Chương 32. H

Lisa ngẩng đầu lên, nhịn không được liếc cái người đang cợt nhả kia: "Giờ này mà cậu còn suy nghĩ đến chuyện như thế á?"

Chaeyoung bật cười ôm lấy cô: "Tại sao không thể muốn chuyện đấy? Lili, mình thật sự hoài nghi, do cậu suy nghĩ nhiều quá, coi như dị năng của cậu vĩnh viễn ở cấp một thì có sao? Cùng lắm tìm nhiều biến dị thực vật cấp hai không được sao?"

Lisa dụi mặt vô ngực nàng: "Cấp hai nào có thể so sánh với cấp ba?" Mười người cấp hai mới so được một người cấp ba, chuyện này sao có thể sánh với nhau a!

Chaeyoung híp mắt cười, ôm lấy Lisa, ngấu nghiến đôi môi của cô.

Lisa khẽ mở miệng, đầu lưỡi của nàng như con rắn, nhanh chóng luồn vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, khẽ mút lấy.

Ôm lấy Chaeyoung, Lisa tựa hồ xụi lơ ở trong ngực nàng.

Chaeyoung từ từ buông ra, một sợi tuyến giữa hai người ánh lên, nàng đặt trán mình vào trán cô, cười khẽ: "Tại sao lâu như vậy mà cậu chưa học được cách lấy hơi nhỉ? Sao lại đần như vậy? Đã bảo bao lần rồi, dùng mũi để thở."

Lisa nằm trong ngực nàng, mất hứng: "Hừ, mình biết, cậu lợi hại rồi, chính mình đần như thế? Có bản lãnh bảo không muốn mình đi?"

Chaeyoung cúi đầu xuống: "Làm sao mà không muốn cậu được?"

Thanh âm dần dần trầm xuống, môi kề môi.

Chaeyoung từ từ luồn tay vào trong áo, cảm nhận làn da nhẵn nhụi mềm mại, đôi môi dần di chuyển xuống, nhẹ nhàng liếm mút cái cổ thanh mảnh.

Lúc thì liếm, lúc thì gặm một cách đùa giỡn, hơi thở nóng hổi phả vào cổ như một chất kích thích, khiến cơ thể Lisa dần dần nóng lên.

"... Ưm..." Lisa không nhịn được rên rỉ một tiếng, theo bản năng nắm chặt lấy áo của nàng: "Chaeng..."

Vùi ở cổ Lisa, ngón tay nàng khẽ vuốt ve thân thể mềm mại ấy, như có như không, kích thích sự hứng thú của Lisa.

Chaeyoung ngẩng đầu lên, đánh dấu ở cổ cô một vết hồng: "Ngoan..."

Lisa dù tiếp đón nồng nhiệt: "... Không muốn, không nên ở chỗ này..."

Bàn tay rơi vào bộ ngực căng tròn, Chaeyoung nghịch ngợm xoa bóp trực tiếp làm cô nói không nên lời.

Chaeyoung khẽ cười: "Vậy chúng ta vào không gian, được không?"

Bên ngoài xác thực tương đối nguy hiểm, nàng cũng không muốn làm thức ăn cho kẻ khác.

Hơi thở Lisa dồn dập, hai người ôm lấy nhau tiến vào không gian.

Chaeyoung đè Lisa trên nền cỏ, gặm nhấm cái cổ trắng nõn, một tay nắn bóp bên ngực, một tay chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô.

Ôm lấy Lisa, nàng cười khẽ: "Thoải mái không?"

Hai gò má Lisa ửng hồng, đôi mắt mê ly, khoái cảm mãnh liệt cơ hồ phá hủy thần trí của cô, ngay cả giọng nói nàng cũng như rất xa truyền lại, đứt quãng, nghe không rõ.

Chaeyoung cũng không ý kiến gì, một tay tiếp tục xoa bóp bộ ngực mềm mại, một tay cởi bỏ quần áo của mình.

Không có trở ngại ngăn cản, da thịt cọ xát lẫn nhau, mang tới cảm giác không thể nào dùng ngôn từ diễn tả được.

Cúi đầu, ngậm lấy một bên ngực căng tròn, bên kia được bàn tay nàng đùa nghịch, rất nhanh nó căng cứng lên.

