Chương 50 - Lãng mạn (Năm)

Sáng sớm hôm sau, Lạp Lệ Sa liền bị đám đông ồn ào làm cho tỉnh ngủ.

Nằm ở trên giường hơi nhíu mày.

Tối hôm qua nàng bị buồn bực làm cho lăn qua lộn lại mãi mà ngủ không được, thực muộn mới có thể đi vào giấc ngủ. Không ngờ mới nằm chưa được hai canh giờ thì bên ngoài đã bắt đầu náo nhiệt lên. Lúc này, ngay cả Đông Uyển thanh tỉnh cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Nghĩ nghĩ một chút, Lạp Lệ Sa liền hiểu ra.

Tân nương tử ở Đông Uyển. Lúc này, chắc chắn nha hoàn đang rất bận rộn chuẩn bị cho tân nương tử và tân phòng.

Nghĩ như vậy, Lạp Lệ Sa liền đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.

Dù sao thì tiếp tục nằm lại cũng ngủ không được.

Một Phong Thu sơn trang to như vậy, giống như đang dần sôi nổi lên, không khí cũng có chút náo nhiệt.

Những bàn tiệc mừng kéo dài một đường từ Nam Uyển tới Bắc Uyển, thênh thang náo nhiệt, dùng để chiêu đãi các vị khách và nhân sĩ giang hồ. Phong Thu sơn trang vang danh đã lâu, ở trên giang hồ kết giao với rất nhiều loại người. Đại biểu như phủ Nguyễn gia, phủ Lôi gia cùng với Bách Hiểu Lâu là những thế lực lớn nhất nhì trong giang hồ, thậm chí vài lão tiền bối đã ẩn cư cũng được mời lại đây. Những người độc thân hành tẩu giang hồ, và kể cả những vị đại hiệp có tên tuổi. Những người đến tham dự đều được an bài chỗ ngồi. Bên ngoài vẫn còn người lục tục kéo tới.

Giờ lành của lễ thành thân là giờ Dậu, Phong Thu sơn trang sẽ chiêu đãi yến hội suốt một ngày, có thể thấy được tài lực lớn đến mức nào. Lúc này là lúc dùng điểm tâm sáng, trên bàn đã có những món ăn nhẹ được mang lên. Đa dạng nhiều món, điểm tâm lại tinh xảo ngon miệng, chỉ cần nhìn thôi cũng phải thèm ăn. Bên cạnh bàn người ngồi rải rác, đều tự dùng bữa và trò chuyện, không khí vô cùng hòa hợp.

*Giờ dậu: từ 5 giờ chiều đến 7 giờ tối.

Vào lúc này, mặc dù có một số người có khúc mắc với nhau nhưng cũng ăn ý lựa chọn bỏ qua. Phong Thu sơn trang không thể đụng vào, nếu như xảy ra tranh chấp, ai cũng không có lợi. Quân tử báo thù mười năm không muộn, ân oán gì đó, đợi đến khi ra giang hồ giải quyết cũng không trễ.

Lạp Lệ Sa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai nha hoàn đang đứng trước cửa. Thấy nàng đi ra, liền cung kính cúi đầu. Trong đó có một người hơi lớn tuổi mở miệng hỏi: "Chào buổi sáng Lạp cô nương. Đại tiểu thư muốn hỏi Lạp cô nương, muốn đến yến hội dùng điểm tâm, hay là đem tới Đông Uyển?".

Lạp Lệ Sa nghĩ một lát, sau đó lắc lắc đầu: "Hiện tại không cần. Ta chưa đói bụng." Dừng một chút, "Phong Vũ ở chỗ nào?".

Nha hoàn vừa nói chuyện không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ hỏi đại tiểu thư, nghĩ nghĩ vẫn là thành thực trả lời: "Đại tiểu thư vẫn đang trang điểm trong phòng, chắc là bây giờ vẫn còn ở đó".

"Trong phòng à......". Lạp Lệ Sa nghe vậy, liền đi về phía phòng Phong Vũ.

Hai nha hoàn nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Phong Vũ vốn phân phó hai người bọn họ lại đây chờ Lạp Lệ Sa và hai người kia thức dậy, rồi chuẩn bị đồ ăn sáng. Lạp Lệ Sa là người thức sớm nhất, nhưng thoạt nhìn cũng không có ý định dùng bữa, ngược lại muốn đi tìm đại tiểu thư. Hai người có chút khó hiểu, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không hề ngăn trở.

Chắc là có chuyện gì. Hai người thầm nghĩ như vậy.

