Chương 148 - Tai họa khắp nơi (Ba)

Khi tin tức Phác Thái Anh rời khỏi Nguyễn gia rơi vào tai Nguyễn Quân Viêm thì đã là chuyện của một canh giờ sau.

Lúc đó, Nguyễn Quân Viêm đang cùng Phong Thiến từ cửa hàng buôn bán của Nguyễn gia trở về, đang chuẩn bị dùng bữa tối. Thủ hạ đi vào báo cáo thì ngại có Phong Thiến nên vẫn không đem tin tức bẩm báo đúng lúc. Chờ đến khi Phong Thiến trở về phòng thì mới tiến lên báo cho Nguyễn Quân Viêm tin tức này.

Có thể nghĩ, Nguyễn Quân Viêm bị tin tức Phác Thái Anh bất ngờ rời khỏi Nguyễn gia làm hắn đứng bật dậy, nhấc chân liền muốn đi ra bên ngoài, rốt cuộc đi vòng vèo ngoài cửa chính sau đó quay về chỗ Phong Thiến.

"Ngươi đi đâu?". Phong Thiến nhướng mắt, thản nhiên nói.

Sắc mặt Nguyễn Quân Viêm thay đổi, "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ta có việc muốn đi xử lý cho xong. Bữa tối Thiến nhi dùng trước đi".

Phong Thiến nghe vậy, thế này mới ngẩng đầu nhìn phía Nguyễn Quân Viêm, chăm chú nhìn một lát, sau đó mới nghiêng đầu đem tầm mắt nhìn thủ hạ phía sau Nguyễn Quân Viêm, bình tĩnh nói: "Ngươi tên gì?".

"Tiểu Sử...... Sách Sử Sử". Tiểu Sử hơi có chút không yên nói: "Thiếu phu nhân bảo ta Tiểu Sử là được rồi".

"Tiểu Sử sao". Phong Thiến gật đầu, không nhanh không chậm nói: "Ngươi nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì mà gấp như vậy?".

"Chuyện......". Tính tình Phong Thiến ở Nguyễn gia ai mà không rõ, ra tay quả quyết không lưu tình là có tiếng, trong lòng Tiểu Sử không khỏi có chút lo sợ, đầu càng thấp đi, gấp đến độ xuất ra mồ hôi.

Nguyễn Quân Viêm nghe vậy nhíu mày: "Là cha tìm ta có việc".

"Hả? Thật không?". Tầm mắt Phong Thiến đảo qua Nguyễn Quân Viêm, một lần nữa trở xuống người Tiểu Sử, khi mở miệng thanh âm cũng lạnh lùng hơn, "Tiểu Sử!".

Tiểu Sử bị giọng điệu tức giận của Phong Thiến ép tới chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống, kiên trì nói: "Dạ, thiếu phu nhân. Là Bảo chủ gọi chúng ta đi qua đó".

"Tốt lắm". Khóe môi Phong Thiến hiện lên ý cười, nhưng đáy mắt nhìn Nguyễn Quân Viêm lại không có ý cười, "Vừa lúc cũng phải đi tìm mẹ, vậy cùng Viêm ca ca đi chung đi".

"Thiến nhi!". Nguyễn Quân Viêm cũng nổi giận, lúc này trầm giọng nói: "Đừng ầm ĩ nữa. Ta đi một lát sẽ trở lại". Nói xong, quay đầu nhìn phía Tiểu Sử còn quỳ trên mặt đất nói: "Đứng lên, chúng ta đi".

Nói xong liền bước về hướng cửa chính, đi lướt qua người Phong Thiến.

Phong Thiến vẫn không đuổi theo, nàng chỉ nhìn bóng dáng Nguyễn Quân Viêm dần dần đi xa, độ cong trên khóe môi liền biến mất không còn chút dấu vết. Thần sắc trong đáy mắt càng lạnh lùng hơn.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, lúc này ngựa của Phác Thái Anh sớm đã bôn tẩu trên đường, rời khỏi huyện Thanh Nguyên. Lòng tràn đầy nhớ nhung, bất quá trong đầu cũng chỉ là một bóng hình xinh đẹp mà thôi.

