Chương 163 - Thập diện mai phục (Ba)
Một tiếng thở dài lặng lẽ vang lên, nhẹ đến nổi không thể nghe thấy.
Phác Thái Anh từ trên giường ngồi dậy, bước nhanh đi đến trước bàn, cúi đầu nhìn Lạp Lệ Sa cau mày ghé trên bàn.
Trong bóng tối, cách nhau thật gần, gương mặt tái nhợt ở trong bóng đêm tản mát ra hình ảnh mông lung. Hô hấp trong lúc đó lại có một chút sương mù. Đáy mắt Phác Thái Anh dao động, lấy tay vuốt ve gương mặt Lạp Lệ Sa.
Cảm giác lạnh lẽo cứng rắn. Giống như băng tuyết ngàn năm.
Thần sắc Phác Thái Anh càng sâu thẳm, giống như không hề sợ cái lạnh thấu xương này, đầu ngón tay mơn trớn dọc theo gương mặt Lạp Lệ Sa, cuối cùng dừng trước mũi nàng.
Thậm chí nơi đó vốn là nơi phải có hô hấp ấm áp nhưng mà giờ phút này lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tay còn lại của Phác Thái Anh không tự chủ được siết chặt, hô hấp cũng lập tức rối loạn vài phần. Ánh mắt của nàng trầm xuống, cúi thắt lưng cầm lấy tay trái của Lạp Lệ Sa choàng qua vai mình, sau đó đỡ đối phương đứng lên.
Mặc dù Lạp Lệ Sa không nặng, thần trí có chút mơ hồ nhưng cũng hoàn toàn không thể tự chống đỡ thân thể, dường như cả người đều đổ vào người Phác Thái Anh. Phác Thái Anh tay trói gà không chặt, thể trọng một người lại đặt ở trên người mình, vốn là có chút khó khăn, huống chi lúc này đối phương lại là Lạp Lệ Sa toàn thân rét lạnh. May mà giường cách bàn rất gần, mặc dù đi lại khó khăn nhưng rốt cuộc cũng đỡ Lạp Lệ Sa nằm xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy mà Phác Thái Anh đã cảm thấy thân thể giống như bị băng tuyết đông lạnh. Nàng cũng không để ý, chỉ cúi người giúp Lạp Lệ Sa đắp chăn cẩn thận, ánh mắt dừng trên mặt Lạp Lệ Sa một lát, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Chưởng quầy sớm đi ngủ. Đang mông lung thì cửa bỗng nhiên bị gõ vang. Hắn có chút không kiên nhẫn ngồi dậy, trước khi ra cửa thì đã hô: "Ai vậy?".
"Làm phiền". Ngoài cửa vang lên một giọng nói của nữ nhân còn trẻ tuổi. Chưởng quầy cảm thấy có chút quen thuộc, đứng dậy khoác áo ngoài rồi xuống giường, hắn vừa ngáp vừa mở cửa. Trước mắt sáng ngời.
Ngoài cửa khuôn mặt nữ tử hiện rõ, mặt mày trong lúc đó giống như giấu kín sự tao nhã vô tận. Đồng tử đen tuyền như bầu trời đêm tinh thuần, mang theo chút khí tức lạnh lùng của mùa đông. Thần sắc nhạt nhẽo, mũi cao thẳng thắn, lộ ra một chút ẩn nhẫn cứng cỏi. Nữ tử có mái tóc đen loạn tán ở sau lưng, vài sợi dính trên chiếc cổ thon dài trắng nõn nhưng cũng không thấy chút gì lôi thôi, ngược lại càng làm người nhìn thêm say sưa.
"Chưởng quầy, xin hỏi làm sao để có nước ấm vậy? Bằng hữu của ta bị nhiễm hàn khí, rất cần chút nước ấm gấp". Nữ tử xem nhẹ kinh diễm trong mắt hắn, nàng mở miệng nói, ngữ khí có gấp gáp.
Lúc này chưởng quầy mới phục hồi tinh thần lại, nâng cao tinh thần một chút, vội vàng nói: "Có có, ở phòng bếp đó. Ngươi đi một đoạn đường bên tay phải, đến một khúc cua, đến cùng chính là gian bếp". Dừng một chút, lại nói: "Cô nương cần ta dẫn đường không?".
