Chương 32: Cập kê

Bên trong điện công chúa, Lệ Sa từ trong tủ lấy ra một bộ y phục thật đẹp đẽ quý phái hầu hạ Thái Anh thay đồ.

Xiêm y nhanh chóng dán chặt lấy dáng người hấp dẫn của Thái Anh, làm lộ ra một đường cong hết sức mê người. Ngọc sức rủ xuống hai bên, thoáng rung động, mấy loại trang sức chạm vào nhau phát ra âm vang thật thanh thúy.

Lệ Sa đứng ở cách đó không xa, nhìn Thái Anh vừa mới đổi y phục mới, trong mắt dâng lên một tầng si mê.

"Lệ Sa, đứng xa như vậy làm gì?" Nhìn Lệ Sa đứng cách xa mình mấy bước, Thái Anh hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nhanh tới đây.

"Công chúa, Lệ Sa muốn đứng ở chỗ này nhìn công chúa nhiều một chút." Lệ Sa lắc đầu, nói.

"Đứng ở chỗ đó nhìn thì có gì tốt." Thái Anh hỏi một câu.

"Có thể thấy trọn vẹn cả dáng người công chúa." Lệ Sa cười cười, "Hoàng hậu sai người chế tác bộ y phục này nhìn rất đẹp, thập phần phù hợp với khí chất của công chúa a."

"Những thứ này đều là vật ngoài thân." Thái Anh nâng lên trên bờ vai đầy trang sức, đem chơi đùa một chút, nói, "Lệ Sa ngươi nếu thích chờ sau khi lễ cập kê chấm dứt, Bổn công chúa tặng cho ngươi."

"Công chúa đừng nói như vậy." Lệ Sa trên mặt biểu lộ nghiêm túc, "Trang phục mặc cho lễ cập kê tại sao có thể tùy ý ban thưởng. Công chúa không nên phạm vào quy củ."

"Bổn công chúa cũng là tùy tiện nói thôi." Thái Anh lầm bầm một tiếng, "Lệ Sa thật sự là càng ngày càng thích trông coi Bổn công chúa rồi."

"Ai bảo công chúa luôn thích làm việc không suy nghĩ như vậy, hết lần này tới lần khác đều không biết bảo vệ mình a." Lệ Sa cười nhẹ đến gần Thái Anh, "Lệ Sa không nhìn đến công chúa, công chúa sẽ lại bị thương."

"Bà quản gia." Thái Anh đưa tay vuốt mũi Lệ Sa.

"Là bà quản gia của công chúa." Lệ Sa sờ lên nơi bị Thái Anh chạm đến, cười cười.

"Bà quản gia, cùng Bổn công chúa đi thôi, lễ cập kê sẽ sớm bắt đầu." Thái Anh nói xong liền muốn rời khỏi.

"Được, công chúa." Lệ Sa khóe miệng có chút cong lên, nhanh chóng đuổi kịp Thái Anh.

Lễ cập kê hết sức long trọng.

Thái Anh cùng Cảnh Bình cả hai đều mặc hoa phục, dưới sự dẫn dắt của cung nhân từng bước một đi đến chính điện.

Thái Anh cùng Cảnh Bình đều mặc y phục và trang sức giống nhau, chẳng qua là y phục của Cảnh Bình so với Thái Anh màu sắc nhợt nhạt hơn một chút, trang sức cũng ít hơn. Kiếp trước cũng vào thời điểm lễ cập kê, nàng bởi vì nguyên nhân y phục và trang sức, đã từng rất chán ghét mẫu hậu. Cảnh Bình là thân phận gì, nàng là thân phận gì, sao lại có thể mặc y phục cùng trang sức giống nhau. Bây giờ nghĩ lại, tự nhiên mình trước kia thật là ngu xuẩn và có phần ngây thơ.

Thân phận của Thái Anh so với Cảnh Bình cao hơn, Cảnh Bình lúc đi cũng tự có ý thức lùi lại phía sau Thái Anh nửa bước. Cảnh Bình khẽ cúi đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Thái Anh đi ở phía trước, trong mắt hiện lên một tia oán độc. Cũng đều là Trưởng công chúa, nàng lại phải gọi Thái Anh một tiếng tỷ tỷ, ngay cả lễ cập kê cũng phải thấp hơn Thái Anh một bậc.