Lisa rên rỉ một tiếng, gương mặt ngày càng đỏ, thân thể dây dưa cùng nàng chậm chạp nhuốm màu hồng, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn gặm một miếng.

Chaeyoung trầm thấp nở nụ cười, bỏ qua món ngon vừa được thưởng thức, đôi môi dần dần lùi xuống bên dưới, vừa cắn vừa mút để lại vết tích hồng hồng khiến người ta đỏ mặt.

"Ưm..., Chaeng,... Chaeng..." Lisa không nhịn được kêu lên: "Mau.... Nhanh lên một chút...."

Giống như một tín hiệu kích thích Chaeyoung, tay nàng không chút ngại ngùng sờ soạng thân thể Lisa, vừa chạm tới là một cảm giác khiến linh hồn cô run rẩy.

Đôi môi dừng lại trên bụng, bàn tay chậm chạp xâm chiếm vùng cấm nơi được bảo vệ bởi những chiến sĩ màu đen mềm mại.

Lisa mở to mắt, mê ly nhìn bầu trời, hô hấp trở nên dồn dập, Chaeyoung cũng như vậy, chẳng qua thiên phú cũng là một vấn đề, ở phương diện này đương nhiên kĩ xảo của nàng khá hơn Lisa nhiều lần, sự nhẫn lại cũng rất tốt, nàng từ từ trườn lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mút lẫy cái lưỡi nghịch ngợm.

Đôi tay cũng không ngừng nghỉ.

Đầu tiên nhẹ nhàng xoa bóp vùng cấm, sau đó một ngón tay dò xét bên trong.

Thân thể Lisa cứng đờ, hô hấp càng thêm dồn dập, thở gấp rên: "Chaeng..."

Chaeyoung không có ý tốt cắn lấy bờ môi đỏ mọng, từ từ tấn công đôi gò bồng nảy nở, lần này không đơn giản là liếm là mút nữa mà nàng dùng tay xoa bóp, thậm chí còn nhẹ nhàng cắn lấy nó.

Cảm giác đau đớn thoáng qua đem tới khoái cảm cho Lisa, cả người bất giác căng cứng khiến cô thở hổn hển, cơ hồ không phát ra thanh âm nào khác.

Chaeyoung cười khẽ, đưa tay thăm dò vùng cấm, ngón tay cảm thấy một cảm giác ấm ấp bao quanh, nàng bèn tăng thêm một ngón nữa.

Lisa bồn chồn khắp người, rên rỉ: "Chaeng,... nhanh một chút..."

"Tuân lệnh, nữ hoàng của tôi." Nàng cười nhẹ, hai ngón tay chuyển động tuần hoàn, đi ra đi vào, âm thanh rất nhỏ vang lên, tại không gian yên tĩnh này, âm thanh ấy tưởng chừng như được phóng đại bên tai một cách rõ ràng.

Lisa ngẩng đầu lên, gặm nhấm đôi môi nàng.

Hai cơ thể xích lõa quấn lấy nhau, đem đến từng đợt khoái cảm, hô hấp càng ngày càng dồn dập, cảm giác kích thích ấy khiến Lisa căn bản không chịu nổi, nhất là khi nàng thêm một ngón tay.

Ba ngón tay linh hoạt như chú rắn nhỏ, lúc nhanh lúc chậm, mang tới cảm giác sung sướng tột đỉnh nhưng thủy chung không có điểm dừng.

"Chaeng...." Lisa ngấn lệ kêu.

Chaeyoung đau lòng hôn lên trán: "Ngoan!"

Nàng nhanh chóng khởi động, không hề trêu chọc nữa, một lúc sau, Lisa được giải phóng.

Trước ngực phập phồng kịch liệt, khóe mắt thậm chí ngấn nước.

Chaeyoung hôn lên mặt Lisa, an ủi cô, thân thể hai người dính chặt cùng nhau, cảm giác ấm áp, hai người chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào, mười ngón tay đan vào nhau.

Thân thể bởi vì vận động mà nhơn nhớp khó chịu, Lisa giật giật thân thể, "Đứng lên, mình muốn đi tắm."

Chaeyoung xấu xa nở nụ cười: "Lili, chẳng lẽ cậu cho rằng như thế là kết thúc?"

