Chương 99 - Lựa chọn nhớ lại (Bốn)

Hôm sau. Trí Tú quả nhiên lựa chọn khôi phục trí nhớ như dự đoán.

"Nếu như thế, vậy không nên tiếp tục trì hoãn. Ta cần đủ thảo dược mới được. Nơi này cách Quỷ Y Quật quá xa, rất bất tiện. Nhưng mà ta biết một vị quái y gần đây. Chúng ta lập tức đi gặp hắn đi. Ở chỗ hắn cũng có những thứ thảo dược ta cần". Lạp Lệ Sa hướng Trí Tú giải thích, "Đến lúc đó sẽ dùng thảo dược ổn định thần kinh của ngươi, chuyện ngươi đột nhiên khôi phục trí nhớ, lỡ như cảm xúc quá mức kịch liệt, sợ là ngân châm sẽ làm chân khí hỗn loạn, nghiêm trọng hơn còn có thể làm cho kinh mạch đảo lộn mà chết. Ta cũng không muốn để đường đường là Cung chủ Vinh Tuyết Cung mất mạng, đồng thời phá hủy luôn thanh danh của Quỷ Y ta".

Ban đầu Trí Tú còn lo lắng chuyện này sẽ tương đối khó giải quyết, nhưng lúc này nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy, khẩu khí bình thản: "Được, cứ theo như lời Lạp cô nương nói, việc này không nên chậm trễ, làm phiền Lạp cô nương dẫn đường".

Ba người ra khỏi hang đá, một đường đi về hướng Tây, ngựa chạy liên tục không ngừng nghỉ suốt một ngày đường, rốt cuộc trước khi trời tối thì dừng lại trước cửa một sơn cốc.

Trên giang hồ, sơn cốc này cũng coi như có chút danh tiếng, gọi là U Mộng Cốc, chỉ vì phía trước sơn cốc nở đầy một khu vực lớn hoa U Mộng. Cái tên U Mộng mặc dù dễ nghe, nhưng thật ra lại là một loài hoa độc. Hoa cũng như tên, hương vị ngọt ngào mê người, hương thơm làm tinh thần mê man, hít vào chỉ khiến người ta như rơi vào cảnh trong mơ. Nếu thân thể chạm phải phấn hoa, thì chỉ qua vài lần hô hấp sẽ lập tức ngất đi, sau đó sẽ lọt vào ảo cảnh. Nhưng mà ảo cảnh này đều là những thứ tốt đẹp mà người ta muốn hướng đến, bởi vậy người thường rất dễ sa vào trong đó, không dễ thoát ra.

Bởi vậy, tuy danh tiếng U Mộng Cốc rất lớn, nhưng những người quanh đó cũng không thường lui tới, thậm chí không có người dám tới gần.

Trí Tú thấy Lạp Lệ Sa đem các nàng đưa tới gần U Mộng Cốc, kinh ngạc nên mở miệng hỏi: "Ngươi nói quái y, lại ở trong U Mộng Cốc?".

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tất nhiên". Dừng một chút, lại nói: "Đã là quái y thì phải ở chỗ có chút kỳ quái".

Thần sắc Trí Tú mang theo trầm ngâm nói: "Không biết vị quái y này ở trên giang hồ được gọi là gì?".

Lạp Lệ Sa nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu: "Chưa từng có ai biết tên hắn. Quái y này không thích chuyện giang hồ, ta cũng không hiểu nhiều lắm. Bất quá chỉ ngẫu nhiên có cơ hội kết giao bằng hữu với hắn, nhưng không thân lắm".

"Vậy ngươi nắm chắc bao nhiêu cơ hội hắn có thể giúp đỡ?". Trí Tú nghe Lạp Lệ Sa nói xong, thần sắc không khỏi có chút khẩn cấp. Nàng hoãn thời gian tụ họp với Lạc Khuê và Thính Phong đã hơn hai ngày, nếu như quái y không chịu phối hợp, sợ là thời gian trì hoãn càng dài, mà nếu như thuộc hạ ở Vinh Tuyết Cung lo lắng cho nàng thì sẽ tự ý tìm đến, lúc đó chuyện khôi phục trí nhớ càng khó hơn.

Lạp Lệ Sa lại không lo lắng, nhíu mày nói: "Kim cung chủ yên tâm đi. Mặc dù ta không hiểu hắn nhiều, nhưng tất nhiên đã nắm chắc chuyện hắn sẽ đáp ứng, sẽ không uổng công ngươi đi một chuyến đâu".

