Chương 69 - Mâu thuẫn gay gắt (Bốn)

Thần sắc Lạp Lệ Sa ngưng trọng, tựa vào người Phác Thái Anh để đứng lên, lại bỗng nhiên bị một bàn tay nắm lại.

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh, có chút nghi hoặc nhíu mày.

Phác Thái Anh hơi hạ mi: "Ngươi bị thương nặng như vậy còn muốn đi ra ngoài đánh nhau?".

Lạp Lệ Sa nghe vậy, liền nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó lắc lắc đầu: "Chuyện này cũng khó tránh. Bằng không thì Thái Anh cảm thấy phải làm thế nào?".

Mày Phác Thái Anh nhíu càng chặt.

Chưa kịp mở miệng thì thanh âm của Nguyễn Thiên Ưng đã truyền đến lần nữa: "Một đám người xấu, nếu các người không ra, ta liền động thủ!".

Nghe được Nguyễn Thiên Ưng nói, ánh mắt Phác Thái Anh cũng căng thẳng, nhìn A Nô nhẹ giọng nói một câu: "Chăm sóc cẩn thận cho chủ nhân ngươi, đừng cho nàng đi ra", dưới ánh mắt mỉm cười của Lạp Lệ Sa thì nàng liền đứng thẳng dậy, đi ra ngoài.

"Nghĩa phụ".

Phác Thái Anh chui ra thùng xe, cung kính gọi Nguyễn Thiên Ưng một tiếng.

Nguyễn Thiên Ưng thấy người đi ra đúng là Phác Thái Anh, ánh mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc: "Thái Anh, tại sao là con? Quỷ Y đâu?". Dừng một chút, ngữ khí có chút chậm lại nói: "Thái Anh yên tâm, hôm nay ta và Quỷ Y sẽ kết thúc, sau đó đem con mang về".

"Nghĩa phụ, Lạp Lệ Sa bị thương, nếu nghĩa phụ thật sự muốn động thủ, sợ là sẽ gây bất lợi cho danh dự của người trên giang hồ, họ sẽ nói là nghĩa phụ khi dễ tiểu bối. Nghĩa phụ cần gì phải vì Thái Anh mà làm như vậy?". Phác Thái Anh nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Thái Anh". Ngữ khí Nguyễn Thiên Ưng mang theo chút bất đắc dĩ, "Là Nguyễn gia có lỗi với con. Cha con đem con phó thác cho ta, con lại vì đứa nhỏ Viêm Nhi kia mà hy sinh bản thân. Sớm biết như thế, ngày đó ta sẽ không cho con tới Trầm Uyên quỳ trước Quỷ Y Quật đâu. Cho dù như thế nào, cho dù phải liều mạng thì nghĩa phụ cũng không cần thanh danh, ta cũng không muốn con phải tiếp tục như vậy".

"Nghĩa phụ không cần tự trách mình". Phác Thái Anh khẽ thở dài một cái, nghiêm mặt nói: "Nghĩa phụ có điều không biết, Quỷ Y cũng có ân với Thái Anh, Thái Anh cũng không mong nghĩa phụ phải nhọc lòng. Nàng đã ba lần bảy lượt bị thương vì con, Thái Anh không đành lòng thấy nàng tiếp tục gặp nạn nữa, mong rằng nghĩa phụ thủ hạ lưu tình, không cần so đo nữa được không".

Nguyễn Thiên Ưng hiển nhiên không ngờ rằng Phác Thái Anh sẽ nói như vậy, thần sắc chấn động, không dám tin nói: "Thái Anh, con nói cái gì vậy! Ta biết con tâm địa thiện lương, nhưng mà chuyện phải trái hay thiện ác gì thì cũng có quy tắc của nó. Quỷ Y là người như vậy, làm nhiều việc ác, hại người vô số. Ta từ Lâm Thạch Thành lại đây, còn nghe nói nàng ở đó chỉ có mấy ngày mà đã giết toàn bộ gần trăm người của quý phủ Tần gia, quả thực thiên lý không tha. Làm sao con có thể vì hạng người này mà cầu xin?".

"Nghĩa phụ, việc này...... còn có ẩn tình khác". Phác Thái Anh do dự muốn mở miệng giải thích lại bị Nguyễn Thiên Ưng cắt ngang.

"Thái Anh, con cùng Quỷ Y ở chung cũng chỉ mấy ngày, vì sao lại bênh vực nàng như vậy? Con cũng biết, nàng đã hết lần này đến lần khác làm Viêm Nhi thương tổn, thủ đoạn lại ác độc". Nói xong, thần sắc trên mặt Nguyễn Thiên Ưng ra vẻ đau đớn vô cùng, "Cha con đem con giao ta, để con bị kẻ khác làm cho mê muội, thật sự là lỗi của nghĩa phụ. Nghĩa phụ xin lỗi con, ta phải cứu con trở về từ tay Quỷ Y." Dừng một chút, "Thái Anh, con còn trẻ, không biết nhận định, nghĩa phụ cũng không trách con. Con quay về cùng ta đi, việc này cũng sẽ không làm ầm ĩ lên. Ngoài ra cũng đừng nhiều lời thêm nữa".

