Chương 70 - Mâu thuẫn gay gắt (Năm)
Phác Thái Anh đỡ lấy Lạp Lệ Sa, lúc này nghe được Nguyễn Thiên Ưng hỏi, nàng giương mắt nhìn đối phương, mi mắt nhíu lại sau đó chớp nháy, trầm mặc một lát. "Nghĩa phụ. Mặc dù Lạp Lệ Sa làm bị thương Quân Viêm, nhưng vẫn chưa lấy mạng của hắn. Cần gì phải...... đuổi tận giết tuyệt như vậy?".
Khi nói chuyện, thanh âm Phác Thái Anh thấp đi, ngữ khí có chút không đành lòng.
"Thái Anh! Nàng là Quỷ Y, không phải người tốt! Hôm nay ta không giết nàng, ngày mai có thể nàng sẽ giết người của Nguyễn gia! Ngày thường con thông minh như vậy, hôm nay sao có thể hồ đồ đến thế!". Nguyễn Thiên Ưng có chút tức giận chỉ vào Quỷ Y sau đó nói với Phác Thái Anh.
"A Nô muội muội ngươi xem, tục ngữ nói diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua một trận liền sống lại. Nguyễn bảo chủ lo trước tính sau, quả nhiên là người đứng đầu một phủ, làm việc cũng đủ quyết đoán tàn nhẫn, ngươi cần phải học tập tiền bối một chút mới được nha". Trân Ni đứng một bên bỗng nhiên tươi cười nói nhỏ với A Nô kế bên.
Tuy là nói nhỏ nhưng âm lượng lại vừa vặn đủ để mọi người đều nghe được.
A Nô nghe vậy, không khỏi xì cười lên tiếng, gật đầu, ngữ khí đứng đắn phi thường: "Trân Ni tỷ tỷ nói rất đúng. Liêm sĩ, bản lĩnh, đạo lý gì cũng kém, A Nô mặc cảm quá, tất nhiên ta sẽ hiếu học một chút".
"A Nô muội muội, ngươi nói không phải rồi". Trân Ni cười lắc đầu, sửa đúng lại: "Sao ngươi có thể nói Nguyễn bảo chủ không biết xấu hổ chứ, Nguyễn bảo chủ rất khổ tâm a, đề phòng cẩn thận mới có khả năng tồn tại lâu dài trên giang hồ. Nếu muội nói bậy bạ truyền ra ngoài, làm bại hoại thanh danh người ta thì làm sao đây? Phải nói là Nguyễn bảo chủ hơn người mới đúng".
"Thì ra là vậy". A Nô trịnh trọng gật đầu, có chút lo lắng nói: "Trân Ni tỷ tỷ, ngươi nhìn thấu tâm tư lão nhân này như vậy, không sợ hắn giết người diệt khẩu sao?".
Nguyễn Thiên Ưng nghe được Trân Ni cùng A Nô đối thoại cách đó không xa, càng nghe thì sắc mặt càng đen lại, khi lời của A Nô vừa nói xong, hắn không thể kiềm chế được, phẫn nộ quay đầu, lớn tiếng hướng hai người quát lên: "Hai người các ngươi toàn bộ câm miệng cho ta!". Dừng một chút, Nguyễn Thiên Ưng tức giận đến thanh âm đều có chút run lên, nhìn vẻ mặt thích ý của Trân Ni gằn từng chữ, "Trân Ni cô nương, Nguyễn mỗ tự hỏi trước giờ phủ Nguyễn gia không thù không oán với ngươi, ngươi không cần quá phận! Còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ nữa đừng trách đao kiếm trong tay ta vô tình!".
"Ai nha, Nguyễn bảo chủ đừng giận, làm Trân Ni ngại ngùng quá". Ý cười trên mặt Trân Ni chưa giảm, "Nguyễn bảo chủ thật sự hiểu lầm Trân Ni rồi. Nguyễn bảo chủ ở giang hồ tung hoành hơn hai mươi năm, Trân Ni ngưỡng mộ đã lâu. Đối với Nguyễn bảo chủ, tiểu bối lúc nào cũng xem như hình mẫu để học tập, nhưng mà học mãi không được. Hôm nay, Trân Ni chỉ muốn dạy dỗ A Nô muội muội, phải để nàng học hỏi Nguyễn bảo chủ nhiều học chút".
