Chương 33 - Tình cảm như sương mù (Ba)
Sau hai ngày nghỉ ngơi ở Vinh Tuyết Cung, đoàn người bắt đầu lên đường.
Mà lúc này, thời gian cho đến hôn sự ở Phong Thu sơn trang chỉ còn lại chín ngày.
Từ Vinh Tuyết Cung đến Phong Thu sơn trang, lộ trình tương đối xa, cưỡi ngựa chạy nhanh cũng phải sáu bảy ngày mới tới. Bởi vậy bốn người trừ bỏ ăn cơm dừng chân, trên đường cũng không ngừng lại.
Qua bốn ngày, đoàn người đã đến trấn Lâm Thạch, một trấn phụ cận vùng ngoại thành, chỉ cần đi qua trấn Lâm Thạch thì có thể đến Phong Thu sơn trang.
Phong Nhiễm đột nhiên 'Hu' một tiếng, ghì cương ngựa lại. Nàng nhìn sắc trời, nhìn Lạp Lệ Sa bên cạnh nói: "Nhìn sắc trời hôm nay xem ra có mưa. Ngoại ô trấn Lâm Thạch không có khách điếm, chúng ta tìm một chỗ trú mưa trước đã".
Lạp Lệ Sa gật đầu, ngầm đồng ý đề nghị của Phong Nhiễm.
"Ta biết phía trước cách đó không xa có một miếu thờ bỏ hoang, mặc dù đơn sơ chút, nhưng cũng có thể che mưa gió". Phong Nhiễm chỉ đường phía trước, sau đó dẫn đầu rẽ trái đi vào một con đường nhỏ.
"Hừ, chạy nhanh như vậy, ngã xuống cho biết mặt". A Nô nhìn thân ảnh phía trước, cảm thấy tay chân như sắp nhũn ra. Đã đi liên tục nhiều ngày, làm nàng sắp không chịu nỗi. Không tìm được quán trọ làm A Nô nhất thời có chút thích ứng không kịp. Huống chi đoạn đường ngoại ô này cũng không bằng phẳng, xốc nảy liên tục, A Nô chỉ cảm thấy mông như muốn vỡ ra, vô cùng khó chịu.
Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh rất nhanh đã đuổi kịp Phong Nhiễm, A Nô thấy thế, có chút lo lắng, vội vàng kẹp vào bụng ngựa, đồng thời lớn tiếng nói: "Từ từ chờ ta". Nói xong lập tức chạy nhanh về phía trước.
Phong Nhiễm vừa nói xong không bao lâu thì sắc trời bỗng nhiên liền sụp xuống. Bốn người còn chưa kịp tới chỗ trú mưa thì mưa đã bắt đầu rơi xuống, rào rào liên tục, rất nhanh đã thấm ướt y phục cả bốn người.
"Còn chưa tới sao? Ướt hết rồi!". A Nô vô cùng bất mãn nhìn Phong Nhiễm kêu lên. Vừa mở miệng, mưa rơi ngược gió liền vọt vào miệng, bị nàng phun ra phì phèo.
"Sắp đến rồi!". Phong Nhiễm lo lắng hai người còn lại, nàng vội trả lời, vung cương ngựa, chạy đi với tốc độ nhanh hơn.
Mưa ngày càng to, bụi mưa nặng nề rơi xuống đỉnh đầu, bên tai truyền đến tiếng sấm rền vang động. Vó ngựa rơi trên mặt đất, chung quanh văng đầy bọt nước. Ngay cả A Nô cũng bỏ oán giận qua một bên, một đường phi nhanh về phía trước, thỉnh thoảng vươn tay lau đi nước mưa trên lông mi, để tránh tầm mắt bị cản trở, cùng tránh bị lạc mất mấy người kia.
May mà sau một lúc lâu, một tòa miếu thờ xuất hiện trước mặt bốn người, im lặng đứng dưới màn mưa.
Phong Nhiễm dẫn đầu ghì cương nhảy xuống ngựa, chạy vào mái hiên sau đó nhìn mấy người vừa xuống ngựa nói: "Chính là chỗ này. Ngôi miếu thờ này mặc dù bỏ hoang nhiều năm, nhưng thường xuyên có tin phật tử đến quyên góp sửa chữa, cũng không đến nỗi quá mức rách nát. Mọi người nhanh vào trú mưa đi, đợi hết mưa rồi mới quyết định tiếp".
