Chương 21 - Hành trình đến Vinh Tuyết Cung (Một)
Lạp Lệ Sa như cười như không liếc mắt Phác Thái Anh vừa đứng lên, chỉ nâng má nhìn nhưng không ngăn cản.
Tầm mắt Phác Thái Anh lướt qua Lạp Lệ Sa, cảm xúc trong mắt thật khó phân biệt, xoay người nhìn hai nam tử đang cầm đao, ngữ khí ôn hòa nói: "Chậm một chút được không? Ta có một chuyện không rõ".
"Không rõ cái gì! Ta......". Người vừa lên tiếng, liền bị Ngô Phàm ngăn lại .
"Tam đệ, để cho nàng nói". Ngô Đan nhìn thẳng Phác Thái Anh nói: "Cô nương, chúng ta không muốn lãng phí thời gian, nhưng cũng không muốn làm người lỗ mãng, cho nên mời nói ngắn gọn".
Phác Thái Anh gật đầu, một đôi con ngươi đen láy linh hoạt chớp động, giọng nói hòa hoãn: "Mới vừa rồi, hai người các ngươi đi sau lưng người vừa chết, mà lại đưa lưng về phía chúng ta, còn ta và bằng hữu của mình...... Cũng đưa lưng về phía các ngươi, vẫn chưa xoay người, điểm ấy mọi người ở đây có thể chứng minh. Ta nghĩ, cho dù nhãn lực tốt, động tác nhanh, nhưng dưới tình huống song phương đều đưa lưng về phía nhau, nếu như các ngươi muốn tìm ra khe hở để hạ độc đối phương, có phải khả năng quá nhỏ không?".
Ánh mắt Ngô Phàm biến động, trên mặt liền nổi lên chút do dự.
"Vị cô nương này, vì sao dám chắc chắn trên kim châm không có độc?". Một vị đại thúc cau mày mở miệng hỏi.
Phác Thái Anh lắc đầu: "Nếu chư vị nghi ngờ chuyện này, vậy thì liền rút ngân châm ra nhìn một lần. Nếu các vị cẩn thận quan sát, liền phát hiện ngân châm kia chính là ngân châm bình thường. Mọi người đều biết, ngân châm có độc tự nhiên sẽ biến sắc. Nhưng mà, tại sao ngân châm lại có độc? Bằng hữu của ta chỉ muốn giáo huấn da thịt hắn một chút thôi, không hề nghĩ sẽ đoạt lấy tính mệnh của hắn".
"Vậy......". Trên mặt Ngô Phàm do dự càng sâu, "Nhưng mà ngoại trừ cô nương, Nhị đệ ta và người khác không oán không thù, tại sao lại bị hạ độc?".
"Chuyện này không phải phạm vi ta hiểu biết". Phác Thái Anh lắc đầu nói.
Tam đệ đứng bên cạnh Ngô Phàm bỗng nhiên chỉ Lạp Lệ Sa đang nhìn Phác Thái Anh cười, trợn mắt nói: "Thật sự không phải ngươi hạ độc?".
Lạp Lệ Sa hơi hơi nghiêng đầu, ngón phải tay nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, lỗ mãng nói: "Ta nói không phải, ngươi có tin không?".
Mặt Ngô Phàm nhăn càng dữ, vỗ vỗ vai Tam đệ hắn, hướng Lạp Lệ Sa nói: "Nếu không phải cô nương, mặc dù khả năng hai người bọn ta không phải là đối thủ của cô nương, nhưng cũng muốn thử sức một lần. Nếu không phải cô nương, ta tự động không dây dưa nữa".
"Thật sự là phiền toái." Lạp Lệ Sa lầm bầm lầu bầu một câu, lại châm một chén rượu cho mình, không muốn tiếp tục để ý tới hai người kia.
Phác Thái Anh thấy không khí lại bắt đầu khẩn trương, đáy lòng thở dài một tiếng, nàng mở miệng: "Hai vị, nếu như muốn tìm hung thủ, không bằng đi kiểm tra thi thể, không phải tốt hơn sao?".
Ngô Phàm trầm ngâm một lát, hướng Phác Thái Anh ôm quyền, liền đi tới bên cạnh thi thể.
"Ông chủ, một gian phòng".
Sắc mặt ông chủ khách điếm có chút xấu hổ, nhìn Ngô Phàm nói: "Khách quan...... Chúng tôi mở cửa là đề buôn bán, ngươi đem người chết mang vào phòng, chuyện này e rằng hù dọa những vị khách quan khác?".
Tam đệ cũng rốt cuộc nhẫn nại không được, giận dữ hét: "Cũng không phải chúng ta không trả tiền! Rốt cục ngươi có đồng ý hay không!". Nói xong, hắn đem một thỏi bạc đặt mạnh lên bàn trống.
"Khách quan, vấn đề này không phải có tiền hay không có tiền là giải quyết được, chúng ta mở cửa buôn bán, kiêng kị rất nhiều thứ, thật sự không thể cho người chết thuê phòng." Ông chủ khách điếm kiên trì nói.