"Ngươi......". Nguyễn Thiên Ưng chỉ phun ra được một chữ, ánh mắt hiện lên một tia độc ác, "Trân Ni cô nương ở giang hồ nổi danh đã lâu, hôm nay khó được cơ hội gặp mặt, không ngờ võ mồm cũng lanh lợi như vậy. Không bằng để Nguyễn mỗ lĩnh giáo bản lĩnh của yêu nữ Trân Ni!".
Tiếng nói vừa dứt, Nguyễn Thiên Ưng đã cầm kiếm hướng Trân Ni phóng đi.
"Ha, Nguyễn bảo chủ đến thật sự sao?". Trân Ni thấy Nguyễn Thiên Ưng phi thân lại đây, cúi đầu nói gì đó bên tai A Nô, tay phải chạm thắt lưng, rút ra một chiếc roi màu đỏ. Khi kiếm của Nguyễn Thiên Ưng đâm tới thì roi trong tay Trân Ni cũng quấn lấy kiếm của hắn, trong miệng không quên cười: "Mong Nguyễn bảo chủ thương hương tiếc ngọc một chút, đừng để Trân Ni ngọc nát hương tan nha".
Khi nói chuyện, hai người cũng đang đấu cùng một chỗ.
Một thân y phục đỏ rực, thân thủ Trân Ni cũng vô cùng nhẹ nhàng bay bổng. Trong lúc hai người di chuyển, nhanh đến nỗi chỉ có thể thấy vài hình ảnh chớp lóe, đánh nhau chết sống, gió thổi lá rơi khắp xung quanh.
"Lão già này! Nếu ngươi không dừng tay, vị huynh đệ của ngươi sẽ đầu rơi máu chảy!".
Giọng của A Nô bỗng nhiên cao lên, hướng về phía Nguyễn Thiên Ưng mà hô.
Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy, tầm mắt theo bản năng nhìn A Nô, thoáng giật mình, quả nhiên ngừng tay.
Hai người rơi xuống đất. Trân Ni thấy Nguyễn Thiên Ưng thu tay về, vẫn chưa truy kích, một lần nữa đem roi cất vào bên hông, mỉm cười nhìn ánh mắt A Nô, ý cười bên môi càng sáng sủa, gật đầu vừa lòng.
"Ngươi......bỉ ổi!". Nguyễn Thiên Ưng thấy Đại Hồ Tử ngồi dưới đất bị A Nô kèm hai bên, không khỏi cả giận nói: "Nhanh nhanh thả người cho ta!".
"Ngươi là đồ con lợn sao? Nếu A Nô thả người, sau đó ngươi sẽ tới chém A Nô mấy đao à". A Nô khinh thường cong cong khóe môi nói: "Nói A Nô bỉ ổi, còn ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ thì không bỉ ổi sao? Dù gì ngươi cũng là tiền bối, cho dù A Nô có bỉ ổi thì cũng không bằng người đâu......".
"Láo xược!". Nguyễn Thiên Ưng cắt ngang lời A Nô nói, trợn mắt nhìn nàng.
"Nguyễn huynh, không cần để ý ta. Hôm nay xảy ra chuyện này, cũng coi như Đại Hồ Tử ta mệnh không tốt. Ngày xưa ngươi cứu ta một mạng, hôm nay Đại Hồ Tử trả lại ngươi một mạng cũng hợp lý. Nguyễn huynh không cần vì Đại Hồ Tử mà chịu thua họ......". Đại Hồ Tử mở miệng khuyên can, bỗng nhiên thanh âm im bặt.
"Sao nói nhiều vậy". A Nô nghe vậy nhíu nhíu mày, điểm á huyệt Đại Hồ Tử, bàn tay bóp yết hầu của đối phương cũng mạnh hơn vài phần, hướng Nguyễn Thiên Ưng nâng nâng cằm, khinh miệt nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể mặc kệ chết sống của hắn, A Nô không có ý kiến. Dù sao ngươi cũng quen không biết xấu hổ rồi, vậy đi nha?".
"A Nô muội muội, ngươi xem ngươi lại nói xấu Nguyễn bảo chủ. Nguyễn bảo chủ nghĩa hiệp như vậy, làm sao không quan tâm bằng hữu cho được, nói như vậy mà người khác nghe được thì phủ Nguyễn gia lại mang danh xấu trên giang hồ, làm sao còn có thể sống yên ổn đây?". Trân Ni nhàn nhã ôm hai tay nói.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Ưng liên tiếp thay đổi, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hướng Phác Thái Anh bước tới. Hắn nhìn vào ánh mắt Phác Thái Anh, dẫn theo chút ép buộc.
