương, ngươi xem."

Thái Anh sắc mặt âm trầm, Lệ Sa cầm qua muốn mở ra, Thái Anh vội vàng nắm chặt tay của cô. "Đừng! Cái này rất có khả năng là độc dược truyền ôn dịch!"

Mà nàng vừa dứt lời, những nam tử mặc áo đen đều là một mặt khiếp sợ nhìn Thái Anh, nữ nhân này làm sao sẽ biết! Nàng là ai?!

Lệ Sa từ phản ứng của bọn hắn liền thấy được Thái Anh suy đoán là đúng, chẳng trách, chẳng trách Anh Nhi hôm nay sẽ hỏi cô sự tình liên quan tới ôn dịch, lẽ nào nàng đã sớm biết? Nghi hoặc nhìn về phía Thái Anh.

Thái Anh mím mím môi. "Ta cũng chỉ là suy đoán, không nghĩ tới, dĩ nhiên thật sự sẽ như vậy."

Nàng xác thực chỉ là suy đoán, nếu như qua hôm nay không có bất cứ động tĩnh gì, có thể nàng liền sẽ thuyết phục chính mình có thể là suy nghĩ nhiều quá rồi, thế nên muốn trách, liền chỉ có thể trách những người kia quá nóng ruột, quá nóng ruột muốn mạng của Lệ Sa...

Nam tử mặc áo đen sắc mặt xám trắng, bọn họ biết, bọn họ lần này là thật sự chết chắc rồi, chính là Lệ Sa không giết bọn họ, bọn họ trở lại cũng chỉ có một con đường chết.

Dân chúng Kiền huyện nghe Thái Anh nói mà khiếp sợ, đồng thời lại tràn đầy sự phẫn nộ, là ai tàn nhẫn như vậy! Bọn họ đã đủ thảm lắm rồi, không còn nhà, không còn người thân! Lại còn có người muốn dùng ôn dịch đến hại bọn họ! Nếu không nhờ có hai vị này, bọn họ không phải không công bị người hại chết rồi sao!

Nhất thời, đem tất cả phẫn nộ nhìn đám nam tử mặc áo đen trên đất, tựa hồ phải đem bọn họ bầm thây ngàn đao!

Thái Anh đem bảy bao thuốc bột cất vào không gian, những thứ đồ này nàng có thể hỏi những quỷ hồn luyện đan sư sau, rồi lại xử lý, thả ở bên ngoài, quá nguy hiểm.

Lệ Sa trầm mặc một hồi, cô đương nhiên sẽ không cho rằng độc dược này là dùng để hại bình dân bách tính nơi này, sợ rằng mục tiêu của bọn họ chính là cô, chỉ là bọn họ lựa chọn phương thức... Ha ha, tính mạng của cô cũng thật là đáng giá, bọn họ đúng là không tiếc bất cứ giá nào.

Trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, xem ra cô không nên mãi khoan dung nữa, bởi vì hiện tại an toàn của cô không chỉ quan hệ đến một mình cô, càng là liên quan đến Anh Nhi, nếu như hôm nay Anh Nhi không có cho người đi bảo vệ nước giếng, như vậy chẳng phải để Anh Nhi cùng cô đối mặt với nguy hiểm rồi sao!

Đây là cô dù như thế nào cũng không cho phép, rồng có vảy ngược, chạm vào hẳn phải chết.

"Sau này sẽ không." Lệ Sa xoay người ôm lấy Thái Anh, đem đầu đặt lên vai nàng, trong lòng cam kết.

Thái Anh ngẩn người, nàng làm sao cảm giác Lệ Sa là đang tự trách nhỉ? Đưa tay lên ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô: "Uhm, ngoan, không sao rồi."

Đứa ngốc, sao chàng lại tự trách được, chuyện thiếu đạo đức như vậy người bình thường xác thực rất khó nghĩ đến, nếu như không phải nàng sống lại, nàng cũng sẽ không nghĩ tới có người muốn hại chết Lệ Sa mà làm đến mức này, vì thế, chàng sao lại có thể tự trách bản thân chứ.

Buổi tối hôm nay nhất định không bình tĩnh, nhưng mặt trời luôn sẽ mọc lên, đánh đuổi tất cả tăm tối.

Người bị bệnh, bị thương đều được đại phu sống sót trị liệu, Thái Anh cung cấp đan dược, mà Lệ Sa liền dẫn nam đinh bắt đầu dọn dẹp phòng ốc sụp đổ, đồng thời xây dựng lại lần nữa, các nữ nhân thì nấu cơm, giặc quần áo, thêu thùa..., hi vọng giúp một phần sức lực, chỉ có tiểu hài tử là không buồn không lo nhất, có thể bọn họ vẫn không có ý thức, nhà của bọn họ không có, người nhà mất đi, là cả đời rời đi...

Nhưng mặc kệ như thế nào, tất cả đều đang bắt đầu lại, sống sót, thì mới có hy vọng.

...

Ngày hôm đó, khí trời sáng sủa, ngoài cửa thành Kiền huyện, một nữ tử từ trên một chiếc xe ngựa nhảy xuống.

Kể từ khi biết hoàng thượng phái cô đến giúp nạn thiên tai, nàng liền cố gắng chạy tới đây, nữ tử ngoắc ngoắc môi, Bắc Ảnh Thái Anh, ngươi liền yên tâm ở Thánh Linh điện đi, chờ ngươi đi ra ngày đó, chính là ngày ngươi bị cô vứt bỏ, ngươi để ta chịu đựng tất cả, ta đều sẽ đem từng việc trả lại!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top