Chương 36 - Phong Thu sơn trang (Một)
Tạm thời mấy người mạnh ai nấy lo, tự ngồi trong miếu thờ chờ trời tạnh mưa.
Dùng thuốc giải xong, Thủy trưởng lão tự vận công chữa thương, rất nhanh liền phun ra một ngụm máu độc, thanh lọc độc tố trong cơ thể. Thân thể Trì Hân Hân suy yếu, vẫn chưa tỉnh lại.
Mưa ngoài cửa, rốt cuộc dần tạnh.
Kim trưởng lão nhìn A Nô liếc mắt một cái, ánh mắt không cam lòng lại có chút bất đắc dĩ, giúp Trì Hân Hân đang bất tỉnh cùng với những người khác rời khỏi miếu thờ.
Cả người Lục Sam bị thương tất nhiên cũng bị dẫn theo, giao cho môn chủ xử lý.
Miếu thờ một lần nữa yên tĩnh trở lại.
"Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi thôi". Phong Nhiễm dập tắt đống lửa, nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa gật đầu, đứng lên.
Bốn người thu thập đồ vật, liền xoay người lên ngựa, hướng về phía Lâm Thạch Thành.
Chờ vào thành, đã qua giờ Tuất.
*Giờ Tuất: Từ 7 giờ đến 9 giờ tối.
Sản nghiệp của Phong Thu sơn trang ở Lâm Thạch Thành có rất nhiều, bốn người tới Lâm Thạch Thành liền xuống ngựa đi vào một tửu lâu của Phong Thu sơn trang. Tiểu nhị giúp bốn người mua quần áo ở cửa hiệu của Phong gia. Từ khi rời khỏi Vinh Tuyết Cung, trên người bọn họ chỉ mang theo hai ba kiện quần áo, vừa rồi lại bị trận mưa kia làm ướt hết. Chờ quần áo vừa mang đến, mấy người liền về phòng của mình, ý định tắm rửa sạch sẽ một phen, tẩy đi một đường bụi đất mệt mỏi.
Khi Phong Nhiễm sắp xếp phòng, đặc biệt đem phòng của mình cùng A Nô cách thật xa. Theo thứ tự từ ngoài vào trong là A Nô, Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa, cuối cùng mới là nàng. Còn lại ba người tất nhiên không nghĩ nhiều, liền theo như sự sắp xếp của Phong Nhiễm mà vào phòng.
Lạp Lệ Sa mi hơi giãn ra, cởi áo bước vào thùng tắm, đưa tay khoát lên thành bên cạnh, thoải mái nhắm hai mắt lại.
Nước gợn hơi lắc lư, làm hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử đang ngồi.
Lạp Lệ Sa hơi nghiêng đầu, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy mảnh vải trắng trên cánh tay kia, băng bó miệng vết thương cẩn thận. Nút thắt cuối cùng được nhét vào trong, giống như người băng bó sợ mảnh vải sẽ bị vô ý mà bung ra.
Trong lòng bàn tay trái cũng có một mảnh vải, cách băng bó cũng tương tự như vậy.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa lạnh như băng hiện lên cảm xúc không rõ ràng.
Một lát sau. Bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, làm Lạp Lệ Sa đang xuất thần lập tức bình tĩnh lại.
"Lạp Lệ Sa, tắm rửa xong thì xuống dưới lầu hai dùng bữa đi". Giọng nói của Phong Nhiễm từ ngoài cửa truyền vào.
"Được". Lạp Lệ Sa trả lời.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa.
Lạp Lệ Sa lại nhìn về mảnh vải trong lòng bàn tay, sau đó dùng tay kia, cởi bỏ.
Trong lòng bàn tay hiện ra một miệng vết thương thâm đen, lộ ra cả máu thịt. Cộng thêm khi đi đường nàng phải điều khiển dây cương, cho nên vết thương lại chảy máu lần nữa, làm nhiễm mảnh vải phiếm hồng.
Lạp Lệ Sa nhíu nhíu mày, bỗng nhiên đưa tay để vào trong nước.
Nước trong suốt bị đổi màu, cọ rửa nhè nhẹ từng đợt từng đợt vết máu, một chút đỏ tươi liền tan ra trong nước.
Lúc này Lạp Lệ Sa mới lấy tay ra, sau đó từ trong nước đứng lên.
Một lát sau, khi mặc quần áo vào, nàng đưa tay lau người, lại xoa thuốc, nhìn mảnh vải bị vứt tùy tiện trên thành thùng tắm, ánh mắt bâng quơ. Sau đó mới chậm rãi cầm lên lần nữa, xếp kỹ lại.
Sau khi băng bó xong xuôi giống như cũ.
Nàng mới mở cửa ra ngoài.
Một bóng người bỗng nhiên từ trước mặt xẹt qua, đi vào cánh cửa kế bên.
"Ai!". Trong lòng Lạp Lệ Sa căng thẳng, đi nhanh vào.
Trong phòng thơm ngát.
Phác Thái Anh khó khăn mặc xong trung y đi ra, ngẩng đầu trông thấy Lạp Lệ Sa xuất hiện ngoài cửa, đáy mắt mới nhẹ nhàng thả lỏng.
