Chương 108: Sư Phụ Của Sư Phụ

Tuyết Tế có chút ghét bỏ nhìn Vân Thiên một chút, cái lão nước mắt nước mũi này mà là đồ đệ của hắn sao? Nhớ tới lúc đầu hắn xem tiểu tử này lớn lên có chút tuấn tú mới thu làm đồ đệ, ai biết mấy chục năm không gặp dĩ nhiên lớn lên càng sai lệch, nghĩ đến hắn anh tuấn tiêu sái như vậy, đồ đệ này lại.... Aizz, hắn có thể hay không làm bộ không quen biết đồ đệ này a...

Cũng may Vân Thiên không biết suy nghĩ trong lòng Tuyết Tế, bằng không sợ là tâm cũng muốn nát.

"Đi đem danh sách lần này tham gia thi vòng hai cho ta xem." Tuyết Tế cũng chỉ là phiền muộn lập tức khôi phục uy nghiêm, đối Vân Thiên phất phất tay.

Vân Thiên hơi nghi hoặc một chút, nhưng sư phụ lên tiếng, hắn cũng không dám trì hoãn, không thể làm gì khác hơn là lưu luyến đi lấy danh sách.

Mấy người bọn hắn đều là cô nhi, từ nhỏ đã theo sư phụ, đã sớm đem sư phụ coi là phụ thân của chính mình, sư phụ có thể nói là Đấu Linh giới kỳ tài, sau đó càng dựa vào sức một người sáng lập Thánh Linh điện, là mục tiêu trong lòng bọn họ vẫn truy tìm.

Chỉ là cuối cùng sư phụ lại đem sạp hàng lớn như vậy đều cho bọn họ, chính mình lại đi tiêu dao, mãi đến tận bọn họ đến cái tuổi này, nhìn thấu thế tục, suy nghĩ thêm bọn họ mấy chục năm đều chôn vùi ở bên trong Thánh Linh điện, lòng chua xót a! Quả nhiên sư phụ chính là sư phụ, chung quy so với bọn họ nhìn thấu sớm hơn, nào giống như bọn họ bị bán còn ở giúp người kiếm tiền a...

Tuyết Tế cầm qua danh sách, liếc mắt nhìn liền xoạt xoạt xoạt viết một chuỗi tên, tự nhiên mà đem Thái Anh với Ký Hỏa Nhi phân ra. "Nha, cái này là thứ tự thi vòng hai."

Cuối cùng, Tuyết Tế còn có thâm ý khác liếc mắt nhìn Vân Thiên. "Thiên nhi a, sư phụ của sư phụ cũng chính là sư tổ của ngươi cũng tham gia Đấu Linh đại hội, mặc dù là lấy thân phận đệ tử mới đi vào, nhưng thực tế bối phận không thể loạn, ghi nhớ kỹ không thể thất lễ! Nếu như mấy tên tiểu tử các ngươi để sư phụ của sư phụ khó chịu, sư phụ ta giận dữ lại để ta khó chịu, cẩn thận ta để mấy người các ngươi lại càng không sảng khoái!"

Vân Thiên nghe xong sững sờ ngơ ngác, còn không lý giải nguyên do, Tuyết Tế cũng đã vẫy vẫy vạt áo rời đi, bỏ lại Vân Thiên đứng tại chỗ, sư tổ chính là Bắc Ảnh Thái Anh a, mấy người bọn hắn đã sớm thuộc lòng tên này rồi! Ân, sư tổ tham gia Đấu Linh đại hội.

Chỉ là, hắn làm sao không ấn tượng chứ? Bắc Ảnh Thái Anh? Đúng là có một cái Nữ Oa, Bắc Ảnh Thái Anh! Nữ Oa! Chỉ thấy Vân Thiên hai con mắt trợn to, sau đó vèo một cái cũng không còn bóng người.

Mà hắn tự nhiên là bay trở về Thánh Linh điện đi tìm mấy vị sư huynh nghiệm chứng ý nghĩa của chính mình.