Thái Anh cùng Cảnh Bình ở trong đại điện quỳ xuống.

Hoàng hậu đi lên trước, giúp Thái Anh thay đổi một vài loại trang sức. Cái trâm cài đầu được cẩn thận cài vào búi tóc dày, chứng minh Thái Anh đã trưởng thành.

Búi tóc của Cảnh Bình là do một lão phi tử trong nội cung làm cho.

Thân phận cùng đẳng cấp so với Thái Anh chênh lệch làm Cảnh Bình gần như phát điên. Những gì tốt nhất vì sao đều là cấp cho Thái Anh đầu tiên.

Từ trên khay được thị nữ bưng đến, nàng bực tức cầm lấy chén rượu đổ ra đất.

Thái Anh cùng Cảnh Phong một trước một sau hướng phía Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái sư cúi người quỳ lạy.

Hoàng hậu răn dạy hai câu, sau đó sai người đưa lên cho hai vị công chúa một cái vòng ngọc. Vòng ngọc của Thái Anh có khắc một chữ "Anh" màu vàng.

"Ai nha." Cảnh Bình kinh hô một tiếng, tựa hồ không cẩn thận bị trật chân, nàng mất thăng bằng muốn ngã xuống ngay chỗ Thái Anh đang đứng. Tay trái vẩy lung tung, hướng phía vòng tay trong tay Thái Anh cố ý muốn đánh rớt xuống đất.

Thái Anh đôi mắt tối sầm, kiếp trước Cảnh Bình cũng là "không cẩn thận" bị ngã như thế này, làm vỡ vụn vòng ngọc của nàng. Lễ cập kê tặng vòng ngọc chính là ngụ ý tương lai luôn bình an tốt đẹp, bây giờ vỡ nát rồi cũng có nghĩa là gặp phải điềm xấu a.

Thái Anh đem tay trái thả thấp xuống, ngay lúc Cảnh Bình sắp chạm tới thân thể đã ngửa ra sau. Thân thể người trẻ tuổi tính bền dẻo cũng rất tốt. Làm ra được loại động tác có độ khó cao này một chút cũng không khó khăn.

Cảnh Bình chạm vào chỉ là một khoảng không, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Thái Anh thừa dịp lúc này, eo hơi ra sức vờ như chính mình không chống đỡ nổi, đụng phải Cảnh Bình đem nàng ta đụng ngã trên mặt đất. Cảnh Bình vô thức lấy tay chống đỡ, vòng ngọc trong tay đập vào mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh. Cảnh Bình thoáng cái liền trợn tròn mắt.

Thái Anh đem vòng ngọc mang trên tay, vỗ vỗ y phục trên người, từ dưới đất đứng lên, mắt nhìn Cảnh Bình nhàn nhạt nói, "Cảnh Bình Hoàng muội, thật là có lỗi. Lúc Bổn công chúa bước ra sau lại không nhìn thấy ngươi, cho nên đứng dậy có chút vô tình không phải cố ý đụng vào ngươi a."

"Vòng tay vỡ là tối kị." Mắt nhìn Cảnh Bình, Hoàng hậu hướng Liên Nhi đứng bên cạnh nói, "Nhanh đi chuẩn bị một cái vòng tay mới mang đến đây."

"Nhưng mà..." Liên Nhi nói, "Vòng tay cập kê đều là làm theo yêu cầu, tổng cộng chỉ có hai cái a."

"Vậy cứ tùy tiện tìm một cái vòng ngọc." Hoàng hậu nói, "Lễ cập kê làm sao có thể không có vòng ngọc."

"Vâng." Liên Nhi lên tiếng, rất nhanh người trong phủ nội vụ đã một lần nữa mang ra một cái vòng tay.

"Đang yên đang lành ngươi làm sao lại để bị ngã?" Hoàng đế không vui nhìn Cảnh Bình.

