Chương 41 - Không khoan nhượng (Một)

Phác Thái Anh vươn tay, bỗng nhiên nhẹ nhàng khoát lên cánh tay Lạp Lệ Sa đang ôm nàng bên hông, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nguyễn Quân Viêm, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Quân Viêm, ngươi cần gì chấp nhất như vậy? Ta tin tưởng, bên cạnh ngươi nhất định sẽ có một người rất tốt với ngươi, nhưng không phải ta".

"Cuộc đời này, ta sẽ không lấy ai ngoài ngươi". Nguyễn Quân Viêm nắm chặt chuôi kiếm, gằn từng chữ.

"Nguyễn công tử thật si tình, làm cho người ta vô cùng cảm động". Lạp Lệ Sa nghe được Nguyễn Quân Viêm kiên định nói như vậy, trào phúng cong khóe môi, "Đáng tiếc, ta là người không thích nhìn người khác mỹ mãn hạnh phúc".

Gương mặt Nguyễn Quân Viêm bình tĩnh, cầm kiếm chỉ vào Lạp Lệ Sa, lạnh lùng nói: "Mặc kệ chấp nhất cũng tốt, si tình cũng được, hôm nay ta và ngươi sẽ kết thúc". Dừng một chút rồi nhìn Phác Thái Anh nói: "Thái Anh, tránh ra".

"Nếu ta không tránh thì sao?". Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói, đồng tử đen thâm thúy không nhìn ra ý nghĩ thật.

"Thái Anh! Ngươi tin tưởng ta, ta......".

"Các ngươi đang làm gì?".

Thanh âm ôn nhu đột nhiên ở cửa viện vang lên, cắt ngang lời Nguyễn Quân Viêm.

Phác Thái Anh ngẩng đầu, nhìn Phong Vũ vừa đi đến cửa, bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra.

"Nguyễn công tử?". Phong Vũ đi đến bên cạnh Nguyễn Quân Viêm, lễ phép chào một tiếng, nghi ngờ nói: "Tại sao ngươi ở trong này?".

Thanh kiếm của Nguyễn Quân Viêm chỉ về phía Lạp Lệ Sa không cam lòng thu trở về, xoay người nhìn Phong Vũ, thanh âm có chút khàn đục: "Phong Nhất cô nương".

"Nguyễn công tử hữu lễ". Phong Vũ làm động tác đáp lễ, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Quân Viêm, mềm nhẹ nói: "Không biết Nguyễn công tử đến Đông Uyển có chuyện gì?".

"Ta...... Tới thăm một cố nhân". Nguyễn Quân Viêm nhíu nhíu mày.

"Vậy sao, thật ra là tới thăm Phác cô nương phải không?". Phong Vũ đưa mắt nhìn Phác Thái Anh gật đầu, lại chuyển hướng Nguyễn Quân Viêm nói: "Đối với chuyện của Nguyễn công tử và Phác cô nương...... Phong Vũ cũng có nghe nói. Bất quá chuyện đã đến nước này, Nguyễn công tử còn mong gì hơn. Huống chi, mặc dù bây giờ Phác cô nương không còn là người của phủ Nguyễn gia nữa, nhưng cũng không hề bị tệ bạc, chuyện này chẳng lẽ Nguyễn công tử không thấy sao? Mới vừa rồi Tiểu Sa còn giúp Phác cô nương xử lý vết thương do xây xác trên đường".

Nguyễn Quân Viêm có chút hoài nghi nhìn Lạp Lệ Sa liếc mắt nói: "Thật vậy sao?".

Lạp Lệ Sa chỉ cười lạnh, cũng không nói chuyện.

"Tất nhiên, băng gạc vẫn là Tiểu Sa tới hỏi ta lấy". Phong Vũ giải thích tiếp: "Ta biết Nguyễn công tử quan tâm Phác cô nương, chỉ là hiểu lầm, nên Nguyễn công tử mới rút kiếm. Nếu làm bị thương ai, Phong Vũ cũng không muốn nhìn thấy".

