Chương 104: Anh Nhi Sẽ Cố Gắng

"Anh Nhi..." Lệ Sa âm thanh lười biếng mà nhẹ nhàng, lại càng mê hoặc, tay tự nhiên dời tới bên hông áo, muốn mở ra sợi dây đang được buộc kia.

Thái Anh cầm lấy tay Lệ Sa, thật vất vả mới thở được mấy hơi, liền bị chặn lấy môi lần thứ hai, cảm thụ được cô kịch liệt triền miên, giống như muốn đem nàng ăn vào bụng vậy.

Nhìn Thái Anh bên hông vạt áo buông ra, Lệ Sa ý muốn trong mắt càng không che giấu được, vừa lúc đó, ngoài cửa thanh âm nha hoàn không dấu hiệu vang lên. "Thái tử điện hạ, Thái tử phi, bữa tối đã chuẩn bị xong."

Lệ Sa sắc mặt tối sầm lại, ai quản giáo nha hoàn này, không ánh mắt như vậy! Ân, mặc kệ, ăn trước lại nói, bất quá cũng không phải ăn cơm, mà là ăn Anh Nhi.

Nghe được tiếng nha hoàn bên ngoài, Thái Anh làm sao có thể tiếp tục nữa, sắc mặt ửng hồng, không dám nhìn ánh mắt tràn đầy dục vọng của Lệ Sa, đẩy cô một cái: "Lệ Sa, trước, ăn cơm trước đi..."

Lệ Sa đúng là rất thích tư thái e lệ của Thái Anh, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, đưa lại trước mặt, để nàng nhìn chính mình: "Anh nhi, ta ăn nàng là được rồi."

Thái Anh chỉ cảm giác mặt mình nóng bỏng, Lệ Sa làm sao càng ngày càng xấu rồi, trước đây cô rõ ràng rất đơn thuần, đều vẫn chỉ ôm nàng ngủ cái gì cũng không làm mà!

Tuy rằng cùng Lệ Sa thân thiết nàng cũng rất thích, nhưng mà cô mỗi lần nhiệt tình nàng đều có chút không chống đỡ được a, ghê hơn chính là cô còn cười nàng thể lực không được, hữu tâm nhưng vô lực hầu hạ, ô ô,
Lệ Sa xấu...

Vì trả thù Lệ Sa, Thái Anh lén lút nở nụ cười giảo hoạt, sờ sờ cái bụng.
"Lệ Sa, nhưng mà ta thật đói a, ngày hôm nay cả một ngày ta đều không ăn gì đâu!"

Lệ Sa liếc mắt là đã nhìn ra Thái Anh mưu mô, bất quá cho dù biết nàng cố ý cô cũng không nỡ để nàng bị đói, không thể làm gì khác hơn là kiên trì, cắn răng giúp nàng mặc quần áo tử tế, sai người đem đồ ăn mang vào.

Chỉ là nha hoàn mang đồ ăn vào cảm nhận được áp lực mãnh liệt, lúc này mới cảm giác phát hiện được mình chết chắc rồi, cúi đầu nhanh chóng sắp xếp các món xong liền cúi người liền nhanh chóng lui xuống.

Thái Anh nhìn nha hoàn thoát thân đến bóng lưng cũng không dám lưu, có chút buồn cười, "Ha ha, chàng làm gì mà dọa nàng ta như thế, nhìn khuôn mặt kìa, như ăn phải ruồi bọ vậy..."

Vốn định trêu chọc Lệ Sa một câu, nhưng mà lại thấy ánh mắt cô u oán cực kỳ, cô không phải ăn phải ruồi bọ, mà là thịt đến miệng lại rơi mất đó.

Lệ Sa cũng nở nụ cười, gắp một đống món ăn bỏ vào trong chén Thái Anh, Thái Anh sững sờ, a, Lệ Sa thật giống như trở nên hào phóng nha, nàng trêu chọc cô, cô đều không tính toán, còn săn sóc như vậy, trong lòng thật ấm áp nha, vẫn là Lệ Sa của nàng tốt nhất....