Lisa cứng người.

Kế tiếp Lisa không còn nhớ rõ bản thân ngủ lúc nào, không nhớ cùng nàng làm bao nhiêu lần, dù sao khi tỉnh dậy chân tay mềm nhũn, nhưng cơ thể lại sạch sẽ, chắc nàng đã tắm rửa cho cô.

Trong chăn chỉ có mình cô, Chaeyoung không biết đi đâu.

Lisa nhìn lều cỏ, căn bản không muốn động.

Bụng cô biểu tình.

"Lili." Chaeyoung vén cửa, đi vào, tay bưng bát cháo, "Có chỗ nào khó chịu không?"

Lisa liếc mắt: "Không có chỗ nào thoải mái cả."

Chaeyoung để bát cháo trên bàn, khẽ cau mày, nghi ngờ nói: "Nhưng mà, hôm qua rõ ràng cậu rất thoải mái nha?"

Lisa đỏ bừng mặt: "Park Chaeyoung!"

Thấy người yêu xù lông, Chaeyoung đương nhiên không trêu chọc cô nữa, đỡ Lisa dựa vào đầu dường, để cho cô ăn cháo, lại xoa bóp cho cô một lúc lâu mới ra ngoài.

Đã mấy hôm không có vào không gian, không gian cũng không có biến hóa gì lớn, chính là sương mù ngày càng ít đi, cảnh tượng nhìn thấy so với ban đầu ngày càng nhiều hơn.

Hai người đều tự tìm chỗ rèn luyện, Chaeyoung ở bờ sông, Lisa trong rừng cây, cho tới trưa mới về, tay còn cầm hai con gà.

Cuộc sống trong không gian rất thoải mái, Chaeyoung vì lấy lòng Lisa đã làm rất nhiều đồ ngon, giống như gà mật ong, bò sốt cam,... mỗi món đều bài trí đẹp mắt, màu sắc hài hoa, xanh có đỏ có, ăn cũng rất ngon.

"Làm nhiều món như vậy ăn hết được không?" Lisa tuy nói thế nhưng tay gắp không chậm chút nào.

Chaeyoung biết trong lòng cô không thoải mái, cũng đành để cô tự nói, miệng cười gắp thêm thức ăn vào bát cô.

Lisa bĩu môi, yên lặng ăn cơm.

Ngày này hai người ở trong không gian, trời tối mới từ không gian đi ra.

Balo trước để lại vẫn còn nguyên tại chỗ, tinh thần lực lưu lại cũng không có dấu hiệu bị đụng chạm, Chaeyoung thu thập một chút: "Tối nay vẫn ở đây sao?"

Lisa duỗi người lười biếng nói: "Ừ."

"Ngày mai chúng ta trở về căn cứ đi." Chaeyoung nói: "Dị năng của cậu đã đến bình cảnh, chúng ta ra ngoài đánh tang thi chút."

................

Nửa đêm, hai người đột nhiên tỉnh giấc.

"Có gì đó tới gần!" Chaeyoung thấp giọng nói, nàng đem tinh thần lực phóng ra, theo âm thanh truyền tới nhìn ra, khẽ cau mày: "Sao lại là cô ta?"

"Thế nào?" Lisa đem mọi thứ nhét vào trong balo, thảm rất mỏng, nhưng giữ ấm khá tốt, gấp lại tướng đối nhỏ, thích hợp mang theo.

"Mình thấy người quen." Chaeyoung cười lạnh nói.

"Người nào?" Đeo balo lên, Lisa lần đầu tiên thấy Chaeyoung nở nụ cười như vậy.

"Hà Hiểu Dung"" Chaeyoung lạnh lùng nói.

Lisa sửng sốt, Hà Hiểu Dung?

Hà Hiểu Dùng cùng hai người là bạn tốt, đời trước họ chứa chấp cô ta, nhưng cuối cùng, Hà Hiểu Dung lấy đi số thức ăn cuối cùng của họ và cùng những người khác rời đi, mà hai người chỉ có thể tìm kiếm thức ăn trong vô vọng, trải qua bao lần cửu tử nhất sinh, cuối cùng gặp được Ngụy Nam Vũ.

