Chương 48 - Lãng mạn (Ba)
Gương mặt bình tĩnh của Lạp Lệ Sa xuất hiện ở cửa.
Khi ngẩng đầu trông thấy Phác Thái Anh là lúc ánh mắt Lạp Lệ Sa chớp chớp, sau đó lướt qua Phác Thái Anh, lạnh lùng liếc mắt A Nô cách đó không xa.
A Nô chỉ cảm thấy cả người đều bị ánh mắt kia đóng băng, vui vẻ cười lấy lòng. Sau đó tự mình vòng sang chỗ khác, né tránh đi ánh mắt trách cứ của Lạp Lệ Sa.
"Ngươi đừng trách A Nô, do nàng không yên tâm thôi". Tất nhiên Phác Thái Anh hiểu ý tứ của Lạp Lệ Sa, mở miệng xoa dịu.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Phác Thái Anh, thoạt nhìn có chút lo lắng nói: "Tìm ta làm gì?".
Tại đáy lòng, khi chạm phải gương mặt quen thuộc thanh nhã kia thì tâm không khống chế được vui sướng lên. Những rối rắm cũng dần dần được xoa dịu, trở nên bình tĩnh mà dịu ngoan.
"Vẫn ổn?". Ánh mắt trầm tĩnh của Phác Thái Anh trên người Lạp Lệ Sa, ngữ khí nhu hòa, "Ta mới nghe thấy trong phòng có cái gì bị vỡ cho nên liền lại đây xem".
Lạp Lệ Sa không được tự nhiên mím môi, đem cảm xúc xa lạ dưới đáy lòng áp chế đi, cố gắng khôi phục gương mặt không chút thay đổi: "Không sao. Chỉ lỡ tay làm vỡ vài thứ, đợi lát nữa gọi người sửa sang lại là được".
Đối với biểu hiện phòng bị ngàn dặm của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh xem như không thấy, thần sắc trong lúc đó thản nhiên ôn nhu, như gió nhẹ thôi qua: "Ngày mai là đại hôn của Phong Vũ cô nương, người của Phong Thu sơn trang bên ngoài vô cùng bận rộn, sợ là không tiện gọi người lại đây, để ta làm thì hơn".
Tiếng nói vừa dứt, liền muốn đem cửa đẩy ra.
Lạp Lệ Sa thấy thế, vội vàng thân thủ ngăn cản, nhưng vẫn bị muộn một bước.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, hé ra một cái khe hở.
Cảnh tượng trong phòng Lạp Lệ Sa, hiện ra trước mắt Phác Thái Anh.
Vô cùng giống như vừa trải qua một cuộc chiến.
Mấy quyển sách trên bàn đều nằm la liệt dưới đất, những mảnh nhỏ của ly tách cũng lẳng lặng nằm bên cạnh, phản xạ ánh nắng bên ngoài. Ngay cả ghế dựa cũng không may mắn thoát khỏi, đáng thương nằm nghiêng trên mặt đất.
Bên mép bàn, lại hơi lõm xuống một lỗ như bàn tay.
Tầm mắt Phác Thái Anh lặng yên không một tiếng động nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, không biết vì sao vành tai có chút nóng lên, cảm giác khi Phác Thái Anh nhìn thấy cảnh tượng trong phòng có chút thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn Phác Thái Anh: "Ai cho ngươi xem?".
"Tạo sao không thể xem?". Phác Thái Anh hỏi ngược lại.
Lời Lạp Lệ Sa muốn nói bị nghẹn lại, nhất thời không tìm được lý do, đành phải trầm mặt: "Ta không vui, thì không thể".
"Cũng nhìn thấy hết rồi còn giấu cái gì". Phác Thái Anh hơi nghiêng đầu nói.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, dường như muốn cắn lưỡi ngay lập tức.
Nàng có chút tức giận trừng mắt nhìn Phác Thái Anh, không thèm hơn thua nữ nhân trầm tĩnh như đóa hoa nở rộ trong đêm, yên ả bình thản, lại xinh đẹp khôn cùng. Ngay cả hơi thở kia cũng đủ để cho người ta trầm mê, nhưng cũng đồng thời làm cho người ta thúc thủ vô sách.