Vó ngựa bôn tẩu, nổi lên mấy phần phong trần, cũng thổi tung một suối tóc đen phía sau. Trên người Phác Thái Anh là bộ y phục màu xanh nhạt bay phất phới trong gió, chút khí lạnh cũng không thể nào thổi bay nôn nóng trong ngực.

Bất quá chỉ có ba ngày. Nhưng cảm giác như đã chờ đợi lâu lắm.

Khi tới Phù Dung Lâu thì trời cũng sắp tối.

Phác Thái Anh vừa xuống ngựa thì liền có một tiểu nhị trẻ tuổi chào đón, cười hô: "Cô nương đến dùng bữa sao?".

Phác Thái Anh lịch sự gật đầu, đem cương ngựa giao cho tiểu nhị: "Làm phiền".

Khi cưỡi ngựa mang khăn che mặt sẽ không tiện, chuyến này Phác Thái Anh không mang khăn che mặt, sau khi nàng xuống ngựa thì ánh mắt tiểu nhị liền nhịn không được lưu lại trên mặt Phác Thái Anh. Giờ phút này nghe được giọng nàng ôn nhuận lạnh lùng dễ nghe cực kỳ, nhất thời hơi có chút ngượng ngùng, cũng không dám nhìn nữa, chỉ liên tục nói: "Không phiền, không phiền. Mời cô nương vào".

Vừa bước vào Phù Dung Lâu thì liền có nhiều tầm mắt rơi trên người Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh xem nhẹ, bình tĩnh đi đến trước quầy, nhẹ giọng nói: "Hứa chưởng quầy, làm phiền cho ta một phòng yên tĩnh".

Hứa chưởng quầy nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy Phác Thái Anh thoáng ngẩn ra, trên mặt lập tức liền có ý cười khuếch tán: "Thì ra là Phác cô nương, đã lâu không thấy".

"Vâng, cũng hơn nửa năm". Phác Thái Anh đáp, "Gần đây vẫn ổn?".

"Nhờ phúc của Phác cô nương, cũng không tệ lắm". Hứa chưởng quầy nói xong cười rộ lên, "Nhưng mà nếu Phác cô nương không đến, Tiểu Âm sắp bị tức đến giơ chân luôn rồi".

"Lại làm Hứa chưởng quầy thêm phiền toái". Phác Thái Anh nở một nụ cười xin lỗi, đáy mắt hiện lên mấy phần lo lắng.

Hứa chưởng quầy vội vàng khoát tay: "Ôi chao, ta bất quá thuận miệng nói vậy thôi. Phác cô nương chờ chút, ta cho người dẫn ngươi đi lên".

Nói xong, Hứa chưởng quầy hướng phía sau bức màn hô: "Tiểu Âm!".

Nghe được thanh âm của Hứa chưởng quầy, một cô bé mười tuổi ló đầu ra xốc tấm màn lên, ánh mắt dừng trên người Phác Thái Anh đứng trước quầy, nhất thời nét mặt tươi cười như hoa, vui mừng reo lên: "Phác tỷ tỷ!".

"Tiểu Âm, đem Phác tỷ tỷ đưa tới căn phòng phía đông đi". Hứa chưởng quầy hướng con gái vỗ vỗ vai, dặn dò nói.

Tiểu Âm nghe vậy, mặt lập tức xụ xuống, nhưng cũng không cự tuyệt, cô bé chỉ không tình nguyện nói: "Vậy, Phác tỷ tỷ đi theo muội đi".

Chân Phác Thái Anh vừa bước lên cầu thang thì sau lưng liền có hai tên nam tử đi theo vào Phù Dung Lâu.

