Chương 172 - Tự thương tổn (Hai)

Sau khi Cam Lam rời khỏi thì liền chuẩn bị về phòng của mình. Nàng cũng không muốn quấy rầy hai người lúc này. Huống chi trong đầu nàng vẫn còn lưu lại hình ảnh Phác Thái Anh phá cửa vừa rồi. Đã nhiều ngày ở chung với nhau, tính tình của Phác Thái Anh và đặc điểm của nội gián báo lại không khác gì mấy. Bình tĩnh tự thu liễm, trí tuệ thông thấu. Cam Lam biết thân phận của mình vẫn bị Phác Thái Anh ôm nghi ngờ. Nếu nàng không đưa ra cách thanh trừ hàn độc giúp Lạp Lệ Sa thì sợ là vô luận như thế nào cũng không thể thuyết phục Lạp Lệ Sa, cũng không thể bám trụ hai người này. Dù vậy, Phác Thái Anh cũng thường xuyên thăm dò nàng, cũng may là nàng không hề lộ chút manh mối nào, đối phương cũng chỉ có thể âm thầm quan sát mà thôi. Nhưng Cam Lam tin tưởng, phàm khi nàng sơ sẩy để xảy ra sai lầm thì nhất định sẽ bị vạch trần một cách dễ dàng.

Chỉ là một nữ nhân, yếu đuối đến nổi tay trói gà không chặt nhưng lại dứt khoát quyết định phá cửa xông vào. Một khắc đó gương mặt lại cứng cỏi hơn bao giờ hết, thâm tình giống như biển rộng.

Động lòng người hơn bất cứ lúc nào.

Nữ tử ngày thường lạnh lùng đạm mạc như tiên giáng trần, trong nháy mắt rơi xuống thế gian, sau đó lọt vào tình yêu khờ dại của phàm trần .

Cam Lam đột nhiên nhớ tới nữ nhân kia.

Khi nữ nhân kia vẫn còn là Si chủ của Thứ Ảnh Lâu, mình cùng Hồng Chúc đều còn nhỏ, Thứ Ảnh Lâu trải qua một lần chấn động đến tàn khốc mới có thể ở ngẫu nhiên nhìn thấy nàng một lần.

Nữ tử lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần làm cho người khác không thể không tôn thờ. Cho dù là cùng Ám Vương nói chuyện thì ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường.

Bởi vậy sau khi lớn lên, sau khi biết được nguyên nhân nàng vì một nam nhân mà phản bội Thứ Ảnh Lâu, mình cũng không phải không khiếp sợ.

Nhưng mà giờ phút này, Cam Lam bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ cũng không phải là không có khả năng. Người ấy và Phác Thái Anh, là hai kẻ có cùng huyết thống, Phác Thái Anh cũng sẽ thừa hưởng tính cách của mẫu thân mình, vì một người quan trọng mà có thể bỏ mặc nguy hiểm của bản thân mình.

Cam Lam rốt cuộc hiểu được nỗi lo của Hồng Chúc. Nếu như Lạp Lệ Sa chết đi......

Mi tâm của nàng nhịn không được liền nhíu lại.

Đang suy nghĩ, khóe mắt Cam Lam bỗng nhiên cực nhanh nhìn thấy một bóng người, làm nàng từ trong suy nghĩ cả kinh ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn phía bên cạnh.

Hương hoa đào nhàn nhạt bay vào trong mũi, không cần phân biệt, trong lòng Cam Lam cũng rõ ràng thân phận của người tới đây là ai.

Khóe môi Cam Lam tràn ra một nụ cười, lời nói mềm nhẹ vang lên: "Thì ra là Mị tỷ tỷ".

Tiếng nói vừa dứt, cây cột bên cạnh hành lang đã rơi xuống một nữ tử mặc áo hồng. Chỉ thấy đối phương ôm hai tay lười biếng dựa trên góc cột, sau đó chậm rãi nâng mắt nhìn Cam Lam.

"A Si".

Đúng là Mị chủ không sai.

"Chuyện gì mà phải mắc công Mị tỷ tỷ tự mình qua đây?". Cam Lam đón nhận.

Mị chủ tùy tay vuốt tóc, nói: "Tất nhiên là chuyện do Ám Vương phân phó, ta phải dùng ba trâu bảy ngựa mới có thể đuổi tới trong hôm nay". Dừng một chút, tầm mắt Mị chủ đánh giá xung quanh, "Chỗ này thật tốn công ta đi tìm. Bọn họ chỉ nói ngươi cùng hai người rời khỏi Hồng Mị quán, nhưng cũng không biết phương hướng các ngươi muốn đi".

