Chương 4 - Lấy thân báo đáp [Bốn]
So với Phác Thái Anh nghĩ thì thông đạo bên trong còn xa hoa hơn rất nhiều.
Vách đá cao ước chừng như chiều dài của hai người, tất cả đều được phủ kín da bạch hổ, giống như lão hổ trong toàn bộ rừng rậm đều tập trung ở chỗ này, sau đó quỳ gối trước bàn chân chủ nhân. Chân trần đi lên không giống như đi trên mặt đất mà giống như đang đi trên mây.
Trắng nõn. Mềm mại. Cũng khiến cho Phác Thái Anh đi lại không khó khăn nữa.
Hai chân tê cóng, đầu gối châm chít đau, Phác Thái Anh chỉ có thể nhờ vào vách đá, đi chầm chậm về phía trước. Mỗi một lần đặt chân, tựa như đạp trên lưỡi dao, làm khuấy động toàn bộ gân cốt bện chặt cùng một chỗ, đau như xé thịt.
Phác Thái Anh khe khẽ thở dài, mồ hôi thấm ướt lông mi. Tuy trong thông đạo tối đen như mực nhưng đáy mắt lại bình tĩnh không chút gợn sóng.
Thông đạo cũng không dài.
Khi Phác Thái Anh cúi người nhìn thấy một thạch thất khác xuất hiện trước mắt thì đáy mắt liền hiện ra một tia thả lỏng hiếm hoi.
Nàng thật sâu hít vào một hơi, sau đó thả lỏng người, tay nương vào vách đá, áp chế đau đớn trên đùi, thẳng lưng, đi chậm rãi về phía trước.
Thạch thất như ngọn đèn rực rỡ.
Chính giữa mái vòm được khảm một viên dạ minh châu to bằng nắm tay. Sau đó là từng vòng từng vòng dạ minh châu vây quanh trung tâm, che kín toàn bộ đỉnh thạch thất rộng lớn.
Lọt vào trong tầm mắt đều là màu trắng như tuyết.
Khi Phác Thái Anh bước vào thạch thất thì tầm mắt liền dừng trên chiếc giường bạch ngọc.
Giường bạch ngọc kia hơi tản ra ánh sáng nhu hòa, đồng thời phủ lên một tấm thảm thật lớn bằng da chồn. Bên cạnh chiếc giường, có một tấm rèm mỏng manh màu trắng che lại, che khuất cảnh trí bên trong giường bạch ngọc.
Thần sắc trong mắt Phác Thái Anh khẽ lay động.
Một đường đi tới đây, không khó nhìn ra chủ nhân nơi này vung tiền thật rộng rãi. Huống chi, có rất nhiều người tuy có tiền cũng không được như vậy.
Chẳng hạn như tất cả da bạch hổ ở đây. Chẳng hạn như tất cả dạ minh châu có tiền cũng không mua được trong phòng này.
Cùng với giường bạch ngọc thật lớn trước mặt, còn có không biết bao nhiêu thảm lông chồn bạc quý hiếm được trải trên giường.
Bóng dáng người trong rèm lúc này hơi dịch chuyển.
Dường như là mới tỉnh ngủ. Ban đầu nằm nghiêng trên giường bạch ngọc, sau đó thân ảnh chậm rãi ngồi dậy.
Phác Thái Anh chần chừ trong chốc lát, liền nhẹ nhàng mở miệng. Thanh âm trong thạch thất yên tĩnh vang lên.
"Quỷ Y cô nương".
Ôn nhuận. Mát dịu. Mang theo cảm xúc thuần khiết như ngọc.
Đối phương nghiêng đầu nhìn lại.
Phác Thái Anh hơi cúi đầu, cũng không nhìn thẳng người trên giường, nhưng cũng cảm giác được có tầm mắt tìm tòi nghiên cứu dừng trên người mình.
Im lặng một lần nữa chậm rãi quanh quẩn trong thạch thất.
Một lát sau.
Một tiếng cười mềm nhẹ ngắn ngủi vang lên. Người trong rèm rốt cuộc lên tiếng.
"Ngẩng đầu lên, để ta nhìn xem, giang hồ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết có bộ dạng ra sao".
Phác Thái Anh theo lời nói ngẩng đầu lên, nhìn về phía giường bạch ngọc.
Người trong rèm giống như quan sát một lát, sau đó khe khẽ thở dài.
"Quả nhiên xinh đẹp như tiên trên trời. Khó trách A Nô lại dẫn ngươi vào đây" Dừng một chút, trong giọng nói mang theo chút oán giận nói "Nha đầu chết tiệt kia, thật không có chừng mực".
