Chương 39 - Phong Thu sơn trang (Bốn)
Mấy người lần lượt ngồi vào phòng. Phong Vũ quay đầu hướng nha hoàn phía sau nhẹ giọng phân phó vài câu, chỉ chốc lát liền có nước trà cùng một chút điểm tâm khéo léo mang lên.
Phong Vũ mỉm cười mở miệng, nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Ta vẫn còn suy nghĩ, sợ Nhiễm Nhi làm việc không chu toàn, không thể mời ngươi đến đây".
"Tỷ –". Phong Nhiễm nghe vậy, thầm oán một câu.
"Được được, là tỷ tỷ lo lắng quá". Phong Vũ trấn an nhìn Phong Nhiễm mỉm cười.
Lạp Lệ Sa giương mắt, nhìn Phong Vũ cách đó không xa, thản nhiên nói: "Đại hôn của ngươi, ta nên đến".
"Cảm ơn". Phong Vũ nhẹ giọng nói câu cảm tạ, dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Tiểu Sa, vài năm nay sống tốt không?".
Lạp Lệ Sa gật đầu.
"Vậy thì ta yên tâm". Phong Vũ cười nhạt, nhìn Lạp Lệ Sa nói.
"Giang hồ đồn đãi về Quỷ Y rất nhiều, nghĩ tới cũng không có người dám trêu chọc". Trân Ni ngồi một bên nhàn nhã bỗng nhiên mở miệng, tầm mắt dừng trên người Phác Thái Anh, "Chuyện của Phác cô nương lại càng ồn ào huyên náo. Nghe nói ngày mai phủ Nguyễn Gia cũng tới, Lạp cô nương có thể tưởng tượng ra cách đối phó thế nào rồi chứ?".
Lạp Lệ Sa nghe vậy, nhìn Trân Ni liếc mắt một cái, cong khóe môi: "Binh đến thì tướng chặn, nước dâng thì đắp đất. Tại sao phải sợ bọn hắn bắt người của ta đi?".
Trân Ni nghe được câu 'người của ta', hưng thú trong mắt càng cao: "Trân Ni có một chuyện tò mò không thế lý giải, lúc trước Lạp cô nương...... vì sao muốn nhận người? Chuyện như vậy, cũng không giống như tác phong của Lạp cô nương".
Trân Ni vừa hỏi xong, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Lạp Lệ Sa. Hiển nhiên mọi người đều có chút tò mò đối với vấn đề này.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa chuyển động, mang theo ý cười nhìn về phía Phác Thái Anh, nụ cười bên môi sáng lạn: "Nếu không...... thì phủ Nguyễn Gia còn có thứ gì đáng giá hơn so với giang hồ đệ nhất mỹ nhân này chứ?".
Phác Thái Anh nhìn lúm đồng tiền của Lạp Lệ Sa, cặp đồng tử màu nâu kia chớp động, nhất thời làm cho người ta không thể phân biệt thật giả.
Trân Ni nghe vậy lại cười rộ lên: "Lời này cũng thật là. Tương truyền Quỷ Y hành nghề, không bao giờ chịu lỗ, nay vừa thấy, duy chỉ ánh mắt thôi cũng làm Trân Ni bội phục".
"Tiểu Sa". Phong Vũ nhìn Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nói: "Nay gặp ngươi cùng Phác cô nương bình an vô sự, làm cho ta rất vui mừng. Nhưng mà nếu phủ Nguyễn Gia cùng ngươi xung đột, ngươi...... Có đồng ý với ta, không được ở Phong Thu sơn trang giết người?".
"Được". Ý cười trên mặt Lạp Lệ Sa chưa giảm, đáy mắt kia lại dần dần lạnh lùng hơn, "Tốt xấu gì cũng là ngày đại hôn của ngươi, tất nhiên sẽ không đổ máu".
"Như thế, cảm ơn ngươi".
"Không cần khách khí".
Lạp Lệ Sa bưng lên một chén trà, nhìn về phía Phác Thái Anh một chút, cúi đầu, giấu đi lệ khí dưới đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.
Sắc trời dần dần tối đi, ánh chiều tà đem song hỉ cùng đèn lồng càng đỏ thắm.
"Trang chủ. Người của phủ Nguyễn Gia tới".
Phong Nhất Khiếu dừng ánh mắt đang nhìn chăm chú bài vị, xoay người lại: "Ừ, mỗi ngày tận lực đừng cho Quỷ Y, Phác Thái Anh và đám người phủ Nguyễn Gia tiếp xúc với nhau. Đại hôn của Vũ Nhi sắp đến, ta không muốn có thêm nhiều chuyện".