Gương mặt Phác Thái Anh trầm tĩnh có chút dao động, đang định nói chuyện, sau lưng liền có một giọng nói hờ hững vang lên.

"Ngươi cho là Quỷ Y ta ngồi không sao, dễ như vậy liền muốn mang người của ta đi?".

Phác Thái Anh quay đầu, chỉ nhìn thấy Lạp Lệ Sa từ trong xe đi ra, đứng bên cạnh là A Nô.

Thấy thế, Phác Thái Anh không khỏi nhíu mày.

"Phác cô nương, là chủ nhân kiên quyết muốn đi ra. A Nô...... A Nô ngăn không được". A Nô nhỏ giọng giải thích với nàng.

Phác Thái Anh cắn môi, ánh mắt có chút dỗi hờn nhìn Lạp Lệ Sa.

Khi Lạp Lệ Sa nói xong câu nói kia thì đồng thời cũng đã đi về phía trước, đứng ở bên cạnh Phác Thái Anh, tay phải chấp sau lưng, dáng người ngay thẳng, một thân áo trắng bay nhẹ trong gió. Nàng nhìn thấy ánh mắt Phác Thái Anh, lập tức nở nụ cười trấn an nàng, cánh tay để sau lưng nhẹ ngàng kéo kéo ống tay áo Phác Thái Anh. Sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thiên Ưng, độ cong bên môi lạnh như băng: "Khi tới là một tên tiểu nhân, lúc này lại ỷ mạnh hiếp yếu. Một đám qua sông đoạn cầu. Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, hóa ra Nguyễn gia vô sỉ như vậy sao?".

"Ngươi nói cái gì!". Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy lập tức giận dữ.

"Nói cái gì à? Sao, dám làm không dám thừa nhận phải không?". Tầm mắt Lạp Lệ Sa thản nhiên đảo qua Đại Hồ Tử ngồi chữa thương bên cạnh Nguyễn Thiên Ưng, "Tuổi tác đã lớn, lại vẫn xài chiêu ỷ mạnh hiếp yếu. Nguyễn Thiên Ưng, ngươi có biết hai chữ 'thể diện' viết như thế nào không?".

Nguyễn Thiên Ưng nghe Lạp Lệ Sa nói thì sắc mặt vô cùng khó coi: "Đối phó người gian ác như ngươi thì nhiệm vụ trừ gian diệt ác là nhiệm vụ chính của ta. Mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta cũng không để Đại Hồ Tử huynh đệ phải rơi vào bước đường cùng. Việc đã đến nước này, ngươi cũng đừng nghĩ rằng mình nói những lời này thì ta sẽ nhất thời mềm lòng mà thả ngươi. Ngươi làm cho đệ tử của Nguyễn gia thương vong hơn mười người, lại làm bị thương chân của khuyển tử nhà ta, dụng tâm quá độc ác. Giữ ngươi lại chỉ gây họa cho giang hồ. Hôm nay ta nhất định phải để ngươi chết dưới kiếm của ta, như vậy mới có thể an ủi được vong linh của những đệ tử Nguyễn gia đã bỏ mạng! Ngươi mau giao thuốc giải cho Đại Hồ Tử huynh đệ, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây!".

Nói xong, Nguyễn Thiên Ưng liền rút kiếm từ bên hông ra, cổ tay chuyển động, mũi kiếm hướng đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Lạp Lệ Sa.

"Quang minh chính đại, quả thật không sai". Ngữ khí Lạp Lệ Sa lạnh lùng.

"A Phi!". A Nô đứng một bên nhịn không được liền nhổ một ngụm, vẻ mặt khinh thường, "Thật là! Không hiểu sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để hãm hại, mà vẫn có thể nói hợp tình hợp lý như thế. Còn tự xưng là chính nghĩa, theo như A Nô thấy, lưu lại người như ngươi chỉ biết làm trò cười cho thiên hạ".

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy cắn răng nâng kiếm: "Hỗn láo! Ngươi giỏi võ mồm lắm, ăn của ta một kiếm đây!".

Tiếng nói vừa dứt, toàn thân Nguyễn Thiên Ưng nhảy lên, phất tay hướng Lạp Lệ Sa cùng A Nô đánh tới.

