Chương 47: Tin ta được không?
Tiết trời mùa xuân, gió mang theo hơi lạnh thổi qua lọn tóc, vén lên từng sợi tóc đen động lòng người, một mỹ nhân, giống như từ trong bức họa, đem tư thái của nàng đều khắc vào đáy mắt của người khác.
Ninh Nhi nhìn Lạp Lệ Sa tràn đầy sức sống, mấy ngày nay, nàng ăn no ngủ ngon, vẻ mặt uất ức lúc trước đều bị quét đi sạch sẽ, sắc mặt xem ra hồng hào không ít, từ ngày ấy sau khi Phác Thái Anh đến, không vui trong lòng Lạp Lệ Sa dường như cũng tiêu tan, Ninh Nhi cảm thấy Phác Thái Anh cũng thật là lợi hại, không chỉ triều đình, ngay cả hậu cung nàng cũng quản lý đến thoả đáng.
"Đi thôi, đi Phượng Loan Cung."
Lạp Lệ Sa đã lâu không ra khỏi Thừa Thiên Cung, giờ lập tức tới ngay Phượng Loan Cung, có thể thấy được địa vị của Phác Thái Anh trong lòng nàng a.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Sau khi lâm triều, Phác Thái Anh liền trở về Phượng Loan Cung nghỉ ngơi, người kia vừa mới tỉnh dậy đã tới đây, mặc vào một thân cung bào lam nhạt, nụ cười rạng rỡ giống như hoa đào, nhiễm hồng cả gương mặt, Phác Thái Anh cũng không khỏi nở nụ cười, dáng vẻ như vậy, người kia mới là đẹp nhất.
"Ninh Nhi, ngươi lui xuống trước, ta có chút tâm sự muốn nói cùng Thái hoàng Thái hậu."
Lạp Lệ Sa một mặt vui vẻ mở miệng, Ninh Nhi tất nhiên không dám quấy nhiễu, Phác Thái Anh cũng khiển lui cung nữ bên cạnh.
Chỉ là Lạp Lệ Sa nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Vân Nhiễm đâu, trong lòng liền hơi nghi hoặc một chút, người này không phải mọi thời khắc đều đi theo bên người Phác Thái Anh sao, nhưng cũng chỉ nghĩ thoáng qua, nàng ta không ở đây cũng được, không quấy rối nàng cùng Phác Thái Anh ở chung.
"Thái Anh. . ."
Lạp Lệ Sa tiến lên liền nắm chặt tay Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng không từ chối chỉ cười khẽ, nói: "Nàng quá càn rỡ, ai cho nàng gọi tục danh của ta."
Lạp Lệ Sa mếu máo, nghịch ngợm bày ra thần thái chỉ thiếu nữ mới có, cười đáp: "Nàng xem nàng cũng dùng 'ta', nhất định sẽ không để bụng đúng không?"
Phác Thái Anh lắc đầu cười khổ, nàng không đấu lại Lạp Lệ Sa, chỉ là lúc nhìn thấy thần thái thiếu nữ kia của nàng, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt lại trở nên ảm đạm.
"Sao vậy?"
Lạp Lệ Sa có thể mẫn cảm thấy được tâm tình Phác Thái Anh biến hóa, liền lấy tay phủ lên gương mặt trắng mịn của nàng, ôn nhu hỏi.
"Lạp Lệ Sa, chúng ta chênh lệch mười bốn tuổi. . ."
Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói, bây giờ dung nhan của nàng chưa già đi, chỉ là năm năm sau thì sao? Mười năm sau thì sao? Nàng cuối cùng cũng đánh không lại năm tháng, đến lúc đó. . . Lạp Lệ Sa làm sao còn có thể đối xử như vậy với nữ nhân dung nhan đã già đi.
"Vậy thì sao?"
Lạp Lệ Sa cười khẽ, hai tay đặt lên gương mặt Phác Thái Anh, nói: "Phác Thái Anh, ta yêu thích hết thảy thuộc về nàng, ta yêu thích dung nhan của nàng, ta yêu thích tính khí của nàng, mưu lược của nàng, khí phách của nàng, thậm chí sự tàn nhẫn của nàng, ta đều yêu thích."
