Chương 145 - Sương mù trùng điệp (Năm)

Sau khi Lôi Chấn Vân nghe được thanh âm của Lôi Vũ thì đáy lòng mạnh mẽ nổi lên một trận hốt hoảng, hắn theo bản năng quay đầu nhìn phía Lôi Vũ thì trông thấy Lôi phu nhân đã chạy thật nhanh vào phòng Lôi Đình.

Lập tức, cả người đứng ngốc ở cửa.

"Đình nhi!".

Chỉ trong một chút thời gian ngắn ngủi thôi mà thanh âm của Lôi phu nhân còn tê tâm liệt phế hơn so với tiếng thét của Lôi Vũ vừa rồi. Lôi Chấn Vân trơ mắt nhìn cả người Lôi phu nhân run rẩy, sau đó bỗng nhiên ngã xuống.

Lôi Tiểu Ngữ cố gắng nhưng không đuổi kịp để nhìn cảnh tượng trong phòng, nàng vội vàng đưa tay đỡ lấy Lôi phu nhân, lo lắng nói: "Mẹ, mẹ không sao chứ?".

Lôi Chấn Vân chỉ cảm thấy như có một thanh chùy nện ở trên đầu kêu ầm ầm, hốt hoảng lúc đầu càng mãnh liệt như thủy triều vọt tới, hắn cũng cố không hơn thua với Lạp Lệ Sa, xoay người liền vọt tới bên cạnh Lôi phu nhân, sau đó nhìn phía bên trong.

Trong phòng vẫn chưa thắp đèn nên tối đen một mảnh, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt theo cửa sổ mở toang rơi trên mặt đất, dừng phía trên hai thân ảnh.

Trong phòng, Lôi Vũ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trong lòng gắt gao ôm một người, bóng dáng run rẩy giống như gió lạnh thổi qua lá cây.

Cùng nhìn thấy tình cảnh trong phòng còn có Lôi Tiểu Ngữ phía sau.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền ngây ra như phỗng đứng ở cửa, rốt cuộc chân không bước nổi về trước.

Lôi Chấn Vân bên cạnh thì trầm mặc, đi từng bước vào phòng, hắn nhìn nam tử không hề động đậy trong lòng Lôi Vũ, giật giật môi, sau đó phát hiện giọng của mình khi mở miệng lại khàn đến như vậy.

"Đình nhi...... bị làm sao vậy?".

Nghe thấy thanh âm của phụ thân, Lôi Vũ cắn răng ngẩng đầu lên, ẩn nhẫn nước mắt. Hắn nhìn phụ thân đứng thẳng trước mặt, yết hầu trói chặt, chỉ hô một tiếng "Cha", ngữ điệu liền run rẩy nói không ra lời.

Lôi Chấn Vân chậm rãi ngồi xuống, thân thủ đem người trong lòng Lôi Vũ kéo ra.

Dưới ánh trăng mờ ảo lộ ra gương mặt xanh mét.

Đó là khuôn mặt có bốn năm phần giống mình, mặt mày tuấn lãng cương nghị, mũi thẳng, môi bạc. Mà giờ phút này, trên khuôn mặt không có một chút sinh khí.

Giờ phút này Lôi Chấn Vân không dám tin Lôi Đình nằm trong lòng Lôi Vũ.

Rõ ràng mới vài canh giờ trước mọi người còn ngồi quây quần chung một bàn dùng bữa, chuyện trò vui vẻ.

Bàn tay Lôi Chấn Vân run rẩy thăm dò động mạch trên cổ Lôi Đình.

Nơi đó, im lặng không có chút phập phồng lên xuống, biểu hiện rõ ràng người trước mắt hắn đã mất đi mạng sống.

Ngắn ngủn trong nháy mắt, gương mặt Lôi Chấn Vân liền trắng bệch, trong mắt đã nhiễm chút huyết sắc, làm như nghĩ tới cái gì, hắn lập tức đứng lên như một tia chớp chạy ra khỏi cửa.