Nói xong, Phong Nhiễm liền đi vào trong. Nàng nhớ rõ trong miếu thường xuyên có dân du cư chất sẵn củi dùng để nhóm lửa, cho nên bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Lạp Lệ Sa đi theo vào bên trong miếu, giương mắt nhìn bức tượng Phật có chút vấy bẩn bởi tro bụi, nhưng cũng coi như một bức tượng hoàn hảo. Bức tượng Phật ngồi ngay ngắn, hai mắt buông xuống, cầm trong tay định ấn, hai tay giao nhau, ngón trỏ tương khấu, vẻ mặt từ bi vô cùng trang nghiêm.
"Đây là Phật Bì Lô Xá, chính là pháp thân của Phật Thích Ca Mâu Ni, thuộc về Phật giáo Mật Tông". Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phác Thái Anh truyền đến từ phía sau.
"Thì ra là Tỳ Lô Xá Na Phật......". Tầm mắt Lạp Lệ Sa vẫn nhìn về phía tượng Phật như trước, thì thào lặp lại.
"Hoa Nghiêm Kinh Thám huyền ký có viết: 'Lô Xá kia giả, cổ lai dịch hoặc vân tam nghiệp mãn, hoặc vân tịnh mãn, hoặc vân nghiễm bác nghiêm tịnh. Lô Xá kia giả, thử phiên danh quang minh chiếu. Bì giả, thử vân biến. Thị vị quang minh biến chiếu dã.' Mật Tông Tỳ Lô chứa đựng lý trí Phật giáo như một pháp thân Phật, bởi vì Mật Tông luôn sùng bái tôn chủ". Dừng một chút, trong giọng nói Phác Thái Anh có một tia thở dài, "Chưa từng nghĩ sẽ có ngày Như Lai lại thê lương như vậy".
*Hoa Nghiêm Kinh Thám huyền ký là tác phẩm lớn nhất trong sự nghiệp hoằng hóa của Đại sư Pháp Tạng (643-712). Nội dung rất rất nhiều...
"Cầu phật không bằng cầu mình. Cái gọi là quang minh chiếu rọi kia, làm sao biết có bao nhiêu lần soi sáng thật sự?". Đối với những điều vừa nghe Lạp Lệ Sa có vẻ lơ đễnh, sau đó quay lại nhìn Phác Thái Anh nói.
Phác Thái Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Trong lòng có tin tưởng, thì cũng không phải chuyện không may mắn".
"Thái Anh tin không?".
Phác Thái Anh dừng một chút, sau đó lắc lắc đầu.
"Xem ra chúng ta đều làm người kém may mắn". Vẻ mặt Lạp Lệ Sa mang theo ý cười không chấp nhất, lắc lắc đầu, chậm rãi cởi ra áo choàng, sau đó liền ngồi xuống đệm.
Khi hai người nói chuyện, Phong Nhiễm đã đi gom được một bó củi lớn lại đây, hướng mấy người nói: "Thật may người lúc trước vẫn chưa dùng hết củi, thuận lợi cho việc hong khô quần áo và sưởi ấm".
Nói xong, Phong Nhiễm đã đem củi chất ngay ngắn, bắt đầu lấy mòi nhóm lửa trong lòng ra.
Mặc dù Phong Nhiễm không thường bôn ba, nhưng những việc bên ngoài này cũng coi như thuần thục, củi lửa rất nhanh liền được đốt lên. Phong Nhiễm thoải mái vỗ vỗ bụi đất trên tay, cũng bắt đầu cởi quần áo ngoài bị ướt ra hong khô.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đang ngồi bên cạnh, chỉ chỉ nàng một thân y phục ẩm ướt, nói: "Cởi ra đi".
Phác Thái Anh nghe vậy ngẩn ra, trầm mặc sau một lúc lâu, lắc lắc đầu nói: "Không cần".
"Như vậy sao được, Phác cô nương, ngươi sẽ sinh bệnh!". A Nô đặt đồ đạc xuống mặt đất, sau đó đem quần áo ướt sũng của mình cởi ra treo lên bên cạnh. Khi nghe thấy Phác Thái Anh nói, liền quay đầu nghiêm mặt cảm thán: "Tuy rằng chủ nhân là đại phu, nhưng chắc chắn chủ nhân sẽ không để ý chuyện cảm lạnh giống như bệnh của mấy tiểu hài tử đâu".