"Ta hiểu rồi, trang chủ". Phong Khải gật đầu, do dự, rồi nói tiếp, "Trang chủ, xin hãy bảo trọng thân thể".
"Ta biết, ngươi đi xuống đi". Phong Nhất Khiếu phất tay, cho Phong Khải lui.
"Ngưng nhi, hai ngày nữa là đại hôn của Vũ nhi, nàng có vui không?". Phong Nhất Khiếu xoay người nhìn bài vị nằm im lặng trước mắt, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp.
"Đứa nhỏ Lăng Già này cũng không tệ, tính tình cùng năng lực đều vô cùng tốt, khó được lại nguyện ý vì Vũ nhi mà ở rể Phong gia, có thể thấy được tình ý hắn dành cho Vũ nhi. Đem Vũ nhi giao cho hắn, ta cũng yên tâm". Phong Nhất Khiếu thì thào, "Nhưng mà thân thể Vũ nhi...... Ngươi biết nàng yếu đuối, ta rất lo lắng. Hai năm trước, sinh thần mười tám của nàng qua đi, chuyện ngươi lo lắng, cũng vẫn xảy ra". Dừng một chút, ngữ khí Phong Nhất Khiếu mang theo một tia an ủi ý, "Bất quá Ngưng nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho phép Vũ nhi gặp chuyện không may. Đã đáp ứng ngươi, ta cũng nhất định sẽ làm được".
Nói xong, Phong Nhất Khiếu trầm mặc im lặng, ánh mắt kiên định.
"Cốc cốc".
Phong Vũ đang xem sổ sách, nghe được tiếng đập cửa, ngẩng đầu lên, ý bảo Tiểu Đào đứng ở phía sau đi ra mở cửa.
Cánh cửa cót két một tiếng bị mở ra .
A Nô ló đầu vào, nhìn thấy Phong Vũ ngồi bên cửa sổ ngẩng đầu lên cười ôn nhu với mình, nàng cũng cười theo.
"A Nô cô nương tìm ta?". Phong Vũ khép lại sổ sách trong tay, ôn nhu hỏi.
"Không phải A Nô, là chủ nhân tìm ngươi". A Nô đứng ở cửa, "Chủ nhân nói, A Nô lại đây tìm Phong Vũ cô nương đi qua phòng nàng, nàng có việc muốn nói với ngươi".
Ánh mắt Phong Vũ hơi xao động, ý cười ôn nhu trên mặt không giảm. Nàng đứng dậy nói đồng ý, dừng một chút, lại nói: "A Nô cô nương chờ một lát, chờ ta sửa sang lại một phen".
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Đào liền lấy kiện áo khoác lại đây, giúp Phong Vũ choàng lên, dặn dò: "Tiểu thư, mù thu gió lạnh, ăn mặc kín một chút, cẩn thận thân thể".
"Được". Phong Vũ hướng Tiểu Đào cười cười, đem sổ sách cất vào ngăn tủ, lại cẩn thận khóa kỹ, đứng lên, đi theo A Nô ra cửa.
"A Nô cô nương ở đây có quen không?". Phong Vũ vừa đi, một bên thân thiết hỏi.
"Ờm, coi như cũng quen, nhưng mà rộng lớn quá, nhìn có chút choáng mắt, ta muốn đi dạo, cũng sợ lạc đường". A Nô thật thành nói.
"Ha ha, nếu A Nô cô nương muốn đi dạo, có thể tìm Nhiễm nhi cùng ngươi. Các ngươi một đường tới đây, chắc là cũng đã quen thuộc". Phong Vũ cười nói.
"Phong Nhiễm? Hay là thôi đi......". A Nô cúi đầu nói thầm: "Nàng hả, chịu đi dạo hay sao".
Phong Vũ tất nhiên nghe được A Nô oán giận, nhịn không được liền cười rộ lên: "Mặc dù tính tình Nhiễm nhi có khi không chịu nổi, những cũng là người tốt. Nếu có chút đắc tội A Nô cô nương, xin A Nô cô nương thông cảm".
A Nô nghe vậy, thật ra có chút ngượng ngùng: "Không sao".
Lạp Lệ Sa vốn ở khu Đông Uyển, cách chỗ của Phong Vũ thật sự rất gần, bất quá nói mấy câu thì đã đến.
"Phong Vũ cô nương đi vào đi, A Nô sẽ không quấy rầy các người". A Nô nói.
"Vâng, làm phiền A Nô cô nương". Phong Vũ nhẹ nhàng nói câu cảm ơn, sau đó đi tới gõ cửa.
"Vào đi". Giọng Lạp Lệ Sa thản nhiên vang lên trong phòng.
Phong Vũ nghe vậy mới đẩy cửa đi vào.