Trong viện trống trải, đã sớm không còn thân ảnh của Lạp Lệ Sa.

Bộ mặt Lôi Chấn Vân có chút dữ tợn, cái trán nổi lên gân xanh, đứng đó một lúc lâu, sau đó ngửa đầu rống to: "Quỷ Y! Ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!".

Thanh âm thê lương, truyền theo gió đêm đi rất xa.

---

Phác Thái Anh ngồi ở bên cạnh bàn, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, vốn định xem sách một hồi nhưng bất đắc dĩ phát hiện mình lại vô cùng hồi hộp, ngay cả một trang đều xem không vào, đơn giản buông sách xuống, nghiêng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài.

Đêm nay bầu trời không có bao nhiêu sao, ngay cả ánh trăng cũng có vẻ vô cùng ảm đạm. Nhìn về phía xa xa trong viện, có thể thoáng mơ hồ nhìn thấy hai ngọn đèn lồng — đó là Phác Thái Anh cố ý lưu lại vì Lạp Lệ Sa.

Nhìn như vậy một lát, Phác Thái Anh có chút mệt mỏi, sau đó thu hồi tầm mắt, đảo qua ngọn nến sắp tàn.

Một giọt nến bị hòa tan chảy xuống mặt bàn, không lâu sau thì đã kết thành một khối màu đỏ nhạt, xung quanh vẫn còn những giọt sáp chậm rãi rơi xuống.

Đã là canh ba.

Lo lắng trong lòng giống như có kiến bò, cắn lấy nàng, thật sự ngứa ngáy khó chịu.

Phác Thái Anh mím môi, đầu ngón tay bị nắm hơi trắng bệch.

Ước chừng lại qua thời gian một chén trà nhỏ, ngọn nến dĩ nhiên có chút mỏng manh, chỉ còn lại chút xíu ánh sáng sau đó thì liền lụi tàn. Trong lúc chờ đợi, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Phác Thái Anh theo bản năng từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn chăm chú vào cánh cửa. Ánh mắt có chút mở to.

Trong khoảnh khắc, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cánh cửa liền bị mở ra trong tầm mắt Phác Thái Anh.

Khi nhìn thấy người ngoài cửa, ánh sáng trong mắt Phác Thái Anh dao động, ngẩn ra một lát rồi sau đó lập tức ảm đạm xuống dưới. Nàng khó khăn giương khóe môi một lần nữa.

Dường như chỉ ngẫm nghĩ một chút thì bất an dưới đáy lòng Phác Thái Anh tựa như ngọn lửa bùng cháy. Chỉ vì người trước mắt nàng lúc này vốn không nên xuất hiện.

Đẩy cửa vào không phải Lạp Lệ Sa, cũng không phải thị nữ mà là Nguyễn Thiên Ưng.

Khi Phác Thái Anh cảm thấy bất an là do nét mặt của Nguyễn Thiên Ưng, đúng là nghiêm trọng chưa từng có. Hắn cau mày nổi lên thành nếp gấp, vừa vào cửa thì tầm mắt liền quét một vòng trong phòng, giống như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng mới dừng lại trên mặt Phác Thái Anh, thần sắc phức tạp mở miệng.

"Thái Anh, đã xảy ra chuyện".

Chỉ một câu ngắn ngủn, Phác Thái Anh nghe được liền nheo mắt.

Chưa để nàng hỏi ra thì một tiếng ầm ầm nổ vang từ trong viện truyền đến. Đáy mắt Phác Thái Anh đông cứng, sau đó đi về phía trước từng bước thì liền bị Nguyễn Thiên Ưng vội vàng ngăn cản: "Đứng ở trong phòng đừng đi ra".

Nói xong, Nguyễn Thiên Ưng lo lắng nhìn ra phía sau, quay đầu lại hướng Phác Thái Anh lặp lại một lần: "Nhớ rõ, không được đi ra".