Rất nhanh sau đó thì Lạp Lệ Sa đã đến chỗ của Phong Vũ.

Đây là lần thứ hai nàng lại đây. Lần đầu tiên là lần nàng vừa đến Phong Thu sơn trang, nhưng mà hôm nay hiển nhiên không giống với sáu năm trước. Toàn bộ sân đều treo đèn lồng đỏ, trên cửa sổ cũng dán giấy song hỉ, không khí vui mừng khắp mọi nơi.

Trên mặt Lạp Lệ Sa lại không một chút vui mừng.

Phong Vũ đã mặc giá y đỏ thắm, ngồi trước gương, Tiểu Đào phía sau đang chải tóc cho nàng.

Mũ phượng trân châu lẳng lặng nằm một bên.

Còn trong gương, là Phong Vũ đang mỉm cười hạnh phúc.

"Tiểu thư, hôm nay nhìn thật đẹp". Tiểu Đào nhìn Phong Vũ môi hồng răng trắng trong gương, dáng người thướt tha, nhịn không được liền mỉm cười.

Đáy mắt Phong Vũ nhiễm ý cười: "Tiểu Đào hôm nay miệng lưỡi trơn tru".

"Ai nha, nô tỳ nói thật sự thôi. Mọi người đều nói, tân nương tử là người xinh đẹp nhất, trước kia nô tỳ còn có chút không tin, hôm nay nhìn thấy tiểu thư, phát hiện thì ra là thật sự như vậy. Chắc chắn Tiểu thư rất yêu cô gia".

Phong Vũ nhìn chính mình trong gương.

Đáy mắt thản nhiên hiện lên vẻ ôn nhu, đuôi lông mày cũng mang hàm ý vui vẻ. Gương mặt động lòng người, chờ mong những điều hạnh phúc đang đến.

Sắc mặt suy yếu mà tái nhợt giờ phút này cũng bị ửng đỏ bao trùm, đủ để khiến người khác nhìn vào không thể nhận ra tính mạng người này đang lâm nguy.

Đóa hoa nở một lần. Chỉ cần một cái chớp mắt, đã đủ viên mãn.

Không phải sao?

Ý cười trên môi Phong Vũ càng đậm.

Trên gương đồng bỗng nhiên xuất hiện một người khác.

Hình ảnh nữ tử kia chiếu vào gương đồng, dựa cửa nhìn nàng, vô thanh vô tức.

*Vô thanh vô tức: Không tiếng động.

Phong Vũ nao nao.

Tiểu Đào cũng phát hiện ra hình ảnh trong gương đồng, liền quay đầu lại.

"Lạp cô nương?". Giọng Tiểu Đào đầy vẻ kinh ngạc.

Dựa vào cửa, đúng là Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa lẳng lặng nhìn nữ tử vừa quay đầu lại trước mắt.

Ánh mắt nàng vẫn ôn nhu như trước. Vẫn giống sáu năm trước như đúc.

Lần đầu tiên thấy nàng mặc y phục màu đỏ, không ngờ cũng chính là giá y. Cho dù mặc y phục nào thì Phong Vũ vẫn giữ nguyên vẹn sự ôn nhu xinh đẹp như ban đầu.

Nhưng mà nữ nhân xinh đẹp trước mắt, đối với Lạp Lệ Sa mà nói, lại giống như pháo hoa rực rỡ, ánh sáng bắn ra bốn phía, chớp mắt lại rơi xuống.

"Tiểu Sa". Phong Vũ lên tiếng nhẹ nhàng gọi Lạp Lệ Sa, nàng hơi cúi đầu, gương mặt tràn đầy vui mừng.

"Ta đây". Lạp Lệ Sa gật đầu trả lời.

Phong Vũ nhìn Tiểu Đào ra hiệu.

Tiểu Đào hầu hạ Phong Vũ gần mười năm, sớm đã có sự ăn ý cho nên liền hiểu ý mà im lặng rời khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại .

"Tiểu Sa tìm ta có chuyện gì?". Phong Vũ nhìn Lạp Lệ Sa mỉm cười.

Đáy mắt Lạp Lệ Sa thâm trầm, chậm rãi đi đến trước mặt Phong Vũ: "Ta chỉ tới đây nhìn ngươi".

"Ta có đẹp không?". Phong Vũ cười hỏi.

Lạp Lệ Sa gật đầu.

Phong Vũ nhìn Lạp Lệ Sa, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng mở miệng: "Vậy, Tiểu Sa sẽ chúc phúc ta chứ?".

