Chương 175 - Tự thương tổn (Năm)
Lôi Chấn Vân nói chưa dứt lời thì những mũi tên từ bốn phía đã mang theo tiếng xé gió thẳng tắp hướng Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh!
Khoảng cách giữa họ cũng không xa, bởi vậy chỉ trong chớp mắt thì những mũi tên đã bay tới trước mặt cả hai. Ánh mắt Lạp Lệ Sa dao động, che đậy hàn khí bắn ra bốn phía. Không biết khi nào thì bàn tay phải đang ôm thắt lưng Phác Thái Anh bắt đầu vòng ra trước.
Những chiếc nỏ bắn tên ra đều nhắm hướng những huyệt vị chí mạng của hai người, nếu trúng phải, không chết cũng tàn phế. Nhìn thấy trong đó có một mũi tên gần sát mắt trái của Phác Thái Anh, tên bén nhọn dường như tiếp theo sẽ xuyên thủng ánh mắt sáng ngời của nàng. Đáy mắt Phác Thái Anh lại trầm tĩnh như nước, ánh mắt trong suốt trắng đen rõ ràng giống như trận tuyết đầu mùa, lạnh lẽo và tinh khiết, tựa hồ có thể tẩy sạch hết thảy những thứ không sạch sẽ trên thế gian. Ánh mắt nàng mênh mông sáng ngời nhìn mũi tên trước mắt lại giống như không hề sợ hãi.
Cùng với động tác lui về sau, y phục màu trắng khẽ tung bay, cảm giác mát lạnh chạm vào rồi giữ chặt.
Gương mặt sau lưng mang theo một loại tín nhiệm. Nàng tin tưởng đôi tay đang kiên định ôm lấy mình kia. Vì thế không lo cũng không sợ.
Cách đó không xa, ánh mắt tên nam tử vừa bắn ra mũi tên này không khỏi chấn động, hắn không đành lòng, cầm chặt chiếc nỏ trong lòng bàn tay đến nỗi thấm ra chút mồ hôi.
Đột nhiên, Lạp Lệ Sa lui về phía sau thật nhanh.
Mũi chân nàng chạm nhẹ trên mặt đất, cả người dùng lấy chân trái làm điểm tựa xoay tròn mà đến. Cùng lúc đó, khẽ nâng chân phải cực nhanh đá bay hai mũi tên vừa lao tới, tay trái phất nhẹ, hai mũi tên nữa tiếp tục bị thay đổi phương hướng, bay vòng vèo rồi rớt xuống đất, mấy mũi tên phía sau thì bị đánh vào cùng một chỗ.
Gương mặt âm trầm của Lôi Chấn Vân không thay đổi: "Không được ngừng".
Những mũi tên liên tiếp được phóng ra, tiếng 'vút vút' không ngừng bên tai.
Động tác của Lạp Lệ Sa cũng càng lúc càng nhanh, trong lúc bay lên, tay áo màu trắng giống như mây phía chân trời, thả lỏng nhưng cũng không rối loạn. Sau khi tránh thoát được ba bốn mũi tên, nàng đột nhiên nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn phía bốn người đang cầm nỏ.
Bốn người đó lập tức hơi dừng lại một chút.
Tiếp theo, ống tay áo Lạp Lệ Sa phất nhẹ, mũi chân xoay tròn như hồ điệp, vòng eo mềm mại, nhưng ánh mắt vẫn mang theo hàn khí ngất trời như trước.
Những mũi tên cứ thế mà sựng lại giữ không trung. Bị lực cản mà lắc lư không ngừng, không kịp bay tới trước mặt hai người thì đã từ từ rơi xuống đất.
Ánh mắt Lôi Chấn Vân cũng theo đó mà nghiêm trọng hơn.
"Cẩn thận!".
Vừa nói chuyện Lôi Chấn Vân vừa vươn tay ra phất mạnh. Chỉ nghe tiếng "Leng keng leng keng" rất nhỏ hỗn tạp của những mũi tên rơi xuống đất, đồng thời cũng đánh bay bốn ngân châm phóng tới trước người bốn kẻ cầm nỏ.
Hết thảy xảy ra vừa rồi, đương nhiên là Lôi Chấn Vân nhìn thấy rõ ràng vô cùng. Khi những mũi tên tiếp cận, chỉ thấy Lạp Lệ Sa bắn ra sợi tơ bạc quấn lấy chợt lóe rồi biến mất, đang cùng những mũi tên công phá lẫn nhau. Mấy cây ngân châm này không kém gì độ sắc bén của tên, hơn nữa là chúng có thể xuyên phá những vật cứng rắn, phóng thẳng vào thân thể, nhắm thẳng hướng bốn tên thủ hạ mà bay tới! Mặc dù nỏ rất lợi hại nhưng mà những ngân châm bị phóng tới cũng làm Lôi Chấn Vân có chút chấn kinh.