Thậm chí. . . sự tàn nhẫn của nàng, ta đều yêu thích, ta sẽ tiếp nhận hết thảy những gì nàng cho ta. . . Cho dù là hận, cho dù là đau.
"Sau này. . . nàng sẽ không nói như thế nữa."
Phác Thái Anh đẩy ra một bước, tách ra khỏi ánh mắt quá mức nóng bỏng kia của Lệ Sa, xoay người ngồi vào trên ghế.
"Nếu như trước khi ta chết, miệng vẫn nói yêu nàng, vậy nàng có tin không?"
Lạp Lệ Sa ảm đạm nở nụ cười, ở lúc Phác Thái Anh không nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên âm u.
"Cái gì chết hay không, nói xui xẻo."
Phác Thái Anh không thích chữ chết này, cho dù một câu nói của nàng liền có thể quyết định sống chết của người khác, cho dù nàng đã nhìn qua rất nhiều sinh tử, thế nhưng nàng không thích người bên cạnh nói câu này, có lẽ lúc nàng cho rằng tâm mình nên lạnh như băng, sẽ luôn có người xông vào cuộc đời của nàng, nhắc nhở bản thân nàng còn sống. . .
Cho nên nàng vẫn không học được cách tuyệt tình hoàn toàn. . .
"Ta nói thật, Phác Thái Anh."
Lạp Lệ Sa ngồi xổm phía trước Phác Thái Anh, ngửa đầu nhìn nàng, như một tiểu cẩu ủy khuất, đôi mắt trời sinh mang theo vài phần quyến rũ kia, câu hồn phách người.
"Nếu như trước khi ta chết, miệng vẫn nói yêu nàng, nàng có tin ta không?"
Lạp Lệ Sa đáng thương khổ sở mà nhìn Phác Thái Anh, như một hài từ bướng bỉnh muốn lấy được bánh kẹo từ trên người mẫu thân.
Phác Thái Anh không trả lời, nàng không muốn giả thiết, càng không thích giả thuyết Lạp Lệ Sa sẽ chết này.
"Phác Thái Anh."
Lạp Lệ Sa gọi Phác Thái Anh một tiếng, Phác Thái Anh mới từ trong thế giới của mình phục hồi tinh thần lại, trong giây lát này, người đang ngồi xổm kia đứng lên, ngửa đầu liền hướng về môi mình mà hôn tới, thứ mềm mại kia, hương vị thơm dịu. . . hương vị thuộc về Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh vẫn cho là mình rất bài xích chuyện hôn môi này, bây giờ mới biết hóa ra nàng chính là bài xích người mình không thích.
Lạp Lệ Sa chỉ tiến tới, nhưng lại bất động, Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa bất động chính mình cũng không dám động, nhưng bị Lạp Lệ Sa cười khẽ.
"Nàng là đầu gỗ sao? Không chủ động được một chút sao?"
Khí tức Lạp Lệ Sa liền phả ở trên môi đỏ của Phác Thái Anh, cảm giác từ trên môi truyền đến vừa mềm vừa tê, nàng lùi về sau một chút, Lạp Lệ Sa liền biết người này sẽ lâm trận lùi bước, lập tức đuổi theo, cả người đứng lên, lúc này tư thế thay đổi, Lạp Lệ Sa đứng cúi đầu hôn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ngồi ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của Lạp Lệ Sa.
Sau khi Lạp Lệ Sa nhẹ điểm mấy lần, cạy mở răng môi Phác Thái Anh, dùng cái lưỡi thơm tho công thành đoạt đất, trêu cho người kia thở khẽ không ngừng, cuối cùng còn phát ra một tiếng ưm nhỏ.
Mặt Phác Thái Anh như nhiễm phải hồng hà, nàng chưa từng biết mình có thể phát ra loại thanh âm này, vẫn là do kĩ thuật hôn của Lạp Lệ Sa quá tốt. . .
"Kĩ thuật hôn của nàng đúng là rất tốt. . ."
Phác Thái Anh chỉ buồn buồn nói một câu, Lạp Lệ Sa nhíu mày, nghiêng người ôm lấy Phác Thái Anh.
"Ghen rồi sao? Ta chỉ hôn nàng, chỉ có nàng."
