Chương 28 - Một đường sinh tử (Ba)
"Cung chủ, Quỷ Phán bái kiến". Quỷ Phán xoay người ôm quyền, cúi đầu hướng về phía vị trí Trí Tú đang ngồi, nói: "Không biết cung chủ triệu kiến thuộc hạ có chuyện gì?".
Trí Tú nâng tay phất phất, ý bảo miễn lễ, mở miệng nói: "Thương thế ngươi thế nào rồi?".
"Bẩm cung chủ, đã không còn nguy hiểm". Quỷ Phán cung kính nói.
"Tốt". Trí Tú gật đầu, "Độc trên người ngươi mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều, chuyện của Hồng Diệp tạm thời cứ để đó, không vội".
Quỷ Phán cúi đầu, trên mặt có chút thả lỏng: "Vâng, cung chủ".
Dù sao cũng tỷ muội cùng lớn lên với cung chủ, hơn mười năm sớm chiều ở chung, cảm tình có chút sâu đậm. Nếu không cần thiết, Quỷ Phán cũng không nguyện nghỉ ngơi. Nhưng mà bản thân là Quỷ Phán sứ giả, những trách phạt và áy náy chỉ có thể tự bản thân gánh vác. Từ nhỏ nàng đã được cung chủ chỉ dạy, không thể để chuyện tư tình làm ảnh hưởng đến toàn cục, một khi đề cập đến trách phạt, gương mặt phải lạnh lùng tàn nhẫn. Như vậy thì Vinh Tuyết Cung rộng lớn mới có thể công tư phân minh mà tiếp tục duy trỳ. Nếu là những chuyện khác, Quỷ Phán cũng không chấp nhận vì bản thân mình mà liên lụy đến tiến độ, nhưng mà đối với quyết định lùi lại việc truy sát Hồng Diệp sứ giả, trong tâm lý của Quỷ Phán vẫn hy vọng có thể có nhiều thời gian cho Hồng Diệp.
Trí Tú phất phất tay, để Quỷ Phán lui qua một bên, ngồi yên một lát, giống như nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn về phía Lạc Khuê, mở miệng hỏi nói: "Như thế nào?".
Lạc Khuê tiến lên từng bước, đi đến trước mặt Trí Tú, cúi đầu nói: "Hồi bẩm cung chủ, đã qua năm ngày. Hai ngày nay Tranh Vanh Ảo Cảnh rất yên lặng, không có chút động tĩnh nào".
"Như thế sao......". Trí Tú gật đầu, "Lạc Khuê, ngươi thấy thế nào?".
Lạc Khuê suy nghĩ, sau đó mới nói: "Buổi tối hai ngày trước trong Tranh Vanh Ảo Cảnh có động tĩnh, giống như có người từ trong ảo cảnh thoát ra. Tuy rằng thời gian rất ngắn...... Nhưng hẳn là không sai. Chính là không biết vì sao không có người đi ra".
"Hai ngày trước?". Thính Phong đứng một bên nghe thấy liền nhíu nhíu mày, "Tình huống có người thoát khỏi Tranh Vanh Ảo Cảnh sau ba ngày chưa từng có, tại sao......".
"Nếu bản cung đoán không sai, chắc là Phác Thái Anh rồi". Thanh âm Trí Tú trầm tĩnh chậm rãi vang lên, "Quả là kì nữ không sai chút nào".
"Người tỉnh lại từ trong Tranh Vanh Ảo Cảnh, mặc dù trong thời gian ngắn sẽ không rơi vào ảo cảnh lần nữa nhưng mà ở bên trong lâu thì tinh thần cũng sẽ cực kỳ mệt mỏi. Thuộc hạ không rõ, nếu tỉnh lại, vì sao không chịu đi ra? Không lẽ là......". Nói đến đây, Lạc Khuê giống như nghĩ tới điều gì, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn phía Trí Tú.