A Nô nhìn thấy Phong Vũ vào cửa, nhất thời chán đến chết, nghĩ nghĩ, vẫn là một người ra bên ngoài đi dạo.
Khó có khi đến Phong Thu sơn trang, tất nhiên phải đi tham quan. Trong lòng A Nô thầm nghĩ, liền đi ra ngoài.
Lạp Lệ Sa đang ngồi bên cạnh bàn đọc sách, thấy Phong Vũ khoác áo choàng đi vào, bất động thần sắc nhíu nhíu mày: "Rất lạnh sao?".
Phong Vũ bước vào cửa, đem áo choàng cởi ra, treo tại giá áo gần đó, mỉm cười nói: "Tiểu Đào sợ bệnh thương hàn của ta nặng thêm, mới khoác vào cho ta. Tiểu Sa tìm ta có việc?".
"Vốn cũng không có chuyện gì, nhưng mà bây giờ thì có". Lạp Lệ Sa chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Phong Vũ ngồi xuống, đánh giá nàng một phen, bỗng nhiên thân thủ cầm lấy cổ tay Phong Vũ.
Dường như Phong Vũ đoán được, liền rụt tay lại, giấu vào trong ống tay áo.
Lạp Lệ Sa nhíu mày càng chặt.
"Sắc mặt ngươi rất không tốt". Lạp Lệ Sa mở miệng nói: "So với sáu năm trước hao gầy rất nhiều".
"Tại gần đây nhiễm chút bệnh thương hàn thôi, không có gì đâu". Phong Vũ khẽ cười nói: "Tiểu Sa đang quan tâm ta?".
Lạp Lệ Sa rút tay lại, thần sắc hiện lên một tia mất tự nhiên: "Vô luận như thế nào, dù sao ngươi đã cứu ta một lần, cũng chiếu cố ta một đoạn thời gian".
"Ngươi cũng đã cứu cha ta, ta thực cảm kích". Phong Vũ nói xong, vừa cười đứng lên, "Bất quá Tiểu Sa thật sự cũng không thay đổi, sáu năm, vẫn bộ dáng không được tự nhiên như vậy. Ta còn nhớ rõ khi thoa thuốc cho ngươi, ngươi cứ giằng co mãi không muốn để ta làm......".
"Đó đều là chuyện quá khứ". Lạp Lệ Sa bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời Phong Vũ, vòng vo đề tài, nói: "Nghe Phong Nhiễm nói, ngươi phải gả cho đao khách?".
"Uhm. Hắn tên là Lăng Già". Phong Vũ nói đến tên người kia, thần sắc ôn nhu càng mềm mại.
"Hắn ở đâu?".
Phong Vũ nghe được câu hỏi của Lạp Lệ Sa, có chút kinh ngạc, vẫn chưa trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Vì sao Tiểu Sa hỏi điều này?".
"Ta chỉ là muốn nhìn xem...... người ngươi gả là người như thế nào". Lạp Lệ Sa trầm ngâm, chậm rãi nói.
Phong Vũ nhìn thần sắc Lạp Lệ Sa, có chút hiểu được, cười khẽ lắc đầu: "Bây giờ hắn ở Lâm Thạch Thành, ngày đại hôn mới lại đây. Tiểu Sa không cần lo lắng, hắn...... đối xử tốt với ta lắm".
Lạp Lệ Sa trầm mặc gật đầu. Dừng một chút, lại nói: "Các ngươi quen nhau khi nào?".
"Ba năm trước". Phong Vũ kiên nhẫn giải thích nói: "Ngày ấy ta đến một cửa hàng ở Lâm Thạch Thành tìm đọc sổ sách, hắn bỗng nhiên xông vào, cũng bị thương như ngươi, trực tiếp ngất xỉu trước mặt ta. Lúc ấy ta còn không biết hắn là đao khách nổi danh giang hồ, giữ hắn trong khách điếm của Phong gia một thời gian. Chuyện sau đó...... Tự nhiên liền như vậy ".
"Ngươi vẫn lương thiện như trước". Lạp Lệ Sa nghe xong, hạ mi mắt, "Bất quá cũng tốt. Mặc dù ta không tin hắn, nhưng cũng biết ngươi cơ trí thông thấu, tin vào lựa chọn của ngươi".
"Tiểu Sa nói như vậy, ta rất vui." Phong Vũ ôn hòa nói.
"Ta......". Lạp Lệ Sa mở miệng, lại cau mày đem lời nói nuốt trở về.
Trong lòng Phong Vũ hiểu Lạp Lệ Sa muốn nói chuyện gì, dừng một chút, mở miệng nói: "Tiểu Sa còn nhỏ, gặp gỡ rồi, tất nhiên sẽ biết".