"Xin lỗi, Phong Nhất cô nương, là Nguyễn mỗ thất lễ". Nguyễn Quân Viêm khẽ cắn môi, nhưng cũng biết nếu Phong Vũ đã ra mặt, cũng không thể tiếp tục như thế, đành phải không cam lòng nghe theo.

"Nguyễn công tử nói quá lời. Tâm tình của Nguyễn công tử, Phong Vũ có thể thông cảm. Nhưng mà Tiểu Sa là bằng hữu ta mời tới tham dự đại hôn của ta cùng Lăng Già, ta không nghĩ bởi vì chuyện này mà làm cho nàng khó xử, cũng hy vọng Nguyễn công tử có thể hiểu". Phong Vũ gật đầu, nhẹ giọng nói.

"Ta......". Nguyễn Quân Viêm oán hận nhưng cũng rút kiếm về, nhất thời thần sắc không biết làm sao.

"Nguyễn công tử, mặc dù tính tình Tiểu Sa có chút kỳ lạ, nhưng ta tin nàng sẽ không vô cớ làm hại Phác cô nương. Không bằng thuận theo tự nhiên đi". Dừng một chút, thanh âm Phong Vũ thấp đi, dùng giọng nói chỉ có Nguyễn Quân Viêm có thể nghe được: "Mong Nguyễn công tử có thể cân nhắc, hãy nghĩ đến tâm trạng của Phác cô nương, ngươi cứng rắn như vậy, cũng chỉ làm tổn thương nhau mà thôi".

Nguyễn Quân Viêm ngẩng đầu, nhìn Phác Thái Anh luyến tiếc, quay đầu hướng Phong Vũ ôm quyền nói: "Mới vừa rồi là ta xúc động, ngày mai chính là đại hôn của Phong Nhất cô nương cùng với Lăng huynh, ta không nên khó xử cô nương vào lúc này. Gia phụ còn tại Nam Uyển chờ, xin thứ cho Nguyễn mỗ đi trước, cáo từ".

"Vâng. Nguyễn công tử xin cứ tự nhiên". Phong Vũ gật đầu, nhìn theo Nguyễn Quân Viêm rời khỏi.

"Tiểu Sa". Phong Vũ quay đầu, nhìn Lạp Lệ Sa đang lạnh lùng nhìn Nguyễn Quân Viêm rời đi, ngữ khí bất đắc dĩ.

Lạp Lệ Sa thu hồi tầm mắt, liếc nhìn Phong Vũ, thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn làm người tốt, ta khuyên ngươi không cần uổng phí lời lẽ. Ta mệt mỏi, vào nghỉ ngơi trước".

Dứt lời, cánh tay ôm thắt lưng Phác Thái Anh có chút căng thẳng, sau đó dẫn nàng theo vào, "Phanh" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Phong Vũ nhìn cửa phòng đóng chặt, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng. Cúi đầu suy nghĩ một phen, quay đầu nhìn A Nô cũng bị nhốt ngoài cửa, mở miệng nói: "A Nô cô nương".

"Hả?". A Nô nghe được Phong Vũ gọi nàng, nghi ngờ nhìn lại.

"A Nô cô nương, có một việc ta muốn ngươi giúp, không biết...... Có làm phiền cô nương hay không?".

A Nô nhìn thấy thần sắc dịu dàng của Phong Vũ, khó mà cự tuyệt, cười nói: "Cô nương cứ nói".

"Làm phiền A Nô cô nương săn sóc Phác cô nương một chút". Phong Vũ nhìn cửa phòng đóng chặt, nói.

"Hả? Vì sao lại nói như vậy? Phác cô nương làm sao vậy?". A Nô có chút khó hiểu.

"Ta chỉ có chút lo lắng". Phong Vũ khe khẽ thở dài, "Ngươi vẫn nên lưu tâm một chút, ta đi trước thay các ngươi chuẩn bị bữa tối, hơn nửa canh giờ sau sẽ cho người tới gọi mọi người lại chỗ ta dùng bữa".

A Nô nghe được bữa tối, nhất thời mặt mày hớn hở, vội vàng gật đầu.

Trong phòng.

Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh kéo vào phòng, cả người gắt gao đem nàng đặt ở trên tường, cánh tay để trên lưng Phác Thái Anh, nhìn vào ánh mắt đen như nhung của nàng.