Phác Thái Anh cười ấm áp: "Không sao. Các ngươi hong khô trước đi".
Phong Nhiễm cảm thấy kỳ lạ nhìn Phác Thái Anh liếc mắt một cái, nghĩ chắc là nàng ngượng ngùng, nhịn không được nói: "Mọi người đều là nữ tử. Huống chi người trong giang hồ, không cần giữ lễ tiết như vậy. Nếu vì thế mà Phác cô nương nhiễm phong hàn, sợ là không đáng".
Phác Thái Anh đang định nói chuyện, Lạp Lệ Sa đột nhiên mở miệng đánh gãy nàng.
"Ngươi bị thương?".
Thanh âm bị đè thấp vang lên, mang theo một tia không hờn giận.
Thần sắc Phác Thái Anh vừa động, nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
"Trên người ngươi có mùi máu tươi". Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, thản nhiên nói: "Vì sao không nói?".
"Chỉ là thương nhẹ thôi". Phác Thái Anh thấy không thể giấu, khẽ thở dài một cái, bắt đầu bỏ đi quần áo ướt đẫm.
Y phục màu trắng bị ướt sũng, áo lót dính sát vào trong da thịt, làm nổi bật vóc dáng vòng một. Mà phía bên hông y phục, đã có một vết rách dài, một chút màu đỏ tươi bị mưa làm thấm ra.
"Này, Phác cô nương, ngươi bị thương khi nào?". A Nô nhìn thấy miệng vết thương, nghi ngờ nói.
"Mới vừa rồi khi đi xuyên qua rừng cây, không cẩn thận bị quẹt trúng, do chạy nhanh quá nên cũng không để ý là cái gì". Phác Thái Anh mở miệng giải thích.
A Nô cảm thấy tò mò, thân thủ liền muốn đi kiểm tra, một bàn tay lại đột nhiên ngừng trên tay phải A Nô.
A Nô quay đầu nghi ngờ nhìn về phía chủ nhân đang bắt lấy tay mình: "Sao vậy, chủ nhân?".
"Ngồi xuống!". Lạp Lệ Sa nhìn A Nô liếc mắt một cái, thản nhiên nói.
A Nô khó hiểu nhìn Lạp Lệ Sa, lại nhìn về phía Phác Thái Anh, đầu đầy mờ mịt ngồi trở lại vị trí cũ.
Trong lúc nhất thời, miếu yên tĩnh chỉ nghe tiếng củi lửa cháy 'tách tách'.
A Nô có chút nhàm chán chơi với đống củi lửa, dư quang trong mắt liếc về phía Lạp Lệ Sa không biết vì sao thần sắc có chút nặng nề, không dám trêu chọc, liền đem những lời muốn nói nuốt lại vào yết hầu. Đến khi có chút khó chịu hết sức, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
Mấy người còn lại tất nhiên cũng nghe thấy, cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Dường như là cùng một lúc, cửa miếu bị "Phanh –" một tiếng, mở toang ra, một bóng người té ngã vào trong miếu thờ, trên mặt đất vấy lên một vết máu, sau đó liền ngã xuống.
Cùng lúc đó vang lên, còn có tiếng thét chói tai của A Nô thét.
"A –".
A Nô trơ mắt nhìn quần áo màu hồng của mình được treo lên cẩn thận bây giờ lại thản nhiên bay xuống, vừa lúc tên nam tử kia cả người toàn là máu thấy không rõ bộ mặt lên tiếng kêu không thể nhẫn nại: "Có chuyện gì vậy?".
Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa đã nhảy vào bốn nam hai nữ.
A Nô nâng tay che kín ngực mình, cảm thấy tức giận của bản thân lại tăng thêm một cấp bậc, chỉ về phía bốn đại nam nhân cả người ướt sũng nước mưa nói: "Tại sao các ngươi lại vô lễ mà tự tiện xông tới như vậy! Không thấy chúng ta không có mặc quần áo sao?".
Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh nghe vậy, nhất thời trầm mặc, cũng không nguyện mở miệng nói chuyện.