Cam Lam đang nghe được cái tên Ám Vương thì thần sắc bên dưới đáy mắt chợt lóe, bên môi lại tươi cười như trước: "Không biết Ám Vương phân phó Mị tỷ tỷ lại đây làm gì?".

Tầm mắt Mị chủ thẳng tắp dừng trên người Cam Lam, cười cười một chút nhưng vẫn chưa lập tức trả lời, chỉ nói sang vấn đề khác: "Vậy mà A Si lại có thể bám trụ được hai người kia, thật sự lợi hại nha". Nói xong, Mị chủ mới nghiêm túc tiếp lời: "Trước đó Ám Vương ra lệnh cho ngươi bám theo Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh, ngươi cũng biết là vì sao rồi chứ?".

Cam Lam trầm ngâm một lát, sáu đó mới phán đoán nói: "Có người muốn lại đây?".

"A Si muội muội thật thông minh". Mị chủ giương khóe môi, "Người của Lôi gia đã đuổi tới đây, sắp tới sẽ đến Hoa Thành". Một lát sau, Mị chủ lại tăng thêm ngữ khí, "Còn có Nguyễn Thiên Ưng".

Ý cười trên mặt Cam Lam dần dần phai nhạt, thay bằng bộ dạng trầm tư, đột nhiên nói: "Chuyện Ám Vương phân phó, cùng bọn họ có liên quan gì nhau?".

Mị chủ mỉm cười gật đầu, đáy mắt lại sâu trầm không có ánh sáng: "Chuyện giết Lạp Lệ Sa, trước tiên cứ để sang một bên. Ám Vương có chuyện quan trong khác muốn ngươi an bài".

---

"Cách Hoa Thành bao nhiêu xa nữa?". Lôi Chấn Vân ngẩng đầu nhìn xa xa một lát, lập tức quay đầu hỏi.

"Bẩm bảo chủ, không xa nữa, đi hai canh giờ thì có thể tới Hoa Thành". Thủ hạ phía sau cúi đầu bẩm báo.

"Tốt". Lôi Chấn Vân đánh vào bụng ngựa đang thở phì phò, "Tìm một trạm dịch đem tất cả ngựa đổi đi, nhanh lên".

"Dạ".

Lôi Chấn Vân phân phó mọi chuyện xong, quay về chỗ Nguyễn Thiên Ưng đang nghỉ ngơi đứng: "Thời gian này vất vả Nguyễn huynh cùng ta bôn ba rồi". Dừng một chút, ánh mắt hắn nhìn hướng Hoa Thành, đáy mắt mang theo đau đớn cùng hận thù, "Đợi khi tìm được Quỷ Y, nhất định phải lấy máu tế trước thi thể linh thiêng của Lôi nhi!".

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy, trên mặt có chút lo lắng chợt lóe rồi biến mất, hắn chỉ lắc lắc đầu, lên tiếng trấn an nói: "Lôi huynh không nên khách khí với ta, đây là chuyện nên làm thôi". Dừng một chút, trong giọng nói mang theo tiếc hận, "Về phần chuyện của Lôi công tử, Nguyễn gia vốn không muốn trốn tránh trách nhiệm. Nếu có thể làm chút gì cho Lôi huynh, ta cũng sẽ dốc hết sức".

"Nguyễn huynh không cần như thế". Lôi Chấn Vân ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thiên Ưng, thở dài, "Thủ đoạn của Quỷ Y âm hiểm, khó lòng phòng bị. Ta thân đường đường là bảo chủ của Lôi gia, vậy mà không thể bảo vệ con của chính mình thì có tư cách gì mà đi trách tội Nguyễn huynh".

Nguyễn Thiên Ưng vỗ vỗ vai Lôi Chấn Vân, nhất thời trầm mặc không nói gì.

Trong lòng hắn nghị, so với Lôi Chấn Vân còn phức tạp hơn nhiều. Đoạn thời gian vừa qua, hắn vô cùng tin tưởng lời của Phác Thái Anh, bản thân cũng cảm thấy Lạp Lệ Sa không giống như là hung thủ sát hại Lôi Đình. Nhất là sau khi Dịch Viễn chết đi, Nguyễn Thiên Ưng đã tìm ra rất nhiều điều làm cho người ta hoài nghi. Theo lý, Dịch Viễn làm một đại phu, trên người có rất nhiều dược cũng không ngạc nhiên, nhưng mà Nguyễn Thiên Ưng cho người xem xét thì lại phát hiện trong đó đa số đều là độc dược cực mạnh, điều này vô cùng kỳ lạ. Thậm chí có một loại dược bên trong chứa thành phần làm thi thể xương cốt tiêu biến. Nguyễn Thiên Ưng lập tức đi tìm xác động vật để thử nghiệm, toàn bộ đều hóa thành than đen, gió thổi qua liền biến mất hầu như không còn lại gì. Tình huống này làm Nguyễn Thiên Ưng cực kì khiếp sợ. Thân là người của chính phái, làm thế nào mà trong người lại mang thứ có thể hủy thi diệt cốt như vậy?