Lisa cầm lấy tay nàng, an ủi: "Đời này không có việc gì phát sinh phải không? Chaeng, không cần nhớ nhiều nhiều như vậy, chúng ta bây giờ đã rất tốt rồi."

Chaeyoung thật sự coi Hà Hiểu Dung là bạn tốt, thời điểm nghe Lisa kể chuyện nàng thật sự không thể nào tin nổi, nhưng nàng biết, cô không bao giờ vô duyên vô cớ nói xấu Hà Hiểu Dung, vì thế nàng đã hiểu vì sao ban đầu cô không cho nàng nói cho Hà Hiểu Dung về mạt thế.

Đời trước đã bán đứng hai người một lần, đời này muốn nàng cùng cô đưa lưng lại để người ta đâm là việc không thể.

Nàng không đánh cuộc được.

"Phải cứu cô ta sao?" Chaeyoung "thấy" rất rõ, Hà Hiểu Dung không phải đơn phương độc mã tiến vào đây mà còn dẫn theo ba nam một nữ, một nhóm năm người không biết chọc phải cái gì mà có một con đại xà đuổi phía sau, tình hình có vẻ rất nguy cấp.

Lisa gật đầu: "Cứu." Đời này Hà Hiểu Dung cũng không làm chuyện có lỗi với họ, cô cũng không thể đem tội lỗi đời trước đổ lên người của Hà Hiểu Dung, mọi chuyện nên kết thúc tại đây, Lisa cùng Chaeyoung cũng không thể nào vất bỏ đi quãng thời gian cùng người "bạn tốt" chung sống được. Nhưng mọi việc cũng chỉ tới đó mà thôi.

Nếu đã quyết định cứu người, nàng đành lôi kéo cô về phía Hà Hiểu Dung, cuối cùng cũng chạm mặt Hà Hiểu Dung trên mảnh đất trống.

Chaeyoung đột nhiên xuất hiện như chết đuối có người xuống cứu, đám người kia thấy thế rối rít hô: "Cứu mạng, cứu mạng!"

Thanh âm mỗi người tràn ngập niềm vui, họ cảm thấy may mắn, may mắn vì đã thoát khỏi miệng xà.

Chẳng qua những người này thật sự ngây thơ, nếu như không có ai tới cứu họ thì sao?

"Chaeng?" Nhìn thấy Chaeyoung xuất hiện, Hà Hiểu Dung kinh ngạc, vui mừng kêu lên: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

Mấy người đàn ông bên cạnh nghe thấy, trong ánh mắt xẹt qua tia sáng: "Hiểu Dung, người quen?"

Hà Hiểu Dung rũ mi mắt: "Trước kia cùng học một trường, là bạn thân, em từng giúp họ rất nhiều."

Người đàn ông xoa đầu Hà Hiểu Dung: "Bạn tốt là tốt rồi."

Chaeyoung cũng không để ý tới Hà Hiểu Dung, sự chú ý của nàng hoàn toàn đặt lên người đại xà.

Đại xà là biến dị động vật cấp hai, trong số động vật biến dị cấp hai đại xà được coi là một đối thủ khá khó chịu. Bởi vì xà biến dị có bộ da rất dày, bên ngoài trơn bóng, công kích linh hoạt, tốc độ cũng không chậm, đòi hỏi dị năng giả phải có những đòn công nhanh, mạnh, chuẩn. Nếu không, những người này cũng không cần đến Chaeyoung.

Chẳng những thế, đại xà lại có độc, độc tính rất mạnh, nếu như trúng độc, không nhanh chóng cắt bỏ bộ phận bị cắn đi thì độc tính rất nhanh lan ra toàn thân.

Cho nên không có dị năng giả cấp ba, những người khác cũng không dám trêu vào đại xà, nhưng dị năng giả cấp ba cũng không phải là rau dưa, trong tụ tập số dị năng giả cấp ba cũng chỉ trên dưới mười mấy người, cho nên đội ngũ tiến vào Tẫn Sơn sẽ tránh địa bàn của đại xà.

Mỗi loại biến dị động vật đều có địa bàn của mình, rất ít khi rời khỏi, giống như đại xà đột nhiên săn đuổi đám người kia ngược lại là chuyện khá kì quái.