*Thúc thủ vô sách: không biết phải làm gì.
Bốn phía lặng yên không một tiếng động.
Nặng nề không thể kiểm soát.
Vốn không nên là như vậy, không phải sao?
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng ẩn nhẫn kia, đang nhìn chính mình. Không biết từ lúc nào, đồng tử tối đen kia cũng rơi vào trong mắt mình, mềm mại như một vũng nước, hơi hơi xao động, rót vào thân thể của mình, giống như trong lòng có chiếc lông vũ, cảm giác thật khác thường.
Ánh mắt như vậy, ngược lại làm cho mình không thể kiểm soát được. Vô lực chống đỡ.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa không hề mở miệng, thu hồi ánh mắt của bản thân, đẩy cánh cửa rộng ra, ý định đi vào trong.
Lạp Lệ Sa phục hồi tinh thần lại, thấy thế cả kinh, theo bản năng liền thân thủ đi ngăn lại. Không biết vì sao trong lòng có thanh âm không cho người trước mắt tiến vào trong, mang theo bất an và quẫn bách khó hiểu.
Chưa từng nghĩ mình sẽ nóng vội như vậy, nhất thời Lạp Lệ Sa không không chế lực đạo, Phác Thái Anh lại yếu đuối, kéo một cái, đối phương liền không hề phòng bị lảo đảo ngã vào trong lòng Lạp Lệ Sa.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa run rẩy.
Thân thể đột nhiên cứng nhắc.
Chỉ thời gian ngắn ngủi, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng thơm ngào ngạt, nhiệt độ cơ thể của nữ tử ấm áp xuyên qua y phục mỏng manh chạm vào da thịt bên trong. Trước ngực mềm mại như nhau, lại đủ để làm cho xuân thủy đảo loạn. Như quăng vào ngực một khối cự thạch, làm nổi lên gợn sóng rất nhỏ, nhưng lại cuồn cuộn không ngừng, quay cuồng về phía mình, giống như sấm vang chớp giật, muốn bao phủ chính mình.
Đôi môi mềm mại trước mắt, kề sát gò má nàng. Lưu lại một mùi hương dịu nhẹ.
Giống như một ngọn lửa, dễ dàng bùng cháy.
Trong mắt Phác Thái Anh dường như cũng sợ hãi một chút.
Cảm giác lạnh như băng chạm vào cổ tay, giờ phút này người trước mặt mang theo dược hương mát lạnh đang ôm ấp nàng.
Nàng cũng không dự đoán được Lạp Lệ Sa phản ứng sẽ lớn như vậy.
Nếu không nguyện thừa nhận, đáy lòng cũng có một ít khác thường dần dần dâng lên như dòng nước.
Người trước mắt, quả nhiên có cái gì...... không thích hợp.
Phác Thái Anh phản ứng lại đầu tiên, lui về phía sau từng bước, rời khỏi trong lòng Lạp Lệ Sa.
Đáy lòng Lạp Lệ Sa theo bản năng nổi lên một tia quyến luyến.
Nhưng mà ngay sau đó, Lạp Lệ Sa liền tỉnh táo lại, nhanh chóng buông cánh tay Phác Thái Anh ra, cũng lui nhanh về phía sau.
Không khí một lần nữa rơi vào khó xử.
Thời gian ôm ấp ngắn ngủi nhưng mùi hương vẫn còn lưu lại.
Đáy mắt Lạp Lệ Sa phức tạp, không thể nói rõ nỗi lòng, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh bất động thanh sắc nhìn về phía Lạp Lệ Sa, ý niệm trong đầu lướt qua, lại giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhấc chân rảo bước tiến vào phòng.
Lúc này, Lạp Lệ Sa vẫn chưa ngăn cản.
Phác Thái Anh xếp sách vỡ cẩn thận lại, sau đó mới đỡ chiếc ghế ngã trên đất dậy.