Thừa lúc đang dừng lại, Nguyễn Thiên Ưng liền bước ra ngăn cản Lôi Chấn Vân cùng Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, thần sắc đông cứng vội mở miệng: "Lôi huynh, không thể!".
Lôi Chấn Vân yên lặng nhìn Nguyễn Thiên Ưng một lúc lâu. Đáy mắt buộc chặt giống như gió lốc, mây đen ập tới. Hắn trầm mặc, lạnh lùng cười, nhưng trên mặt lại không có chút ý cười nào.
Chỉ nghe hắn dùng giọng điệu châm chọc nói: "Nguyễn huynh thật đúng là...... bao che khuyết điểm a".
Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
"Nghĩa phụ". Phác Thái Anh đứng sau lưng Nguyễn Thiên Ưng mở miệng, ngữ khí mang theo mệt mỏi, thấp giọng nói: "Người vì Thái Anh đã làm rất nhiều chuyện, đừng vì vậy mà gây thêm thù hằn. Thái Anh sẽ cảm thấy hổ thẹn".
"Nói bậy bạ cái gì vậy!". Đầu Nguyễn Thiên Ưng cũng không quay lại, "Ta tin không phải các ngươi gây ra, tất nhiên không thể nhìn các ngươi bị hung thủ vu oan!". Nói xong, hắn lại nhìn Lôi Chấn Vân, thật nghiêm túc nói: "Lôi huynh, mới vừa rồi lời Thái Anh nói có gì đáng ngờ thì Lôi huynh có thể tra xét lại, hà cớ gì phải cố chấp như vậy, không có lý chút nào!".
"Có lý sao?". Lôi Chấn Vân nhìn chằm chằm Nguyễn Thiên Ưng lặp lại một lần, ngữ khí dần dần chìm xuống: "Nguyễn huynh không cảm thấy mình buồn cười sao? Ngươi tin lời nói kia, không phải là bởi vì do Phác Thái Anh nói hay sao? Chẳng lẽ lời nàng nói thì sẽ không hoang đường? Ta luôn luôn kính trọng huynh, cũng không ngờ quả nhiên huynh vẫn luôn đứng về phía Phác Thái Anh. Cái chết của Đình nhi, đối với Nguyễn huynh mà nói, chắc là cũng không bằng một sợi tóc của Phác Thái Anh?". Dừng một chút, Lôi Chấn Vân gằng giọng: "Nguyễn huynh, huynh nói thật cho ta biết đi, có phải là huynh đã sớm biết tin tức của Phác Thái Anh hay không?".
Nguyễn Thiên Ưng trầm mặc một lát, thử giải thích: "Ta vẫn nghĩ đợi đến khi tìm được manh mối thì sẽ bàn với Lôi huynh về chuyện của Lôi chất".
"Manh mối?". Lôi Chấn Vân lên tiếng cắt ngang lời Nguyễn Thiên Ưng, ngữ khí mang theo sự khinh miệt: "Vậy không biết Nguyễn huynh có tìm được chưa?".
Nguyễn Thiên Ưng chớp mắt: "Việc này có liên quan đến Thứ Ảnh Lâu, đối phương làm việc bí mật, ta...... chưa có cơ hội tìm được. Nhưng mà......".
"Không cần nhưng nhị gì hết". Ngữ khí Lôi Chấn Vân lạnh lùng, ánh mắt nhìn Nguyễn Thiên Ưng cũng lạnh theo, "Ta chỉ hỏi một câu, hôm nay Nguyễn huynh thật sự không tiếc rẻ chút tình nghĩa giữa hai nhà Nguyễn Lôi, không để ý đạo nghĩa giang hồ mà chống đối ta phải không?".
Phía sau, tầm mắt Phác Thái Anh bỗng nhiên có chút không đành lòng nhìn qua. Ấm áp chợt hiện lên trong mắt.
Cùng lúc đó, giọng điệu trầm ngâm của Nguyễn Thiên Ưng vang lên kiên định: "Xin lỗi Lôi huynh".
"Haha, tốt lắm". Lôi Chấn Vân cười lạnh một tiếng, ánh mắt mang theo ý tứ không rõ quét về phía Phác Thái Anh, bỗng nhiên đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, "Nguyễn huynh thật đúng là tình thâm ý trọng, che chở Phác Thái Anh như vậy, nói vậy Phác Viễn dưới suối vàng biết được, cũng có thể vui mừng".