"Bẩm báo phụ hoàng, nữ nhi có thể là do quỳ quá lâu, đầu gối căng gân, mới không cẩn thận ngã xuống." Cảnh Bình cúi đầu nói.

"Ngươi có lẽ nên rèn luyện nhiều hơn." Hoàng đế nói, "Miễn cho liên lụy người khác."

"Nữ nhi thụ giáo."

Đứng ở cách đó không xa Thái Anh nhìn Cảnh Bình đang bị giáo huấn khiển trách, trong mắt hiện lên một tia khoái ý. Cái này gọi là hại người cuối cùng lại hại mình a. Kiếp trước hại người chính là Cảnh Bình, nhưng mà người bị răn dạy lại là mình. Kiếp này, là nàng tự làm tự chịu rồi.

Mặc dù có việc nhỏ này của Cảnh Bình xen giữa, nhưng mà lễ cập kê vẫn là thuận lợi hoàn thành. Từ hôm nay trở đi, Thái Anh coi như chính thức trưởng thành.

Hoàng đế trong cung cử hành một buổi tiệc nhỏ. Cùng Hoàng hậu, phi tử, công chúa còn có các hoàng tử ngồi cùng bàn ăn cơm. Lưu Quý phi không có mặt. Từ sau lần sảy thai kia, Hoàng đế để cho Lưu Quý phi an tâm dưỡng tốt thân thể, mấy tháng qua cũng chưa từng gọi nàng thị tẩm, giống như đã quên người này rồi. Hoàng đế gần đây đã có một tân sủng, vừa mới tấn phong trở thành phi tử. Phong hào Uyển phi. Uyển phi hết sức ôn nhu, cũng không thường nói lời ngọt ngào, cùng nàng một chỗ làm cho người ta cảm giác thật thoải mái.

Lệ Sa đứng ở sau lưng Thái Anh, thay Thái Anh gắp thức ăn.

Hoàng hậu vậy mà cũng hướng trong bát của nàng gắp một miếng thịt. Thái Anh có chút kinh ngạc, nhìn về phía Hoàng hậu, phát hiện Hoàng hậu vẫn là một bộ dạng cao cao tại thượng, cũng không có nhìn về phía nàng. Thái Anh khẽ cong môi, cũng không nói cái gì. Đột nhiên cảm thấy quan hệ của nàng cùng mẫu hậu cũng rất tốt. Thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng mà trong lòng mỗi người đều là thập phần quan tâm đối phương.

"Anh Nhi từ hôm nay về sau, ngươi đã trưởng thành rồi." Hoàng đế cảm thán một câu, "Con gái lớn không dùng được a."

"Phụ hoàng nói gì vậy." Thái Anh nói, "Nữ nhi tuy rằng đã đến tuổi cập kê rồi, nhưng mà con nhất quyết ở lại trong cung hầu hạ phụ hoàng a."

"Thế nhưng phụ hoàng không dám đem Anh Nhi một mực giữ lại bên người a." Hoàng đế nói, "Vệ tướng quân không phải chỉ mới một lần ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới việc hôn sự cùng ngươi rồi. Lúc trước bởi vì ngươi chưa đến tuổi cập kê, phụ hoàng vẫn chưa cho hắn câu trả lời thuyết phục. Hiện tại ngươi rốt cuộc trưởng thành, hôn sự cùng Vệ tướng quân cũng có thể định rồi."

"Phụ hoàng, nữ nhi không thích Vệ tướng quân." Thái Anh sắc mặt trầm xuống. Vệ Trung này rõ ràng nhiều lần nhắc tới hôn sự của nàng, thật sự là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga! Hắn cũng không tự nhìn lại xem, hắn xứng đáng với nàng sao!

"Vệ tướng quân là một người tốt." Hoàng đế nói, "Rất hợp với ngươi."