Nhưng rất nhanh, Thái Anh liền phát hiện nàng nghĩ sai rồi, Lệ Sa làm sao mà không tính toán, cô đều nhớ kỹ, gấp đồ ăn cho nàng, bất quá vì cho nàng ăn no trước, ăn no rồi, cô mới có thể no a! 囧...

Sáng sớm ngày thứ hai, Đấu Linh đại hội sơ tuyển còn đang tiến hành, Thái Anh theo Lệ Sa đi tới Đấu Linh đài, bởi vì lấy thân phận Thái tử phi, lần này đúng là ngồi hàng thứ nhất.

Tùy ý nhìn quanh một chút, nhìn thấy Từ Tinh Tinh, chính là người hôm qua phái đám người đi theo nàng, sắc mặt của nàng ta tựa hồ không quá tốt, có chút trầm trọng, nói vậy chắc không chờ được đám người kia trở về phục mệnh rồi.

Đương nhiên là không chờ được, những tên kia đều là chết rồi nha, quỷ hồn của những tên đó cũng bị nàng đưa vào không gian uy tiểu khô lâu( bộ xương máu) của nàng rồi.

Không lâu sau, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng tới, tất nhiên sẽ kinh động tất cả mọi người một phen.

Bạch Khải Hồng Anh cười kéo tay Thái Anh qua, vẫn cứ muốn nàng ngồi ở bên cạnh bà. "Đã nhiều ngày con không tiến cung, mẫu hậu đang muốn trách con đây!"

Thái Anh hai đời đều chưa từng cảm thụ được tình thân, cho nên nàng vẫn rất ước ao Lệ Sa có thể có được sự thương yêu của phụ mẫu chàng, nhưng mà hiện tại, tuy nàng đã xem phụ mẫu của Lệ Sa coi như phụ mẫu của mình để hiếu kính, nhưng không phải là thân nhân chung quy cũng không thân.

Chỉ là nghe tới Bạch Khải Hồng Anh tự xưng mẫu hậu, còn có ánh mắt từ ái kia, Thái Anh không khỏi có chút động lòng, mặc kệ Bạch Khải Hồng Anh bây giờ đối với nàng từ ái là bởi vì Lệ Sa hay bởi vì tán thành nàng cũng được, tình thân như vậy cũng làm cho nàng có chút lưu luyến.

Thái Anh tận lực đè xuống tâm tình của chính mình, cười đón:"Mẫu hậu."

Từ lần trước nói chuyện, Bạch Khải Hồng Anh là thật sự từ trong lòng càng ngày càng yêu thích Thái Anh, gần nhất trong triều đình rung chuyển nàng cũng là biết một ít, ở địa vị cao, không có một ít thế lực của chính mình nơi nào mà yên ổn đến bây giờ.

Mà từ nơi đó biết được, tất cả những thứ này có thể đều là mưu kế của người con dâu này của nàng bày ra nha, ha ha, ba bên kia gần đây đều đánh rất hung, thực là làm cho nàng ở một bên thường thường trộm cười vui sướng, nhìn Thái Anh ánh mắt cũng càng ngày càng thỏa mãn.

"Anh Nhi a, bình thường cũng không cần quá mức bận tâm chuyện của Sa Nhi, chú ý nhiều hơn thân thể của chính mình." Bạch Khải Hồng Anh có thâm ý, lại nhìn xuống bụng của Thái Anh một chút: "Hai đứa kết hôn cũng có một đoạn thời gian rồi nhỉ?"

Thái Anh bị ánh mắt nóng bỏng của Bạch Khải Hồng Anh nhìn, nàng làm sao không biết ý tứ của bà, chỉ là nàng còn nhỏ lắm, mới qua tuổi cập kê (mười bốn tuổi) thôi a, không thể nhanh như vậy.... có cái kia.

Nghĩ đến tương lai sẽ có một bản thu nhỏ giống như Lệ Sa, Thái Anh mặt liền đỏ một chút. "Mẫu hậu, Anh Nhi sẽ cố gắng!" Ân, sẽ cố gắng, vì Lệ Sa thu nhỏ...

Thái Anh trả lời Bạch Khải Hồng Anh thật là hài lòng, ánh mắt nhìn Thái Anh cũng càng ngày càng từ ái, đều sắp hoá thành nước, con dâu này quả thực đúng khẩu vị của nàng, không một chút nào làm ra vẻ.