Cái tên Phác Viễn từ trong miệng Lôi Chấn Vân thốt ra, ánh mắt Nguyễn Thiên Ưng đột nhiên dừng một chút, lập tức giống như nghĩ tới cái gì, đáy mắt dâng lên một trận bất an. Quả nhiên, Lôi Chấn Vân tiếp tục nói: "Nói như vậy, sự áy náy mà Nguyễn huynh hại chết Phác Viễn cũng có thể giảm bớt một chút?".
Mắt Nguyễn Thiên Ưng trợn to, trong tai nhất thời bị âm thanh 'ong ong' chấn động, cơ hồ không thể suy nghĩ.
"Cũng phải nói là Phác cô nương đây thật là đáng thương, nhỏ như vậy liền mất đi phụ thân, còn bị Nguyễn huynh một tay nuôi nấng lớn lên, nếu báo thù thì bất nghĩa còn không báo thù thì bất hiếu, thật là tiến thoái lưỡng nan......".
"Im ngay!". Một tiếng gầm nhẹ như muốn rung trời của Nguyễn Thiên Ưng thốt ra, vẻ mặt của hắn có chút phức tạp, không dám tin nhìn Lôi Chấn Vân: "Ngươi, ngươi dám......".
"Là ngươi bức ta, Nguyễn huynh". Lôi Chấn Vân không buông tha nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Thiên Ưng, gằn từng chữ: "Ta không cho phép bất luận kẻ nào ngăn cản ta báo thù. Bất luận kẻ nào cũng không được!".
Tâm tư Nguyễn Thiên Ưng lúc này cũng không còn. Hắn không dám quay đầu nhìn Phác Thái Anh, không biết sau khi biết được việc này thì sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt gì. Nếu hắn thử quay đầu lại, nhưng cho dù vô luận như thế nào cũng không mở miệng được. Trầm ổn như hắn mà cổ tay cũng phát run.
Phía sau yên tĩnh giống như có tấm lưới vô hình, đem Nguyễn Thiên Ưng gắt gao cuốn lấy, sắp làm cho hắn không thở nổi.
Mười mấy năm qua, hắn đối xử với Thái Anh giống như con ruột của mình. Hắn có thể nghiêm khắc dùng gia pháp trừng phạt Nguyễn Quân Viêm phạm sai lầm, dùng roi đánh không chút lưu tình nào, nhưng lại chưa từng trách phạt Phác Thái Anh một lần nào. Mặc dù lần đầu tiên mắng nàng, cũng là khi đã biết được chuyện nàng cùng Lạp Lệ Sa. Hy vọng quá nhiều cho nên hắn mới không thể tiếp nhận, xúc động lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng khi tỉnh táo lại thì rất nhanh liền hối hận, nhưng hắn vẫn âm thầm bảo hộ Phác Thái Anh. Mà nay...... nay...... hết thảy chân tướng đã bị vạch trần, giống như lòng Nguyễn Thiên Ưng muốn tan thành mảnh nhỏ.
Lôi Chấn Vân nhìn gắt gao về trước, Nguyễn Thiên Ưng đang đứng thẳng bây giờ cũng hơi cúi đầu. Ánh mắt Lôi Chấn Vân âm u đáng sợ: "Như thế nào, Nguyễn huynh, không phải là mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi sao, ngươi cũng thật dễ quên đi tội nghiệt của mình? Ngươi quá ngây thơ......".
"Câm miệng".
Lúc này đây, mở miệng là một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tử, cắt ngang lời Lôi Chấn Vân, làm đối phương kinh ngạc phải dời tầm mắt lại đây.
Cùng lúc đó mạnh mẽ xoay người lại còn có Nguyễn Thiên Ưng.
Phác Thái Anh chậm rãi giương mắt, đảo qua hai người, ánh mắt dừng trên mặt Nguyễn Thiên Ưng, khóe môi bỗng nhiên nhấp nháy.
"Ta đã sớm biết". Nàng nói.
"Thái Anh......". Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy, thần sắc vô cùng khiếp sợ. Bất quá chỉ một lát lại thất vọng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Là ta, là ta sai. Thật xin lỗi......".
"Nghĩa phụ không cần giải thích". Ngữ khí Phác Thái Anh nhẹ nhàng một chút, khóe mắt thản nhiên xẹt qua Lôi Chấn Vân, "Công ân của nghĩa phụ đối với Thái Anh, Thái Anh đều rõ ràng hơn ai hết. Chuyện của phụ thân cũng không thể trách nghĩa phụ. Về phần những kẻ muốn châm ngòi, nghĩa phụ cũng không cần phải để ý tới". Dừng một chút, dưới ánh nhìn sáng lên của Nguyễn Thiên Ưng nàng lại thản nhiên nói: "Có một số việc, cũng không thể hoàn toàn phân đúng sai. Từ lâu ta đã nghĩ thông suốt, tin rằng nghĩa phụ vì chuyện của phụ thân mà luôn áy náy bất an. Cho dù là phụ thân, cũng sẽ nghĩ như Thái Anh, tha thứ nghĩa phụ".