Phác Thái Anh vừa nghe vậy dường như cảm thấy không đúng chỗ nào, lập tức nhẹ nhàng đẩy Lạp Lệ Sa ra.
"Nàng. . . Tiên đế hắn. . ."
Lạp Lệ Sa nghe xong, trong lòng cả kinh, nàng biết Phác Thái Anh hỏi chuyện gì, chính là nàng có từng hôn tiên đế hay không, từ quy luật bình thường mà nói, vậy khẳng định là từng có, thế nhưng trên thực tế, mỗi lần Phong Kỳ Chấn đến Thừa Thiên Cung, đều sẽ bị Lạp Lệ Sa dùng mê hương chăm sóc, căn bản chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
"Ta cùng hắn cũng không có. . . Ta không muốn. . . hôn người mình không thích."
Lạp Lệ Sa cười khẽ, nhìn tâm tình phức tạp trong mắt Phác Thái Anh, nàng biết người này còn chưa hoàn toàn buông xuống khúc mắc trong lòng mình.
"Nàng chưa từng thích hắn sao?"
Phác Thái Anh cảm thấy kì quái, Văn Đế cùng Khang Đế có chỗ giống nhau, cũng có chỗ khác biệt, chỗ không giống là, Văn Đế thực tâm thực lòng đối đãi Lạp Lệ Sa, trái tim người này thật sự nửa điểm cũng chưa từng dao động sao?
"Chưa từng." Lạp Lệ Sa đặt mông ngồi vào trên đùi Phác Thái Anh, nghiêng người ôm vai Phác Thái Anh, rất giống một yêu phi đang câu dẫn đế vương.
"Không nhắc đến hắn. . . Vậy Phác Thái Anh, vấn đề vừa nãy, nàng vẫn chưa trả lời ta."
Lạp Lệ Sa rất chờ mong đáp án của nàng, cất giấu cay đắng ở trong nụ cười của mình.
"Ta không trả lời những vấn đề giả thuyết này."
Phác Thái Anh từ chối trả lời, nàng căn bản không dám tưởng tượng, chuyện Lạp Lệ Sa sẽ chết này.
"Con người đều sẽ chết, Phác Thái Anh, ngươi phải trả lời ta mà ~ "
Lạp Lệ Sa ngoắc ngoắc cổ Phác Thái Anh, thuận lực, đem môi kề sát ở gò má Phác Thái Anh, sau đó chuyển qua lỗ tai, nàng biết lỗ tai Phác Thái Anh rất mẫn cảm, quả nhiên chỉ mới hơi thở, nàng liền có thể nhìn thấy sau tai Phác Thái Anh đỏ một mảnh.
"Con người đều sẽ chết, ta lớn tuổi hơn nàng, cũng là ta chết trước, vậy ta hỏi nàng, nếu như ta chết rồi, nàng có thể yêu người khác không?"
Phác Thái Anh xảo diệu dời đề tài, Lạp Lệ Sa biết ý đồ của nàng, cũng không hỏi tới vấn đề của mình nữa, lập tức đáp: "Sẽ không, yêu không nổi, yêu một mình nàng cũng đã tiêu hao hết sức lực rồi."
Lạp Lệ Sa quay mặt Phác Thái Anh qua, nhẹ nhàng hôn lên.
"Phác Thái Anh, ta thật sự yêu nàng."
Ánh mắt Lạp Lệ Sa trở nên ảm đạm, chỉ có nàng mới biết, câu nói này của nàng không có sức thuyết phục tới cỡ nào.
Phác Thái Anh cũng không trả lời gì, chữ yêu này, nàng trước sau nhìn không thấu, không cách nào nói ra khỏi miệng, cũng không cách nào đáp lại gì.
"Xuống đi, còn ra thể thống gì."
Phác Thái Anh thấp giọng nói một câu, người kia như một con rắn không xương quấn ở trên người mình, nếu là người khác, sớm đã bị nàng băm thành tám mảnh, có điều người này là Lạp Lệ Sa, lễ nghi không thích hợp gì đó, đều quên đi, nhưng bây giờ người này vẫn không có ý định muốn xuống.
Lạp Lệ Sa hung hăng hôn một cái ở trên gương mặt Phác Thái Anh, phát ra một tiếng chụt, liền ngoan ngoãn đi xuống.