Nói xong, cũng cố không giải thích thêm gì với Phác Thái Anh, lập tức đóng cửa lại một lần nữa.

Dù vậy, âm thanh ngoài cửa vẫn rơi vào tai Phác Thái Anh.

Lần này, Phác Thái Anh nhận ra tiếng nổ lúc nảy là thanh âm mở cửa. Sau lại lục tục vang lên vài lần. Sau đó âm thanh càng gần, dường như đang đi tới trước cửa phòng nàng.

Ngay sau đó, thanh âm của Nguyễn Thiên Ưng vang lên theo: "Không có ở chỗ Thái Anh".

Không khí chỉ trong một cái chớp mắt liền lặng im, một lát sau thì có một thanh âm đáp lời: "Nguyễn huynh, ngươi có tìm cẩn thận chưa?".

Đáy mắt Phác Thái Anh hiện lên sự ngạc nhiên.

Tuy rằng giọng nói có chút khàn khàn so với trong trí nhớ, nhưng Phác Thái Anh vẫn nhớ rõ đây là giọng của Lôi Chấn Vân. Nhưng mà, hắn lại đây làm cái gì?

Ngoài cửa Nguyễn Thiên Ưng tiếp tục nói: "Hôm nay phát sinh chuyện này, Nguyễn gia cũng có trách nhiệm, Nguyễn mỗ sẽ không thể để ngay thời điểm này xảy ra sơ sẩy".

"Thật không?". Lời tuy nói như thế nhưng trong giọng của Lôi Chấn Vân lại mang theo nghiến răng, "Ta có nghe nói, Phác cô nương cùng nàng thân thiết, mong rằng Nguyễn huynh để tại hạ gặp Phác cô nương một lần".

"Cái này......". Giọng Nguyễn Thiên Ưng có chút chần chừ.

Phác Thái Anh nghe hai người ngoài cửa nói chuyện với nhau, thần sắc bình tĩnh hơi dao động.

Bất an trong lòng như gợn sóng bắt đầu khuếch tán.

Đang lúc nàng suy nghĩ thì bên ngoài đã thương thảo xong, cuối cùng cửa vẫn bị đẩy ra.

Nguyễn Thiên Ưng cùng Lôi Chấn Vân hai người cùng xuất hiện ở cửa, nhìn Phác Thái Anh đang đứng tại chỗ.

Mà xuyên qua song cửa, Phác Thái Anh có thể mơ hồ nhìn thấy hai người phía sau mặc quần áo của gia nhân Lôi gia. Bọn họ giơ cao cây đuốc trong tay, đem khoảng sân trước phòng Phác Thái Anh chiếu sáng ngời.

Trên người mỗi người đều tản ra khí thế đông lạnh.

Tuy là như thế, ở trước mặt hai người thì Phác Thái Anh vẫn bất động thần sắc như trước, nhìn vào hai người, gật đầu nói: "Không biết đã trễ thế này, hai vị Bảo chủ lại đây tìm Thái Anh có chuyện gì?".

Lôi Chấn Vân vẫn chưa lập tức trả lời câu hỏi Phác Thái Anh, ánh mắt hắn đảo qua ngọn nến trên bàn cùng chiếc giường bằng phẳng, đột nhiên nói: "Trễ như vậy mà Phác cô nương vẫn chưa nghĩ ngơi sao?".

"Không cảm thấy buồn ngủ, mải mê đọc sách đến quên mất thời gian". Phác Thái Anh thản nhiên giải thích.

Ánh mắt Lôi Chấn Vân tìm tòi, hiển nhiên không tin, nhưng cũng không phản bác, rõ ràng nói thẳng: "Lần này ta và Nguyễn bảo chủ đến đậy thật ra là có một chuyện, mong rằng Phác cô nương có thể thành thật".

Mặc dù Phác Thái Anh không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng đã đoán được vài phần, sợ đối phương đến đây là vì Lạp Lệ Sa. Nàng kiềm chế lo lắng trong lòng, nói: "Xin Lôi bảo chủ cứ hỏi".