Gương mặt Ngô Phàm bình tĩnh, hướng Tam đệ nói một câu: "Chúng ta đi", liền ôm thi thể đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, đại đường an tĩnh lại.
Lạp Lệ Sa cầm bình Thiêu Đao Tử đứng lên, nhìn Phác Thái Anh thản nhiên nói: "Diễn cũng xem xong rồi, lên lầu thôi".
Trong phòng.
Phác Thái Anh đi tới cửa, thần sắc trên mặt lập tức lạnh lùng, hỏi: "Người, rốt cuộc có phải ngươi giết hay không?".
Lạp Lệ Sa ngồi xuống ghế dựa trong phòng, cũng không ngẩng đầu lên tự rót rượu cho mình, trong miệng nói: "Không phải Thái Anh đã nói, ta không hạ độc hắn sao?". Dừng một chút, khẽ cười một tiếng, "Hay là Thái Anh chỉ hù bọn họ?".
"Chỉ là ta không muốn nhìn người khác chết". Phác Thái Anh thấp giọng nói: "Ta biết lấy bản lĩnh của ngươi, có thể có làm cho ngân châm khi mang ra kiểm tra cũng không tra ra được có độc, cho nên ta mới hỏi ngươi".
Lạp Lệ Sa cầm lấy chén rượu, đưa cho Phác Thái Anh: "Ngươi uống chén rượu này đi, ta sẽ nói cho ngươi có phải là ta hạ độc hay không".
Phác Thái Anh nhìn chén rượu trong tay Lạp Lệ Sa, cũng không đưa tay tiếp nhận.
"Như thế nào, sợ ta hạ độc sao?". Lạp Lệ Sa rút tay về, ngửa đầu mà uống. Sau đó một lần nữa đem cái chén rót đầy rượu, hướng Phác Thái Anh nói: "Muốn uống không?".
Phác Thái Anh đi về phía trước vài bước, nghi ngờ nhìn Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái, sau đó thân thủ cầm chén rượu, cũng uống một hơi cạn sạch.
Cảm giác say nồng cay cay lan tràn. Miệng đầy mùi thơm ngào ngạt của rượu.
"Xong rồi, nói được chưa?".
Lạp Lệ Sa nâng má, đạm mạt cười nhìn Phác Thái Anh, sau đó gật đầu: "Nếu đúng là ta giết, thì ngươi định như thế nào đây, Thái Anh của ta?".
Phác Thái Anh nghe vậy, buông xuống mi mắt.
Giống như Lạp Lệ Sa không chút nào để ý, chuyển tay cầm chén rượu, rượu trong veo bên trong chén vì chuyển động mạnh mà sóng sánh tràn ra thành chén.
"Tại sao muốn giết hắn?". Phác Thái Anh khẽ thở dài một cái, tiến lên ngồi ở bên cạnh bàn.
"Không nên có nhiều 'tại sao' như vậy". Lạp Lệ Sa nhấm nháp rượu ngon, nhẹ giọng nói: "Chuyện trên thế gian này, thấy đơn giản nhưng cũng không phải đơn giản như vậy. Thái Anh cần gì tích cực. Bất quá...... chỉ là một mạng người mà thôi".
"Mạng người ở trong mắt ngươi, không đáng giá như vậy sao?". Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa đã lấy khăn che mặt xuống, mở miệng hỏi nói.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, giương mắt nhìn tầm mắt Phác Thái Anh: "Nói như vậy, đối với Thái Anh mà nói, mạng người là cái gì?".
Lạp Lệ Sa cũng không chờ Phác Thái Anh trả lời, nói tiếp: "Mạng người, đối với ta mà nói, vốn không có ý nghĩa gì đặc biệt. Do các ngươi quan trọng hóa nó, rồi lại xem nhẹ nó. Giống như Thái Anh vậy, ngươi đã từng xem nhẹ tính mạng của mình không để ý mà bây giờ lại liên tục vì một mạng người không quen không biết mà tính toán chi li. Mâu thuẫn...... Không phải là ngươi sao?".
Nói xong, cầm chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Phác Thái Anh trầm mặc không nói gì.
Thật lâu sau, khi Lạp Lệ Sa rót một chén rượu cuối cùng, một bàn tay ngọc thân thủ vươn ra, đem chén rượu kia lấy đi.
"Ngươi...... Không hiểu chuyện đó. Bởi vì ngươi, không bị ràng buộc thôi".
Thần sắc trong mắt Phác Thái Anh lóe ra, sau đó buông mi đem một ly rượu cuối cùng, uống vào trong miệng mình.
Lạp Lệ Sa nhìn người trước mắt vì vài chén rượu mà hai má phiếm hồng, đôi mắt như mặt hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng chậm rãi mở ra, nhất thời hư ảo không chân thật.
"Rầm rầm". Ngoài cửa truyền đến tiếng đập làm bừng tỉnh hai người vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
"Vào đi". Lạp Lệ Sa thản nhiên nói.