Đang nói chuyện, ba người đã trông thấy biển hoa U Mộng màu lam tím xa xa, gió thu thổi qua làm chúng giống như nhấp nhô cuộn sóng. Phía sau biển hoa là bầu trời cao vút.

Lạp Lệ Sa thấy thế dừng chân lại, đồng thời quay trở lại bên cạnh Phác Thái Anh và Trí Tú, dặn dò: "Chút nữa sợ là sẽ dính phải hương hoa U Mộng. Hai người chờ một lát".

Nói xong, Lạp Lệ Sa lấy ra một cái bình sứ, đổ ra ba viên thuốc. Ba viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay, màu tím sậm, phía ngoài là những dường vân dày đặc, thoạt nhìn rất tinh xảo đẹp mắt. Lạp Lệ Sa đổ thuốc phân cho Phác Thái Anh cùng Trí Tú: "Đây là Thiên Hương Hoàn, có công dụng ngăn ngừa mê hương. Nếu như hít phải hoa U Mộng sẽ duy trì được nửa khắc. Các ngươi ngậm vào đi, sau đó đi theo ta, phải nhanh lên. Nếu không qua nửa khắc sẽ rất khó khăn".

Trí Tú nhận lấy Thiên Hương Hoàn trong tay Lạp Lệ Sa, nửa tin nửa ngờ để vào trong miệng. Viên thuốc tiếp xúc với nước bọt, lại có mùi hoa thơm ngào ngạt rất nhanh tản ra, tràn đầy khoang miệng, đồng thời lại mang theo một chút cảm giác mát lạnh. Nhưng mà viên thuốc cũng mang theo chút vị đắng.

Khi hai người đều đem viên thuốc để vào trong miệng, Lạp Lệ Sa lại quay đầu nhìn phía Phác Thái Anh. Phác Thái Anh mím môi, ăn ý đi tới bên cạnh Lạp Lệ Sa. Khóe môi Lạp Lệ Sa không khỏi mỉm cười. Tiếp theo, thắt lưng Phác Thái Anh đã bị nàng ôm lấy.

Cứ như vậy, Lạp Lệ Sa vừa đi vừa ôm Phác Thái Anh hướng về phía biển hoa U Mộng Hoa.

Trên đường. Những đóa hoa U Mộng nở rộ, trải dài hai bên, khắp cả mặt đất. Mùi thơm ngào ngạt bao vây lấy họ, mặc dù đã ngậm Thiên Hương Hoàn, nhưng tinh thần vẫn không khỏi có chút choáng váng, tốc độ cũng yếu đi một chút. Cảm giác mát lạnh của viên thuốc trong miệng lúc này cũng càng mạnh hơn. Nhưng dù vậy, Phác Thái Anh vẫn yếu đuối ngã vào lòng Lạp Lệ Sa, tay phải níu lấy ống tay áo Lạp Lệ Sa, làm cho cả người nàng cũng dán sát vào người Lạp Lệ Sa. Dù sao trong ba người chỉ có nàng là không có nội công. Lúc này bị biển hoa bao vây, lại được Lạp Lệ Sa ôm lấy mình, đôi mắt đen láy đã nổi lên một tia mê ly, giống như đang say rượu, ý thức cũng mơ hồ.

Ba người đi thật nhanh về trước, rốt cuộc khi cảm giác mát lạnh trong khoang miệng tiêu tán hết thì cũng bước ra khỏi biển hoa U Mộng. Biển hoa mênh mông bát ngát màu lam tím bị bỏ lại phía sau, hương hoa bắt đầu nhạt dần.

Ba người cũng không tạm dừng, tiếp tục đi về trước. Lại qua nửa khắc, họ vào sâu trong sơn cốc. Ngay chỗ rẽ, bỗng nhiên có ánh sáng sáng rực.

Lạp Lệ Sa cùng Trí Tú đồng thời dừng bước.

Trước mặt ba người là một cây Tùng cao lớn sừng sững, trên thân cây có một tấm bia đá, khắc bốn chữ màu đỏ, chữ viết thanh tú, như nước chảy mây trôi. Tầm mắt Trí Tú lướt qua, cũng không do dự.

Bốn chữ kia là: "Người xấu đừng vào".

Lạp Lệ Sa nhìn bia đá cười cười, cúi đầu nói: "Quả nhiên có ý tứ". Ngay lúc đó nàng cũng cúi đầu nhìn Phác Thái Anh tay chân vô lực tựa trong lòng mình, khóe môi sung sướng giơ lên: "Thái Anh cảm thấy sao rồi?".