Phác Thái Anh trầm mặc nhìn lại Lạp Lệ Sa, hai người giống như đang giằng co.

Một lát sau. Ánh mắt Lạp Lệ Sa trở nên nguy hiểm: "Thái Anh mới vừa rồi nói như vậy, là vì lo lắng cho Nguyễn công tử của ngươi?".

"Ngươi muốn nói gì?". Phác Thái Anh nhíu mi hỏi ngược lại.

"Thái Anh cảm thấy...... Ta muốn nói cái gì?".

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh dựa vào quá gần, gần đến có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của đối phương, trong đáy mắt mỗi người hiện lên một tia cảm xúc khác nhau. Lạp Lệ Sa nhìn dung nhan tuyệt trần trước mặt, môi hơi mím chặt, ánh mắt che đậy.

Trong lòng có một cảm giác kỳ lạ chậm rãi chảy qua tứ chi, cuối cùng hội tụ thành một cỗ sóng lớn cuồn cuộn, mang theo khoái ý muốn hủy diệt tất cả, ầm ầm tiến đến.

"Lạp Lệ Sa". Song phương giằng co hồi lâu, Phác Thái Anh rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng, "Không cần như vậy".

"Thái Anh muốn nói...... không cần như thế nào?". Gương mặt Lạp Lệ Sa càng tới gần một tấc, truy hỏi nàng.

"Ngươi cần gì như thế?". Phác Thái Anh nói: "Hắn đi rồi, ta thì vẫn ở lại. Ngươi còn muốn cái gì?".

Lạp Lệ Sa nhìn ánh mắt không chút gợn sóng của Phác Thái Anh, chỉ cảm thấy có cái gì nặng nề đè trước ngực, làm cho nàng có chút hô hấp không thông. Trong mắt nàng hiện lên một tia lo lắng, thanh âm bình tĩnh ban đầu đều bị loại cảm xúc lo lắng này dung nhập. Nàng nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, cơ hồ là nói từng chữ một: "Ta nói rồi, thân thể của ngươi, tâm của ngươi, đều là của ta".

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa có chút khác thường, nhất thời trầm mặc không nói, ánh mắt giống như khó hiểu dừng trên người Lạp Lệ Sa, mang theo ý tứ hàm xúc. Sau một lúc lâu, Phác Thái Anh mới mở miệng nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn, rốt cuộc là cái gì? Thân thể của ta, đã sớm tùy ngươi xử trí. Về phần tâm của ta...... Nếu ngươi muốn ta hoàn toàn đoạn tuyệt tình cảm với người khác thì làm sao có thể?".

"Tạo sao không thể làm được?". Trong giọng nói Lạp Lệ Sa mang theo tàn nhẫn, thoáng lui về sau một chút, cánh tay đặt trên bả vai Phác Thái Anh cũng trượt xuống, đầu ngón tay áp vào trước ngực Phác Thái Anh, trầm giọng nói: "Người cũng thuộc về ta, thì chổ này không được phép chứa hắn. Nếu không......ngươi quên lời ta rồi sao? Ngươi nên nhớ kỹ, Nguyễn Quân Viêm, phủ Nguyễn gia, hay là ta?".

Phác Thái Anh nghe vậy, gương mặt bình tĩnh nổi lên biến hóa nhỏ, dừng một chút, nhíu mi nói: "Lạp Lệ Sa, ngươi đang cố tình gây sự".

"Cố tình gây sự?". Đáy lòng Lạp Lệ Sa nảy lên một trận nôn nóng, cảm giác trong lòng ngực có cỗ phẫn uất đọng lại, càng ngày càng nhiều, "Phác Thái Anh, ngươi cảm thấy ta đang ép buộc ngươi, còn ngươi sẽ không khuất phục phải không?".

Phác Thái Anh lẳng lặng nhìn Lạp Lệ Sa không còn bình tĩnh như thường ngày nữa, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lạp Lệ Sa, làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút không được tự nhiên cứ đến từng đợt. Cùng lúc đó, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy đáy lòng phẫn uất tầng tầng cuồn cuộn, khi ánh mắt chạm tới khuôn mặt bình tĩnh của Phác Thái Anh, trong nháy mắt liền vỡ tan, lan tràn ra. Nàng đột nhiên có chút sợ hãi Phác Thái Anh sẽ nhìn thấu hết thảy của mình, một phen nắm lấy cánh tay Phác Thái Anh, đẩy sang bên cạnh.