"Lạc Khuê nghĩ, hoàn toàn giống như bản cung suy nghĩ". Trí Tú nâng cằm, khẳng định lại ý nghĩ của Lạc Khuê.
"Chuyện này cũng......". Lạc Khuê mặt nhăn mày nhíu, có chút không thể tin được, "Không phải trên giang hồ từng đồn đãi, Quỷ Y nhúng tay phá hủy hôn sự của Phác Thái Anh cùng Nguyễn Quân Viêm sao? Còn giết nhiều đệ tử tinh anh của phủ Nguyễn Gia, Phác Thái Anh theo lý không phải nên hận nàng sao, vì sao lại...... giúp nàng?".
Trí Tú lắc lắc đầu: "Trên người Phác Thái Anh cũng không có hận ý. Chính xác hơn mà nói là......". Trí Tú dừng một chút, ánh mắt có chút thâm thúy, "Người có thể trong Tranh Vanh Ảo Cảnh ba ngày mà vẫn thoát ra được, trong lòng tất nhiên sẽ không có hận ý. Yêu hận sân si, những loại cảm xúc này sẽ bị ảo cảnh vây lấy, nếu thật sự có hận thù, thì làm sao tỉnh lại nhanh như vậy? Huống chi...... Mười hai năm trước, Phác Thái Anh cũng không lợi dụng thiên phú có một không hai của mình mà luyện võ báo thù, nay việc này, so với thù giết cha không đội trời chung thì có tính là gì ".
"Thì ra là thế". Lạc Khuê có chút đăm chiêu cúi đầu lẩm bẩm nói.
Trí Tú dường như nghĩ tới điều gì, thản nhiên mở miệng, có vẻ như lầm bầm lầu bầu: "Nhưng mà...... yêu hận sân si, nếu như không có hận sân si, như vậy sẽ không có ràng buộc. Là một nữ tử tâm tính lạnh lùng, sợ là ngay cả yêu cũng không có, càng không giống như những lời giang hồ đồn đại".
"A? Không biết vì sao khi nghe cung chủ nói vậy, ta càng cảm thấy Phác Thái Anh kia không giống như một người bình thường a, vô dục vô cầu, chẳng khác nào người xuất gia......". Thính Phong đứng một bên than thở nói.
"Hồ ngôn loạn ngữ cái gì đó". Lạc Khuê bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thính Phong, cười khổ.
"Bản cung cảm thấy, những lời Thính Phong nói thật thần kỳ". Trong mắt Trí Tú mang ý cười nhìn về phía hai người, mở miệng nói: "Thượng thiện nhược thủy, thương hại chúng sinh vạn vật. Người là như thế, Phác Thái Anh ân oán bất kể, ra tay giúp đỡ Quỷ Y, ý nghĩa chính là như vậy".
*Thượng thiện nhược thủy: Ví những người lương thiện tốt bụng giống như nước.
Đang nói đến đó, hai người hầu bỗng nhiên từ ngoài cửa bước nhanh vào trong, sau đó quỳ một gối trên mặt đất, cúi đầu nói: "Bẩm cung chủ, nhị tiểu thư Phong Nhiễm của Phong Thu sơn trang cùng một cô nương nữa cầu kiến".
"Phong Thu sơn trang?". Trí Tú trầm ngâm nói.
"Nhị tiểu thư của Phong gia đến Vinh Tuyết Cung của chúng ta làm gì?". Thính Phong ở một bên mở miệng, nghi ngờ hỏi.
"Chắc là vì Quỷ Y mà đến đi". Trí Tú chuyển hướng, thản nhiên phân phó: "Lạc Khuê, Thính Phong, hai ngươi đi ra ngoài đem người dẫn vào đây đi, đừng để người ta nói Vinh Tuyết Cung chúng ta không biết hành xử".
"Vâng! Cung chủ!". Lạc Khuê, Thính Phong đồng thời ôm quyền nói.
