Chương 8 - Ào ào vũ bão (Ba)

Mi mắt Phác Thái Anh giật giật, sau đó chậm rãi mở ra.

Dưới thân là cảm xúc mềm mại, xương cốt toàn thân lại giống như bị nghiền nát, đau đến bủn rủn lợi hại. Còn trong miệng thì tràn ngập mùi vị gỉ sắt.

Hô hấp, như trước là mùi thơm của thuốc ngào ngạt lạnh lùng.

Phác Thái Anh gian nan nghiêng đầu, trong tầm mắt hiện ra một gương mặt.

Lạp Lệ Sa nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, mặt hướng về phía Phác Thái Anh đang cuộn người lại.

Áo lót tơ lụa phô tán trên thảm lông màu trắng, màu da phấn nộn, mỏng manh, trên mí mắt là lông mi nồng đậm, tỏa ra hình cánh quạt nho nhỏ. Chiếc mũi khéo léo, môi hồng đỏ mọng, thoạt nhìn vô hại mà mê người.

Tựa hồ là cảm giác được tầm mắt Phác Thái Anh, người nào đó đang ngủ bỗng nhiên mở mắt.

Phác Thái Anh bị đối phương đột nhiên tỉnh dậy có chút làm giật mình, thần sắc không khỏi hoảng sợ.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa mở to, cả người liền lộ ra hơi thở khó phân biệt.

"Tỉnh?" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh thản nhiên nói.

Phác Thái Anh tự nhiên là nhớ rõ chuyện mình ngất đi trước đó, cũng không nguyện để ý tới Lạp Lệ Sa, một lần nữa quay đầu đi, tính chợp mắt.

Một đôi tay lạnh lẽo bỗng nhiên khoát lên sườn nàng. Tiếp theo, một chút lực rất nhỏ kéo mình về phía bên trái.

"Thái Anh đang giận sao?" Hơi thở Lạp Lệ Sa như lan, thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh dừng một chút, sau đó lắc lắc đầu, ngữ khí đạm mạc "Không có".

Lạp Lệ Sa cũng không tiếp tục mở miệng, vẫn duy trì tư thế nửa nằm úp sấp bên cạnh Phác Thái Anh, hô hấp đều đều tỏa ra sau gáy Phác Thái Anh, làm khơi dậy một chút mẫn cảm của nàng.

Phác Thái Anh có chút nhẫn nại không được nhích người một chút, tận lực né tránh sức nặng của người đang hô hấp bên tai.

Một lát sau. Phác Thái Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bắt đầu nhớ lại, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa. Khi mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng khó nổi lên gợn sóng.

"Quần áo của ta đâu?".

Mặt Lạp Lệ Sa như trước chôn ở bả vai Phác Thái Anh, thản nhiên ừ một tiếng, nói "Ngươi đổ mồ hôi. Bẩn hết. Cho nên đổi đi cái khác".

Sắc mặt Phác Thái Anh hơi đổi.

Trước khi ngất đi, nàng thực sự có thểm cảm nhận được mỗi lỗ chân lông trên người mình đều đau đớn. Nhưng mà...... Không hề đoán được mình lại bị thay đổi quần áo. Nhưng khi nhớ tới chứng ưa sạch của đối phương, dường như hiểu ra, thật không thể nói gì cả.

Từ trong giọng nói của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh biết rõ ai là người thay quần áo cho mình, cũng không thèm hỏi lại, chuyện này hiển nhiên đã không còn quan trọng. Nhưng mà đáy lòng vẫn nổi lên chút không được tự nhiên.

Bên trong lập tức lại lần nữa lâm vào im lặng. Chỉ có tiếng hít thở của hai người liên tiếp vang lên.

Hơi thở trên bả vai phát ra đều đều.

Phác Thái Anh dường như nghĩ rằng Lạp Lệ Sa đang ngủ trên vai mình. Thân thể bị đè ép đến run lên rất khó chịu, Phác Thái Anh nhẹ nhàng giật giật, ý đồ giảm bớt thân thể tê cứng.

"Đừng nhúc nhích" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Hàn khí bên cạnh theo thời gian trôi đi càng sâu nặng.