"Thái Anh! Mau đem Quỷ Y cho ta!".
Khi Nguyễn Thiên Ưng nói xong chữ cuối cùng, xung quanh có chút yên tĩnh.
Cho dù là Bách Hiểu Sinh đang ôm ngực tựa vào bên cạnh xe, hay là A Nô đang kiềm chế Đại Hồ Tử, ánh mắt của họ đều mở to.
"Thái Anh!".
Nguyễn Thiên Ưng gọi Phác Thái Anh đồng thời cũng tiến về phía nàng từng bước.
Đáy mắt Phác Thái Anh thâm thúy có chút cứng nhắc, theo bản năng nhìn thân thể đang tựa vào người mình với ánh mắt mong đợi.
Ánh vào mi mắt, là khóe môi cong lên của Lạp Lệ Sa.
Tay Phác Thái Anh ôm thắt lưng Lạp Lệ Sa cũng khẽ run lên.
Tầm mắt Lạp Lệ Sa vẫn dừng lại trên mặt Phác Thái Anh, ánh sáng trong mắt dao động, khi thấy Phác Thái Anh nhìn lại mình thì như cười như không mở miệng: "Thái Anh muốn đem ta giao ra sao?".
Phác Thái Anh nghe vậy, môi càng mím chặt, có chút trắng bệch.
"Thái Anh! Ngay cả lời của nghĩa phụ con cũng không nghe sao? Không...... không lẽ con đã quên phụ thân con chết như thế nào sao? Hắn chính là chết trong tay tà môn ngoại đạo giống như Quỷ Y này! Hôm nay con lại có thể giúp đỡ nàng?". Nguyễn Thiên Ưng không khỏi quát lên.
Phác Thái Anh nghe vậy, hơi hạ mi mắt.
Tay đỡ Lạp Lệ Sa sau lưng cứng ngắc như đá. Cùng với hô hấp cũng rối loạn vài phần.
Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Phác Thái Anh.
Lâm vào cục diện bế tắc như vậy, chọn lựa của nàng sẽ trở thành kết quả cuối cùng.
"Thái Anh! Nghe nghĩa phụ nói, đem Quỷ Y giao cho ta! Đừng để lại bị mê hoặc!".
Nguyễn Thiên Ưng lại mở miệng, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, nhìn ánh mắt Phác Thái Anh, nhấc chân đi về phía Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa.
Chỉ khoảng cách vài chục bước.
Qua vài lần hô hấp.
Khi Nguyễn Thiên Ưng mở miệng thì A Nô đã nhướng mắt với Trân Ni, muốn nàng đi qua chỗ Lạp Lệ Sa. Tay Trân Ni vẫn ôm trước ngực như cũ, thú vị nhìn Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, cũng không có hành động gì khác. Chuyện này làm A Nô nháy mắt đến sắp rút gân, cuối cùng ánh mắt chỉ rơi vào khoảng không vô ích.
Ánh mắt Phác Thái Anh hạ xuống liền nâng lên khi Nguyễn Thiên Ưng đi tới.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Nguyễn Thiên Ưng, một lần nữa sáng tỏ lên.
"Đừng tới đây!". Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phác Thái Anh dừng bên tai mọi người, gió mát như nước suối, lại thêm chút căng thẳng, "Thứ lỗi cho Thái Anh bất hiếu, người này, con không thể giao cho nghĩa phụ".
Vừa nói chuyện, Phác Thái Anh vừa đỡ Lạp Lệ Sa lui ra sau.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Ưng nháy mắt đen lại, bất ngờ nhìn Phác Thái Anh, tựa hồ không thể tin được những lời như vậy sẽ được Phác Thái Anh nói ra.
Cùng lúc đó, một tiếng cười khẽ trong lòng Phác Thái Anh vang lên.
Phác Thái Anh thản nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa cười sung sướng, môi hơi thả lỏng, nhưng cũng không nói gì, nàng giương mắt nhìn về phía Nguyễn Thiên Ưng lần nữa, kiên định nói: "Nghĩa phụ, ta không muốn chúng ta đều khó xử, chuyện hôm nay không bằng như vậy đi. Ta sẽ nói A Nô cô nương thả Đại Hồ Tử thúc thúc, đồng thời đem thuốc giải đưa cho hắn. Nghĩa phụ cũng không cần truy cứu nữa. Ta biết nghĩa phụ có ân với Thái Anh, Thái Anh làm người thất vọng rồi, ta cũng không còn gì để nói, nghĩa phụ thứ lỗi......". Thanh âm Phác Thái Anh hơi dừng một chút, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, giọng nói nhưng không gợn sóng, tiếp tục nói: "Thứ lỗi Thái Anh bất hiếu".