Lạp Lệ Sa và A Nô cũng nhảy lên trước xe ngựa, cả hai tiếp được chiêu thức của Nguyễn Thiên Ưng trên không trung.

Phác Thái Anh thấy thế liền theo bản năng đi về phía trước, sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì liền ngừng lại, nhìn chăm chú vào ba người đang đánh nhau cùng một chỗ, lo âu chậm rãi nổi lên trong lòng.

Lúc đó, Bách Hiểu Sinh cũng từ trong xe bay ra.

Phác Thái Anh nghe được động tĩnh thì quay đầu, nhìn về phía Bách Hiểu Sinh.

Trên mặt Bách Hiểu Sinh hiện lên một tia kiên quyết, hướng Phác Thái Anh gật đầu, lập tức nhảy khỏi xe, gia nhập vòng chiến.

"Bách Hiểu Sinh!". Nguyễn Thiên Ưng nhìn thấy Bách Hiểu Sinh cầm quạt bay tới, cả giận nói: "Ngươi thân là Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu mà cũng muốn can dự vào ân oán của Nguyễn gia và Quỷ y sao?".

Tay Bách Hiểu Sinh hơi ngưng một chút, trên mặt hiện lên một chủ trương: "Quỷ Y có ân với ta, ta không thể không xem trọng đạo nghĩa giang hồ được".

"Hừ". Nguyễn Thiên Ưng khinh thường hừ một tiếng, nhấc chân đá bay A Nô văng ra phía trước, kiếm trong tay xoay một đường, cản đi độc châm của Lạp Lệ Sa,"Giỏi lắm. vậy thì cùng lên đi, đỡ phải nói ta khi dễ tiểu bối các ngươi".

Trong lúc nhất thời, kiếm Nguyễn Thiên Ưng lại nhanh vài phần, thế công càng sắc bén.

A Nô cùng Bách Hiểu Sinh mới vừa đánh nhau với Đại Hồ Tử nên đã bị nội thương, đối với mũi kiếm sắc bén của Nguyễn Thiên Ưng đành phải cố hết sức, chỉ trông vào Lạp Lệ Sa làm giảm bớt hơn phân nửa thế công của Nguyễn Thiên Ưng, mới không có bại trận. Sắc mặt Lạp Lệ Sa tái nhợt như tờ giấy, thần sắc lại trấn định che giấu một tia bối rối, bình tĩnh ứng phó với kiếm của Nguyễn Thiên Ưng. Tuy rằng Nguyễn Thiên Ưng rất nhanh tay, nhưng độc châm cũng thỉnh thoảng làm hắn phải phiền toái.

Nguyễn Thiên Ưng nhíu mày càng chặt, ánh mắt trầm xuống, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, miệng vết thương trên người đối phương sắp bị vỡ ra, thậm chí máu chảy ra đã thấm lên chiếc áo trắng. Tuy sắc mặt Quỷ Y rất kém, nhưng thân thủ lại linh hoạt như trước, chặn hơn phân nửa thế công của hắn. Ngoại trừ nội lực hơi yếu ra thì cũng không khác gì bình thường.

Hắn không biết là khi Phác Thái Anh từ trong xe ngựa vừa ra, thì Lạp Lệ Sa liền đem bổ khí hoàn ra uống, sau đó lại dùng kim châm châm vào những huyệt vị ở đan điền, mới miễn cưỡng tạm thời áp chế thương thế trên người, tập trung chân khí lại. A Nô biết cách này sẽ ảnh hưởng đến thân thể, muốn ngăn cản, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lạp Lệ Sa làm cho những lời định nói liền nuốt trở vào. Nàng rất hiểu Lạp Lệ Sa, ánh mắt cho thấy rõ sự kiên quyết của chủ nhân, huống chi bây giờ mọi chuyện khẩn cấp, căn bản không thể nào lựa chọn, chỉ có thể nhìn chủ nhân mặt không chút thay đổi làm hết thảy, sau đó vén màn xe đi ra ngoài.

Thời gian đi qua.

Mặc dù trời đã trở lạnh nhưng trong lòng bàn tay Phác Thái Anh lại thấm ra chút mồ hôi.

Ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi chiến trường. Đáy mắt bất an, theo thời gian càng nhiều một ít. Đồng tử đen như mực, trầm xuống giống như đêm tối, không có một tia ánh sáng.

Cắn môi. Mày nhíu chặt. Trầm mặc nhìn bốn người triền đấu, không nói một câu.

Bàn tay Phác Thái Anh theo thời gian trôi qua cũng càng nắm chặt đến trắng bệch.

"Xẹt".

Trong không khí truyền đến âm thanh y phục bị rách.

Kiếm trong tay Nguyễn Thiên Ưng để lại trên người Lạp Lệ Sa một vết máu. Tay áo rộng thùng thình bị kiếm sắc bén chém đứt đoạn.