Ngay khi Phác Thái Anh không thể chịu được nữa, Lạp Lệ Sa rốt cuộc giật giật thân mình, sau đó đứng dậy.

"Ta có việc phải làm nên rời đi trước, ngươi ở trong phòng không được đi loạn" Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh nói. Sau khi thấy đối phương trầm mặt một chút rồi gật đầu, nàng mới vén rèm xuống rời đi.

Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa ra khỏi hang động, trong lòng liền nhẹ nhõm thở ra, xoa xoa thân thể cứng ngắc, sau đó ngồi dậy.

Trong rèm còn lưu lại hơi thở của người nọ. Chắc là ở chung với thuốc men lâu ngày, nên mùi hương bình thường của nữ nhi cũng bị dược hương thay thế. Phác Thái Anh bỗng nhiên nhớ tới lời đồn đãi trên giang hồ.

Ngày thường mặc dù dường như không ra khỏi nhà, nhưng Phác Thái Anh đọc nhiều sách vở vẫn hiểu biết được rất nhiều điều trong giang hồ. Bao gồm Quỷ Y.

Nhưng mà chân chính nhìn thấy, và nghe người bên ngoài kể lại vẫn có rất nhiều khác biệt.

Chẳng hạn như dung nhan trẻ trung quá đáng, cũng nhìn không ra nội tâm. Cả người đều giống như vực sâu, hắc ám không có điểm cuối.

Chuyện này quả nhiên là một sự kiện cực kỳ đáng sợ. Tàn nhẫn như vậy, mới không có điểm yếu mà bị người khác tấn công.

Phác Thái Anh không muốn tiếp tục nằm trên giường ngọc, nàng ngồi dậy. Nhưng mà nàng cũng không ra khỏi phòng, mà bắt đầu tùy tiện đi lại.

Bên cạnh giường bạch ngọc có một chiếc bàn gỗ, phía sau là một cái giá sách, liền nghĩ đến đây chắc là chỗ đọc sách của người nọ thường ngày. Sách trên giá, đều là đủ loại sách thuốc. Có rất nhiều thậm chí là bản chép tay cùng những bản đơn lẻ. Phác Thái Anh tùy ý rút một bản chép tay, tò mò ngồi trên chiếc ghế bắt đầu lật xem.

Trong bản chép tay, chữ viết sắc bén như dao, cứng cáp hữu lực, chắc chắn là do một người từng trải viết ra. Mặt trên ghi lại rất nhiều loại thuốc dại, kê đơn cũng vô cùng quan trọng, thường là dùng phương pháp lấy độc trị độc giải quyết bá bệnh. Phác Thái Anh nhìn nhìn, mày liền không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại. Nàng nhìn những loại thuốc này, tất nhiên là nhìn ra được, thuốc này mặc dù kê rất nặng, nhưng cũng phù hợp hiếm thấy, hẳn là hiệu quả trị liệu rất rõ rệt. Nhưng đồng dạng, tác dụng phụ cũng không ít. Rất nhiều đều là dùng cách rút ngắn tuổi thọ. Nếu như người không có tâm trí cũng không đủ tàn nhẫn quyết tuyệt thì chắc không thể xem xét vấn đề ở góc độ này mà nghĩ ra biện pháp như vậy.

Ngồi hồi lâu, chữ viết trước mặt Phác Thái Anh bỗng nhiên mơ hồ.

Phác Thái Anh lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi trạng thái ấy, rồi đột nhiên phát hiện, hai chân mình không thể di động, mất đi tri giác.

Sắc mặt nàng đang khẽ biến đổi thì Lạp Lệ Sa thong thả bước đến.

Phác Thái Anh nhìn về phía Lạp Lệ Sa, sắc mặt có chút khó coi, tay ấn huyệt Thái Dương.

Dần dần, cảm giác đau đớn trên đầu ngày càng nặng, bóng người trước mắt bắt đầu lay động.

Lạp Lệ Sa nhìn ánh mắt Phác Thái Anh có chút tan rã, cũng không mở miệng, lập tức đi tới phía trước đối phương, sau đó vươn tay kiểm tra mạch trên cổ tay Phác Thái Anh.

