Chương 41: Chỉ muốn ôm lấy nàng

"Yêu phi, ngươi quá càn rỡ!"

Ngữ khí Phác Thái Anh rất lạnh, tuy rằng không giãy giụa, nhưng Lạp Lệ Sa lại cảm nhận được cảnh cáo nghiêm trọng nhất đến từ Phác Thái Anh, nàng chậm rãi nới lỏng Phác Thái Anh ra, cúi đầu thở dài.

"Là thần thiếp ngông cuồng."

Lạp Lệ Sa nhìn thân thể đơn bạc kia, ở dưới cung bào dày nặng, ẩn giấu đi hết thảy khổ sở cùng bi thương, trong lòng lại không khỏi đau đớn vì khổ sở của nàng.

"Ngươi phải nhớ kĩ."

Phác Thái Anh xoay đầu lại, nhìn Lạp Lệ Sa, đôi tròng mắt kia rõ ràng lạnh lùng mà đơn bạc, mang theo vài phần uy nghiêm không thể làm trái, nhưng hốc mắt lại đỏ một vòng.

"Ngươi là con dâu của ai gia, là phi tử của tiên đế, ngươi còn là một nữ nhân."

Môi đỏ của Phác Thái Anh phun ra từng chữ từng câu, đều đau đớn như nhiều lần xát muối vào vết thương, nhưng Lạp Lệ Sa không quen biểu hiện yếu đuối, ít nhất ở trong tình cảm, nàng luôn có một loại quật cường kì lạ, cho dù thật sự yếu đuối, cũng sẽ không biểu hiện ở cạnh người trước mặt, giống như sát thủ sẽ không bại lộ thân phận và nhược điểm của mình, đó là trí mạng.

"Thần thiếp sẽ nhớ kĩ."

Lạp Lệ Sa nói xong, khóe miệng lại gợi lên một độ cong tự giễu, nàng là con dâu của Phác Thái Anh, là phi tử của tiên đế, còn là một nữ nhân, vậy thì sao?

Những việc này nàng đều không lo lắng, chỉ có một việc nàng sẽ để ý, đó là từ đầu đến cuối, nàng tiếp cận Phác Thái Anh đều vì có mục đích, vì nhiệm vụ, vì Quỷ phù, nhưng ở trong nhiệm vụ, nàng lại bất tri bất giác rơi vào xoáy nước mang tên Phác Thái Anh.

"Ai gia muốn yên tĩnh một mình."

Phác Thái Anh lần thứ hai hạ lệnh trục khách, Lạp Lệ Sa chỉ cười khổ, xoay người lui lại vài bước.

"Thái hậu, thần thiếp vẫn sẽ luôn ở đây."

Lạp Lệ Sa yếu ớt mở miệng, mà ánh sáng trong đồng tử Phác Thái Anh lay động, tựa như một giây sau liền muốn bắt lấy Lạp Lệ Sa, để nàng ấy đừng đi, nhưng, nàng không thể.

Cuối cùng Lạp Lệ Sa vẫn đi mất rồi, còn Phác Thái Anh chán nản quỳ xuống, ở trước mặt Phật tổ chắp tay hành lễ, nhắm hai mắt lại. . .

"Kỳ Chấn. . . Xin lỗi, mẫu hậu đáng lẽ không nên động tâm. . . Xin lỗi. . ."

Phác Thái Anh muốn khóc, nhưng vào thời khắc này mới phát hiện, nàng khóc, đã không còn nước mắt nữa.

Phác Thái Anh từ sau ngày đó liền không triệu kiến Lạp Lệ Sa nữa, cho dù nàng ấy tự mình cầu kiến, cũng bị mình đuổi về, còn phần lớn thời gian nàng đều ở bên trong Càn Hòa Điện, tỉ mỉ giáo dục Vũ Đế tất cả chuyện liên quan đến triều chính.

Một tháng sau, Nam Sở Quốc chuẩn bị xong yến hội, mời sứ giả các quốc gia đến chúc mừng Vũ Đế đăng cơ.

Quan hệ của Thần Chỉ Quốc và Nam Sở Quốc luôn luôn không tốt, tiệc mừng thọ lần trước của Văn Đế, bọn họ phái người đến đã là cho mặt mũi, không nghĩ tới lần này đến Nam Sở Quốc tham gia yến hội, lại là Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc vẫn luôn bị bệnh liệt giường lâu nay.

