Chương 138 - Hôn lễ sóng gió (Ba)
Mị chủ vẫn chưa đem Hạ Vu Minh rời khỏi Nguyễn gia, sau khi bỏ lại Lạp Lệ Sa phía sau thì liền đi qua mấy con đường quanh co, cuối cùng lặng lẽ vào một căn phòng rồi đóng kín cửa lại, Mị chủ châm ngọn nến, đem đối phương đỡ ngồi trên ghế.
Hạ Vu Minh thấy mình đã được đưa về phòng liền thở phào một hơi, lập tức cúi đầu coi miệng vết thương trên đùi của mình, phiên bôn ba này vừa xong, máu lại bắt đầu chảy ra. Lông mi hắn cơ hồ nhăn lại thành một chỗ, cúi đầu mắng một câu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Mị chủ.
Ánh nến lay động làm hiện ra gương mặt góc cạnh của hắn.
Chính là thượng khách của Nguyễn gia, Dịch Viễn - Dịch tiên sinh.
Mà lúc này, trên gương mặt tuấn lãng kia không kiêu ngạo như bình thường, ngược lại mang theo vài phần ngoan độc.
"A Lượng bị Lạp Lệ Sa gây thương tích?". Sắc mặt Mị chủ bình tĩnh nhìn một loạt động tác của Hạ Vu Minh, ánh mắt đảo qua chân hắn, trong lòng đã có tính toán, giương mi hỏi.
Hạ Vu Minh nghe vậy sắc mặt có chút khó coi: "Nhất thời sai kế hoạch, bị nàng dụng độc phóng ngân châm vào chân".
Mị chủ cũng không kinh ngạc, hai tay vòng trước ngực, như cười như không nói: "A Lượng cũng đừng coi thường Lạp Lệ Sa. Tuy ta có thể đối phó với nàng, nhưng cũng phải kiêng kỵ tính cách quỷ dị của nàng vài phần. Chính là mới vừa rồi, ngươi không cẩn thận bị kéo khăn che mặt, sợ là đã bị Lạp Lệ Sa nhìn thấy".
Hạ Vu Minh hơi có chút khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Thì tính sao? Người trên giang hồ, chẳng lẽ lại đi tin một Quỷ Y như nàng à? Ta đã cứu Nguyễn Quân Viêm, lại cùng Nguyễn gia có giao hảo, bọn họ có thể trơ mắt nhìn Quỷ Y giết người diệt khẩu trước mặt họ hay sao?". Dừng một chút, "Huống chi Ám Vương cũng sẽ không để mặc Quỷ Y làm bậy".
"A Lượng cũng không lo lắng, tất nhiên là không còn gì tốt hơn". Mị chủ giương khóe môi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Hạ Vu Minh thâm trầm, hướng Mị chủ nói: "Mới vừa rồi Lạp Lệ Sa bị nội thương, sao ngươi lại không dứt khoát giết nàng để diệt trừ hậu hoạn?".
"Ta dịch dung, nếu làm cho Lạp Lệ Sa nhìn thấy bộ dạng của ta, không phải khó giải quyết sao. Sao ta phải mạo hiểm giết nàng?". Mị chủ hỏi ngược lại: "Ám Vương ra lệnh như thế nào?".
"Ngươi......". Hạ Vu Minh chỉ phun ra một chữ, lại khó khăn nuốt trở vào. Thân phận của hắn không bằng Mị chủ, huống chi hắn là kẻ có thù oán với Lạp Lệ Sa chứ không phải đối phương, đúng là Mị chủ không có lý do gì phải đối phó với Lạp Lệ Sa. Nghĩ như vậy, Hạ Vu Minh đành phải nói: "Ám Vương hạ mệnh lệnh cũng là chuyện sớm hay muộn. Ta chỉ cảm thấy lãng phí cơ hội này thôi".
"Chuyện này thì có gì mà đáng tiếc". Mị chủ thản nhiên nói: "Tuy nàng là Quỷ Y, nhưng cũng chẳng thể làm gì được Thứ Ảnh Lâu của chúng ta. Chờ Ám Vương ra lệnh rồi tính sau cũng không muộn".