"Thật......?".
"Thật sự". Phác Thái Anh đáng tin gật đầu, "Chắc chắn phụ thân hiểu được tình cảm phu thê của nghĩa phụ, cho nên ông ấy mới nguyện ý hy sinh vì nghĩa mẫu".
Nghe được Phác Thái Anh nói, Nguyễn Thiên Ưng chỉ cảm thấy ngực có cái gì nặng nề như thủy triều chậm rãi rút đi, đầu óc chưa bao giờ thoải mái như vậy. Như vậy...... như vậy rốt cuộc gánh nặng hơn mười năm cũng có thể dỡ xuống. Hắn giương khóe môi, bất tri bất giác nở nụ cười.
Nhìn hết thảy trước mắt, Lôi Chấn Vân không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng như thế, hắn nhịn không được trào phúng nói: "Thật sự là một hình ảnh phụ từ nữ hiếu, cảm động lòng người. Nhưng mà, ta thật sự không có hứng thú thưởng thức".
Nói xong, Lôi Chấn Vân ra hiệu ánh mắt với bốn tên sát thủ, ý bảo bọn họ chuẩn bị tốt nỏ tên, cực nhanh nâng tay, trầm giọng nói: "Chờ sống sót rồi cảm động cũng không muộn!".
Tên rời khỏi nỏ, mũi tên bén nhọn lao tới.
Nhưng mà tên chưa tới kịp gần Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh thì đã có một bàn tay vươn ra, cẩn thận chính xác bắt được bốn mũi tên!
Lôi Chấn Vân cũng không kinh ngạc, nhìn Nguyễn Thiên Ưng tiếp được tên, hắn chắp tay sau lưng chậm rãi nói: "Phác Thái Anh quả nhiên lợi hại, không ngờ nhanh như vậy mà đã khiến cho Nguyễn huynh trực tiếp đối đầu với ta. Nhắc mới nhớ, đã lâu không cùng Nguyễn huynh động thủ".
Nói xong, chân phải Lôi Chấn Vân lui nửa bước về sau, hơi cúi người, thần sắc ngưng trọng hướng Nguyễn Thiên Ưng vươn tay, ra hiệu mở đầu.
Nguyễn Thiên Ưng biết trận chiến này không thể tránh được, hắn thở dài, cũng bắt đầu chuẩn bị tư thế, nhìn thẳng hướng Lôi Chấn Vân.
Trong khoảng thời gian ngắn, tuy hai người lặng im không nói gì nhưng khí thế trên người lại tự dâng lên hừng hực. Trong nháy mắt liền sắc bén như đao phong, không tiếng động làm nước mưa trên đất văng ra một ít bọt nước màu trắng xóa.
Lặng im bất quá chỉ một lát. Ngay lúc mọi người đang tập trung đến ngừng thở thì hai người bỗng nhiên động thủ!
Chấn động như sấm.
Cả hai im hơi lặng tiếng nhảy lên, y phục trên người cũng bị gió thổi cho phất phơ, họ đã vô cùng quen thuộc với chiêu thức của đối phương, bất quá chỉ qua một cái hô hấp mà cả hai đã giao đấu hơn mười chiêu.
Nước mưa càng bắn ra lợi hại.
Bầu trời có mưa tí tách, bởi vì khí thế của hai người mà không thể đến gần.
Khi bắt đầu đánh nhau, Lạp Lệ Sa lo lắng cho Phác Thái Anh bị hai người kia gây thương tích, lập tức lôi kéo nàng ra khỏi vòng chiến.
Tầm mắt Phác Thái Anh vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Thiên Ưng, nhưng cũng biết mình không thể giúp được gì cho nên nàng tùy ý Lạp Lệ Sa lôi kéo mình lui về phía sau, sau đó mới giương mắt nhìn nàng.
Lạp Lệ Sa nhìn ra bất an trong mắt Phác Thái Anh, lên tiếng an ủi: "Không sao đâu. Nguyễn Thiên Ưng chiếm chút thượng phong, chắc chắn Lôi Chấn Vân sẽ không thể làm nàng bị thương". Nói xong, Lạp Lệ Sa giống như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên dừng một chút rồi tiếp tục, "Thái Anh chờ ta một chút, ta có việc muốn giải quyết".
Dứt lời, Lạp Lệ Sa quay đầu lại, cười lạnh một chút, sau đó phóng ánh mắt về bốn tên sát thủ đang cầm nỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top