Lúc này, Lạp Lệ Sa lặng im không nói.

Sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lời nói lộ ra một cỗ bình tĩnh: "Nếu chúc phúc mà có thể cứu được tính mạng của ngươi, tất nhiên ta sẽ làm. Nhưng mà ta không thể. Nếu lần thành thân này mà ngươi bị đẩy vào vực sâu nguy hiểm thì ta chính là tên đầu sỏ, thế nên ta không thể chúc phúc ngươi".

Dường như Phong Vũ cũng đoán được Lạp Lệ Sa sẽ có biểu hiện như thế, nàng cũng không ngạc nhiên, chỉ cười khẽ lắc lắc đầu, thần sắc cũng không hờn giận: "Tiểu Sa, chờ ngày nào đó ngươi gặp gỡ người mà ngươi dùng cả sinh mệnh để yêu thì có lẽ ngươi sẽ hiểu được lựa chọn của ta lúc này".

Đối với lời Phong Vũ vừa nói, Lạp Lệ Sa từ chối cho ý kiến. Trong đầu lại nhanh chóng hiện ra khuôn mặt với má lúm đồng tiền quen thuộc.

"Lần này Tiểu Sa tới đây, không phải là muốn khuyên nhủ ta nữa chứ?". Phong Vũ đứng thẳng lên, cười hỏi.

Lạp Lệ Sa thành thật trả lời: "Không. Khuyên cũng vô dụng, ta sẽ không làm thế nữa".

"Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?". Phong Vũ cũng không nhắc lại việc này, ngược lại hỏi sang chuyện khác.

"Ta muốn đi tìm một người". Thần sắc trên mặt Lạp Lệ Sa lạnh lùng cứng rắn, "Hắn nợ ta một số chuyện, ta muốn đòi lại".

Phong Vũ biết được Lạp Lệ Sa có nhiều chuyện mà mình không biết rõ, nàng không muốn nói, thì mình cũng không hỏi, chỉ gật đầu nói: "Tiểu Sa, nếu có khó khăn, thì nhớ tới tìm ta".

Lạp Lệ Sa nhìn Phong Vũ, thần sắc một lần nữa nhu hòa xuống, từ trong lòng bàn tay lấy ra một chiếc bình sứ trắng: "Đây là thuốc tẩm bổ thân thể, mặc dù đối với bệnh của ngươi không hiệu quả gì nhiều nhưng vẫn rất giúp ích. Thích hợp cho ngươi dùng vào lúc này. Về phần sau này......". Lạp Lệ Sa dừng một chút, sau đó mới nói: "Bây giờ tạm thời dùng cái này. Ta sẽ nghĩ biện pháp".

"Cám ơn Tiểu Sa". Phong Vũ thuận theo tiếp nhận bình sứ trắng trong tay Lạp Lệ Sa, tươi cười ôn nhu.

"Tiểu thư, bà mối đang thúc giục. Đã đến giờ lên kiệu hoa". Tiểu Đào ở ngoài cửa cất tiếng gọi vào.

"Đến ngay". Phong Vũ nói một câu, quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa, "Không nói những chuyện này nữa. Hỉ yến đã chuẩn bị tốt, Tiểu Sa có thể cùng Phác cô nương và A Nô cô nương qua đó tham dự, ta đã giúp ngươi an bài tốt hết rồi, đợi lát nữa hai nha hoàn ở Đông Uyển sẽ đến hầu hạ các ngươi".

Nói xong, Phong Vũ liền đi ra cửa.

Tiểu Đào thấy cửa mở ra, quay ngược trở lại trong phòng, đi tới bàn trang điểm cầm chiếc mũ phượng, cẩn thận đeo lên cho Phong Vũ.

Một chuỗi ánh sáng ấm áp từ trân châu được đính trên mũ phượng tỏa ra, gương mặt ôn nhu phía sau như ẩn như hiện.

Khóe môi Phong Vũ đang mỉm cười hạnh phúc.

Tiểu Đào lại lấy ra khăn voan đỏ, nhìn tiểu thư cười cười: "Tiểu thư chuẩn bị tốt chưa ạ?".

Tầm mắt Phong Vũ lướt qua Lạp Lệ Sa đứng một bên, sau đó cười gật đầu.

Khăn voan đỏ thắm, che đi dung mạo của Phong Vũ.

Cuối cùng cong khóe môi, kéo khăn voan ngay ngắn lại.