"Chưởng quầy". Trong đó có một nam tử hơi trắng trẻo đưa tay gõ gõ trên quầy, ánh mắt lặng yên không một tiếng động đảo qua hướng thang lầu, mở miệng hét lên, "Đói quá, có món gì ăn ngon thì đem lên một ít đi".

Tầm mắt chưởng quầy dừng trên y phục của hai người trước mặt, nhận ra đối phương là người của Lôi gia, không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu nói: "Vâng thưa khách quan. Có cần một gian yên tĩnh không?".

"Không cần, chúng ta ngồi ở đó là tốt rồi". Nam tử trắng trẻo chỉ về hướng trong góc đại đường, sau đó liền lôi kéo người đi bên cạnh qua đó.

Nam tử trắng trẻo đặt mông ngồi xuống, cầm đao trong tay đặt trên bàn, oán giận nói: "Thật là, không hiểu sao lại nhận nhiệm vụ khó khăn như vậy".

Nam tử đi cùng rót chén trà uống xong, lên tiếng đáp: "Phác Thái Anh kia tốt xấu gì cũng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, ngươi không phải yêu nhất chính là mỹ nhân sao, tại sao lúc này lại than khổ?".

Đồng tử của nam nhân trắng trẻo chuyển động, buông tay nói: "Giang hồ đệ nhất mỹ nhân thì sao, có thể nhìn không thể ăn, chuyện này không phải làm khó người ta sao! Ta vẫn thích tò mò". Nói xong, không quên hướng tên đi cùng cười hắc hắc, "Tư vị mất hồn kia, hẳn là cũng xấp xỉ với giang hồ đệ nhất mỹ nhân hả?".

Nam tử đi cùng nhẹ nhàng 'hừ' một tiếng: "Xấp xỉ cái con khỉ, tự nhận mình không có phúc đó đi. Tốt nhất nên coi chừng Phác Thái Anh một chút kìa".

"Một thiếu nữ tay trói gà không chặt thì trốn khỏi tầm mắt chúng ta sao mà ngươi lo?". Thần sắc nam tử trắng trẻo hơi có chút không đồng tình, thân thủ lấy ấm trà bên cạnh, vừa rót vừa nói: "Cũng phải nói, Quỷ Y đáng ghét kia gây ra họa lớn như vậy thì sao mà dám xuất hiện nữa? Phỏng chừng đã sớm chạy đến Quỷ Y Quật trốn mất rồi".

"Chớ để sơ sẩy". Nam tử đi cùng hướng tầm mắt ngoài cửa sổ, nhìn sắc trời tối xuống, chậm rãi nói: "Nếu Quỷ Y dám giết nhị thiếu gia, lại đột nhiên biến mất khỏi Nguyễn gia, hiển nhiên không phải hay ho gì. Tuy rằng không biết Phác Thái Anh có đáng giá để nàng trở về hay không nhưng mà còn manh mối thì cứ trông chừng đi, hẳn là không sai".

Nam tử trắng trẻo nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Trên cầu thang, Tiểu Âm thỉnh thoảng nhìn phía Phác Thái Anh, thần sắc có chút do dự, muốn nói lại thôi.

Phác Thái Anh thấy thế, trong lòng cũng đoán được vài phần, nhịn không được nở nụ cười nhàn nhạt: "Tiểu Âm phải chịu ủy khuất đúng không?".

"Dạ......". Tiểu Âm bĩu môi, thấp giọng oán giận nói: "Người nọ tính tình cũng thật xấu. Không phải Phác tỷ tỷ chỉ đến trễ có mấy ngày thôi sao, vậy mà cả ngày tỷ ấy trưng nguyên bộ mặt lạnh lùng. Một người của Vinh Tuyết Cung rời đi thì dặn dò chúng ta, thân phận người kia không thể bị phát hiện, bởi vậy đưa cơm cũng đều là muội đi, ngoại trừ cha với muội ra thì những người khác đều không biết. Có một lần muội không cẩn thận nhắc tới chuyện Phác tỷ tỷ cùng Nguyễn ca ca, tỷ ấy liền xụ mặt, còn làm cho muội cút đi nữa. Phác tỷ tỷ, tỷ nói xem sao lại có nữ nhân như vậy chứ!". Tiểu Âm nói xong giậm giậm chân, vẻ mặt ghét bỏ.