"Ngươi đi theo ta làm gì!". Phong Nhiễm không kiên nhẫn quay đầu nhìn A Nô nói.
"Ngươi thật biết tự mình đa tình nha, đường đến Vinh Tuyết Cung chỉ có một ngã này thôi, ai đi cũng là theo ngươi hay sao? Nói mà không sợ người ta chê cười hả". A Nô không cam lòng yếu thế đáp lại, nghỉ một chút, lại bổ sung nói tiếp: "Huống chi A Nô đến tìm chủ nhân, là chuyện bình thường thôi, Phong Thu sơn trang của ngươi mới là danh bất chính ngôn không thuận đó!".
"Ngươi mới là danh bất chính ngôn không thuận! Ta chưa bao giờ gặp nữ nhân nào chán ghét như ngươi!". Phong Nhiễm cảm giác gân xanh trên mặt sắp nổi lên.
"Nói ngươi danh bất chính ngôn không thuận còn không phục, thì ra là bởi vì không có học thức, A Nô lười cùng ngươi so đo". Đầu A Nô uốn éo, hừ một tiếng.
"Ngươi đừng quá đáng!". Phong Nhiễm chưa từng tức giận như vậy, một đường đi tới, giận dữ như sắp bùng nổ, càng nhìn nữ nhân này càng chán ghét, thấy vậy nàng giơ kiếm trong tay lên.
"Đánh nhau mãi ngươi không chán A Nô cũng chán mà! Người có tuổi rồi mà đã xúc động như vậy, ngươi còn sợ thời gian chậm trễ chưa đủ hay sao! Nếu không bởi vì ngươi, thì A Nô đã đến Vinh Tuyết Cung rồi". A Nô khinh thường nói.
"Ngươi mới là người có tuổi!". Phong Nhiễm nghe nói như thế, ánh mắt đỏ lên, hận không thể một cước đem nữ nhân này đá xuống sườn núi cho rồi.
"Ngươi chừng hơn hai mươi rồi, còn không phải có tuổi sao?".
"Ngươi mới hơn hai mươi đó! Ngươi...... ngươi muốn chết phải không!".
Nói xong, Phong Nhiễm rốt cuộc không chịu nổi, giống như đánh nhau trên đường, giận dữ tay rút kiếm ra.
"Này này, tại sao vừa mới tới, liền làm loạn lên vậy. Hai vị cô nương này, nếu muốn đánh nhau, thì mời đi khỏi đây, không cần đến Vinh Tuyết Cung mà ầm ĩ". Thính Phong vừa ra tới liền nghe được tiếng khắc khẩu bên tai, cảm thấy thật thú vị, vốn còn muốn nghe tiếp. Nhưng khi thấy một trong hai nữ tử kia gương mặt đỏ bừng vì tức giận, còn chuẩn bị rút kiếm ra, thì nàng liền vội vàng mở miệng nói.
Lạc Khuê nghe Thính Phong nói, cũng tiếp lời: "Bọn ta là Lạc Khuê sứ giả cùng Thính Phong sứ giả của Vinh Tuyết Cung, không biết hai vị cô nương tới đây có chuyện gì?".
Lúc này Phong Nhiễm mới nhớ tới lý do mình đến Vinh Tuyết Cung, thật sự là làm hỏng mặt mũi Phong Thu sơn trang mà. Nàng miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, hướng hai người ôm quyền nói: "Phong Nhiễm của Phong Thu sơn trang, đến tìm Quỷ Y Lạp Lệ Sa có việc thương lượng".
Đang nói thì cùng lúc đó có một thanh âm khác chen ngang giọng Phong Nhiễm, thẳng tắp lao tới: "Không phải hai người các ngươi là hai kẻ xông vào Bách Hiểu Lâu sao? Biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là A Nô tới tìm chủ nhân của ta rồi".
Phong Nhiễm nhịn không được hướng A Nô trừng mắt.