"Dược tính so với hôm qua ít hơn một chút. Xem ra thời gian duy trì dược vẫn không thể vượt qua ba ngày". Lạp Lệ Sa trầm ngâm một phen rồi nói.

Phác Thái Anh cũng hiểu được là tối hôm qua dược hiệu vẫn chưa hoàn toàn rút đi. Nàng lạnh lùng nhìn Lạp Lệ Sa, răng gắt gao cắn môi dưới, không cho đau đớn trên đầu mình phát thành âm thanh trong miệng.

Lạp Lệ Sa có chút hứng trí ngẩng đầu lên, dừng ở trên người Phác Thái Anh.

Trên chiếc cằm gầy yếu kia bắt đầu tích mồ hôi, môi bị cắn đỏ tươi, ánh mắt giống như cất giấu vô số điều muốn nói, thâm thúy làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Mũi đơn bạc, gương mặt ôn nhuận lại dẫn theo khí chất xa cách. Mà giờ khắc này, thiên hạ trước mắt chỉ trầm mặc trừng mắt nhìn mình, cũng không nói gì, cảm xúc trong mắt quay cuồng, yếu ớt trên mặt cũng nổi lên.

Giống như một đóa hoa Ngọc Lan lay động trong gió, mềm mại lại cứng cỏi.

Lạp Lệ Sa nhìn bỗng nhiên có chút thất thần. Trong đầu hiện ra một hình ảnh đã từ lâu.

Nữ nhân yếu đuối ra vẻ kiên cường nằm trên giường bệnh, nàng mềm mại mỉm cười nhìn mình.

Nụ cười kia, rốt cuộc cũng lắng đọng trong khoảnh khắc cuối cùng.

"Chủ nhân, chủ nhân". A Nô chưa đến, đã nghe tiếng.

Lạp Lệ Sa từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, nhìn Phác Thái Anh gắt gao nhắm chặt hai mắt, sau đó lạnh nhạt đứng lên, nhìn về phía A Nô.

"Chuyện gì?".

"Bên ngoài Quỷ Y Quật có rất nhiều người. Nói là...... đến đây mang Phác Thái Anh về". Thanh âm của A Nô dần dần theo Lạp Lệ Sa mà nhỏ xuống.

"Sao, thật không?" Lạp Lệ Sa trầm ngâm, chợt cười khẽ lên, "Vừa đúng lúc, ngươi liền cùng ta đi ra ngoài nhìn một chút".

Nói xong, quay đầu lại thản nhiên liếc mắt nhìn Phác Thái Anh đang nhắm chặt mắt, nằm sấp trên bàn cố nén đau đớn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đồng tình trên mặt A Nô chợt lóe lên rồi biến mất, rồi sau đó vội vàng theo đi ra ngoài.

"Chủ nhân...... Phác Thái Anh sẽ không chết chứ?". A Nô có chút lo lắng hỏi.

Tầm mắt Lạp Lệ Sa dừng trên người A Nô, đôi mắt đạm mạc không có chút cảm tình: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

"Khụ khụ, A Nô chỉ thuận miệng hỏi chút thôi". A Nô vội vàng nói.

Lạp Lệ Sa quay mặt lại, bình tĩnh đi về phía trước. Dừng một chút, mới thấp giọng nói một câu "Người thú vị như vậy, sao ta nở để nàng chết".

Thanh âm mặc dù thấp, nhưng A Nô đứng gần vẫn nghe thấy. Nàng theo bản năng nhìn sườn mặt Lạp Lệ Sa, nhìn thấy khóe môi kia có độ cong nhợt nhạt, trong lòng nhịn không được đánh cái rùng mình.

"Thiếu gia, thân thể ngươi còn chưa khỏe, vào trong kiệu nghỉ ngơi trước đi. Khi người xuất hiện thì ra ngoài cũng không muộn". Một người mở miệng khuyên nhủ.

"Không sao, khụ khụ". Ánh mắt Nguyễn Quân Viêm không chớp nhìn lối vào Quỷ Y Quật, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo mình không sao.

Đối phương thấy thiếu gia quật cường như vậy, chỉ khẽ thở dài.

Nguyễn Quân Viêm vừa tỉnh lại hôm qua.