Nguyễn Thiên Ưng cả kinh, lùi về sau hai bước.
"Thái Anh ngươi...... ngươi...... giỏi! Giỏi lắm!".
Ngay cả nói hai chữ 'giỏi' Nguyễn Thiên Ưng cũng phải hít thở sâu mấy lần, phẫn nộ cầm kiếm dùng sức chém xuống. Mũi kiếm sắc bén đâm thật sâu xuống đất, lún xuống hơn phân nửa.
"Uổng phí hơn mười năm ta dạy dỗ ngươi! Chính tà chẳng phân biệt được! Thị phi chẳng phân biệt được! Thiện ác chẳng phân biệt được! Ngươi nhất định sẽ hối hận lựa chọn hôm nay của ngươi! Một khi đã như vậy, từ hôm nay trở đi, ta Nguyễn Thiên Ưng coi như không có nữ nhi như ngươi! Về phần các ngươi......". Tầm mắt Nguyễn Thiên Ưng đảo qua Lạp Lệ Sa cùng A Nô, "Tốt nhất đừng để ta gặp lại!".
Nói xong, ánh mắt Nguyễn Thiên Ưng nhìn Phác Thái Anh đau lòng, cuối cùng liếc mắt một cái, nhấc chân liền xoay người rời đi.
Trân Ni cắn môi, đợi cho bóng dáng Nguyễn Thiên Ưng biến mất ở xa xa thì mới hướng A Nô đang giải huyệt cho Đại Hồ Tử.
"A Nô muội muội, đem thuốc giải cho hắn đi".
A Nô có chút không tình nguyện từ trong lòng lấy ra thuốc giải, ném cho Đại Hồ Tử.
Đại Hồ Tử vốn không có ân oán với đám người Lạp Lệ Sa, lúc này thấy Nguyễn Thiên Ưng cũng không truy cứu nữa. Hắn uống xong thuốc giải thì hướng Trân Ni ôm quyền, sau đó cũng rời khỏi.
"Rốt cuộc đều đi rồi". A Nô nhẹ nhõm, ôm cánh tay phải vừa rồi bị Nguyễn Thiên Ưng đâm bị thương, vẻ mặt có chút tốt lên nhìn về phía Trân Ni, "Ngươi tới đúng lúc thật nha".
"Tách ra mới mấy ngày ngắn ngủi, sao các ngươi lại sa sút thế này?". Trân Ni có chút khó hiểu.
"Ngươi không biết......". A Nô đang muốn mở miệng giải thích, lại bị Lạp Lệ Sa ho khan cắt ngang.
"Khụ khụ".
Phác Thái Anh đang định đem Lạp Lệ Sa đỡ lên xe, vừa đi được vài bước thì Lạp Lệ Sa lại đột nhiên bắt đầu khom lưng ho liên tục.
"Lạp Lệ Sa, ngươi làm sao vậy?". Tay Phác Thái Anh đỡ Lạp Lệ Sa khẩn trương lên, mở miệng cũng mang theo vài phần nóng vội.
"Khụ khụ, khụ khụ". Lạp Lệ Sa ho càng dữ dội, gương mặt trắng bệch sớm không còn chút máu. Ho một hồi như vậy thì bỗng nhiên ói ra máu liên tục.
Máu tươi dính trên mặt, ngưng kết thành từng khối nhỏ.
Mặt Phác Thái Anh liền biến sắc.
"Chủ nhân!".
"Lạp cô nương!".
Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Khi Lạp Lệ Sa ngất xỉu trong lòng Phác Thái Anh, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là gương mặt tuyệt đẹp hiện lên một chút bối rối.
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khi viết đến chương này liền nghĩ nên ngược tâm một chút.
Quả nhiên vẫn là Thái Anh có chủ kiến! Có tình yêu!
Nói tới đây, kỳ thật Thái Anh đối Lạp Lệ Sa là có hảo cảm, chỉ còn thiếu 'một chút' nữa thôi. Về phần 'một chút' kia thì...... chỉ có mình Tiểu Sa mới cố gắng được thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top