- ---

Bên trong Thái tử phủ, Lệ Sa đổi xong một thân cẩm bào màu đen, tùy ý Thái Anh giúp mình sửa lại một chút cổ áo, đai lưng..., mãi đến khi Thái Anh ngừng tay mới nghiêm túc nhìn nàng. "Nếu không muốn đi có thể không đi, ta sẽ cùng phụ hoàng nói chuyện, không ai có thể buộc nàng."

Thái Anh nhíu mày, đem mặt đưa tới gần nhìn Lệ Sa, Lệ Sa mặt nghiêm túc giờ khắc này tựa hồ bị nhìn ra có chút chột dạ, nuốt xuống nước bọt, nghiên đầu qua chổ khác.

Nhìn Lệ Sa như vậy, Thái Anh thổi phù một tiếng bật cười, tiến đến bên tai của cô. "Là chàng... Không muốn để ta đi đúng không?"

"A, sợ ta thắng, thật sự đi Thánh Linh điện, sau đó không thấy được ta?" Thái Anh tiếp tục xấu xa cười.

Lệ Sa thở dài một hơi, không thể không nói Anh Nhi của cô thật sự rất lợi hại, mỗi lần đều đoán đúng tâm tư của cô, có chút tự giễu cười cười, cô cũng là càng sống càng đi trở lại, lòng dạ càng ngày càng hẹp hòi.

Thở dài, Lệ Sa quay đầu nhìn về phía Thái Anh, bất đắc dĩ mà lại cưng chiều mà xoa xoa đầu của nàng. "Anh Nhi cũng thật là nhẫn tâm."

"Nào có!" Thái Anh dùng đầu sượt sượt lòng bàn tay ấm áp của cô đặt ở trên đầu nàng. "Lệ Sa, để ta đi rèn luyện một chút đi, ta cũng muốn bảo vệ chàng a."

Mà Thái Anh không có nói đúng lắm, nàng làm sao có khả năng cùng Lệ Sa của nàng tách ra, con ngươi loé lên, Lệ Sa không nhìn thấy địa phương cười giả dối.

Muốn bảo vệ cô sao? Lệ Sa nghiêng đầu đi không có nhìn Thái Anh. "Ừm." Chỉ là độ cong khóe miệng có một chút khả nghi, khiến người ta dễ dàng liền có thể nhìn ra tâm tình của cô rất tốt.

Ăn xong điểm tâm, bởi vì Lệ Sa là người phụ trách, hai người rất sớm đi tới Đấu Linh đài, Lạc Mộng nhìn thấy Lệ Sa thì vẻ mặt u oán, nhìn đến Thái Anh phía sau cô vẻ mặt liền đen không ít.

Mà Lạc Dịch đang nhìn đến Thái Anh trong nháy mắt, ánh mắt liền theo cùng Thái Anh đi, sư tỷ không thích nàng, thế nhưng hắn lại cảm thấy nàng khác với tất cả mọi người, vốn tưởng rằng ở Thính Vũ Hiên từ biệt bọn họ liền sẽ không còn được gặp lại, không nghĩ tới còn có thể gặp lại lần nữa.

Hắn còn rất chờ mong nàng ấy gia nhập Thánh Linh điện nha, như vậy nàng chính là tiểu sư muội của hắn, ha ha, Lạc Dịch nghĩ không khỏi vui vẻ.

Mà sư đệ hài lòng, ở trong mắt Lạc Mộng dường như một cây gai, mạnh mẽ trừng Lạc Dịch một chút, đối đầu Thái Anh. "Thái tử phi trở lại rồi, nha! Ngươi sẽ không là tới tham gia thi vòng hai chứ? Thi vòng hai này không phải là trò đùa, không cẩn thận sẽ chết người!"

Lạc Mộng cố ý nhẹ che miệng, làm bộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Mộng nhi!" Lạc Ngân nhíu mày lại, hắn là thật sự không rõ sư muội của mình tại sao luôn thích nhằm vào Bắc Ảnh Thái Anh, lẽ nào sư muội thật sự cho rằng một người không có bản lãnh gì, cái gì cũng không có mà có thể được sủng ái của Thái tử Tề Dự Quốc sao, còn có thể để cho muội ấy nhiều lần xấu mặt ở Thính Vũ Hiên, lại ở trong vòng đấu loại không bị thương chút nào. Thật sự không có bản lãnh sao?