"A Nô cô nương chỉ là đồng tình ta thôi, mong rằng Quỷ Y cô nương chớ nên trách tội". Phác Thái Anh nói xong lại cúi đầu.
Đối phương không tiếp tục đề tài này, trên giường bạch ngọc không có thanh âm.
Phác Thái Anh đành phải cân nhắc mở miệng, đem mục đích lần này nói ra "Quỷ Y cô nương, lần này ta đến đây là vì thay phu quân cầu xin chữa bệnh, mong rằng cô nương ra tay giúp đỡ, Phác Thái Anh vô cùng cảm kích".
Lúc này người trên giường bạch ngọc trả lời rất nhanh "Taị sao ta phải giúp các ngươi?".
Phác Thái Anh cúi đầu, có chút trầm ngâm, nói "Quy tắc cứu người của Quỷ Y cô nương, Phác Thái Anh không dám đánh vỡ, may mắn mới vào được Quỷ Y Quật. Tuy là mượn tay A Nô cô nương, nhưng cũng xem như phù hợp?".
Người trên giường bạch ngọc một lần nữa im lặng. Khi mở miệng lại thì giọng điệu trầm xuống, làm như lầm bầm lầu bầu, ngữ khí hờn giận nói "A Nô chết tiệt" Dừng một chút, xem nhẹ Phác Thái Anh nói "Nếu ta đổi ý thì sao?".
Phác Thái Anh không đoán được Quỷ Y có thể nói ra như vậy, ban đầu tưởng rằng có lí do thoái thác tốt. Bây giờ đối phương lại thay đổi, những lời có sẵn trong yết hầu cũng thay đổi, nàng liền nói "Mong rằng Quỷ Y cô nương ra tay giúp đỡ. Không dối gạt cô nương, Phác Thái Anh nới cùng phu quân thành thân, nếu như cô nương giúp đỡ, thật sự vô cùng cảm kích".
Đối phương nghe vậy, trầm ngâm một phen, bỗng nhiên mở miệng khẽ cười "Ngươi cầu xin ta đi. Cầu xin ta, nói không chừng một khi ta cao hứng, liền đáp ứng ngươi".
Tiếng cười trong rèm lay động, ngữ khí không chút để ý.
Phác Thái Anh nao nao.
Sau đó, mím môi, chậm rãi quỳ xuống.
Vừa mới chạm mặt đất, tất cả đau đớn nơi đầu gối liền xông đến.
Sắc mặt Phác Thái Anh cực nhanh hiện lên một tia thống khổ, sau đó lại tiếp tục nhẫn nại, một lần nữa khôi phục bình tĩnh, chậm rãi cúi người xuống.
"Phác Thái Anh cầu Quỷ Y cô nương cứu phu quân một mạng".
Một đôi tay trắng nõn bỗng nhiên từ trong rèm xuất hiện. Vén bức rèm sang một bên.
Trong nháy mắt, một đôi chân ngọc trắng như tuyết dừng trước giường. Mắt cá chân tinh xảo quấn một sợi tơ hồng màu đỏ.
Bước xuống đất không tiếng động.
Trong tầm mắt Phác Thái Anh, xuất hiện một đôi chân trần.
Ngón chân mượt mà khéo léo. Thoải mái dừng ở trước mắt, không có chút nào không tự nhiên.
Trong lúc đó nàng ngẩn ra, dưới cằm liền xuất hiện một ngón tay lạnh lùng.
Đầu Phác Thái Anh, chậm rãi bị nâng lên.
Vạt áo trắng tinh. Eo nhỏ được đai lưng thắt lại. Trở lên là cổ hơi hơi rộng mở, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh.
Cuối cùng dừng trước tầm mắt là dung nhan trắng noãn như trăng sáng.
Lạp Lệ Sa có chút nhăn mi mắt. Lông mi chớp chớp. Trên mặt bỗng nhiên có ý cười.
Bàn tay chậm rãi mơn trớn cánh môi dưới duyên dáng của Phác Thái Anh.
Sắc mặt Phác Thái Anh không thay đổi, nhìn không thấy chút bất mãn nào, theo ngón tay kia ngẩng đầu lên, ngẩng mặt nhìn nữ nhân trước mắt.
"Ngươi có cái gì quý giá mà muốn trao đổi với ta?".
Thần thái của đối phương sáng sủa, có chút thích thú nhìn chăm chú vào Phác Thái Anh, chậm rãi nói.
"Chỉ cần phủ Nguyễn Gia có khả năng thì đều có thể vì Quỷ Y cô nương mà làm, dùng tất cả hết sức thành toàn" Phác Thái Anh nhìn thẳng đối phương, thần sắc ôn nhuận, trong mắt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn không thấy vui buồn tức giận.