"Không cần phiền toái". Nữ tử lắc lắc đầu, "Cũng không xa, không sao đâu. Đa tạ chưởng quầy".
Nói xong, nữ tử liền xoay người bước đi.
"Chờ đã". Chưởng quầy nhìn nữ tử vừa đi được vài bước, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lên tiếng gọi đối phương. Thấy nữ tử xoay người lại, vội vàng quay vào phòng, chỉ trong chốc lát liền cầm một cây nến đi ra, đưa về trước: "Đêm tối không tiện nhìn đường, cẩn thận chút vẫn hơn. Cô nương cầm đi".
Nữ tử đảo mắt qua ánh nến mỏng manh, nàng không cự tuyệt, chậm rãi đưa tay tiếp nhận rồi mở miệng nói: "Cảm tạ, đã làm phiền ông".
Chưởng quầy cười cười: "Không có gì. Cô nương chớ khách khí".
Nữ tử hướng chưởng quầy gật đầu, sau đó giơ cao ngọn nến hướng về phòng bếp.
Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy trong thân thể có khí lạnh cuồn cuộn ập đến, càng ngày càng lạnh lẽo như muốn đóng băng thân thể của nàng, một lúc sau lại nóng rực như có ngọn lửa đang thiêu cháy. Băng hỏa đấu đá bên trong thân thể yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Trong lòng bàn tay không biết khi nào thì lại bắt đầu thấm ra vài giọt máu màu xanh lục quỷ dị. Trong hỗn tạp dung dịch đó có vài giọt máu đỏ tươi. Đầu óc Lạp Lệ Sa gian nan quay cuồng, làm chăn đệm bên cạnh cũng loang lổ.
Giờ phút này thân thể của nàng đang trong quá trình kháng độc, máu còn lưu lại độc tố đang bắt đầu giãy dụa. Tất cả kinh mạch biến thành chiến trường. Quần áo che lấp thân thể phiếm hồng, giống như kinh mạch sắp bạo liệt mà phun trào máu tươi.
Ý thức Lạp Lệ Sa dần mơ hồ, đầu óc lại trở về thời điểm mình bị ngâm trong hồ thảo dược. Nàng cắn răng, nhắm chặt mắt, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh bị đông thành sương khí. Thiên địa lạnh lẽo, khổ sở vô tận, từng chút từng chút một cắn nuốt tinh thần nàng.
Lạnh. Lạnh quá.
Miệng nỉ non, nàng chỉ còn lại chút bản năng này.
Nhưng mà dù vậy, nỉ non mơ hồ ấy cũng bị nàng dùng sức khắc chế, nhẹ đến dường như làm cho người ta không rõ. Vết máu trên môi lại càng sâu, bị hàm răng cắn nát không lưu tình chút nào, lại rất nhanh bị đông lạnh đi.
Phác Thái Anh nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đem khăn ấm chườm lên mặt đối phương, nàng hơi cúi người xuống lau vết máu trên gương mặt tái nhợt của nữ nhân nằm trước mặt.
Mặt mày đau khổ, dưới ánh nến mỏng manh chiếu vào đáy mắt sâu thẩm, gợn sóng chút sợ hãi. Đau đớn nổi cộm trong lòng, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy vẻ bất an hiện rõ trong bóng đêm.
Tâm cũng gắt gao treo giữa không trung.
Nàng cũng không thể làm gì hơn. Trong lòng Phác Thái Anh rõ ràng. Nàng có thể làm, chỉ có chút quan tâm nhỏ nhoi này, nàng sẽ toàn tâm toàn ý thành toàn cho sự kiêu ngạo cuối cùng của đối phương.
Tựa như giờ phút này, dùng lo lắng của mình sưởi ấm thân thể lạnh như băng của đối phương. Mặc dù ngay cả chính mình cũng không rõ, làm như vậy có bao nhiêu tác dụng, nhưng bản thân cũng chỉ có thể làm đến đây.
Cúi đầu nhìn nữ tử trên giường thật lâu, khóe môi Phác Thái Anh bỗng nhiên hiện lên chút tự giễu.
Tay trái Lạp Lệ Sa vội vươn ra một phen nắm lấy cổ tay Phác Thái Anh đang ôm mình.
Thần sắc Phác Thái Anh dao động. Ánh mắt nhìn phía nữ tử đang hôn mê. Khi ánh mắt chạm đến vết máu đỏ tươi trên cánh môi, đồng tử tối đen lập tức xẹt qua một tia đau đớn.