"Có chuyện gì vậy?". Phác Thái Anh mở miệng hỏi nói.
Tắm rửa xong Phác Thái Anh mặc trung y màu trắng như trước, một mái tóc đen xõa dài, phía sau còn có chút hơi nước. Dung nhan thuần khiết thoát tục giờ phút này càng kinh diễm không nói thành lời, gương mặt vì đi đường nhiều mà nhiễm chút mệt mỏi. Trong trẻo nhưng lạnh lùng ban đầu cũng vơi đi hơn phân nửa, lúc này nhìn vào thật ôn nhu gần gũi.
Lạp Lệ Sa nhất thời quên mất chuyện tất cả mọi người đang tắm rửa, thấy tình huống như vậy cũng có chút giật mình, nghe Phác Thái Anh mở miệng, liền giải thích: "Ta mới ra cửa, nhìn thấy một tên nam tử ở ngoài không biết đang làm gì, nhìn thấy ta thì đột nhiên xông vào trong phòng ngươi. Ta sợ ngươi có việc, nên vào xem sao".
Phác Thái Anh nghe vậy, hơi nhíu mày: "Ta tắm rửa xong đưa lưng ra cửa mặc quần áo, nhất thời cũng không chú ý. Nghe được cửa phòng bị âm thanh mở ra, chỉ kịp nhìn thấy ngươi". Dừng một chút, giống như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Lạp Lệ Sa cũng thấy một nửa cửa sổ bị mở ra, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói: "Hẳn là từ cửa sổ này chạy thoát".
Bỗng nhiên, Lạp Lệ Sa nhăn mi lại, nhìn Phác Thái Anh: "Mới vừa rồi ngươi đang tắm?".
Phác Thái Anh nghe ra hàm ý khác của Lạp Lệ Sa, lắc lắc đầu nói: "Hẳn là không. Ta cách một cái bình phong". Nói xong, chỉ tấm bình phong đằng kia.
Lạp Lệ Sa nhìn bình phong màu trắng liếc mắt một cái, thần sắc trên mặt vẫn chưa dịu đi.
Phác Thái Anh lấy quần áo mặc xong, sau đó hướng Lạp Lệ Sa khẽ cười.
"Người đã đi rồi, không cần nghĩ nhiều. Phong Nhiễm cũng qua gọi ngươi dùng bữa?". Dừng một chút, "Cùng nhau đi".
Hai người sóng vai đi xuống lầu.
Lạp Lệ Sa dứt bỏ nghi ngờ trong đầu, tùy ý mở miệng hỏi: "Nghe nói Lâm Thạch Thành vô cùng phồn hoa, Thái Anh có tới lần nào chưa?".
Phác Thái Anh gật đầu: "Đã tới hai lần".
"Có vui không?".
Phác Thái Anh suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Lâm Thạch Thành rất phồn hoa, nhưng cũng là nơi nhiều xa cách. Thương nhân xa lạ đến làm ăn rất nhiều, bởi vậy cũng không vui gì".
"Vậy, lần trước là Thái Anh cùng Nguyễn Quân Viêm đến đây sao?". Giọng Lạp Lệ Sa thản nhiên, nghe không ra cảm xúc.
"Hai năm trước cùng hắn tới một lần, gần đây...... cũng đã tới một lần". Giọng Phác Thái Anh thấp đi, hình như có chút nhớ về chuyện cũ.
"Thì ra là như vậy". Lạp Lệ Sa trả lời, lại nói: "Ngươi nghĩ người của phủ Nguyễn Gia đối đãi ngươi cũng không tệ chứ".
Phác Thái Anh giương mắt nhìn Lạp Lệ Sa, mới quay sang nói: "Đúng, nghĩa phụ đối xử với ta vô cùng tốt, giống như nữ nhi ruột thịt của hắn".
"Lúc còn nhỏ Thái Anh đã thông minh như vậy, nghĩ đến ai cũng thích thôi". Lời nói Lạp Lệ Sa mang ý cười, "Nhưng mà do Nguyễn gia không có phúc. Đường đường là công tử của phủ Nguyễn gia lại bị trúng độc trong ngày đại hôn, cũng thú vị thật".
Ánh mắt Phác Thái Anh hơi đông cứng, không nhắc lại nữa.
"Thái Anh biết là ai đã hạ thủ?". Lạp Lệ Sa mỉm cười tiếp tục nói.
Phác Thái Anh nhẹ nhàng nhắm mắt, khi mở ra, ánh mắt đã trong suốt như nước: "Ta cũng chỉ là nữ tử bình thường, làm sao biết được?".
"Có thể hạ độc công tử Nguyễn gia, chỉ người thân cận mới có khả năng. Đáng tiếc đến nay không tìm thấy hung thủ, dường như đã sớm bỏ cuộc, có lẽ đụng phải kiêng kị. Ngay cả ta cũng có thể nghĩ ra, Thái Anh sao lại không hiểu?". Lạp Lệ Sa tiếp tục hỏi.
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa, thần sắc lạnh lùng: "Chuyện này, có quan hệ gì đến ta?".