"Phụ hoàng, nữ nhi còn muốn ở trong cung lâu thêm một năm, hảo hảo bồi phụ hoàng a." Rõ ràng việc muốn cự tuyệt Vệ Trung đã không thể được rồi, Thái Anh chỉ có thể lựa chọn cùng Hoàng đế làm nũng, "Phụ hoàng cam lòng đem nữ nhi gả ra ngoài sớm như vậy sao?"

"Phụ hoàng đương nhiên ước gì Anh Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh phụ hoàng." Hoàng đế nhìn về phía Thái Anh ánh mắt tràn đầy yêu thương, "Chẳng qua là phụ hoàng càng hy vọng có thể cho ngươi một hôn sự tốt."

"Phụ hoàng, nữ nhi đối với Vệ tướng quân một điểm cũng không biết, phụ hoàng cũng nên cho con một chút thời gian a." Thái Anh nói.

"Như vậy đi, việc hôn nhân của ngươi cùng Vệ tướng quân trước tiên cứ định trước đã." Hoàng đế nói, "Đợi một năm sau, sẽ gả đi."

"Phụ..." Thái Anh còn muốn nói điều gì, lại bị Hoàng hậu cắt đứt.

"Rất tốt." Hoàng hậu xen vào một câu, "Nói như vậy, Anh Nhi đã có thể ở lâu thêm một năm, cũng có thể thuận tiện khảo sát Tướng quân một chút."

"Vẫn là Hoàng hậu suy nghĩ chu đáo." Hoàng đế trong mắt tràn đầy vui vẻ.

Cảnh Bình ngồi ở cách đó không xa nhìn ba người này quan tâm lẫn nhau, nói qua nói lại, ghen ghét đến mức muốn đem đôi đũa trong tay bẻ gảy. Thái Anh nàng ta dựa vào cái gì! Mọi thứ đều hơn nàng còn chưa tính, hiện tại ngay cả Vệ tướng quân nàng yêu thích đều muốn thuộc về nàng ta! Thái Anh đáng chết còn không biết tốt xấu mà cự tuyệt! Thái Anh cuối cùng có cái gì tốt, vì cái gì, mỗi người đều hướng về nàng! Nếu không có Thái Anh, thì tốt rồi... Ý niệm để cho Thái Anh biến mất lại xuất hiện trong đầu nàng, Cảnh Bình nhìn về phía Thái Anh ánh mắt cũng càng thêm oán độc.

Lệ Sa trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt này của Cảnh Bình, khẽ nhíu mày.

"Làm sao vậy, Lệ Sa?" Cảm nhận được Lệ Sa có gì đó không đúng, Thái Anh hỏi một câu.

"Công chúa, ánh mắt Cảnh Bình công chúa nhìn ngươi rất kì lạ." Lệ Sa nói, "Tràn đầy oán hận."

Thái Anh nhìn về phía Cảnh Bình, vừa vặn chạm phải đôi mắt chất chứa sát ý của nàng.

Thái Anh mày liễu khẽ nhướng lên, nàng tựa hồ ở chỗ Cảnh Bình đã nhìn thấy được bóng dáng của chính mình ở kiếp trước. Kiếp trước nàng cũng là thế này phải không? Nhìn xa xa Cảnh Bình được mọi người vây quanh, chính mình trốn ở trong góc tối âm u, âm thầm đố kỵ oán hận nàng.

Thái Anh cười lắc đầu, thế sự thật đúng là khó liệu a.

"Công chúa đang suy nghĩ cái gì?" Lệ Sa âm thanh hơi nhỏ hỏi một câu.

"Bổn công chúa chỉ là đang nghĩ, có chút ý niệm không được thực tế trong đầu kẻ đáng thương mà thôi." Thái Anh nói. Kiếp trước là nàng, kiếp này là Cảnh Bình.

"Con người luôn có thời điểm chấp niệm rất sâu." Lệ Sa nói, "Loại chấp niệm này không phải dễ dàng đánh vỡ như vậy."

"Lệ Sa, ngươi còn có chấp niệm gì sao?" Thái Anh có chút hăng hái hỏi Lệ Sa một câu.

"Có." Lệ Sa khẳng định gật đầu, "Chấp niệm của Lệ Sa chính là Công chúa điện hạ ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top