"Phác cô nương có biết Quỷ Y ở đâu không?". Khi đề cập đến Lạp Lệ Sa, gương mặt đang đông lạnh của Lôi Chấn Vân hiện lên chút sát ý.

Thấy thế, trong lòng bàn tay của Phác Thái Anh thấm ra chút mồ hôi, nàng đoán sợ là đã xảy ra cái gì thất bại, lại biết giờ phút này mình cần phải bình tĩnh, bởi vậy làm bộ như không có việc gì: "Đã trễ thế này, nàng không trong phòng của mình sao?".

Lôi Chấn Vân từ kẻ răng phun ra hai chữ "Không có", tỉ mỉ nhìn Phác Thái Anh thật lâu sau, lại nói: "Phác cô nương thật sự không biết Quỷ Y đi ra ngoài làm gì sao?".

"Tất nhiên là không biết". Phác Thái Anh nói như thường.

Đáy mắt Lôi Chấn Vân hiện lên một tia âm u, hai cánh tay đặt bên người nắm thành quyền, khi mở miệng cũng mang theo vài phần bức bách: "Nghe nói quan hệ Phác cô nương cùng Quỷ Y thân thiết, hơn nửa đêm ngươi cũng chưa đi ngủ, thật sự không phải đang đợi nàng từ bên ngoài trở về chứ?".

Vừa nói chuyện cảm xúc trên người cũng bị kích động, toàn thân Lôi Chấn Vân theo bản năng tản mát ra khí thế áp bách.

Phác Thái Anh không có võ công nên bị khí thế của Lôi Chấn Vân ảnh hưởng, chỉ cảm thấy thân mình như là bị thứ gì đó rất nặng đè lên, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Nguyễn Thiên Ưng thấy thế, vội vàng hướng Lôi Chấn Vân khuyên nhủ: "Lôi huynh, Thái Anh không có võ công, không chịu nổi áp lực như vậy. Ngươi cũng biết cách làm việc của Quỷ Y biến hoá kỳ lạ, không phải ai cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Huống chi Thái Anh cùng Lôi gia cũng có tình cảm, tất nhiên sẽ không tiếp tay hãm hại Lôi hiền chất, nói vậy việc này là Quỷ Y một mình tự tiện ra tay, mong Lôi huynh chớ giận chó đánh mèo liên lụy đến Thái Anh. Tại hạ vẫn cảm thấy, Quỷ Y làm đến nông nỗi này, cũng đoán được chúng ta sẽ tìm được nơi này, nên sẽ không ngu đến nổi chui đầu vô lưới, sợ là đã không còn ở Ngưng Trần Cư nữa".

Lôi Chấn Vân nghe Nguyễn Thiên Ưng nói như vậy, thấy có chút đạo lý, nhất thời cũng không làm quá phận, chỉ phải thả lỏng chân khí, trừng mắt Phác Thái Anh không nói lời nào.

Cả người Phác Thái Anh buông lỏng, chân mềm nhũn như muốn ngã xuống, vội vàng một tay chống được cạnh bàn, mới khó khăn đứng vững.

Nguyễn Thiên Ưng yên lòng, lại nói: "Xin Lôi huynh cứ yên tâm, Quỷ Y nhất định còn tại Nguyễn gia, chúng ta sẽ phái nhiều người đi tìm, nhất định đem người tự tay giao ra".

Thấy thế sắc mặt Lôi Chấn Vân mới thoáng dịu đi một chút: "Như thế thì tốt".

Nói xong, Lôi Chấn Vân lạnh lùng nhìn Phác Thái Anh liếc mắt một cái, một lần nữa bước ra cửa.

Nguyễn Thiên Ưng nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu hướng Phác Thái Anh bỏ lại một câu: "Thái Anh sớm đi nghỉ ngơi đi". Sau đó liền theo Lôi Chấn Vân ra cửa.