Lần này yến hội tổ chức tại Tiêu Hòa Điện phía sau Thái Hòa Điện, yến hội lần này chỉ mời đại thần trong triều cùng sứ giả các quốc gia, hậu cung ngoại trừ Phác Thái Anh và Ca Thư Sính, không có ai được mời.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên Vũ Đế dự loại yến hội này, nhưng đây lại là lần đầu tiên chủ trì yến hội như vậy. Lúc tất cả sứ giả nước ngoài đều chuẩn bị nhìn đứa nhỏ làm trò cười, thì hắn lại biểu hiện ung dung không vội, còn có thể cùng người khác chuyện trò vui vẻ, quả nhiên không giống biểu hiện và khí độ mà một hài tử sáu tuổi nên có.

Lúc này Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc vẫn luôn im lặng uống rượu lại bị Vũ Đế điểm danh.

"Nghe nói Trưởng Công chúa điện hạ vẫn luôn bệnh lâu trên giường, bây giờ xem ra lời đồn quả nhiên không thể tin được hết."

Vũ Đế nhìn về phía Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc, người kia dùng khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, một đôi mắt màu tím đậm.

"Lúc trước thật sự có chút bệnh nhẹ, nhưng không đến nỗi bệnh lâu trên giường, cảm tạ Vũ Đế quan tâm."

Âm thanh lành lạnh, như châu ngọc rơi xuống, đôi mắt xinh đẹp tím sẫm kia mê hoặc tinh thần người ta, nhưng lúc nào cũng nghiêm túc mà lãnh ngạo, khiến người ta không dám nhìn gần.

Mọi người cũng là lần đầu tiên thấy Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc này, nghe nói nàng đã hai mươi hai, nhưng chưa tuyển Phò mã, nguyên nhân bởi vì có bệnh trong người, cũng có lời đồn đại, Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc, không thích nam nhân. . .

Mà lần này nàng đến, cũng bởi vì Chung Ly Liệt không muốn dự tiệc, không phái sứ giả, thế nhưng nàng nêu ý kiến khuyên bảo, nếu không đi, không chỉ có vẻ mất khí phách, còn mất hòa khí, liền chủ động xin đi giết giặc.

"Ra vậy, không biết trẫm có thể giúp đỡ được gì cho Trưởng Công chúa điện hạ không?"

Thanh âm bi bô trầm ổn giao lưu cùng sứ giả nước ngoài kia, đúng là có chút cảm giác không hài hòa.

"Vũ Đế có tâm, bản cung không sao."

Nàng nói xong, đôi mắt tím rơi xuống trên người Phác Thái Anh, chỉ thấy Phác Thái Anh cũng đang nhìn mình, hai người nhìn nhau nở nụ cười, chỉ là ý cười không trong đáy mắt, trong con ngươi lại nhiều hơn ý vị đánh giá.

Một hồi đến trao đổi, sứ giả nước ngoài cũng không dám xem thường tiểu Hoàng đế này, huống chi sau lưng của hắn còn có mẫu hậu là Công chúa Bắc Thần Quốc Ca Thư Sính, cùng với Phác Thái Anh luôn bày mưu tính kế kia.

Trong bữa tiệc, Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc rời khỏi Tiêu Hòa Điện, mà Phác Thái Anh rất nhanh đã phát hiện, quay đầu về phía Vân Nhiễm mở miệng.

"Phái người theo nàng."

Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc đi khỏi Tiêu Hòa Điện, tùy ý đi ở bên trong hoàng cung Nam Sở Quốc, bên cạnh nàng còn có một nữ thị vệ toàn thân áo đen, theo sát nàng một tấc cũng không rời.

Lúc này, mày ngài của nữ thị vệ kia nhướn một cái, xoay người, quay về phía sau bày ra tư thế muốn đánh nhau, mà Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc rất nhanh đã nói.

"Tiểu Ngũ, không được vô lễ."

Lúc này Vân Nhiễm từ trong đêm đen xuất hiện, tuyệt kĩ khinh công khó có thể sánh được, chỉ là nàng không hề nghĩ rằng, nữ tử này lại có thể phát hiện sự tồn tại của mình.

"Là nô tì thất lễ, có điều Trưởng Công chúa điện hạ tùy ý đi lại ở trong cung rất nguy hiểm, có vài thị vệ đối với khuôn mặt xa lạ khá là không nể mặt mũi."