Chaeyoung để Lisa núp một chỗ, còn mình thì nhảy ra bên ngoài, đón đầu con đại xà biến dị.

Tinh thần lực của nàng dùng để kiềm chế tốc độ của đại xà, vì thế đám người kia cũng phát hiện ra tốc độ của con đại xà chậm lại không ít, rất nhanh băng tiễn của nàng đã đâm vào bộ da dày của đại xà để lại vết máu loang lổ.

Đại xà biến dị cũng biết mình không phải là đố thủ của những người này, chẳng qua bọn chúng đã giết con của nó, nó tuyệt đối không tha cho bất cứ người nào, nó phải báo thù cho đứa con của nó.

Chaeyoung không biết đại xà đang nghĩ gì, nàng chỉ nhận thấy tốc độ của đại xà ngày càng chậm lại, nàng cho rằng đại xà sắp chết nên cũng không để ý tới nó ngày càng trườn về chỗ năm người kia đang đứng.

Đại xà đột nhiên tăng tốc phóng vọt lên.

Chaeyoung nhanh nhạy phát hiện dị biến, tự nhiên cũng tăng nhanh công kích, cho rằng đại xà liều chết một trận nhưng nàng không ngờ đến, đại xà kia liều mạng bị thương, dùng đuôi rắn to lớn quất nhóm người kia.

Người đàn ông bên cạnh Hà Hiểu Dung cùng một người nữa nhanh tay dựng màn phòng ngự.

Đuôi rắn nhanh chóng bay qua, mọi người không kịp né liền bị đuôi rắn hất tung ra ngoài, tứ chi gãy vụn, sau đó rơi vào tán cây, cành cây yếu ớt không chặn được người mà hi sinh, rơi theo người xuống đất, nhuốm lấy màu đỏ chảy ra, những người kia nhẹ nhàng mà nhắm mắt.

Cùng lúc đó, băng tiễn của Chaeyoung găm vào thân thể đại xà, nó lắc lư rơi ầm xuống, nhắm hai mắt lại mà chết.

Chaeyoung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Con này sắp lên cấp ba, lực lượng cũng không kém, chờ nó lên cấp, nàng không phải là đối thủ của nó, kích cuối cùng, nó dồn hết dị năng vào đuôi, cho nên nó mới có thể một phát giết được hai người. Cũng vì thế mà băng tiễn của Chaeyoung mới dễ dàng xuyên qua bộ giáp dày của nó.

Tổng cộng có ba người sống sót, Hà Hiểu Dung, cùng hai người đàn ông trên ba mươi.

Bọn họ dìu nhau đứng lên, thoạt nhìn cũng không bị thương nặng một dị năng giả hệ thổ, tại thời điểm đuôi rắn vung tới đã nhanh chóng dựng lên tường đất cho nên ba người họ có ở gần cũng không bị đánh chết.

"Chaeng, sao cậu lại ở chỗ này?" Hà Hiểu Dung tiến lên một bước, mừng rỡ nhìn Chaeyoung, lời này có thể nói hai người khá thân thiết, có thể nói lời này đem lại hiệu quả tốt không thể tốt hơn.

Chaeyoung nhàn nhạt gật đầu, nàng trước kia thấy Hà Hiểu Dung là người không tệ, có lẽ bởi vì tên cô ta mang một chữ "Dung" khiến ba người rất nhanh trở thành bạn tốt, ngay từ khi biết mạt thế sắp tới, nàng đều muốn nói trộm cho cô ta, hơn nữa Hà Hiểu Dung đã giúp hai người rất nhiều, cho nên nàng mới đem cô ta thành bạn tốt.

Vì thế đời trước, tại thời điểm thức ăn không được bổ sung, ở tình huống tàn khốc như vậy, Lisa cùng Chaeyoung mới chứa chấp Hà Hiểu Dung, giúp đỡ cô ta có đồ ăn thức uống.

Nếu như không phải Lisa trước mạt thế vô tình chuẩn bị không ít thức ăn, cùng Chaeyoung dè sẻn từng chút một, đã sớm chết đói ở nhà, hai người còn chứa chấp Hà Hiểu Dung, thức ăn ngày càng cạn.

Nhưng mà, tại thời điểm đấy, Lisa cùng Chaeyoung vẫn không thể không giúp đỡ Hà Hiểu Dung.