Cuối cùng, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn, bắt đầu thu thập mảnh vỡ.
Lạp Lệ Sa cắn môi nhìn một loạt động tác của Phác Thái Anh.
Một mái tóc đen mềm đang xõa xuống trước người, còn lại rối tung ở sau lưng, hơi đong đưa theo động tác của chủ nhân nó, giống như tinh thần đang hoản loạn. Động tác ngẫu nhiên, vóc dáng gầy yếu thanh nhã cũng theo tóc đen như ẩn như hiện, lông mi cũng tùy ý mà chớp nháy, trêu chọc lòng người. Tư thái trầm tĩnh, thần sắc đạm nhạt.
Lại chói mắt làm cho người ta không thể bỏ qua.
Phác Thái Anh đem một mảnh vụn cuối cùng để vào chiếc khăn cẩn thận gói lại, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Ngẩng đầu lên, thần sắc Lạp Lệ Sa liền thu hết vào đáy mắt.
Tầm mắt Phác Thái Anh không dấu vết chuyển hướng, thanh âm thản nhiên: "Xong rồi".
Lạp Lệ Sa trầm mặc chỉ gật đầu.
Phác Thái Anh chậm rãi đi ra ngoài.
Lạp Lệ Sa liền đứng ở trong phòng như vậy, nhìn thân ảnh Phác Thái Anh bước đi ngày một xa.
Nàng nhíu mày lại mà buồn bã, xiềng xích của thế gian, quấn lấy con người ta không buông.
"Lạp cô nương".
Đang lúc Lạp Lệ Sa xuất thần, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Vang lên cùng lúc đó cũng là giọng của A Nô.
"Ngươi là ai?".
A Nô nhìn nam nhân trung niên trước mắt, cất tiếng hỏi.
"Đây là cha ta". Phong Nhiễm đứng ở phía sau Phong Nhất Khiếu giải thích.
A Nô liếc liếc mắt một cái mấy ngày không thấy Phong Nhiễm: "Ta không hỏi ngươi".
"Ngươi......". Phong Nhiễm cảm thấy mình và hồng y nữ tử trước mặt này chắc là khắc nhau, chẳng lẽ đời trước nàng cướp chồng của người ta, làm hại nhà nàng phải ly tán cho nên đời này phải bị nàng chống đối như vậy? Nếu không thì đi đâu nàng cũng bị nàng đối nghịch?
Nhưng mà lúc này e ngại có Phong Nhất Khiếu ở đây, Phong Nhiễm chỉ có thể áp chế bất mãn, không có cãi lại A Nô.
Tất nhiên Phong Nhất Khiếu cũng nhìn ra nữ nhi nhà mình và nữ tử trước mặt đang giương cung bạt kiếm với nhau, hắn liếc Phong Nhiễm một cái, ý bảo nàng không cần nói nhiều, sau đó hướng A Nô mở miệng.
"Vị này là A Nô cô nương phải không?". Phong Nhất Khiếu lễ phép cười cười, "Tại hạ là trang chủ Phong Thu sơn trang - Phong Nhất Khiếu. Lần này lại đây tìm Lạp cô nương, là có chuyện quan trọng cần trao đổi".
A Nô cẩn thận quan sát một phen, thấy nam nhân trước mặt quả thực có ba phần tương tự Phong Nhiễm, cũng không nghi ngờ gì nữa.
"A Nô, để họ vào đi".
Không biết khi nào thì Lạp Lệ Sa đã đứng ở trước cửa phòng, nói với ba người cách đó không xa.
"Chủ nhân đã cho phép, vậy thì vào đi". A Nô vẫn không thèm xem Phong Nhất Khiếu là trang chủ Phong Thu sơn trang mà cung kính, miễn cưỡng mở miệng.
Phong Nhất Khiếu tu dưỡng vô cùng tốt, vẫn gật đầu hướng A Nô nói cảm tạ, sau đó mới đi về phía Lạp Lệ Sa.
Khi Phong Nhiễm đi sát qua người A Nô, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái.