Ánh mắt Hạ Vu Minh có chút thâm thúy đảo qua Mị chủ: "Lúc nào thì ngươi lại thuận theo như vậy?".
Mị chủ nhún nhún vai, khuôn mặt xinh đẹp như hoa: "Không phải lần trước A Lượng đã nhắc nhở ta, không cần tự chủ trương hay sao? Tất nhiên ta cũng phải khiêm tốn một chút".
Đương nhiên là Hạ Vu Minh hiểu rõ tính tình của đối phương, đáy mắt hơi có chút không đồng tình, nhưng cũng không hề cùng Mị chủ tranh cãi, hắn chỉ mở miệng hỏi: "Đêm nay ngươi tới chỗ của Phác Thái Anh, tìm hiểu như thế nào rồi?".
Ánh mắt của Mị chủ bị bóng đêm che lấp, nàng lập tức chậm rãi lắc lắc đầu nói: "Nửa đường thì bị Phác Thái Anh phát hiện ra thân phận, chỉ kịp thám thính được một ít. Nàng biết được chuyện của Thứ Ảnh Lâu hẳn là có liên quan đến Si chủ tiền nhiệm, về phần rốt cuộc vì sao thì ta chưa kịp hỏi rõ. Bất quá Phác Thái Anh hẳn là cũng chỉ biết chút chuyện không quan trọng thôi, chẳng hạn như cách bày bố Si Mị Võng Lượng, đối với chúng ta cũng chẳng có gì to tát".
"Chuyện này có chút kỳ quái". Thần sắc Hạ Vu Minh có chút nghi hoặc, "Tuy gặp được Si chủ tiền nhiệm, nhưng lúc ấy Phác Thái Anh cũng bất quá là một đứa trẻ mà thôi".
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Không phải ngươi không biết, tính tình Si chủ tiền nhiệm vô cùng lãnh đạm, mọi người cũng không biết nàng suy nghĩ gì, đột nhiên làm phản không nói, lại nào biết rằng trong ba năm nàng biến mất đã trải qua cái gì". Ngữ khí của Mị chủ vô vị nói: "Nếu đổi là người khác, ai mà không chịu trốn khi bị phát hiện tung tích chứ, ngược lại còn muốn quay về ám sát Ám Vương?".
Giống như Hạ Vu Minh cũng đang nhớ lại nội loạn mười mấy năm trước ở Thứ Ảnh Lâu, thần sắc không khỏi có chút ngưng trọng: "Cũng phải nói nàng có vài phần năng lực......".
"Không có năng lực, có thể làm Ám Vương tiền nhiệm bị thương sao? Nếu không có màn tranh đấu kia thì Ám Vương mới hơn bốn mươi tuổi sao có thể bị thương nặng rồi biến mất?". Tuy đã nói đến đây, nhưng trên mặt hai người cũng không có chút đau buồn. Ám Vương cùng bốn tiểu chủ thủ hạ qua các triều đại, cho tới bây giờ cũng chỉ là quan hệ cao thấp, ngoại trừ Ám Vương bây giờ cùng Ám Vương trong lúc đó có quan hệ máu mủ ra thì ở Thứ Ảnh Lâu, tất cả đều vì lợi ích mà gắn bỏ với nhau, rất ít có người đem cảm tình vào công việc.
Khi Hạ Vu Minh nghe được Mị chủ nói, nhất thời trầm mặc im lặng. Cuộc đấu tranh mười mấy năm trước, ngoài Ám Vương tiền nhiệm bị thương nặng ra, những người biết sự tình chỉ có vài người, còn lại đều bị chết hết. Lúc này đề cập đến không khỏi có chút thổn thức.
"Thời gian không còn sớm, ta không nên ở lâu tại Nguyễn gia, dù sao A Lượng ngươi cũng phải đem chuyện bẩm báo cho Ám Vương đi, ta ẩn nấp trước". Mị chủ nói xong, xem xem sắc trời, cũng không tiếp tục trì hoãn, nàng thấy đối phương gật đầu thì mở cửa, biến mất khỏi căn phòng.