Lạp Lệ Sa rơi xuống đất là lúc thân mình bỗng nhiên chao đảo. Lui ba bước về sau, ngã vào một thân cây gần đó.

Miệng, mũi đều bị xuất huyết.

"Chủ nhân!". A Nô thất thanh gọi Lạp Lệ Sa một tiếng, cắn răng giận trừng mắt Nguyễn Thiên Ưng, "Ngươi là tên súc sinh!".

Nguyễn Thiên Ưng giận dữ mỉm cười, vươn kiếm trong tay đâm thẳng về phía A Nô.

"Miệng mồm độc như vậy, xử ngươi trước!".

A Nô không dám đỡ kiếm, thân mình nhanh chóng thối lui.

Nhanh thế nào thì cũng không nhanh bằng kiếm của Nguyễn Thiên Ưng.

Khi kiếm sắp đâm thẳng vào yết hầu của A Nô.

"A Nô cô nương!".

"Nghĩa phụ!".

Hai thanh âm đồng thời vang lên.

Trong mắt A Nô hiện lên hận ý.

Dùng sức lực của toàn thân.

Nhanh như chớp.

Mắt thấy kiếm sắp đâm vào yết hầu A Nô, một khối đá bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh vào mũi kiếm của Nguyễn Thiên Ưng.

Hướng của mũi kiếm lệch đi, lướt qua người A Nô, cắt đứt mấy sợi tóc đen.

Một bóng người trong y phục màu đỏ từ đâu nhảy ra, nhanh chóng ôm thắt lưng A Nô, mang theo nàng thoát khỏi kiếm của Nguyễn Thiên Ưng.

Mọi người thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

A Nô vốn tưởng rằng mình phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này lại bỗng nhiên thoát khỏi mũi kiếm, sắc mặt trắng bệch, sắp muốn ngã xuống. Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gương mặt mị hoặc đang mỉm cười nhìn mình.

"A Nô muội muội, ngươi muốn hù chết tỷ tỷ hả. Có ổn không?".

Trân Ni cười cười nhìn A Nô.

"Một chút cũng không ổn." A Nô nhăn mặt nhíu mày, dừng một chút, vội vàng nói: "Ngươi mau giết tên không biết xấu hổ này đi!". Nói xong, ngón tay chỉ Nguyễn Thiên Ưng cách đó không xa.

Nguyễn Thiên Ưng nhìn thấy Trân Ni, sắc mặt liền trầm xuống: "Yêu nữ Trân Ni?".

Trân Ni buông cánh tay đang ôm thắt lưng A Nô ra, đem mái tóc đen vén ra trước, cười nhìn về phía Nguyễn Thiên Ưng: "Thì ra là Nguyễn bảo chủ". Nói xong, tầm mắt không quên quét qua người Lạp Lệ Sa và Bách Hiểu Sinh, ngữ khí thoải mái nói: "Không ngờ Nguyễn bảo chủ lại lợi hại như vậy, có thể đánh mấy tiểu bối cho hoa rơi nước chảy, mình đầy thương tích. Thật là làm cho Trân Ni mở rộng tầm mắt".

*Bảo chủ: Người đứng đầu một phủ.

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy, ánh mắt hơi đổi: "Như thế nào, Trân Ni, ngươi ra tay cứu người, là muốn nhúng tay vào chuyện của phủ Nguyễn gia chúng ta phải không? Ta khuyên ngươi cân nhắc kỹ rồi hãy nói sau".

Trân Ni lắc đầu, cười đến càng mị hoặc: "Nguyễn bảo chủ nói như vậy làm gì, Trân Ni có một mình, cũng không dám đường đường đối nghịch với cả phủ Nguyễn gia. Huống chi Trân Ni luôn luôn ngưỡng mộ Nguyễn bảo chủ, sau này nhất định vì Nguyễn bảo chủ mà ca tụng một phen những chiến tích của ngươi với người giang hồ. Nguyễn bảo chủ xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên. Không cần để ý tới Trân Ni".

Sắc mặt Nguyễn Thiên Ưng càng kém.

Làm sao hắn không hiểu Trân Ni đang chọc tức mình. Do dự một lát, quyết định tạm thời buông tha cho Trân Ni và A Nô, xoay người sang chỗ khác, ý định giết chết Lạp Lệ Sa.

Khi hắn vừa quay lại, đập vào trong mắt là hình ảnh Phác Thái Anh đem cánh tay trái Lạp Lệ Sa khoát lên cổ nàng.

"Thái Anh! Ngươi đang làm gì!".

Nguyễn Thiên Ưng cầm kiếm thật chặt, phẫn nộ không biết khi nào thì đi đến bên cạnh Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, nhìn hai người chất vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top