Nếu đúng như lời Phác Thái Anh nói, Dịch Viễn là người của Thứ Ảnh Lâu phái đến. Thậm chí ngay tình huống lúc đó, không chỉ có một mình hắn.

Nhưng mà những chuyện này, Nguyễn Thiên Ưng cũng không biết phải giải thích như thế nào với Lôi Chấn Vân. Dù sao thì cũng không có chứng cứ nào trực tiếp chứng minh Dịch Viễn có liên quan đến cái chết của Lôi Đình. Huống chi hắn lại không hề có động cơ.

Vì sao Thứ Ảnh Lâu phải sát hại Lôi Đình? Vì sao phải giá họa cho Lạp Lệ Sa? Là tiện tay hay vẫn là cố ý? Đối với những vấn đề này Nguyễn Thiên Ưng hoàn toàn không biết giải thích thế nào.

Với tình hình trước mắt, hiện tại họ cách Hoa Thành không xa. Cũng không biết Thái Anh đã rời khỏi Hoa Thành hay chưa. Nguyễn Thiên Ưng có chút lo lắng thầm nghĩ.

---

Khi Lạp Lệ Sa tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã có chút thâm trầm.

Trên người thật sự rất khô ráo mát mẻ, không giống như cảm giác mồ hôi dính vào quần áo lúc đầu. Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn mình một chút, phát hiện quần áo trên người quả nhiên đã bị đổi qua, giờ phút này chỉ mặc một kiện áo lót. Nàng theo bản năng nhìn sang bên cạnh, tầm mắt không hề bất ngờ khi thấy Phác Thái Anh ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ cách đó không xa.

Lạp Lệ Sa im lặng nhìn Phác Thái Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, sườn mặt tinh xảo, tóc đen mượt mà cột cao, lộ ra cái trán trơn mịn, mũi cao thẳng, gương mặt như họa, môi khép chặt, mặc dù là nam trang nhưng cũng vô cùng tuấn tú, làm thiên hạ phải ngước nhìn.

Tựa hồ là cảm giác được ánh mắt chăm chú của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh chậm rãi quay đầu lại, lập tức liền đối diện ánh mắt Lạp Lệ Sa.

Nao nao.

Hoàng hôn nhàn nhạt sương mù, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa nở một nụ cười thật nhẹ.

Ánh mắt mềm mại, biểu cảm có chút thả lỏng, đã an tâm hơn rất nhiều.

"Tỉnh rồi?".

Phác Thái Anh từ trên ghế chậm rãi đứng lên, đi đến cạnh giường, mu bàn tay kiểm tra độ ấm trên trán Lạp Lệ Sa, cảm giác quả nhiên khôi phục lại sự mát lạnh ngày thường, không hề băng hàn đến xương nữa, cũng không nóng bỏng như lửa, lo lắng trong mắt nàng vơi đi một chút.

"Ừm, tốt hơn nhiều rồi". Lạp Lệ Sa nói xong, khóe môi sung sướng giương lên: "Thái Anh vẫn ở lại bên cạnh ta sao?".

Phác Thái Anh thản nhiên liếc Lạp Lệ Sa một cái, sau đó gật đầu.

Gương mặt Lạp Lệ Sa vui vẻ, đang muốn mở miệng thì thanh âm Phác Thái Anh đột nhiên lại gần, nhìn Lạp Lệ Sa bổ sung nói: "Ở lại lau người cho ngươi, có thoải mái hơn chút nào không?".

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lạp Lệ Sa nhất thời cứng đờ.

"Sao?". Ánh mắt Phác Thái Anh chăm chú nhìn, gương mặt hàm chứa nụ cười.

Lạp Lệ Sa thấy thế, hiểu được Phác Thái Anh là cố ý chọc ghẹo mình, nàng trừng mắt, bỗng nhiên vươn tay phải, vừa vặn câu cổ Phác Thái Anh xuống.

Tiếp theo, bàn tay Phác Thái Anh chống giường mềm nhũn, đầu bị câu xuống. Môi ấm áp của nàng tiếp xúc với cảm giác mềm mại mát lạnh.

Lạp Lệ Sa nhịn không được tràn ra một tiếng thỏa mãn thở dài.