Phác Thái Anh hơi ngẩng đầu lên, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, ánh mắt có chút mờ mịt, mày hơi nhíu lại: "Uhm...... có chút mệt".

Lời nói nhẹ như nước chảy, chậm rãi chảy qua đáy lòng Lạp Lệ Sa.

"Nếu như thế, Thái Anh không cần cố sức, ta đỡ nàng". Ý cười trong mắt Lạp Lệ Sa sâu thêm, cánh tay đang ôm lấy thắt lưng Phác Thái Anh càng siết chặt một chút.

Phác Thái Anh buông cánh tay đang giữ lấy tay phải Lạp Lệ Sa ra, có chút vô lực nằm trong ngực Lạp Lệ Sa, càng gần sát Lạp Lệ Sa một chút. Phác Thái Anh nhíu mày, đôi mắt nhìn Lạp Lệ Sa mang theo một chút hờn dỗi.

Lạp Lệ Sa hiếm thấy được bộ dạng nhu nhược của nữ tử trước mắt, trong lòng có cảm giác ngưa ngứa nổi lên.

Tình huống này, quả thực...... làm cho người ta nhịn không được mà muốn âu yếm.

Đôi mắt Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa dần dần nóng bỏng, rõ ràng đang là mùa thu, nhưng thân thể lại có chút nóng bức. Tuy rằng nàng đã cố gắng khắc chế suy nghĩ hỗn loạn, nhưng vẫn phát hiện đầu óc nặng nề choáng váng. Tay đang để trước ngực Lạp Lệ Sa có chút vô lực trượt xuống. Nàng cúi đầu thở hổn hển, miễn cưỡng mới thấp giọng nói được một câu: "Đừng nháo...... đứng đắn chút".

Khi nói chuyện, hơi thở đã có chút gấp.

Trí Tú bên cạnh đang muốn xoay người gọi Lạp Lệ Sa đi về trước, vô tình nhìn thấy hai người dường như là đang ôm nhau, đáy lòng chấn động, tiếp theo còn có cảm giác khó tả nổi lên.

Nhìn vào Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh, vô luận nhìn thế nào, cũng không phải là quan hệ bằng hữu bình thường, ngược lại giống như...... một đôi tình nhân. Nhất là gần đây, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.

Nhưng mà, chuyện này thật sự có khả năng sao?

Trong lòng Trí Tú lướt qua một nghi vấn.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm như gió mát vang lên bên tai ba người.

"Hiếm có người đến thăm U Mộng Cốc. Đúng là ba vị mỹ nhân, hân hạnh được diện kiến".

Trí Tú ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một nam tử trẻ tuổi chậm rãi hướng về phía các nàng. Nam tử một thân áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, phiêu dật như tiên, hai tay giấu trong ống tay áo, thản nhiên mỉm cười, khuôn mặt đúng là so với nữ tử còn đẹp hơn vài phần, nhưng cũng không có vẻ quá nhu nhược, ngược lại làm cho người ta cảm thấy vừa đủ dung hợp.

Tất nhiên Lạp Lệ Sa cũng nhìn thấy nam tử, nàng nhìn chăm chú đối phương một hồi, sau đó ra vẻ thú vị, nói: "Quấy rầy, Thiên tiên sinh".

"Ba vị mỹ nhân tới chơi, tại hạ vui mừng vô cùng, sao lại gọi là quấy rầy?". Nam tử nói xong, đi sang một bên, cười nói: "Mời vào trong. Lạp cô nương tới thăm U Mộng Cốc, thật sự làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh. Phải ở lại thêm vài ngày mới được".

Lạp Lệ Sa nhìn hắn, đáy mắt đều là ý cười, đi về phía trước: "Lần này đến đây, thật đúng là đi không ngừng nghỉ".

Ba người đi theo nam tử về phía trước, một lát sau thì liền thấy một khu nhà trúc trong tầm mắt. Tuy là nhà trúc nhưng hình dáng lại rất tinh xảo. Khu nhà có một dòng suối nhỏ chảy qua, hai bên dòng suối trong vắt là rất nhiều thảo dược, rất nhiều loại khác nhau.

Mấy người Lạp Lệ Sa được dẫn vào khu nhà trúc, ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn cũng được làm bằng trúc. Trong nhà rất sạch sẽ, bày trí có chút lịch sự tao nhã, nhìn vào lập tức có cảm giác thoải mái. Cửa sổ cạnh bàn còn được trồng hai cây hoa đào.