"Nặng quá." Giọng nói của tiểu nhị truyền đến. Cánh cửa kêu một tiếng, liền bị đẩy ra. Hai tiểu nhị khác nâng một thùng nước nóng đi vào.
"Cô nương, nước ấm tắm rửa đã chuẩn bị xong. Xin mời cô nương".
"Ừ". Lạp Lệ Sa lấy ra ít bạc vụn từ trong tay áo, tùy tiện vứt cho tiểu nhị, "Cầm đi".
Nhất thời mặt mày tiểu nhị hớn hở, liên tục gật đầu lui xuống.
"Chạy một ngày đường, Thái Anh có muốn cùng với ta?". Khóe môi Lạp Lệ Sa gợi lên một chút ý cười, ôn nhu nói.
Sắc mặt Phác Thái Anh cứng đờ, lắc lắc đầu.
"Thái Anh thật là khách khí". Lạp Lệ Sa cũng không ép buộc, chỉ đứng dậy.
"Ta đi ra ngoài trước". Phác Thái Anh cũng đứng lên theo.
"Ngươi đi ra ngoài làm gì?". Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh, sắc mặt nghi ngờ, "A Nô không có ở đây, ngươi đi ra ngoài, ai hầu hạ ta tắm rửa?". Dừng một chút, Lạp Lệ Sa dang hai tay ra, thản nhiên nói: "Cởi áo đi".
Đáy mắt Phác Thái Anh gợn sóng không sợ hãi, nhẹ nhàng lay động.
Kéo lấy vạt áo ra. Y phục trắng thuần rơi xuống.
Vẻ mặt Lạp Lệ Sa thản nhiên bước vào trong nước, ngồi xuống, tựa vào bên cạnh thùng nước, hơi nhắm mắt lại.
Phác Thái Anh rũ mắt, lấy ra một chiếc khăn, sau đó chà lau trên bờ vai Lạp Lệ Sa.
Bọt nước nhỏ giọt. Từ làn da nhẵn nhụi một lần nữa rơi vào trong nước. Trong không khí chậm rãi phiêu tán hương thơm của khí trời và mùi dược hương.
"Chắc là lần đầu tiên Thái Anh hầu hạ người khác tắm?". Lạp Lệ Sa từ từ nhắm hai mắt khẽ cười nói: "Tay nghề thật khéo léo".
Phác Thái Anh mím môi cũng không nói tiếp, chỉ nhìn tấm lưng trước mắt nhẹ nhàng chà lau.
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên, mở mắt ra, tầm mắt đối diện Phác Thái Anh đang cúi đầu, hô hấp của hai người gần trong gang tấc, trong không khí tản mát ra ái muội.
Phác Thái Anh hơi lui về sau, mặt cũng cách xa một chút, khôi phục khoảng cách bình thường, ngữ khí bình thản mở miệng: "Làm sao vậy?".
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng cười cười, rồi nói: "Chỉ là ta có chút nghi ngờ mà thôi. Bộ dạng Thái Anh như vậy, giống như người không nhiễm hồng trần. Tại sao lại vì một tên Nguyễn Quân Viêm mà ủy khuất chính mình?".
Phác Thái Anh trầm mặc một lúc lâu, mới thản nhiên mở miệng: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?".
"Cần nhiều nguyên nhân như vậy sao? Huống chi ta là chủ nhân của ngươi, tất nhiên là muốn hiểu rõ Thái Anh". Lạp Lệ Sa lấy tay nhẹ nhàng phát phát mặt nước, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình cùng Phác Thái Anh theo mặt nước gợn sóng.
Động tác trên tay Phác Thái Anh dừng một chút, thanh âm hơi dịu đi, không lãnh đạm như mới vừa rồi: "Hoàn cảnh lúc ấy nguy cấp, ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Thầm nghĩ có thể cứu, liền cứu".
"Vậy bây giờ có hối hận không?".
Phác Thái Anh lắc lắc đầu, thế này mới nhớ tới đối phương đưa lưng về phía mình nên sẽ nhìn không thấy nàng, sau đó lại nói: "Không hối hận".
"Thái Anh thật sự là si tình mà". Tay Lạp Lệ Sa lay động mặt nước, nhìn hình ảnh mình trong nước, sau đó cười rộ lên, "Nhưng mà...... Ta chưa bao giờ tin. Ta thấy, hoàn cảnh lúc đó của các ngươi...... Không đáng để ngươi kiên quyết như vậy".
Thanh âm mềm nhuyễn, ánh mắt kia, lại rút đi một chút độ ấm.
"Ngươi muốn làm gì?". Gương mặt Phác Thái Anh bình tĩnh nghe Lạp Lệ Sa nói liền nổi lên dao động.
"Tất nhiên là...... làm chút chuyện thú vị a. Khó được khi nào ra khỏi Quỷ Y Quật, phải cùng Thái Anh đi dạo nhiều một chút". Tay Lạp Lệ Sa đầy bọt nổi trên mặt nước.
Khóe môi mang ý cười trong suốt, khuôn mặt nhất thời xinh như hoa đào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top