Chẳng qua cuối cùng, Hà Hiểu Dung phản bội họ, thừa cơ họ ra ngoài kiếm thức ăn mà cầm hết lương thực rời đi.

Cô ta mang đi thức ăn còn sót lại của họ, cùng những người khác rời đi, bất chấp sống chết của họ, bất kể tương lai của họ có ra sao.

Muốn sống? Mỗi người đều muốn, cái này Chaeyoung có thể hiểu, nhưng mà vì sống tiếp mà vứt bỏ sinh mệnh người khác sao?

Chaeyoung nhớ tới chuyện cô kể, lại càng chán ghét Hà Hiểu Dung.

Chẳng qua đời này Hà Hiểu Dung không có làm gì, lại giúp các cô rất nhiều, cho nên, ở tình huống có thể, hai người sẽ giúp, coi như thù lao trước kia.

Hà Hiểu Dung có chút lúng túng, nàng mặc dù ít nói nhưng chưa từng lãnh đạm với cô như thế này.

Trong lòng cô có chút bất an, cảm thấy có chuyện không tốt xảy ra.

Bên kia, Lisa thấy mọi chuyện giải quyết xong liền đi tới, đứng bên cạnh Chaeyoung.

"Lili, cậu cũng ở đây?" Hà Hiểu Dung đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng rỡ: "Thật tốt, hai cậu đều bình an vô sự!" Mắt cô nhanh chóng đỏ lên, đưa tay muốn cầm lấy tay Lisa, "Hai người đột nhiên nghỉ học, lại tìm mình mượn tiền mà không nói cho mình biết chuyện gì xảy ra, sau đó lại có tang thi nữa, mình thật sự lo muốn chết."

Hà Hiểu Dung đầy vui mừng nhìn họ: "Bây giờ hai cậu không có sao. Mình thật nhẹ nhõm. Hơn nữa Chaeyoung đã là dị năng giả, thật tốt quá!"

Lisa thấy tay Hà Hiểu Dung đưa tới liền khoác tay Chaeyoung, giống như một hành động lơ đãng, ngay cả Hà Hiểu Dung cũng không thấy gì lạ, cô khẽ cười: "Khi đó có chút chuyện nên mình rời đi cùng Chaeyoung. Chuyện khá gấp, cũng không kịp chào cậu một tiếng, sau đó mạt thế tới, mình vừa lúc ở Đại Học thành, Chaeng cũng biến dị, nếu không chúng mình sống không nổi tới giờ."

Thái độ Lisa vẫn như trước, Hà Hiểu Dung cũng yên tam, ở nơi xa lạ lại thấy người quen, hơn nữa người quen lại là dị năng giả, cô cũng có một tấm vé bảo đảm, mặt khác, cũng không cần dùng thân thể quyến rũ mấy gã kia nữa.

Hà Hiểu Dung không dấu vết nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng khinh bỉ nhưng cũng không thể làm gì.

Trước mạt thế tiền rất quan trọng, nhưng sau này, nắm đấm mới là chân lý, vì sống, cô mới dùng sắc đẹp của bản thân lung lạc những người mạnh, để họ cho cô đi tới căn cứ, nếu không cô đã chết ở miệng tang thi hoặc quá đói mà chết rồi.

"Nguyên tinh cấp hai có thể đổi được không ít tích phân, Lili, Chaeng, có thể cho mình nguyên tinh này không?" Hà Hiểu Dung nhìn thi thể đại xà, xin lỗi nói: "Con mồi săn được đã vứt bỏ để chạy trốn, tích phân cũng không có bao nhiêu, hôm nay mình chưa ăn gì, Lili, có thể cho mình nguyên tinh được không?"

Lisa đáy mắt lạnh lùng nhưng vẫn cười nói: "Không sao, mình cùng Chaeng vẫn còn tích phân, nguyên tinh này cậu lấy đi."

"Cám ơn cậu, Lili cùng Chaeyoung." Hà Hiểu Dung cao hứng, cô xoay người nói với hai người đàn ông: "Anh Tiền, anh Tôn, Lili nói nguyên tinh cấp hai chúng ta có thể lấy."