Lạc Khuê thấy tình thế không hay, ho nhẹ một tiếng, hướng con đường bên trái nói: "Mời hai vị cô nương tiến cung trước, cung chủ chờ bên trong đã lâu".
"Cái gì? Lạp Lệ Sa hiện tại đang trong Tranh Vanh Ảo Cảnh?". Phong Nhiễm nghe Trí Tú nói, gương mặt liền cả kinh biến sắc.
"Ngươi nói cái gì? Chủ nhân nhà ta đang ở Tranh Vanh Ảo Cảnh còn chưa đi ra!". A Nô từ vị trí đứng lên, hét lớn nói. Dừng một chút, thanh âm đột nhiên nhỏ lại, sau đó ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Tranh Vanh Ảo Cảnh chơi như thế nào?".
Thính Phong đứng một bên xì một tiếng, nhịn không được bật cười, giải thích nói: "A Nô cô nương, Tranh Vanh Ảo Cảnh, là một loại ảo cảnh, lấy yêu hận sân si mà trải nghiệm, lấy tám điều khổ của con người mà thử thách, do đó là nơi tu luyện lòng người, tiêu trừ nghiệp chướng".
A Nô cái hiểu cái không gật đầu.
Phong Nhiễm từ lúc nghe được nửa câu sau của A Nô thì liền thấy trước mắt một mảnh tối đen, đáy lòng có lửa không ngừng toát ra, khi Thính Phong vừa dứt lời, liều mạng áp chế tức giận hướng A Nô thấp giọng nói: "Ngươi có biết mới vừa rồi ngươi rống cái gì không!".
"Nghe tên cũng rất nguy hiểm a, A Nô lo lắng cho chủ nhân làm sao ngươi hiểu được". A Nô tức giận nói, ngẩng đầu nhìn về phía Trí Tú, sắc mặt trầm trọng, "Vậy, các ngươi rốt cuộc đem chủ nhân ta làm gì rồi!".
Trí Tú nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhìn phía A Nô, lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nữa sẽ có kết quả, các ngươi cứ ở Vinh Tuyết Cung chờ tin tức đi. Cho dù có hỏi bản cung thì bản cung cũng không biết Tranh Vanh Ảo Cảnh đã xảy ra chuyện gì đâu".
"Đã mấy ngày?". Phong Nhiễm cau mày hỏi.
"Năm ngày. Nói cách khác...... các ngươi đợi hai ngày nữa là có thể gặp người". Trí Tú gằn từng tiếng chậm rãi nói.
Tranh Vanh Ảo Cảnh.
Phác Thái Anh cũng không biết trải qua bao lâu, thời gian ở bên trong không chút dấu hiệu thay đổi. Bởi vì niệm tâm chú, cho nên đầu lưỡi càng khô, tinh thần cũng càng ngày càng héo mòn. Nàng biết được đây đều là do Tranh Vanh Ảo Cảnh mà ra, chỉ có thể cau mày cố gắng chống đỡ, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Lạp Lệ Sa một chút, quan sát tình huống thế nào.
Trước đó, Lạp Lệ Sa từng đột nhiên hô một tiếng tỷ tỷ, sau đó ói ra máu, nhiễm đỏ vạt áo màu trắng. Mặc dù Phác Thái Anh không biết Lạp Lệ Sa trải qua chuyện gì trong Tranh Vanh Ảo Cảnh, nhưng cũng mơ hồ biết được là thời gian đó cực kỳ thống khổ. Gương mặt kia từ từ nhắm chặt hai mắt, thần sắc cũng thường xuyên hiện lên hận ý, phẫn nộ, bi thương, đau đớn cùng với nhẫn nại, có khi ngay cả Phác Thái Anh nhìn đều có chút không khỏi kinh hãi, không rõ vì sao người này lại chịu đựng nhiều nỗi nhớ lắng đọng dưới đáy lòng như vậy.
Hồng trần khổ sở, vì sao lại ra nông nỗi này?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top