Lạp Lệ Sa hô hấp nặng nề, theo bản năng đưa tay ra siết chặt một chút.
Phác Thái Anh cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn Lạp Lệ Sa sau một lúc lâu, đáy mắt càng trầm xuống vài phần.
Nàng bỗng nhiên cúi người. Suối tóc đen phất qua hai má và cổ Lạp Lệ Sa.
Bờ môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đau đớn kia.
Mùi máu nhàn nhạt bay vào trước mũi. Phác Thái Anh coi như không để ý, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn, đem khớp hàm cắn chặt của đối phương mở ra, giải phóng cho cánh hoa yếu ớt sắp bị cắn nát.
Một lát sau, Phác Thái Anh mới hơi nâng người dậy. Chóp mũi đặt lên chóp mũi Lạp Lệ Sa, lặng lẽ nhìn nữ tử gần trong gang tấc. Lông mi cong run rẩy đảo qua mí mắt Phác Thái Anh, sau một lúc lâu, nàng lại ngẩng đầu, đem nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên mi tâm đang nhíu chặt của đối phương.
Thời gian đi qua. Nước lạnh cũng một lần lại một lần bị đổi thành nước ấm.
Bóng đêm càng hắc ám. Đã tới canh ba.
Ngoài cửa sổ tịch liêu cơ hồ nghe không được động tĩnh gì, chỉ có gió đông gào thét thổi qua, lan tràn khắp thiên địa.
Bỗng nhiên, nóc nhà vang lên một tiếng gạch ngói vỡ tan, Phác Thái Anh cả kinh ngẩng đầu hướng nhìn lên trên.
Trong khoảnh khắc, một bóng đen ở ngoài cửa sổ hiện lên, sau đó "Oành" phá cánh cửa sổ, trong chớp mắt liền bay vào trong.
Phác Thái Anh ngồi trên giường vội đứng lên, đáy mắt kịch liệt thay đổi, nàng trầm mặc nhìn Hắc y nhân vừa xông vào, cước bộ theo bản năng hướng về trước giường.
Đối phương cũng không chần chờ, ánh sáng trong tay chợt lóe, nhấc cao kiếm, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng về Lạp Lệ Sa trên giường.
Ánh mắt Phác Thái Anh trầm tĩnh không thay đổi, nhếch môi, một lần nữa ngồi xuống trên giường, nửa thân thể chống đỡ trước người Lạp Lệ Sa. Mặc dù trên mặt có chút ngưng trọng nhưng không có một tia bối rối.
Mũi kiếm sắc bén mang theo sát khí đem mái tóc Phác Thái Anh ở sau người thổi tung, có vài sợi thậm chí bị kiếm làm gãy lìa, chậm rãi rớt trên áo ngủ.
Mắt thấy mũi kiếm kia sẽ đâm một lỗ trên ngực Phác Thái Anh, Hắc y nhân rùng mình, bỗng nhiên khẩn cấp chuyển hướng. Mũi kiếm liền xẹt qua cánh tay Phác Thái Anh, bắn ra một dòng máu tươi.
"Tránh ra!". Giọng Hắc y nhân đè thấp truyền đến. Chỉ thấy thân kiếm hung hăng vỗ lên miệng vết thương của Phác Thái Anh, sau đó đem thân thể Phác Thái Anh đẩy ra bên ngoài, một lần nữa nâng kiếm đâm về phía Lạp Lệ Sa đang hôn mê trên giường.
"Dừng tay!". Lại là một người nữa phá vỡ cửa sổ nhảy vào, vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt cả kinh mở to, nâng tay đẩy Hắc y nhân phía trước ra. Nhưng mà động tác của đối phương lại nhanh hơn, khoảng cách lại gần, mũi kiếm rất nhanh liền tiến sát người trên giường.
Ngay lúc tất cả đều nghĩ một kiếm này sẽ thẳng hướng mà đâm vào thân thể trên giường thì lập tức có một cánh tay trắng nõn đột nhiên lao tới, không chút do dự cầm lấy thân kiếm gần trong gang tấc, đem kiếm kiềm hãm đổi hướng.
Thân kiếm cùng da thịt ma sát vang lên trong phòng.