A Nô tự nhiên không cam lòng yếu thế hừ một tiếng, liền phản pháo.
"Phong trang chủ trăm công nghìn việc mà cũng có thời gian đến đây, không biết là có chuyện gì?". Lạp Lệ Sa ngồi xuống cạnh bàn, đưa tay mời, ý bảo hai người cũng ngồi xuống.
Trên mặt Phong Nhất Khiếu trầm ổn hiếm khi hiện lên một tia khẩn trương, hai tay nắm chặt: "Có một chuyện, muốn làm phiền đến Lạp cô nương......".
Lạp Lệ Sa nghĩ một chút, thì đoán được ý đồ của Phong Nhất Khiếu, trên mặt vẫn bất động thanh sắc như trước: "Sao? Chuyện gì mà ngay cả Phong trang chủ cũng không thể giải quyết?".
Phong Nhất Khiếu ho nhẹ một tiếng, sắp xếp câu chữ, sau đó mới mở miệng nói: "Là về Vũ nhi. Nói vậy...... Lạp cô nương cũng rõ, thân thể Vũ nhi yếu đuối. Ta thấy ngày mai là đại hôn của nàng, sau này làm vợ người ta, ta vẫn có chút không yên lòng".
"Phong trang chủ cứ nói thẳng, không nên vòng vo". Ngón trỏ Lạp Lệ Sa gõ nhẹ xuống mặt bàn, không chút để ý.
"Không biết cô nương có thể vì Vũ Nhi mà xem bệnh một chút không?". Ngữ khí Phong Nhất Khiếu hạ xuống, "Sáu năm trước, Lạp cô nương đã giúp đỡ Phong Thu sơn trang. Lần này làm phiền, thật sự có chút băn khoăn. Nhưng mà hoàn cảnh cũng thật khó xử, ta cũng chỉ có thể trương nét mặt già nua này lại đây thỉnh cầu cô nương. Tại hạ cũng biết quy tắc hành y của Lạp cô nương, có yêu cầu gì, cứ việc mở miệng".
"Đúng vậy, Lạp Lệ Sa, vài năm gần đây thân thể tỷ tỷ càng suy nhược. Nể tình hai bên, ngươi liền giúp tỷ tỷ xem một chút đi?". Phong Nhiễm ở một bên thành khẩn nói.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, nhất thời trầm mặc im lặng.
Quả nhiên như lời Phong Vũ, Phong Nhất Khiếu sẽ tìm đến mình. Nghĩ đến cũng vì nữ nhi mới buông bỏ tôn nghiêm của trang chủ, tự mình lại đây nhờ vả.
Nhưng mà...... Hai người lại không biết, ngày mai mới là ngày Phong Vũ bắt đầu giai đoạn nguy hiểm.
Tràn ngập những lời chúc phúc, vận mệnh trong mắt cũng chỉ là thứ vô tình, bất quá là một vòng hoa tô điểm thêm cho mộ phần.
Rảo bước tiến đi. Liền vạn kiếp bất phục.
Lạp Lệ Sa có chút do dự. Bên tai liền vang vọng lời nói chấp nhất của Phong Vũ.
Nàng nói, nàng muốn nhận được những lời chúc phúc, chứ không phải ngăn cản.
Trong lòng Lạp Lệ Sa biết rõ, nếu thật sự muốn ngăn cản Phong Vũ, biện pháp tốt nhất, vẫn là đem sự thật nói cho người nhà của nàng. Nhưng mà chính nàng, cũng không thể ngăn cản quyết định của Phong Vũ, làm nàng buông tay đoạn tình duyên này.
Nhưng Phong Nhất Khiếu và Phong Nhiễm lại có thể.
Nhưng mà lúc đó, sẽ vô cùng thống khổ và tiếc nuối.
Lại là một lựa chọn khó khăn sao?
Lạp Lệ Sa thở dài trong lòng.
Đối thoại cùng Phác Thái Anh hiện lên ở trong đầu.