Chỉ có Phong Nhiễm, không thể nào nhịn được nữa, xì một tiếng khinh miệt, cả giận nói: "Ai không có mặc quần áo! Ngươi nói chuyện gì lạ vậy?".
A Nô thấy bản thân nói sai, lại không muốn yếu thế trước mặt Phong Nhiễm, trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, ngụy biện: "A Nô cảm thấy thật nhục nhã, bà lão như ngươi làm sao biết được".
Phong Nhiễm liền cảm thấy huyệt thái dương của mình nổi đầy gân xanh.
Không để Phong Nhiễm tiếp tục cùng A Nô khắc khẩu, một thanh âm tang thương vang lên, phẫn nộ không thua gì A Nô bị bẩn quần áo cũng như bị thấy thân thể đang mặc áo lót.
"Dĩ nhiên là các ngươi!".
A Nô nghe vậy, tầm mắt rời khỏi người Phong Nhiễm, kinh ngạc nhìn lão nhân mặt đầy râu ria trước mắt, cố gắng nhớ lại, phát hiện không có ấn tượng gì, liền mang theo nghi vấn nhìn về phía Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cùng mang theo ánh mắt khó hiểu.
A Nô đành phải đem hi vọng cuối cùng đặt trên người Phác Thái Anh. Khi nhìn thấy trên mặt Phác Thái Anh hiển nhiên có chút biểu cảm xúc động, vội vàng thấp giọng hỏi: "Phác cô nương, bọn họ là ai vậy? Vì sao lão nhân kia lại dùng ánh mắt hận thù như ai đào mồ cuốc mã tổ tiên hắn mà trừng chúng ta vậy?".
Nhưng mà giọng nói kia nhỏ cũng không nhỏ, vẫn bị sáu người trước mặt nghe rõ ràng.
"Kim trưởng lão, ngươi biết bọn họ?". Một nam tử trung niên đứng trước mặt bọn họ nghe được Kim trưởng lão nói, liền lên tiếng hỏi.
Những người này, đúng thật là người của Thuật Môn.
"Là bọn họ, ngày ấy dụng độc châm giết Tập nhi! Còn giết mười đệ tử của Thuật Môn!". Kim trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.
"Này, Thuật Môn, tại sao nghe có chút quen tai?". A Nô lại quét mắt một lần sáu người, lẩm bẩm nói.
Đáy lòng Phác Thái Anh thở dài, nhắc nhở lại: "Là Thuật Môn chúng ta gặp được trên đường khi được Bách Hiểu Lâu mời về, lúc ấy các ngươi ngồi trong kiệu dụng độc châm giết những người đó".
"Vâng, thì ra là bọn họ!". Cuối cùng A Nô giật mình, sau đó nhìn nam tử bên cạnh bàn thờ, thần sắc cực kỳ kinh ngạc, "Không khéo như vậy chứ, lại đuổi giết phản đồ?".
Lời của A Nô chưa dứt, mọi người của Thuật Môn đối diện hiển nhiên biết được những người đắc tội trong miệng Kim trưởng lão là ai, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn về phía bốn người.
"Khoan đã, A Nô còn một vấn đề". A Nô vội vàng nói: "Khi đó chúng ta cũng không xuống xe ngựa, tại sao các ngươi biết chúng ta?".
"Giọng của ngươi, hóa thành tro ta cũng nhận ra!". Kim trưởng lão rất nhanh cầm kiếm trong tay, oán hận nói.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, thản nhiên liếc liếc A Nô.
"Ngươi nói nhiều quá".
A Nô cũng có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười cười.
"Nếu không phải do Bách Hiểu Lâu nói gì đó làm Môn chủ chúng ta không cho truy cứu thì ta đã sớm tìm các ngươi báo thù! Hôm nay có thể gặp lại, thật sự là hả lòng hả dạ mà, nếu ta không giết các ngươi, thì không thể an ủi vong linh của các đệ tử trên trời!".
Nói xong, Kim trưởng lão liền rút kiếm ra, hướng A Nô tấn công.
Mấy người còn lại cũng nổi giận đùng đùng, cùng bắt đầu xông lên chém giết!
---
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi lần viết đến đoạn của A Nô đều cảm thấy rất vui vẻ, sau đó khi đụng phải Kim trưởng lão thì cảm giác vui vẻ liền tụt xuống vài lần, ha ha ~~~.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top