Vân Nhiễm chậm rãi nói, người kia đi lên một bước, dưới ánh trăng, cặp mắt tím kia sáng rực rỡ.

"Vậy Mặc Ngôn cảm ơn vị đại nhân này nhắc nhở trước."

Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc, Chung Ly Mặc Ngôn, cũng là Các chủ của Tuyệt Âm Các, Lãnh Mặc Ngôn, mà ở bên cạnh nàng, tất nhiên chính là Lãnh Tiểu Ngũ một tấc cũng không rời khỏi nàng.

"Không biết Trưởng Công chúa điện hạ đi lại ở trong cung, vì chuyện gì?"

Vân Nhiễm khom lưng ôm quyền, cũng không giống lễ nghi trong cung, lại như là lễ nghi của người trong võ lâm.

"Chẳng qua là cảm thấy yến hội tẻ nhạt, đi ra ngoài một chút, nhìn ngắm hoàng cung Nam Sở Quốc hùng vĩ."

Lãnh Mặc Ngôn ngoan ngoãn nói, đôi tròng mắt kia lại không còn nghiêm túc và lãnh ngạo, trái lại nhiều hơn mấy phần nhu hòa.

Lúc này, nơi khúc rẽ, một bóng người xuất hiện, nàng nhìn thấy bầu không khí hai bên như đối lập nhau, lập tức lại lùi về sau một bước.

"A. . . Sao Vân Nhiễm cô cô lại ở đây, vị này là?"

Lạp Lệ Sa do Ninh Nhi đỡ, lời này vừa nói ra, Vân Nhiễm mới giương mắt nhìn một chút, hóa ra đã ở Tông Môn.

"Vị này chính là Trưởng Công chúa của Thần Chỉ Quốc."

Lãnh Mặc Ngôn xoay người, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, chỉ thấy Lạp Lệ Sa làm vẻ kinh ngạc, sau đó đầy đủ lễ nghi khom người, nói: "Thiếp thân bái kiến Trưởng Công chúa điện hạ."

"Miễn lễ, vị nương nương này thực sự là xinh đẹp, Vũ Đế tuổi nhỏ như vậy đã có thể thú thê sao?"

Lãnh Mặc Ngôn vẫn khách sáo, mà Lạp Lệ Sa lại cười khẽ đáp lời: "Điện hạ nói đùa rồi, thiếp thân là phi tử của tiên đế, bây giờ là Thái phi trong hậu cung."

Hai người khách sáo mấy câu xong, Lãnh Mặc Ngôn liền theo Vân Nhiễm trở lại Tiêu Hòa Điện.

Nhưng Lãnh Mặc Ngôn đi rồi, sắc mặt Lạp Lệ Sa vô cùng không tốt, càng thêm thần sắc sợ hãi.

Lãnh Mặc Ngôn tự mình tới gặp, cho thấy nàng muốn đích thân xem tiến độ nhiệm vụ, thuận tiện tới xem thử Phác Thái Anh, chuyện này đối với Lạp Lệ Sa mà nói, chắc chắn là một lời nhắc nhở, nhắc nhở mục đích của nàng đối với Phác Thái Anh sẽ thương tổn Phác Thái Anh.

"Nương nương, người sao vậy?"

Thấy vẻ mặt Lạp Lệ Sa không tốt, Ninh Nhi lập tức dò hỏi, chỉ thấy Lạp Lệ Sa lắc lắc đầu, lập tức trở về, có điều nàng chưa trở lại Thừa Thiên Cung, mà chờ ở trước cửa Phượng Loan Cung, chờ đợi Phác Thái Anh.

Đáy lòng có một loại sợ hãi, đến từ chính Lãnh Mặc Ngôn, nếu nhiệm vụ thất bại, nàng hiểu rõ thủ đoạn của Lãnh Mặc Ngôn, nàng không sợ mình sẽ bị Lãnh Mặc Ngôn đối xử thế nào, nàng sợ, Lãnh Mặc Ngôn thay đổi kế hoạch, sẽ làm thương tổn đến Phác Thái Anh.

Đến gần giờ Tý, Phác Thái Anh rốt cục cũng trở về, nhìn thấy Lạp Lệ Sa chờ nàng ở cửa, trời đông giá rét, người kia lại không sợ gió tuyết đứng trước Phượng Loan Môn chờ đợi mình.

"Sao ngươi lại. . ."