Trong đầu Phác Thái Anh hiện ra bộ mặt lạnh lùng tức giận của Lạp Lệ Sa, nhất thời không khỏi có chút mỉm cười, mở miệng an ủi cũng mang theo vài phần ý cười: "Âm nhi ngoan, để Phác tỷ tỷ xử lý, không thèm so đo với tỷ ấy nữa".

"Dạ". Tiểu Âm cắn cắn môi, cố gật đầu, "Muội biết tỷ ấy là bằng hữu của Phác tỷ tỷ. Nhưng mà...... Phác tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận đó, đừng để bị tỷ ấy khi dễ".

Phác Thái Anh nghe vậy hơi có chút buồn cười, gật đầu đáp: "Được, Phác tỷ tỷ nhớ rồi".

Nói mấy câu xong, hai người đã đứng ở trước một gian phòng.

Tiểu Âm bĩu môi, cúi đầu, thấp giọng nói: "Phác tỷ tỷ, muội sẽ không đi vào đâu. Đợi lát nữa muội mang chút đồ ăn lên cho hai người".

"Được". Phác Thái Anh nở một nụ cười: "Cám ơn Tiểu Âm".

Nhìn theo hướng Tiểu Âm phất phất tay sau đó biến mất trong tầm mắt, Phác Thái Anh quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước.

Tim đập mạnh một lát sau, nàng chậm rãi hít một hơi, nâng tay lên muốn đẩy cửa. Nhưng mà đầu ngón tay chưa chạm được cánh cửa thì đã bị kéo mạnh vào.

Một cánh tay vươn thẳng ra, chuẩn xác nắm lấy cổ tay Phác Thái Anh, lập tức kéo thật nhanh, Phác Thái Anh liền lảo đảo ngã vào một cái ôm ấp mềm mại.

Dường như là cùng lúc đó, cửa vang lên "Phanh" một tiếng, đóng sầm lại. Còn cả người Phác Thái Anh thì cũng bị áp lên trên cửa.

"Thái Anh đứng ở trước cửa kỳ kèo cũng lâu lắm". Thanh âm cúi đầu vang lên, mát lạnh mang theo mùi dược hương và hô hấp ấm áp lướt qua chóp mũi Phác Thái Anh, chỉ trong chớp mắt, thân thể mềm mại quen thuộc liền cúi thấp áp sát người dưới thân.

Tiểu Âm vừa bước xuống thang lầu thì bên tai liền nghe được một tiếng cửa đóng sầm lại, làm bước chân của cô bé cũng ngưng một chút.

Không phải là...... chỗ của Phác tỷ tỷ chứ. Trong lòng Tiểu Âm không khỏi nổi lên hốt hoảng. Nhớ lại tỷ tỷ xấu tính kia, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, do dự một hồi, vẫn là nhịn không được một lần nữa xoay người bước lên căn phòng kia.

Bờ môi lạnh lẽo trước sau như một nhưng lại không hiểu sao luôn làm cho người ta cảm thấy nóng rực.

Lạp Lệ Sa đỡ lấy thân thể Phác Thái Anh, đem cổ tay đối phương đặt ở trên cửa, ra sức cướp lấy hương vị ngọt ngào của nữ tử trước mặt. Đôi môi nghiền ngẫm, gấp gáp vói chiếc lưỡi đi vào, đảo qua hàm răng đều đặn. Vẫn chưa gặp được sự chống cự, nhanh chóng hé mở khớp hàm rồi lại đánh thẳng về phía trước đem chiếc lưỡi thơm tho cuốn lấy. Trong lúc cả hai gắn bó thì mùi thơm càng tỏa ra ngào ngạt.