"Tiểu thư, cẩn thận một chút, ta dìu ngươi đi. Từ giờ trở đi không thể mở miệng cũng không thể mở khăn voan nha". Tiểu Đào nói xong thì đỡ lấy cánh tay Phong Vũ, chậm rãi đi ra ngoài.

Lạp Lệ Sa nhìn chăm chú vào bóng dáng Phong Vũ yểu điệu trong giá y đỏ thắm cho đến khi nàng biến khỏi tầm mắt.

Thật lâu sau vẫn không cử động.

Bởi vì Lăng Già ở rể Phong Thu sơn trang, cho nên kiệu hoa của Phong Vũ liền xuất phát từ Phong Thu sơn trang, đi qua Lâm Thạch Thành. Lăng Già đang chờ ở cổng Lâm Thạch Thành. Sau khi gặp nhau, hai người mới trở lại Phong Thu sơn trang.

Những nơi kiệu hoa đi qua đều có dân chúng vây xem, châu đầu ghé tai trò chuyện về hôn sự long trọng kinh động giang hồ nhất từ trước đến nay. Thanh danh của Phong Vũ không cần phải nói, mặc dù Lăng Già không môn không phái, chỉ dựa vào Long Đao mà tạo chút tên tuổi trên giang hồ, nhưng cũng được tôn là đệ nhất đao khách. Long Đao mạnh như sấm sét, cơ hồ khó có người địch nổi. Mà nay, Lăng Già lại chịu thiệt ở rể Phong Thu sơn trang, làm nổi lên nhiều tầng tò mò, tạo ra vô cùng nhiều tranh luận. Tán thưởng cũng có, đáng tiếc cũng có, khinh thường cũng có.

Nhưng mà những tranh luận của người bên ngoài dường như vẫn không hề ảnh hưởng gì đến bọn họ.

Phong Vũ im lặng ngồi trong kiệu hoa, nghe những tiếng bàn tán xung quanh ập đến như thủy triều.

Thần sắc ôn nhu kia, vào lúc này rốt cuộc cũng có chút thở dài.

Sau khi Lạp Lệ Sa rời khỏi phòng Phong Vũ thì liền đi về chỗ của mình.

Vừa vào tới sân, hai nha hoàn liền ra đón.

"Lạp cô nương, Phác cô nương cùng A Nô cô nương chờ đã lâu".

Lạp Lệ Sa nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng của Phác Thái Anh.

Cánh cửa kia bây giờ rộng mở, bên ngoài có thể thấy rõ Phác Thái Anh đang ngồi ở bên cạnh bàn. Ánh nắng ôn nhu làm cho bóng dáng của nàng cũng ấm áp hơn, đôi mắt Lạp Lệ Sa giờ phút này nhìn về phía nàng, giống như ánh sáng từ chân trời đang chiếu rọi.

Dường như nghe thấy tiếng động, Phác Thái Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Tấm mắt đối diện Lạp Lệ Sa.

Ánh nắng hoàn toàn chiếu vào dung nhan tuyệt sắc của nàng. Cặp đồng tử đen huyền kia, có lẽ là do có ánh nắng chiếu vào, hơi hơi lóe ánh sáng, nhìn vào thì cảm giác được sự ấm áp ngay lập tức.

"Chủ nhân! Rốt cuộc ngươi đã trở lại!". A Nô ngồi đối diện Phác Thái Anh cũng quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa thì liền hưng phấn nhảy dựng lên, trong miệng không an phận oán giận nói: "Nếu ngươi không đến, ta...... ta và Phác cô nương, đói sắp xỉu luôn rồi".

Nói xong liền bước nhanh đi ra ngoài.

Phác Thái Anh cũng chậm rãi đứng lên, đi theo phía sau A Nô ra cửa.

"Tại sao không ăn trước?". Lạp Lệ Sa hỏi, nhìn hai người đang đi lại gần mình.

A Nô chạy đến trước mặt Lạp Lệ Sa, liếc mắt Phác Thái Anh, ôm bụng nói: "Phác cô nương nói, chắc ngươi cũng sắp trở lại cho nên chờ ngươi về rồi cùng tới yến hội luôn".

Lạp Lệ Sa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn phía Phác Thái Anh.

Vẻ mặt Phác Thái Anh vẫn lạnh nhạt như vậy: "Các nàng nói ngươi đi tìm Phong Vũ. Ta thấy thời gian Phong Vũ lên kiệu cũng không lâu nữa, cho nên cùng A Nô chờ một chút".

Trong lòng Lạp Lệ Sa ấm áp, nhưng chỉ gật đầu, nói: "Nếu như vậy, thì đi nhanh lên".

Nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài.

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top