Bây giờ Phác Thái Anh mới thả lỏng, chậm rãi ngồi trở lại trên ghế.

Chờ tiếng bước chân đi xa, hai thân ảnh theo sát sau xuất hiện ở bên trong phòng.

"Làm ta sợ muốn chết". Lan nhi vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói: "Bộ dạng Lôi bảo chủ đằng đằng sát khí thực đáng sợ".

Liên nhi một bên thật ra có chút bình tĩnh, nàng chỉ nhìn thần sắc Phác Thái Anh trầm mặc, cúi đầu nói: "Tiểu thư khỏe không?".

Phác Thái Anh đang cúi đầu, giật mình giương mắt nhìn hướng Liên nhi, dừng một chút, trầm giọng nói: "Liên nhi, ngươi có thể đi Đông Uyển tìm hiểu một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không. Nhớ rõ, âm thầm tiến hành, trăm ngàn không cần kinh động người của Lôi gia".

"Dạ được". Liên nhi làm như đoán được Phác Thái Anh sẽ phân phó mình, nàng cũng không kinh ngạc liền đáp ứng, sau đó lập tức đi ra ngoài.

"Này?". Lan nhi có chút chưa kịp hiểu ra, nhìn theo bóng dáng Liên nhi rời đi, lại nhìn Phác Thái Anh đang cúi đầu, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi đi ra ngoài đi, ta có chút mệt". Phác Thái Anh hướng Lan nhi phất phất tay, đem nàng lui ra.

Khi trong phòng chỉ còn lại Phác Thái Anh, bình tĩnh trên mặt nàng mới chậm rãi hòa tan, lo âu cùng mệt mỏi đồng thời hiện lên.

Nhìn thần sắc và ngữ khí của Lôi Chấn Vân mới vừa rồi, sợ là đã xảy ra chuyện gì cho nên mới chọc giận hắn thành như vậy. Nhưng mà Lạp Lệ Sa rõ ràng đi đến chỗ của Dịch Viễn, tại sao lại cùng Lôi gia xung đột?

Chẳng lẽ...... trên đường đã xảy ra biến cố?

Nghĩ đến đó, trong lòng Phác Thái Anh càng lo lắng trầm trọng.

Liên nhi không để Phác Thái Anh chờ lâu, một nén nhang sau liền quay trở về Ngưng Trần Cư. Nhưng mà sắc mặt bình tĩnh ngày thường lại có chút biến đổi giống như Nguyễn Thiên Ưng vừa rồi.

Nàng tiến vào phòng, sau đó cẩn thận đóng kín cửa rồi mới xoay người đi đến trước mặt Phác Thái Anh, tạm dừng lại, thanh âm cổ quái nói: "Tiểu thư, Lôi gia...... thật sự xảy ra chuyện lớn".

Phác Thái Anh nghe vậy, chỉ cảm thấy trước ngực tim đập lợi hại, mơ hồ lại có chút sợ hãi khi nghe được lời Liên nhi tiếp theo.

Nhưng mà tuy là như thế, Phác Thái Anh vẫn mở miệng hỏi thêm: "Hết chưa?".

Liên nhi cúi đầu, khi mở miệng thanh âm ép tới cực nhỏ, làm như sợ bị người khác nghe được, chậm rãi nói: "Lôi Đình đã chết".

Bất quá đơn giản chỉ bốn chữ nhưng lại giống như một tảng đá thật lớn đè nặng trong lòng Phác Thái Anh, khơi dậy ngàn tầng sương mù.

Tay nàng đặt trên bàn hơi run rẩy. Ánh nến chiếu rọi khuôn mặt, lại cực nhanh mất hết huyết sắc.

"Đã chết......?".

Trong phòng yên lặng, hoa nến tuôn ra một tiếng thanh thúy, Phác Thái Anh không dám tin cúi đầu lặp lại một lần.

Mà ngoài cửa sổ, bóng đêm đã sớm dày đặt chưa chịu lui.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top