Phong Nhất Khiếu thấy Lạp Lệ Sa trầm mặc không mở miệng, nghĩ đến đối phương không muốn, cấp thiết nói: "Lạp cô nương, việc này ta cũng chỉ còn một biện pháp là ngươi, mới đến năn nỉ. Ta đã tìm qua rất nhiều đại phu xem bệnh cho Vũ nhi rồi, nhưng cũng không hiệu quả. Đột nhiên hai năm trước Vũ nhi suy yếu hơn, rất kỳ lạ. Nha hoàn bên cạnh Vũ nhi còn nói, thỉnh thoảng ngực Vũ Nhi sẽ đau đớn. Mặc dù nàng không nói, nhưng biểu cảm nhẫn nhịn vẫn không lừa được người khác. Nàng chưa bao giờ than phiền, lúc nào cũng không muốn làm cho chúng ta lo lắng. Bây giờ ta mới cảm thấy bệnh của Vũ nhi không phải bệnh cảm mạo phong hàn bình thường. Không dối gạt Lạp cô nương...... mẫu thân Vũ nhi cũng như vậy. Sợ là bệnh từ trong bụng mẹ mang ra, ta mới không yên lòng. Mong rằng Lạp cô nương ra tay giúp đỡ".
"Sao ngươi biết ta có thể trị khỏi?". Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn về phía Phong Nhất Khiếu, "Ngươi cũng quá xem trọng ta ".
"Nếu ngay cả ngươi cũng không thể, còn ai có thể chứ?". Phong Nhiễm nhịn không được mở miệng, "Mặc kệ như thế nào, ngươi trước xem một chút đi, Lạp Lệ Sa".
Đáy mắt Lạp Lệ Sa hiện lên một tia ảm đạm, lông mi nhẹ nhàng nhíu lại.
Một lát sau, chậm rãi lắc lắc đầu.
Phong Nhiễm thấy Lạp Lệ Sa lắc đầu, không dám tin vào mắt mình: "Lạp Lệ Sa, chẳng lẽ ngươi có thể nhìn tỷ tỷ chết dần chết mòn sao?".
"Tại sao ta phải chữa trị?". Thanh âm Lạp Lệ Sa trầm xuống.
"Ngày xưa tỷ tỷ cẩn thận chiếu cố ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên hết? Ta nghĩ......". Thanh âm của Phong Nhiễm tràn ngập phẫn nộ cùng khó hiểu, "Ta nghĩ ngươi nguyện ý tới tham gia hôn lễ của tỷ tỷ, thì nên là người có tình có nghĩa. Tại sao ngươi có thể nhẫn tâm đến như vậy chứ?".
Lạp Lệ Sa lạnh lùng cười rộ lên: "Không lẽ ngươi không biết ta luôn nhẫn tâm như vậy sao?".
Dứt lời, nàng chậm rãi đứng lên: "Nếu hai vị đến vì chuyện này, vậy thì đi thong thả, không tiễn".
"Lạp Lệ Sa!". Phong Nhiễm đứng lên, muốn tiến về phía Lạp Lệ Sa lý luận, lại bị một bàn tay ngăn lại.
Phong Nhất Khiếu nhìn Phong Nhiễm lắc lắc đầu, ý bảo nàng không cần xúc động, ngược lại nhìn phía Lạp Lệ Sa, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu: "Lạp cô nương......".
"Các ngươi không cần nhiều lời nữa, ý ta đã quyết". Lạp Lệ Sa mở miệng cắt ngang Phong Nhất Khiếu, ngữ khí kiên quyết.
Phong Nhất Khiếu nghe vậy, liền thở dài. Trong mắt hiện lên một chút thống khổ.
Tiếp theo sau đó, chân hắn khụy xuống, khi hai người chưa phản ứng thì bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, sau đó cúi đầu thật sâu.
"Lạp cô nương! Ta cầu xin ngươi...... cứu.... cứu Vũ nhi đi".
Thanh âm Phong Nhất Khiếu lúc bấy giờ có vẻ tang thương bất đắc dĩ.
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai nha, Thái Anh phát hiện tâm tư của Tiểu Sa rồi ~~~~.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top