Hai người đàn ông không giấu được vui mừng, bước nhanh tới, mặc dù biến dị động vật không phải do bọn họ giết nhưng cũng do họ kéo tới, bọn họ mất hai người, nguyên tinh này thuộc về họ là đương nhiên.

Thu dọn xong biến dị động vật, ba người này ngay cả thịt đại xà cũng không để lại, thứ mang đi được thì mang đi – cái này cũng có thể đổi thành tích phân, tình huống này cũng không cho phép bọn họ bắt bẻ cái gì.

Lúc này, cả đoàn đang xuống chân núi.

Gặp Hà Hiểu Dung, Lisa cùng Chaeyoung đương nhiên không thể sống ở Tẫn Sơn nữa, dù sao dị năng của Lisa cũng tới bình cảnh, ở lại Tẫn Sơn cũng không có tắc dụng gì nhiều.

Tiến vào căn cứ, Lisa cùng Chaeyoung đương nhiên hướng Thanh Bắc đi tới, Hà Hiểu Dung vẫn nung nấu ý cũ: "Hai cậu là người Thanh Bắc a, mình là người Nam Thiên như vậy không cùng chỗ với các cậu rồi."

"Căn cứ lớn như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ gặp mặt." Lisa cười an ủi, thái độ cô vẫn như cũ, không nhìn ra biến hóa nào.

"Điều này cũng đúng." Hà Hiểu Dung lập tức cao hứng: "Vậy Lili, Chaeng, ngày mai mình tới, chúng ta cùng đi làm nhiệm vụ được không?"

Lisa lắc đầu: "Nguy hiểm lắm, bọn mình không bảo vệ được cậu."

"Mình biết mình là người bình thường, Chaeng là dị năng giả, nhưng mình có thể bảo vệ bản thân, cũng không kéo chân hai cậu lại." Hà Hiểu Dung nhìn Lisa: "Cậu tin mình đi."

"Cậu không đi cùng với bọn họ sao?" Chaeyoung đột nhiên hỏi.

Hà hiểu Dung cúi đầu: "Mình đi cùng với họ, nhưng bọn họ khi dễ mình, tích phân mình lấy được rất ít. Mình không muốn đi cùng bọn họ, Lili, Chaeng, nể tình bạn bè, hai cậu giúp mình chút đi."

"Hiểu Dung, chuyện này bọn mình không giúp được." Lisa nói: "Chaeng mang theo mình đã rất khó khăn rồi, nếu như cậu không muốn ra ngoài, có thể ở trong căn cứ tìm việc dễ dàng chút cũng được."

Ánh mắt Hà Hiểu Dung trầm xuống, không nói lời nào, hiển nhiên là đang tức giận.

"Hiểu Dung, đi thôi." Hai người đàn ông kia đợi một lúc, một trong số đó không nhịn được kêu lên.

Hà Hiểu Dung ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi rời đi.

Lisa cùng Chaeyoung đứng trên đường nhỏ giữa hai tường thành, nhìn thân ảnh ba người biến mất sau cánh cửa, nhìn nhau.

"Chaeng, cậu thấy thế nào?" Lisa cười, nắm lấy tay Chaeyoung.

"À." Chaeyoung nhẹ giọng, nhìn cửa vào Nam Thiên, "Hà Hiểu Dung một mực dò xét ranh giới của chúng ta, xem chúng ta có thể nhịn được tới đâu. Mới bắt đầu biểu hiện lo sầu, còn có những lời mây bay về việc giúp đỡ chúng ta trước kia, là muốn chúng ta áy náy, dù sao chúng ta cũng lấy của cô ta không ít. Muốn nguyên tinh cấp hai là muốn biết chúng ta có thể nhượng bộ đến mức nào, có thể đồng cảm với cô hay không, có như trước kia không, muốn đi làm nhiệm vụ cùng chúng ta là muốn lấy đồ của chúng ta, đi với chúng ta ra ngoài, chẳng lẽ không phân cho cô ta cái gì sao?"

Lisa cười khẽ: "Nếu như chúng ta đã đồng ý, cuộc sống sau này coi như cũng khá vui vẻ." Một lời đồng ý, đại diện cho cái dây tình nghĩa giữa họ cùng Hà Hiểu Dung đã không còn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top