Lạp Lệ Sa hơi mở mắt ra, âm thầm đánh giá gương mặt Phác Thái Anh gần trong gang tấc, đảo qua lông mi khẽ run cùng đôi mắt thuận theo đang khép lại, khóe mắt và đuôi lông mày đều nhiễm chút thẹn thùng. Ly biệt bất quá chỉ có ba ngày, Lạp Lệ Sa lại cảm thấy nhớ nhung trong ngực sắp nổ tung, chỉ một giây một khắc cũng là dày vò, lẫn nhau sắp không chờ đợi nổi, chờ đợi liền trở thành tra tấn. Mà tới giờ phút này rốt cuộc cũng có thể đem thiên hạ ôm vào lòng một lần nữa, tất cả giống một giấc mộng, trong ngực thỏa mãn dường như sắp run rẩy.

Suy nghĩ một chút, ánh mắt Lạp Lệ Sa không khỏi mềm mại hơn, một lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu nụ hôn sâu khi vừa gặp lại nhau. Bàn tay nắm lấy cổ tay Phác Thái Anh đã sớm lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay đối phương, sau đó chậm rãi đan chặt ngón tay, làm cho mười ngón tương khấu.

Hô hấp rối loạn cùng lồng ngực phập phồng. Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại có âm thanh trằn trọc dây dưa. Ái muội làm người ta mặt đỏ tim đập. Rõ ràng là cuối thu lạnh lẽo nhưng không khí chung quanh lại dần dần ấm lên.

Không khí đang tốt đẹp như vậy, cửa lại bỗng nhiên bị gõ vang, giọng Tiểu Âm lo lắng vang lên ngoài cửa: "Phác...... Tỷ tỷ?".

Suy nghĩ lơ lững của Phác Thái Anh bị gọi trở về, mông lung trong đôi mắt rút đi. Nàng mở mắt ra, hơi hơi nghiêng bờ môi đi: "Chờ......".

Chỉ kịp nói ra một chữ, Lạp Lệ Sa đã muốn bất mãn dán lên môi Phác Thái Anh một lần nữa. Răng nhẹ nhàng cắn lấy môi của Phác Thái Anh, đầu lưỡi lập tức đảo qua, sau đó đi tìm chiếc lưỡi không an phận của đối phương.

Cùng lúc đó, chân Lạp Lệ Sa vừa nhấc, then cài cửa chậm rãi hạ xuống, cài chặt cánh cửa.

"Phác tỷ tỷ, Phác tỷ tỷ?". Tiếng đập cửa càng dồn dập, Tiểu Âm nghe được thanh âm khóa cửa thì lập tức lo lắng, ngầm bực mình không đẩy cửa vào ngay từ đầu!

Khóe mắt Phác Thái Anh nhiễm hồng, hơi nhíu mi, nhịn không được oán trách cắn kẻ đang há miệng ngăn không cho mình nói, muốn đẩy Lạp Lệ Sa ra nhưng thân thể đã bị bao vây, không thể động đậy.

Đáy mắt Lạp Lệ Sa mang theo mạt ý cười, lo lắng mấy ngày qua đã bị xua tan. Nàng thú vị truy đuổi chiếc lưỡi Phác Thái Anh cố ý tránh đi, thân thể càng dán chặt Phác Thái Anh. Hôm nay nàng trùng hợp cũng mặc bộ quần áo màu xanh nhạt như ai kia, hai người tựa hồ hòa thành một thể, xa xa nhìn lại giống như một đám mây trắng trắng xanh xanh.

Nàng cũng mặc kệ tiểu cô nương không đáng yêu kia đến đây làm gì, quấy rầy nàng cùng Thái Anh là trăm ngàn lần không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top