Đối phương nghiêng đầu suy nghĩ, khóe môi mỉm cười như trước nhìn Phác Thái Anh, giống như nghi ngờ nói "Nếu ta không muốn những thứ của phủ Nguyễn Gia thì sao?".
Phác Thái Anh hạ mi mắt. Dừng một chút. Sau đó tiếp tục ngẩng lên, trong mắt đã là một mảnh kiên định "Phác Thái Anh nguyện dốc hết khả năng vì Quỷ Y cô nương".
Lạp Lệ Sa nghe vậy, sung sướng cười thành tiếng. Ngón tay chậm rãi từ cằm Phác Thái Anh thu hồi lại.
"Quả nhiên là người thông minh".
Dừng một chút, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh nói "Nếu ta muốn ngươi thì sao?".
Phác Thái Anh trầm mặc một lát.
Sau đó, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm" Lạp Lệ Sa cười khoái trá, đem tay phải cầm trọn gương mặt Phác Thái Anh.
Khuông mặt tinh xảo dịu dàng như họa cực nhanh hiện lên một tia biến hóa, sau đó liền khôi phục lại.
Phác Thái Anh tùy ý bàn tay lạnh lẽo của đối phương dán tại trên mặt mình.
"Ở bên ngoài bị mắc mưa sao" Tay Lạp Lệ Sa mơn trớn hình dáng khuôn mặt của nàng, cảm thụ được đầu ngón tay hơi hơi lạnh lùng ướt át "Ai. Nếu làm chỗ của ta bẩn, cũng không hay. Ta sẽ mất hứng" Lạp Lệ Sa nhìn đầu ngón tay trong suốt, cũng không nhìn Phác Thái Anh. Giống như phiền não nói.
Tầm mắt Phác Thái Anh trầm xuống. Trong lòng dâng lên một dự cảm không hay.
Quả nhiên, người trước mắt buông tay ra, chậm rãi tự nói "Quần áo này bẩn, cởi ra đi".
Khi ngón tay Phác Thái Anh dừng trên vạt áo, vẫn không dễ dàng phát hiện ra run rẩy.
Sau đó, không do dự đem vạt áo mở ra.
Sắc mặt không thay đổi. Động tác tuy rằng thong thả, nhưng vô cùng thiếu tự nhiên.
Y phục màu thiên thanh chậm rãi rơi xuống.
Thân thể Phác Thái Anh nhịn không được, chỗ đau đớn trên đầu gối có chút rung động.
Lạp Lệ Sa nhịn không được cười rộ lên. Tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong thạch thất.
Lúm đồng tiền như hoa, dung nhan xinh đẹp.
Ngay sau đó, nàng nhẹ nhàng vươn tay, đẩy Phác Thái Anh đang áp chế đau đớn cố đứng vững.
Nàng như một mảnh giấy bạc ngã xuống đất.
Phác Thái Anh mặc áo lót màu trắng không hề phòng bị liền ngã xuống.
Mồ hôi nhanh chóng thấm ra. Khóe môi trong một cái khắc kia cắn đến chảy máu.
Đau đớn xông đến khi nàng ngã ra trên đất.
Sắc mặt Phác Thái Anh trở nên trắng bệch, khi mở to mắt, con ngươi đen láy không hiện ra cảm xúc tức giận, chỉ có đau đớn giấu không được mà có chút biểu hiện.
Lạp Lệ Sa cười ngồi xổm xuống, vạt áo trắng tinh thuần rơi trên mặt đất, cùng với một mái tóc dài đen như mực cũng ôn nhu rơi trên tấm da bạch hổ.
"A, không tức giận nha?".
Giọng điệu mang theo ý cười vang lên bên tai Phác Thái Anh. Âm thanh ong ong trong đầu rốt cuộc cũng chịu ngưng.
Phác Thái Anh giương mắt, nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
"Thật sự là đôi mắt xinh đẹp a" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, bỗng nhiên vươn tay ra vuốt ve mi mắt nàng "Thật tốt, bây giờ ngươi là của ta".
Theo bản năng Phác Thái Anh nhắm lại mắt.
Một chút lạnh lẽo dừng trên mí mắt, lạnh lùng ngấm vào thân thể.
Cùng lúc đó, giọng nói mềm nhẹ của Lạp Lệ Sa vang lên bên tai.
"Bắt đầu từ hôm nay trở đi, thân thể của ngươi, tâm của ngươi đều là của ta". Dừng một chút lại nói "Nếu như phản bội, ta sẽ hủy diệt ngươi".
Lời nói dịu dàng nhưng chân thật đến đáng tin.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top