Bắc Ảnh gia kia không biết ánh mắt như thế nào, nữ nhi tốt như vậy dĩ nhiên lại coi như cát đá? Viên châu ngày xưa bọn họ cho rằng là mắt cá một khi lộ ra ánh sáng lộng lẫy, xem bọn họ có hối hận chết hay không.

Còn có ả nữ nhân Nam Cung Nguyên Trinh kia, muốn lợi dụng con dâu của nàng đến hại con trai nàng! Hừ, nàng ta nghĩ đến đúng là mỹ, bất quá, nàng phải cảm tạ bọn họ nha, đem một con dâu tốt tặng cho nàng, nàng cũng có lòng tốt 'chúc' tương lai bọn họ còn có thể đắc ý giống như bây giờ vậy.

"Triệu Tuyết Ni, Hoắc Thập Nhị, Bắc Ảnh Thái Anh..." Giữa sân đấu, trên đài cao, Vân Thiên đọc danh  sách trong tay, đây là một nhóm người muốn tham gia sơ tuyển hôm nay, chỉ là khi đọc đến tên Bắc Ảnh Thái Anh thì, Vân Thiên ngẩn người.

Bắc Ảnh Thái Anh, Bắc Ảnh Thái Anh..., danh tự này sẽ không phải chính là Bắc Ảnh Thái Anh mà Đại sư huynh đã nói chứ?

Vân Thiên sờ sờ râu mép lại lắc đầu, ân, hẳn là trùng tên thôi, Bắc Ảnh Thái Anh đã là sư phụ của sư phụ, Thánh Linh điện đã là của người, làm sao có thể tham gia Đấu Linh hội để ứng cử chứ? Ân, nhất định không phải cùng một người.

Thái Anh nghe được danh  sách có tên nàng, ngẩn người, hơi kinh ngạc.

Lệ Sa hôm nay dẫn nàng đến sẽ không phải là? Nhìn về phía Lệ Sa, Lệ Sa sắc mặt không hề tốt. "Ta cũng không có giúp nàng báo danh."

Thái Anh nghe vậy con ngươi tối lại, không phải Lệ Sa? Đương nhiên cũng sẽ không phải là bọn người Lạp Trạch Phong, như vậy sẽ là ai?

Bạch Khải Hồng Anh cũng chú ý tới mặt mày hai người biến hóa tế nhị nói. "Anh Nhi, con?"

Thái Anh cười nói:"Mẫu hậu yên tâm, không có chuyện gì."

"Nhưng mà..." Bạch Khải Hồng Anh lại liếc nhìn bụng nàng, Thái Anh quẫn a, nguyên lai mẫu hậu quan tâm không phải nàng a...

Bạch Khải Hồng Anh tựa hồ nhìn ra Thái Anh hình như hơi phiền muộn, không khỏi buồn cười, điểm lấy cái mũi của nàng: "Thật là, người bao lớn rồi còn nghĩ như vậy, Mẫu hậu tự nhiên càng quan tâm con và Sa Nhi hơn."

Lệ Sa nhìn đến Bạch Khải Hồng Anh với Thái Anh chung đụng như thế, tâm tình cũng dần dần bình phục một chút, cầm tay nàng. "Không có chuyện gì, đợi lát nữa ta cùng người Thánh Linh Điện bắt chuyện là được."

Thái Anh gật gật đầu, nàng bây giờ xác thực không thích hợp bại lộ quá nhiều lá bài tẩy, bằng không chỉ sợ Lạp Trạch Phong sẽ khả nghi, cảm thấy nàng đối với hắn ta có giấu diếm, có thể sẽ không tin tưởng nàng nữa.

Lạc Mộng thấy Lệ Sa đi tới, một tay đem lọn tóc vén qua sau tai, ở bên ngoài Thánh Linh điện, nàng chỉ cảm thấy nam tử này không sai, không chỉ thân phận cao quý, lớn lên lại đẹp mắt, còn mang theo một thân uy thế cường giả, cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng đáng thương nàng.

Nghe nói hắn đã có Thái tử phi, bất quá nàng không một chút nào chú ý, bởi vì nàng có tự tin vào chính mình, chỉ cần có nàng ở, hắn nhất định sẽ vì nàng phế bỏ Thái tử phi kia.