Lạc Mộng có chút bất mãn sư huynh quát lớn, không để ý hắn trầm mặt xuống đối với Lệ Sa trong mắt ý lạnh, tiếp tục nói. "Thái tử điện hạ cần gì nhìn ta như vậy, ta cũng là đang vì Thái tử phi của ngươi suy nghĩ, đã là phế vật liền phải nhận, không có gì hay mất mặt, đừng cậy mạnh đến cuối cùng cho Thái tử điện hạ ngươi mất mặt."

Thái Anh nhàm chán oa ở trong lồng ngực Lệ Sa chơi ngón tay, căn bản liền mặc kệ Lạc Mộng, nàng không giống nàng ta, rãnh đến không có chuyện gì chỉ có thể đấu trí.

Thái Anh hững hờ, Lệ Sa nhưng không cách nào không để ý, rồng cũng có vảy ngược, chạm vào tức chết, mà Thái Anh chính là vảy ngược của cô, ai cũng không được chạm vào, dù có là chính cô cũng không thể. "Có thể có được Anh Nhi là nguyên bản điện ta may mắn, nhưng thật ra ngươi, nếu muốn cùng Tề Dự quốc là địch, hoặc là Thánh Linh điện muốn cùng Tề Dự quốc là địch, nguyên bản điện đều tùy thời xin đợi."

Thanh âm Lệ Sa bình tĩnh nhưng không có một tia nhiệt độ, kính, không có nghĩa là sợ hãi, không cần nói nàng ta dù chỉ là một tên tiểu đệ tử, chính là toàn bộ Thánh Linh điện, Lệ Sa cô cũng đồng dạng có thể để cho nó trả giá thảm.

"Ngươi!" Lạc Mộng bị nói tới mặt đỏ lên, nàng chưa từng có nghĩ tới một người nam nhân có thể bảo vệ một nữ nhân như vậy, đắc tội Bắc Ảnh Thái Anh chính là đắc tội Tề Dự quốc? Oán, đồng thời càng nhiều hơn là đố kị, đối với Lệ Sa, nàng cũng càng là muốn có được.

Thái Anh cũng bởi vì Lệ Sa nói mà hoàn hồn, hơi u oán nhìn cô, Lạc Mộng nói chuyện không nặng nhẹ liên quan gì tới Thánh Linh điện của nàng a, tại sao nàng cảm giác được Lệ Sa thật là muốn hủy Thánh Linh điện của nàng thế....囧...

Vân Thiên với Tài Đức khoan thai đến muộn, Vân Thiên tối hôm qua thương thảo với các sư huynh một đêm, ra kết luận chính là Bắc Ảnh Thái Anh hiện tại rất có thể chính là sư phụ của sư phụ bọ họ, chủ điện Thánh Linh điện của bọn họ, là sư tổ của bọn họ, mặc dù tuổi tác có chút...

Mà bọn họ vừa đến đã nhìn thấy Lệ Sa mang theo Thái Anh một mặt ý lạnh xoay người rời đi, đi tới, Vân Thiên liếc mắt nhìn một chút đồng dạng sắc mặt Lạc Mộng cũng không phải rất tốt. "Ngân nhi, chuyện gì xảy ra."

"Bẩm sư tổ, vừa nãy sư muội nói chuyện chọc giận Tề Dự quốc Thái tử điện hạ." Lạc Ngân không dám ẩn giấu, nói ra lời thật.

Vân Thiên trừng Lạc Mộng một chút, nhưng trong lòng là thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt cũng còn tốt, chỉ là nói chọc giận Thái tử điện hạ, chọc giận phu quân của sư tổ, kết cục chung quy so với chọc giận sư tổ tốt hơn chút.

Tài Đức không có cao hứng quá sớm, trước hắn nhưng là biết chút ít kế vặt của Lạc Mộng, nhìn về phía Lạc Mộng. "Nói cái gì."

Bầu không khí hơi có chút cứng ngắc, Lạc Mộng bị sư phụ nàng với sư tổ lần lượt nhìn qua, không khỏi cúi đầu, trong lòng luôn có chút dự cảm không tốt, chỉ là lại không nghĩ ra sư phụ với sư tổ làm gì nghiêm túc như vậy, Lệ Sa không phải chỉ là Thái tử của một nước thôi sao, chẳng lẽ dám cùng toàn bộ Thánh Linh điện là địch sao, coi như là địch, sư phụ sư tổ lợi hại như vậy, cũng sẽ không sợ hắn ta.