Nam tử được gọi Thiên tiên sinh cũng ngồi xuống, hai tay vẫn giấu trong ống tay áo như trước, tầm mắt lần lượt đảo qua nhóm người Lạp Lệ Sa. Khi ánh mắt dừng trên mặt Phác Thái Anh rõ ràng dừng lại một chút.

Phác Thái Anh bị tác dụng của hoa U Mộng ảnh hưởng vẫn chưa tỉnh lại, miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Lạp Lệ Sa, mắt rũ xuống, nhưng vẫn giấu không được sương mù trong đáy mắt. Dung nhan tuyệt đẹp cũng bởi vậy mà mang theo ôn nhu mềm mại, làm sự lạnh lùng đạm nhạt lúc đầu giảm đi một chút, có vẻ dễ gần hơn rất nhiều.

Lạp Lệ Sa chú ý tới ánh mắt của nam tử, gương mặt thoảng qua thần sắc không hề vui vẻ, mở miệng chặn lại sự quan sát của nam tử họ Thiên: "Lần này đến đây làm phiền, hy vọng được Thiên tiên sinh giúp đỡ".

Thiên tiên sinh nghe vậy, quả nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lạp Lệ Sa, cũng nhìn ra được hờn giận của đối phương. Hắn cũng không kiêng kỵ, ngược lại cười rộ lên: "Lạp cô nương đừng để ý. Ai cũng có lòng thích cái đẹp, tại hạ cũng không có ý thiếu tôn trọng vị cô nương này. Chỉ là tại hạ cảm thấy tạo hóa thần kỳ thật là làm cho người ta cảm khái".

"Ta biết". Sắc mặt Lạp Lệ Sa có chút hòa hoãn, "Nếu không ta cũng sẽ không cùng ngươi ngồi nói chuyện ở đây".

"Ha ha......". Thiên tiên sinh nghe ra Lạp Lệ Sa thẳng thắn, ý cười càng đậm, "Lạp cô nương có thể hiểu, tại hạ cũng yên tâm. Không biết chuyện Lạp cô nương mới vừa nói cần ta giúp là chuyện gì?".

Lạp Lệ Sa đem tình huống của Trí Tú nói đại khái một lần.

Nam tử nghe xong, ánh mắt sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Trí Tú.

Trí Tú bị nam tử nhìn có chút sợ hãi, nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Thiên tiên sinh đã mở miệng trước: "Thì ra cô nương đã uống canh Vong Xuyên...... thứ này, vô cùng trân quý. Tuy là độc dược, nhưng đối với thân thể cũng là đại bổ. Nhất là công hiệu dưỡng nhan làm đẹp......". Nói xong, tầm mắt lại đánh giá Trí Tú lần nữa, cũng không nói gì chỉ để lộ nụ cười với má lúm đồng tiền.

Trí Tú nhẫn nại chịu đựng cảm giác không thoải mái trong lòng, trầm mặc một lát, sau đó mới nói: "Vậy...... Thiên tiên sinh đồng ý giúp ta?".

"Tất nhiên, tất nhiên". Thiên tiên sinh cười rộ lên, "Mỹ nhân đã nhờ vả, tất nhiên là không thể không đồng ý. Huống chi còn có thể xem Lạp cô nương thi triển ngân châm giải Vong Xuyên canh. Đúng là hiếm thấy".

Trong lòng Trí Tú nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Làm phiền rồi".

"Không dám, không dám". Thiên tiên sinh nói xong, nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, đang muốn hỏi khi nào thì nàng chuẩn bị bắt đầu, lại thấy đối phương chỉ lo cúi đầu, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người Phác Thái Anh đang dựa vào mình.

Không biết từ lúc nào, Phác Thái Anh đã hoàn toàn nhắm mắt lại, đầu tựa vào vai Lạp Lệ Sa nặng nề ngủ thiếp đi. Một mái tóc đen mượt dừng trước người cả hai, hơi che khuất sườn mặt bên trái, xem ra thật bình thản.

Lúc này, tay phải Lạp Lệ Sa đã ôm lấy thắt lưng Phác Thái Anh, làm như sợ đối phương ngã xuống, khóe môi vẫn là ý cười nhàn nhạt. Tầm mắt khóa chặt trên người nàng, trong mắt là tình ý nồng nàn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top