Khi hắn tỉnh lại, độc tố trên người đã muốn giải hết. Mở mắt liền nhìn thấy thân ảnh của Thiến muội.

Đáy mắt Phong Thiến xẹt qua một tia sáng, vội vàng đi về phía trước tay cầm lấy tay Nguyễn Quân Viêm, hỏi: "Viêm ca ca, có chỗ nào không thoải mái không?".

Nguyễn Quân Viêm gian nan lắc lắc đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy yết hầu khó chịu, nhất thời không thể lên tiếng.

Dường như Phong Thiến nhìn ra Nguyễn Quân Viêm khổ sở, vội vàng nói: "Ta đi lấy nước", liền từ bên giường đến bàn rót chút nước trà, một tay giúp Nguyễn Quân Viêm, một tay cầm chén nước đặt bên môi hắn.

Nguyễn Quân Viêm vươn tay, muốn tiếp nhận chén trà trong tay Phong Thiến, Phong Thiến thầm oán nói: "Viêm ca ca, ngươi vừa mới hết độc, để cho ta giúp đi".

Nguyễn Quân Viêm nhìn gương mặt gầy yếu của Phong Thiến, cũng không tiếp tục cự tuyệt, huống chi tay của mình cũng không có sức là mấy, đành phải gật đầu, để Phong Thiến giúp uống xong nước trà.

Nước trà ấm áp lướt qua yết hầu, nhất thời giống như nắng hạn gặp mưa rào. Nguyễn Quân Viêm cảm thấy tốt lên rất nhiều.

"Ta trúng độc?". Nguyễn Quân Viêm nhìn Phong Thiến, cau mày tinh tế suy nghĩ, chỉ nhớ rõ lúc bái đường thì chân mềm nhũn, dường như đã ngất đi, sau đó chuyện gì cũng không biết .

"Vâng" Phong Thiến gật đầu.

Mi mắt Nguyễn Quân Viêm nhăn lại càng nhanh .

"Đây là nơi nào?".

Phong Thiến đang muốn mở miệng, cửa lớn đã muốn bị đẩy ra, cùng lúc đó là giọng cười nói của một nam nhân: "Nguyễn công tử tỉnh rồi sao. Nơi này là nhà của tại hạ. Gần đây tại hạ liên tục giúp Nguyễn công tử giải độc".

Sắc mặt Nguyễn Quân Viêm dịu đi chút ít, sau đó nhìn khuôn mặt kiên nghị của nam nhân trước giường.

"Đa tạ. Không biết xưng hô như thế nào?". Nguyễn Quân Viêm lễ phép nói.

"Tại hạ Dịch Viễn. Nguyễn công tử cũng không cần cảm tạ ta, nếu không có Phong Thiến cô nương tìm được tại hạ cầu xin giúp Nguyễn công tử giải độc, tại hạ cũng sẽ không có duyên cứu Nguyễn công tử". Người vào đúng là Dịch Viễn. Hắn một thân áo bào trắng, trong tay cầm hai túi thuốc, chắc hẳn là vừa kê đơn trở về.

"Dịch công tử khách khí. Khụ khụ." Nguyễn Quân Viêm nói, lại nhịn không được bắt đầu ho.

"Viêm ca ca!". Phong Thiến ngồi bên giường, vội vàng giúp Nguyễn Quân Viêm xoa dịu sau lưng.

Nguyễn Quân Viêm lại lắc lắc tay, sau đó nghiêng thân người tránh tay Phong Thiến.

"Ta không sao, chỉ là vừa tỉnh lại có chút khó chịu mà thôi, Thiến muội không cần lo lắng".

Tay Phong Thiến đặt sau lưng Nguyễn Quân Viêm cứng đờ.

Dịch Viễn đứng một bên mở miệng. Hắn nhìn Phong Thiến nói: "Phong Thiến cô nương không cần quá lo lắng. Chỉ cần đem thuốc này sắc, một ngày hai lần, chắc chắn qua ba ngày sau thì Nguyễn công tử liền có thể khỏe lại".

"Được!". Phong Thiến nghe vậy, vội vàng tiếp nhận thuốc, có chút gấp gáp đi ra ngoài.

Khi Phong Thiến ra đến cửa, bên môi dẫn theo nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top