Chỉ là nghĩ như vậy, thẳng thắng mà nói nàng vẫn không có gan này, Tài Đức thấy Lạc Mộng cúi đầu không chịu nói, sắc mặt càng âm trầm, quay đầu nhìn về phía Lạc Ngân, ra hiệu hắn nói.

Lạc Ngân liếc mắt nhìn sư muội của mình, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là bị uy thế của nhị lão mà đem chuyện Lạc Mộng với Lệ Sa thuật lại lần nữa.

Mà chờ hắn nói xong, Vân Thiên với Tài Đức đã là một bộ vẻ mặt đại nạn lâm đầu, Lạc Mộng nếu như chỉ nói chọc giận Tề Dự quốc Thái tử kia còn nói được, nhưng mà một mực lời nàng nói tới đều là nhằm vào Bắc Ảnh Thái Anh!

Vân Thiên tức giận đến chỉ vào Lạc Mộng. "Ngươi ngươi! Ngân nhi! Ngay lập tức liền đem nàng mang về quỳ trước đại điện!" Sau đó lại trừng mắt về phía Tài Đức. "Ngươi xem ngươi một chút dạy đồ đệ thế nào! Trở lại Thánh Linh điện ngươi cũng đi quỳ cho ta!"

Lạc Mộng còn không phản ứng lại, Tài Đức đã yếu ớt đáp lời. "Sư phụ nguôi giận, là đồ nhi sai, dạy bảo đồ đệ vô phương, sư phụ nguôi giận nguôi giận, việc cấp bách lúc này chúng ta vẫn là ngẫm lại thế nào với sư tổ bàn giao, làm sao cùng sư tổ thỉnh tội đi, đây chính là tội bắt nạt ngỗ nghịch sư tổ a!"

Lạc Ngân cau mày càng nghe càng hồ đồ, lẽ nào sư phụ với sư tổ sợ hãi Tề Dự quốc Thái tử? Chỉ là tội bắt nạt ngỗ nghịch sư tổ có phải hay không quá nghiêm trọng rồi?

Lạc Mộng cũng là không rõ, cũng không phục, bất quá chính là một Tề Dự quốc, sư phụ với sư tổ lại không phải đánh không lại, Thánh Linh điện còn có nhiều đệ tử thực lực cường hãn như vậy! Huống chi Thái sư tổ của bọn họ chính là Tuyết Tế lão nhân! Thực sự không được liền để thái sư tổ hỗ trợ, bọn họ sợ cái gì!

Vừa muốn phản bác, Vân Thiên với Tài Đức lườm qua, tay mạnh mẽ vung lên, Lạc Mộng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, liền bị Lạc Ngân mang đi, mà trở lại Thánh Linh điện sau Lạc Mộng tất nhiên là thiếu không được bị mấy người Vân Phạm trách phạt.

Thi vòng hai bắt đầu, danh sách đối chiến công bố ra, mà Thái Anh xếp hạng hôm nay là số hai, số mười bảy, với số ba mươi lăm, ba trận chiến chỉ cần thắng được hai trận liền có thể đi vào.

Trận đầu rất nhanh kết thúc, thắng chính là một vị thấp bé nam tử, mà sau đó phải lên sân khấu chính là Thái Anh.

"Cẩn thận." Lệ Sa xoa xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Thái Anh nở nụ cười, đi tới trên đài, đối phương là một nam tử, nàng cũng không quen biết, chỉ là đối phương dường như biết rõ nàng, nhìn nàng mỉm cười xem thường.

"Thái tử phi thực sự là can đảm, không chỉ dám tham gia Đấu Linh đại hội, còn tiến vào thi vòng hai, tại hạ bội phục, bất quá vì Thái tử phi không cần thua quá thảm, cho Tề Dự quốc chúng ta mất mặt, tại hạ liền chấp ngươi một tay? Nha, không, chấp ngươi hai tay! Tại hạ dùng hai cái chân liền có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top