"Thần thiếp muốn gặp người. . ."

Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn Phác Thái Anh, dường như muốn ghi tạc dung nhan của nàng ở đáy lòng, khắc vào trong xương tủy.

Đêm nay Lạp Lệ Sa quá khác thường, Phác Thái Anh cảm thấy không đành lòng, liền nói: "Vào đi."

Phác Thái Anh khiển lui tất cả mọi người, một mình ở bên trong tẩm cung cùng Lạp Lệ Sa.

"Có chuyện gì?"

Lúc này Phác Thái Anh mới mở miệng, Lạp Lệ Sa lại đứng yên lặng, đáy lòng nàng giãy giụa, nàng bắt đầu đấu tranh, đến cùng làm sao mới có thể để Phác Thái Anh không tổn thương.

"Thái hoàng Thái hậu. . . Chỉ đêm nay, có thể để cho thần thiếp ôm người một cái được không, sau này thần thiếp sẽ không nhắc lại yêu cầu như thế nữa."

Lời này của Lạp Lệ Sa vừa nói ra, Phác Thái Anh còn chưa kịp từ chối, nàng đã nghiêng người ôm lấy Phác Thái Anh. . .

Xin lỗi, Phác Thái Anh. . .

Ta nhất định phải có được Quỷ phù. . .

Phác Thái Anh bất động tại chỗ, không biết phản ứng thế nào, hai tay buông xuống bên cạnh, cảm thụ cái ôm của Lạp Lệ Sa, cũng bỏ mặc hết thảy tâm tư của mình vào giờ khắc này.

"Ngươi. . . còn muốn ôm bao lâu?"

Phác Thái Anh cảm thấy thời gian rất lâu, người kia bất động, mình cũng không dám động, giống như toàn thân đều đã tê dại.

"Nếu như có thể cả đời, vậy là tốt nhất."

Lời tuy nói như vậy, thế nhưng Lạp Lệ Sa vẫn thả Phác Thái Anh ra, sau đó lui về phạm vi an toàn.

"Lạp Lệ Sa. . . Ngươi không nên. . ."

Phác Thái Anh thở dài, không dám nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không nên, chính mình lại càng không nên. . .

"Không quấy rầy Thái hoàng Thái hậu nghỉ ngơi nữa, thần thiếp xin cáo lui."

Lạp Lệ Sa quay về phía Phác Thái Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, liền lui ra, mà Phác Thái Anh nhìn bóng lưng người kia đến ngơ ngác nhập thần, luôn cảm thấy tâm tình của nàng sa sút.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.

Lạp Lệ Sa mới vừa trở lại Thừa Thiên Cung, liền để Ninh Nhi đến Ngự Thiện Phòng lấy cho mình chút canh nóng, còn nàng đồng thời đóng cửa tẩm cung lại, một bóng người từ trên xà nhà nhảy xuống.

"Công phu của Các chủ thực sự rất tốt, ở hoàng cung này cũng ra vào như chỗ không người."

Lạp Lệ Sa không ngoài ý muốn, Lãnh Mặc Ngôn lấy thân phận sứ giả vào cung, chính là vì lúc này.

Lãnh Mặc Ngôn lạnh lùng nói, Lạp Lệ Sa liền mở miệng.

"Bây giờ ta chắc chắn có thể tự mình tìm được Quỷ phù trong tay Phác Thái Anh, Các chủ có thể tạo một chút động tĩnh ở bên ngoài, để Phác Thái Anh không thể không sử dụng Quỷ phù."

Lạp Lệ Sa lãnh đạm nói, như thể Phác Thái Anh là người không liên quan gì tới nàng, ở trước mặt Lãnh Mặc Ngôn, nàng không thể lộ ra chút kẽ hở nào, nếu không Lãnh Mặc Ngôn sẽ sinh nghi.

"Rất tốt, Phác Thái Anh quả nhiên không phải người dễ đối phó, chỉ vội vã một chút đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với ta."

Thân ảnh Lãnh Mặc Ngôn vọt tới, lại nhảy lên xà nhà, biến mất ở trong bóng tối.

"Ta chờ tin tốt của ngươi."

Lãnh Mặc Ngôn rời đi, mà khuôn mặt vốn bình tĩnh lãnh đạm của Lạp Lệ Sa mới xuất hiện vết rách. . .

Phác Thái Anh. . . Xin lỗi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top