Khi nói chuyện, hai người đã đến lầu hai, một tên tiểu nhị tới chào đón, cười hỏi: "Đây là Lạp cô nương cùng với Phác cô nương?".
Hai người gật đầu.
"Nhị cô nương đã chờ lâu, mời hai vị đi bên này".
Tiểu nhị nói xong, liền đem Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh dẫn tới một gian phòng ngoài kia.
"Nhị cô nương đang ở bên trong, mời hai vị vào". Tiểu nhị cúi đầu xoay người, liền thối lui sang một bên.
Lạp Lệ Sa dùng tay đẩy cửa.
Cửa vừa mở ra, một chén trà liền thẳng tắp bay đến trước mặt Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa nhanh nhẹn, tay lôi kéo, kéo Phác Thái Anh về phía mình, đồng thời nhìn về phía cạnh cửa.
Chén trà "Phanh –" ném đến trên cửa, phát ra tiếng vỡ tan thanh thúy.
Tiểu nhị ngoài cửa nghe vậy giật mình, tiến đến nhìn Phong Nhiễm nói: "Nhị cô nương, có chuyện gì?".
"Không có việc gì, ngươi lui ra!". Sắc mặt Phong Nhiễm có chút khó coi, hướng tiểu nhị nói.
Tiểu nhị thoáng nhìn qua, không dám trêu chọc, ngoan ngoãn đóng cửa lại, thối lui ra ngoài cửa.
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, trong mắt lóe ra lạnh lùng, nhìn phía Phong Nhiễm cùng A Nô trước mặt.
"Các ngươi làm gì? Muốn nháo phòng ở? Hay là giết người?".
Phong Nhiễm cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn A Nô liếc mắt, nàng cũng biết hành vi của mình vừa rồi có không thỏa đáng, nói: "Mới vừa rồi xin lỗi, Phác cô nương".
Phác Thái Anh rời khỏi từ trong ngực Lạp Lệ Sa, lắc lắc đầu: "Không sao".
Lạp Lệ Sa lắc ống tay áo, cười lạnh một tiếng: "Ta đến ăn cơm, không phải đến xem các ngươi đánh nhau". Dừng một chút, lại liếc liếc mắt nhìn A Nô, không thèm nói tiếp.
A Nô thấy sắc mặt chủ nhân trầm xuống, biết được mình đã chọc giận Lạp Lệ Sa, ho nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế.
"A Nô sẽ không nói lời nào, A Nô ăn cơm".
Lạp Lệ Sa thế này mới tiến lên, ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.
A Nô thân thủ, gắp một miếng thịt nướng, một đôi chiếc đũa khác lại đồng thời chạm vào trên miếng thịt kia.
A Nô giương mắt, nhìn Phong Nhiễm đối diện cũng ngẩng đầu nhìn lại đây.
Lửa giận chợt lóe rồi biến mất.
Hai người tự nhiên cũng không nguyện buông tay, trừng mắt đối phương.
A Nô bỗng nhiên buông tay, sau đó một chiếc đũa trong tay Phong Nhiễm đâm xuống, xuyên qua miếng thịt.
Tất nhiên Phong Nhiễm không cam lòng yếu thế, nhất một chiếc đũa đâm trên miếng thịt nướng, làm cho chiếc đũa A Nô rơi vào khoảng không.
Trong mắt A Nô hiện ra chút tranh đấu, một chiếc đũa cũng đâm vào miếng thịt nướng.
Thịt nướng đáng thương rốt cuộc không chịu nổi, tách thành hai khối.
Hai người bây giờ mới tự 'hừ' một tiếng gắp một khối đưa vào trong miệng, đồng thời không quên dùng sức liếc mắt đối phương.
Phác Thái Anh giương mắt nhìn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lạp Lệ Sa làm như không nhìn thấy, chỉ tập trung ăn cơm. Phong Nhiễm gọi thức ăn rất phong phú, đừng nói bốn cô nương, cả tám người nam tử khỏe mạnh ăn cũng dư.
"Chủ nhân. A Nô nghe nói Lâm Thạch Thành này buổi tối khá náo nhiệt, đợi lát nữa chúng ta cơm nước xong ra ngoài đi dạo nha? A Nô chưa tới đây bao giờ". A Nô cắn chiếc đũa nhìn Lạp Lệ Sa nói.
Lạp Lệ Sa cũng không ngẩng đầu, ừ một tiếng, chính là đồng ý .
Trên mặt A Nô nhất thời cười như nở hoa.
"Sắp đến Trung thu, những thương nhân xa quê cũng đều trở về, nói vậy trên đường hẳn là có rất nhiều trò chơi thú vị". Phong Nhiễm một bên hướng Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh nói: "Nếu hai vị thích, đi dạo vài vòng đi, coi như là Phong Thu sơn trang ta tận tình chiêu đãi. Ngày mai thức dậy trễ một chút cũng không sao, lộ trình cách Phong Thu sơn trang bất quá chỉ hai canh giờ nữa thôi".
Lời nói ra, tất nhiên là bỏ qua A Nô.
Lạp Lệ Sa gật đầu, xem như đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top