Hai cánh hoa dán chặt vào nhau. Sức nóng lại tăng lên một chút.

Hoàn toàn quấn lấy nhau, như một viên kẹo chậm rãi hòa tan trong miệng, mềm mại ngọt ngào, làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay, giống như đang nhấm nháp mỹ vị tuyệt nhất thế gian.

Hôn như vậy, Lạp Lệ Sa cảm thấy toàn bộ thân thể đều bay bổng. Lạp Lệ Sa có thể cảm giác được Phác Thái Anh thản nhiên đáp lại mình, dung túng đầu lưỡi của mình càn quấy trong miệng nàng. Một tay Phác Thái Anh chống giường, làm như lo lắng sẽ đè phải thân thể vừa khôi phục của ai kia, một tay còn lại thì khoát lên cánh tay của đối phương, khi thì siết chặt khi thì thả lỏng ống tay áo của người bên dưới.

Chỉ là động tác rất nhỏ nhưng lại thân mật nuông chiều Lạp Lệ Sa, làm cho ngực nàng cũng hơi nóng lên.

Nữ nhân tốt đẹp này thuộc về một mình nàng.

Sau một lúc lâu. Hô hấp của Phác Thái Anh có chút loạn, nàng thân thủ nhẹ nhàng đẩy Lạp Lệ Sa ra, đứng thẳng dậy.

Lạp Lệ Sa mỉm cười nhìn Phác Thái Anh, khóe mắt đều mang theo sự vui thích.

Phác Thái Anh nghiêm túc, hít một hơi thật sâu, áp chế rung động trong cơ thể, sau đó mới lên tiếng nói: "Chúng ta nhanh chóng rời khỏi Hoa Thành thôi, thân thể của ngươi...... có thể đi được chứ?".

"Tất nhiên". Lạp Lệ Sa nhíu mày, nửa ngồi nửa nằm, dựa vào đầu giường, "Ta không có mảnh mai như vậy đâu nha. Đợi lát nữa dùng chút dược thì có thể khôi phục thể lực rồi. Nàng tính khi nào thì xuất phát?".

Phác Thái Anh chậm rãi nhìn về phía Lạp Lệ Sa, ánh mắt hiện lên một tia do dự: "Chờ một chút đi. Chờ bóng đêm trầm hơn một chút, chúng ta liền rời đi".

"Được". Lạp Lệ Sa không chút do dự gật đầu.

Nàng vừa đồng ý xong thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh cùng nhìn lại, bóng dáng Cam Lam lập tức xuất hiện ở trong phòng. Chỉ thấy nàng giơ khóe môi: "Xem ra ta tới vừa lúc, muốn chuẩn bị xuất phát sao?".

"Phải". Phác Thái Anh lạnh nhạt đáp: "Không phải Cam Lam cô nương muốn cùng chúng ta rời đi sao, có thể đi thu thập trước không, một lúc lâu sau chúng ta mới xuất phát".

Cam Lam gật đầu một cái, cười lên: "Liễu công tử nói như vậy, tất nhiên là không gì tốt hơn".

"Nhưng mà...". Phác Thái Anh tiếp tục nói: "Ta cùng với Hoa công tử có việc muốn làm, chỉ có thể đem Cam Lam cô nương mang ra khỏi Hoa Thành. Không biết có thể không?".

"Như thế cũng được, làm phiền hai vị công tử, Cam Lam cũng ngại lắm". Cam Lam vẫn chưa cự tuyệt, "Rời khỏi Hoa Thành, thế lực Hồng Mị quán cũng giảm đi nhiều, tránh đi dễ dàng hơn".

Nói xong, Cam Lam liền xoay người chuẩn bị đi thu thập hành lý.

"Cam Lam cô nương". Phía sau, Phác Thái Anh bỗng nhiên gọi Cam Lam.

Cam Lam có chút nghi hoặc quay đầu.

"Đa tạ".

Cam Lam nghe vậy, không khỏi cười cười, tầm mắt đảo qua Lạp Lệ Sa: "Xem ra Hoa công tử khỏe rồi hả?".

"Vâng". Phác Thái Anh gật đầu.

"Vậy thì tốt, dù sao......". Cam Lam nghịch ngợm hướng hai người nháy mắt, "Cam Lam cũng vô cùng không muốn nhìn thấy Hoa công tử gặp chuyện không may".

Dứt lời, Cam Lam mới một lần nữa dịch chuyển cước bộ.

Trong nháy mắt, khi đưa lưng về phía hai người, nàng liền trầm mặc, nhanh chóng cau mày lại, đáy mắt lướt qua một chút than thở.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top