"Thật không?". Lạp Lệ Sa nghe vậy, có chút buồn cười ngẩng đầu lên, thần sắc trên mặt rõ ràng viết nàng cũng không cảm thấy như vậy.
Phong Vũ thấy thế, khẽ thở dài một cái.
Nhóm người Nguyễn Thiên Ưng vừa đến Phong Thu sơn trang, thì được tiếp đón tới Nam Uyển.
Cách bữa tối một khoảng thời gian, Phong Như cùng Phong Thiến đi tới chỗ Phong Nhất Khiếu, Nguyễn Quân Viêm khó có thể thoát thân, liền ra bên ngoài đi dạo.
Đã nhiều ngày, bị công việc ở phủ Nguyễn Gia làm bận rộn. Dường như cách mấy ngày thì sẽ có thích khách viếng thăm phủ Nguyễn Gia một lần, mặc dù đề phòng nghiêm ngặt nhưng những tên thích khách kia luôn tìm cách ám sát Nguyễn Thiên Ưng và Nguyễn Quân Viêm. Có một lần, thậm chí chút nữa thì đâm vào ngực Nguyễn Quân Viêm, Nguyễn Quân Viêm đang nghĩ về Phác Thái Anh cũng không đề phòng, mũi kiếm ngay tại trước mặt, không biết Phong Thiến từ đâu bỗng nhiên nhảy ra, chắn trước người Nguyễn Quân Viêm. Sau đó thì thích khách bị đánh lui, hắn cảm thấy áy náy cho nên liền chiếu cố Phong Thiến cho đến ngày bình phục. Nhưng mà khi cùng một chỗ với Phong Thiến, lại làm hắn nôn nóng nghĩ cách cứu Phác Thái Anh ra khỏi Quỷ Y Quật. May mà có tin tức nói Phác Thái Anh cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Nguyễn Quân Viêm mới có chút yên tâm.
Hôn sự ở Phong Thu sơn trang lần này, hắn vốn không muốn đến dự. Dù sao hắn cũng vừa mất đi vị hôn thê, làm sao có thể vui vẻ nhìn người khác thành thân cho được. Nhưng mà hắn thân là thiếu gia, lại cũng có quen biết với Lăng Già, cho nên theo tình theo lý thì cũng phải tới chúc mừng. Lúc này, Nguyễn Quân Viêm chỉ cảm thấy trong lòng càng lo lắng, phiền muộn trăm bề.
Bỗng nhiên, khóe mắt Nguyễn Quân Viêm nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Hắn mạnh mẽ bước về phía trước, có chút không dám tin. Dừng lại suy nghĩ một lát, liền vội vàng đuổi theo.
A Nô cảm thấy đi dạo thật chán nản, đi lâu mà cũng chưa quen đường được, dừng chân, tùy tay kéo một nha hoàn nói: "Phòng của Phong Vũ cô nương ở hướng nào vậy?".
Thần sắc trên mặt nha hoàn có chút đề phòng, nhìn A Nô xa lạ liếc mắt một cái, nói: "Ngươi tìm tiểu thư ta làm gì?".
"Ta ở gần đó". A Nô có chút không kiên nhẫn nói.
Nha hoàn làm như suy nghĩ một chút, cũng biết gần đây khách nhân rất nhiều, cuối cùng chỉ chỉ về hướng đông: "Đằng kia, đại tiểu thư ở Đông Uyển, ngươi đi theo hướng đông là tới".
"Ta biết rồi". A Nô buông tay nha hoàn ra, liền đi về phía trước.
Nha hoàn oán giận, đi vài bước, một thân ảnh liền ngăn cản đường đi của nàng.
Mặt nàng có chút buồn bực ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, nhất thời có chút giật mình.
"Xin hỏi cô nương, có thể hỏi một chuyện không?". Nguyễn Quân Viêm lịch sự nói.
"Vâng, công tử...... mời nói". Nha hoàn bị nhìn có chút đỏ mặt.
"Ta mới thấy được vị bằng hữu của mình đi qua đây, là tiểu cô nương mặc hồng y vừa rồi, có thể chỉ đường ta được không?".
Nha hoàn giật mình, hướng phía đông chỉ chỉ: "Nàng tới Đông Uyển tìm đại tiểu thư. Ngươi đi theo hướng đông là tới".
"Cám ơn cô nương chỉ đường". Nguyễn Quân Viêm cảm tạ, hướng nha hoàn cười cười, sau đó đi về phía Đông Uyển.
Nha hoàn nhìn thân ảnh Nguyễn Quân Viêm đi xa, sắc mặt hồng nhuận vẫn chưa tan, than thở một câu: "Hai người này là bằng hữu sao...... Kém xa thật......".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top