Phác Thái Anh bất ngờ không kịp phòng bị, liên tiếp lảo đảo vài bước, sau lưng liền va chạm vào tủ đựng quần áo, phát ra âm thanh loảng xoảng. Cảm giác đau đớn từ sau lưng truyền đến, Phác Thái Anh vội vàng chống vào chiếc tủ bên cạnh, không để mình ngã xuống đất. Còn chưa kịp đứng thẳng, thì một bàn tay lạnh như băng đã nắm lấy bả vai nàng, đem nàng một lần nữa đẩy ra phía sau chiếc tủ, làm cho nàng ngẩng đầu lên.

Đôi đồng tử lạnh như băng trước mặt, lúc bấy giờ nhiễm một chút lửa giận cùng tàn nhẫn, ngược lại khiến cho khuôn mặt càng rõ ràng hơn.

"Phác Thái Anh, ta không có nhiều kiên nhẫn!".

Nói xong, bàn tay trái của Lạp Lệ Sa cũng nâng lên.

Phác Thái Anh im lặng nhắm mắt, chờ đợi cánh tay kia hạ xuống.

Thời gian đi qua. Đau đớn mà nàng đoán trước lại chậm chạp không đến.

Phác Thái Anh chậm rãi mở mắt, phát hiện trong mắt Lạp Lệ Sa mang theo cảm xúc dằn co khó hiểu.

Nhìn Lạp Lệ Sa, thần sắc trầm tĩnh của Phác Thái Anh có chút nhu hòa hơn.

"Lạp Lệ Sa, ngươi rốt cuộc đang tức giận chuyện gì?".

Nàng thở dài, mang theo lời nói khó hiểu cùng mê hoặc.

Lạp Lệ Sa nghe vậy, tựa hồ cũng ngẩn ra.

Chính mình...... Rốt cuộc đang giận chuyện gì?

Đáy lòng Lạp Lệ Sa cực nhanh xẹt qua tia nghi vấn này. Cảm xúc xa lạ trong nội tâm giãy dụa kịch liệt, dường như có gì đó thoát khỏi quỹ đạo, làm bản thân nàng không thể đoán trước được.

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy bất an.

"Lạp Lệ Sa". Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa có chút xuất thần, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ngươi...... làm sao vậy?".

"Ngươi quản ta sao!". Lần này, Lạp Lệ Sa cực nhanh mở miệng tiếp lời.

"Ta cũng không muốn chọc ngươi mất hứng". Phác Thái Anh nhìn về phía Lạp Lệ Sa, thần sắc khôi phục lạnh nhạt như ban đầu, vẫn nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, chỉ cảm thấy đáy lòng bất an càng ngày càng nặng, cúi mắt xuống, không dám nhìn tiếp tục.

Sau khi ngẩng đầu, cảm xúc trong mắt Lạp Lệ Sa đã bị đè ép xuống. Nàng cúi đầu nói: "Nếu ngươi không thể đoạn tuyệt, thì cũng đừng trách ta ra tay chặt đứt những cản trở".

Nói xong, Lạp Lệ Sa buông lỏng cánh tay nắm lấy bả vai Phác Thái Anh, lui từng bước về phía sau, sau đó nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhìn cửa đóng chặt, nhớ tới ánh mắt Lạp Lệ Sa vừa rồi có chút phức tạp, đáy lòng xẹt qua một tia cảm giác bất an.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viết đến đây, huhm, kỳ thật hẳn là có chút sáng tỏ.

Có vài độc giả nói muốn thấy Phác Thái Anh động tâm trước. Nhưng thật ra, nếu căn cứ tính cách của hai người, Phác Thái Anh động tâm trước thì rất khó, hơn nữa nàng cũng không phải loại người bị đối phương ngược thì sẽ yêu người ta......

Vì thế, chỉ có thể ủy khuất Tiểu Sa Sa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top