Nàng ngồi vào bên cạnh Phác Thái Anh, giúp Phác Thái Anh rót trà.
"Vân Nhiễm cô cô đâu?"
Lạp Lệ Sa tùy ý hỏi một câu, Phác Thái Anh cầm lấy chén trà Lạp Lệ Sa đã rót đầy cho nàng, nhấp một ngụm, nói: "Ra ngoài cung thu mua một chút hàng hóa."
Cung nữ ra ngoài cung thu mua hàng hóa cũng thường có, có điều đây dường như đã không phải việc mà đại cung nữ như Vân Nhiễm, người thậm chí được coi như tâm phúc của Phác Thái Anh nên làm.
"À, ra vậy."
Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh nói dối, hơn nữa mặt không đỏ tim không đập, Vân Nhiễm xuất cung, lẽ nào là chuyện trong chốn giang hồ? Bích Lạc Cung lệ thuộc Phác Thái Anh, chẳng lẽ, là Bích Lạc Cung?
"Suy nghĩ gì vậy?"
Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa chốc lát thất thần, liền hiếu kì hỏi, mà Lạp Lệ Sa phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Nhớ nàng."
Phác Thái Anh lắc đầu cười khổ, nàng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt gì đó, tất nhiên cũng sẽ không đáp lại lời ngon tiếng ngọt của Lạp Lệ Sa, chỉ biết cười cười qua chuyện.
Chỉ là Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy. . . Ở chung như vậy. . . cũng không tệ.
Nam Sở Quốc, đáy vực Đoạn Dực Nhai, Bích Lạc Cung.
Địa hình sườn núi Đoạn Dực rất kì lạ, như một chiếc cánh giang rộng, đáng tiếc chính là, ở giữa lại đứt mất một đoạn, phần đứt đoạn này chính là Đoạn Dực Nhai, đáy vực Đoạn Dực Nhai sương mù vây quanh, căn bản không nhìn ra sâu cạn, dưới đáy vực là sơn cốc, nước xanh biếc chảy qua, cảnh vật thanh u, mà bên trong sơn cốc này là một sơn trang, kiến thiết đơn giản nhưng dùng vật liệu không tầm thương, đều là rèn đúc từ gạch Thiên Vân quý giá nhất Nam Sở Quốc, toát ra vẻ quý khí mà thoát trần.
Hoa Nguyệt Lang giúp Vân Thiển đổi thuốc thoa ngoài da, càng nhìn thương tích biến thành màu đen trên vai trái kia, trong lòng lại càng đau, băng bó cẩn thận xong, xoay người cầm lấy trường kiếm treo trên tường liền muốn đi.
"Đi đâu?"
Vân Thiển không biết tỉnh lại từ lúc nào, liền cảm giác được người kia nổi giận đùng đùng cầm kiếm của mình muốn đi.
"Báo thù."
Hoa Nguyệt Lang nhẹ nhàng nói một tiếng, nhưng bước chân đúng là ngừng lại.
"Ngươi đánh không lại các nàng, hơn nữa, ta không muốn thấy ngươi bị thương."
"Ta cũng không muốn thấy ngươi bị thương, nhưng vì sao ngươi lại muốn đẩy ta ra."
Trong lòng Hoa Nguyệt Lang tức giận, tức giận người này vì bảo vệ mình mà bảo mình rời đi.
"Bởi vì ta thích ngươi."
Vân Thiển hết cách đành nói một câu, khuôn mặt Hoa Nguyệt Lang đỏ lên, bình thường Vân Thiển tuyệt đối sẽ không nói những lời trắng trợn như vậy, chỉ là vừa nói như thế, thân thể Hoa Nguyệt Lang đều muốn mềm mại hạ xuống.
"Vì vậy Nguyệt Lang, ta sẽ không để cho ngươi bị thương."
Vân Nhiễm ở ngoài duy trì tư thế gõ cửa, nhưng từ đầu đến cuối không có ra tay, ở trong nháy mắt này nàng đang suy nghĩ vì sao thính lực của mình lại tốt như vậy. . . Nghĩ vì sao những nữ tử bên cạnh đều. . .
Tề Sương. . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top