Lệ Sa đi tới đối diện hàng ghế ngồi thứ nhất, ngay tại lúc Lạc Mộng đang giả vờ kiều thái, Lệ Sa lướt qua nàng, chắp tay đối với Tài Đức: "Tài tiền bối."

Tài Đức quay đầu liếc mắt nhìn, gật gù, người trẻ tuổi này hắn vẫn tương đối thuận mắt. "Chuyện gì?"

"Chẳng biết có được không thủ tiêu một người tỷ thí?" Lệ Sa cung kính mà dò hỏi.

Tài Đức vừa nghe, lập tức ánh mắt nhất lệ, mặt cũng kéo dài. "Mê sảng! Tỷ thí này chính là muốn công bằng công chính, Thánh Linh điện chưa bao giờ giở trò bịp bợm! Nếu là bởi vì Tề Dự quốc, hoặc là toàn bộ đại lục nội đấu đến có ý định thủ tiêu tư cách tỷ thí của người khác, đó là cử chỉ của tiểu nhân! Chuyện này ngươi liền không cần nhắc lại! Ta sẽ không đáp ứng!"

Lệ Sa dù sao cũng sẽ không nói gì trước chờ đến lão nói xong a, thấy lão phê bình xong, lúc này mới chắp tay lần hai nói: "Tài tiền bối, thủ tiêu tư cách tỷ thí chính là thê tử của ta, nàng không có báo danh, khả năng là có chổ nào sai sót."

Ách, như vậy à... Tài Đức lúng túng cười cười. "Như vậy, không phải Thái tử phi sao?" Bất quá, nếu là như vậy, kia có phải là đại biểu giữa tỷ thí lần này có người giở trò, bằng không người không có báo danh như thế nào xuất hiện trong danh  sách, hắn nhớ tới nghe đồn Tề Dự quốc Thái tử phi đấu khí mới chỉ là màu đỏ sơ cấp mà thôi.

Lệ Sa chỉ chỉ vị trí của Thái Anh. "Còn xin tiền bối giúp chuyện này."

Lạc Mộng khó chịu trừng mắt nhìn bóng lưng Lệ Sa, hắn, hắn lại không nhìn nàng! Lại nghe Lệ Sa nói, mạnh mẽ trừng mắt về phía đối diện, vừa vặn cùng Thái Anh nhìn thấy nhau, là nàng ta! Không biết nàng ta dùng yêu pháp gì để cho bản thân mình liên tiếp đều gặp vận xui! Lần này để cho mình tóm được nàng ta! Không đúng, nàng ta, nàng ta là Thái tử phi?!

Nhưng mà, nàng ta thực sự là phế vật sao? Hừ, bất quá có phải là phế vật hay không thì làm sao, nàng có thể cảm thấy được nàng ta không đánh lại được mình, lần trước nếu không có đại sư huynh ngăn cản, nàng đã sớm đem nữ nhân này quỳ xuống đất xin tha rồi!

"Sư phụ, bây giờ đều an bài xong, nếu là lại cải biến khẳng định tác động rất lớn, kỳ thực chỉ cần Thái tử phi đi lên sau, chính mình bỏ quyền là được, hoặc là chính mình xuống đài liền có thể."

Lệ Sa lúc này mới chú ý tới Lạc Mộng, lạnh lùng nhìn sang, chính mình bỏ quyền, chính mình xuống đài? Nữ nhân này không nghĩ tới, vẫn là cố ý?

———— Tam Thiên đề ở ngoài đối thoại ————

Thánh Linh điện bối phận: (từ lớn đến nhỏ)

Thái Anh

Tuyết Tế

Vân  chữ viết (Vân Phạm, Vân Thiên...), Ly Yên Minh

Tài  chữ viết (Tài đức, Tài nguyên...)

Lạc chữ viết (sư huynh Lạc Ngân sư muội Lạc Mộng sư đệ Lạc Dịch...)

*Suy nghĩ của nhân vật (hắn) nên hông thay đổi mọi người chú ý khi đọc, dù sao Lệ Sa đang giả nam trang

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top