Cùng lúc đó vang lên một tiếng rên rất nhỏ. Đau đớn lướt qua.
Hắc y nhân che miếng vải đen nên không thể thấy rõ gương mặt nhưng lại có thể rõ ràng cảm thấy động tác của hắn dừng một chút, mặt mày liền lóe lên tức giận. Nhưng mà không đợi hắn tiếp tục thì bả vai đã bị người phía sau bắt lấy.
Hắc y nhân hiện lên sự độc ác trong mắt, một phen rút kiếm đâm thủng lòng bàn tay đối phương ra, quay đầu nhìn về phía sau.
Phác Thái Anh ôm lòng bàn tay, trên mặt mang theo một chút ẩn nhẫn, nàng hơi nhíu mày, cũng không xem miệng vết thương của mình mà chỉ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, máu tươi xuyên thấu qua khe hở thấm ra ngoài, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống giường lấm tấm.
Một kiếm của Hắc y nhân quét tới, bị đối phương cực nhanh tránh đi. Hắn gắt gao nhíu mày, khi nhìn thấy người tới thì trong mắt có sự kinh ngạc hiện lên, một lúc sau, nhịn không được mở miệng quát: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Lưu Hà!".
Người tới đúng là Hồng Chúc của Hồng Mị quán.
Vốn nàng và Cam Lam cùng nhau về Hồng Mị quán, tính đến sáng sớm ngày thứ hai sẽ khởi hành quay về Thứ Ảnh Lâu. Nhưng mà trong lòng lo lắng, nhất thời lại ngủ không được, may mà cũng không tiếp tục phí công ngủ, nên nàng đứng dậy ra cửa. Tuy đêm đã khuya, Hồng Mị quán lại đèn đuốc huy hoàng như trước, vô cùng náo nhiệt. Hồng Chúc tới nơi này là có mục đích khác, bởi vậy cũng không có hứng thú đi xã giao, chỉ một mình tùy ý đi ra ngoài. Không ngờ lại thấy được một bóng người xa xa từ cửa sổ phòng Cam Lam nhảy ra. Trong lòng Hồng Chúc nhất thời nổi lên dự cảm không rõ, cũng không thèm nghĩ lại, liền âm thầm đuổi theo.
Cuối cùng kết quả như nàng dự liệu, tên Hắc y nhân kia quả nhiên một đường hướng tới khách điếm của Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa. Quả nhiên là người của Thứ Ảnh Lâu phái tới ám sát Lạp Lệ Sa. Đối phương khinh công rất cao, bởi vậy nhất thời Hồng Chúc cũng không đến quá gần, lỡ như có gì lại gây thành đại họa. May mà đối phương vẫn chưa thực hiện được.
Mà giờ phút này nghe được Hắc y nhân chất vấn, Hồng Chúc cũng không hề trả lời, ánh mắt đảo qua Phác Thái Anh đang bị thương, cuối cùng dừng trên mặt Hắc y nhân.
Thần sắc nàng dao động, nhận ra Hắc y nhân là ai.
Hắc y nhân rất nhanh tay, lại hạ giọng nói: "Lưu Hà, đây là nhiệm vụ tiểu chủ phân phó, ngươi ngăn cản ta là có ý gì?".
Hồng Chúc cắn chặt răng, chỉ nói: "Ta có nguyên nhân của ta, dù sao cũng sẽ không cho ngươi giết nàng".
Ánh mắt Hắc y nhân trầm xuống: "Lưu Hà, ta biết ngươi được tiểu chủ sủng ái, nhưng mà bây giờ ngươi đang cản trở ta làm nhiệm vụ, hậu quả ngươi cũng biết mà?".
"Ta biết". Hồng Chúc hít sâu một hơi, khóe mắt liếc qua vẻ mặt ôn nhu của Phác Thái Anh đang cúi đầu Lạp Lệ Sa, ngữ khí cũng đông cứng lên: "Ngươi không cần nhắc nhở ta, mặc kệ như thế nào, trừ phi giết ta, nếu không ta nhất định phải bảo vệ người này".
Nghe vậy, Hắc y nhân không dám tin nhìn chằm chằm Hồng Chúc một lát, hắn hừ lạnh một tiếng: "Nếu như thế, chớ trách ta không niệm tình đồng môn".
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Hắc y nhân phát lạnh, nâng kiếm hướng về phía Hồng Chúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top