Hạ Vu Minh nhìn Mị chủ đi khỏi, sau đó hắn mới đứng dậy lảo đảo bước tới tủ quần áo tìm đồ thay ra, thuận tiện để ý miệng vết thương, lấy từ trong lòng ra một lọ màu đen, đổ một chút lên đống quần áo dính máu của mình.
Cúi đầu nhìn quần áo nhanh chóng biến thành tro bụi, ánh mắt Dịch Viễn hiện lên một tia lạnh lùng.
Lạp Lệ Sa. Lần này ta giết không được ngươi, vậy thì chờ đó đi.
---
Mặt trời bắt đầu ló dạng.
Nguyễn Quân Viêm đang ở trong viện, vài nha hoàn ghé vào một chỗ, không khí cũng muốn hỗn loạn.
"Làm sao bây giờ, thiếu gia còn ở trong phòng đóng kín cửa, khách khứa cũng đã bắt đầu tới. Hơn nửa canh giờ nữa thì tân lang còn phải đi đón tân nương". Nha hoàn ở ngoài cửa lo lắng sắp dậm chân.
"Bảo chủ cùng phu nhân biết không?". Tên còn lại hỏi.
"Vẫn không biết. Ngươi cũng biết thân thể phu nhân có bệnh, Bảo chủ vẫn phụng bồi bên cạnh phu nhân, mọi người nào dám lấy việc này đi quấy rầy a".
"Nếu như vậy. Sao không đi kêu Quản thúc lại đây đi?". Có người đưa ra chủ ý.
"Ta đi tìm cho". Lại một nha hoàn chen vào nói: "Quản thúc đang vội vàng sắp chỗ ngồi cho khách khứa, căn bản không thể đến".
"A? Vây thì phải làm sao mới được đây?".
......
Đang lo lắng thì một thanh âm bỗng nhiên cắt ngang mấy người đang xì xầm.
"Quân Viêm huynh ở trong phòng sao?".
Bọn nha hoàn quay đầu nhìn lại thì thấy Lôi Đình rảo bước tiến vào trong viện.
Trong đó có một nha hoàn mắt sáng lên, vội vàng nói: "Lôi công tử tới vừa lúc, thiếu gia đem cửa phòng khóa chặt. Sắp đến giờ phải đi đón tân nương......".
Lôi Đình nghe vậy, ánh mắt hiện lên một chút ánh sáng, hắn lên tiếng nói: "Ta biết rồi. Nơi này giao cho ta đi".
Nha hoàn vui vẻ, vội vàng cầm hỉ bào đưa cho Lôi Đình: "Vậy làm phiền Lôi công tử".
Lôi Đình đưa tay tiếp nhận hỉ bào, cúi đầu liếc mắt một cái, cũng không mở miệng liền đi tới trước của phòng, thân thủ gõ cửa.
"Quân Viêm huynh".
Trong phòng cũng không có tiếng trả lời.
Ngoài cửa, vài nha hoàn lại bắt đầu nhìn nhau.
Lôi Đình cũng không kích động, tiếp tục nói một lần nữa: "Quân Viêm huynh không đi ra, vậy Lôi mỗ đành phải mạo muội đi vào".
Tiếng nói vừa dứt, Lôi Đình liền đẩy cửa phòng, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu dùng sức.
Chỉ nghe một tiếng gãy vang lên, cửa mở toang ra, thanh chắn trên cửa phát ra một tiếng 'rắc' rồi lập tức rơi trên mặt đất.
Sắc mặt Lôi Đình bình tĩnh đi vào phòng, một lần nữa đóng cửa lại, nhìn phía Nguyễn Quân Viêm đang cúi đầu ngồi bên cạnh bàn.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Nguyễn Quân Viêm, đưa tay khoác hỉ bào lên người Nguyễn Quân Viêm, thản nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, ngươi nên thay quần áo".
Sau một lúc lâu. Nguyễn Quân Viêm rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút hư vô nhìn phía Lôi Đình: "Sao ngươi lại tới đây?". Khi mở miệng thanh âm hơi có chút khàn khàn.
Ánh mắt Lôi Đình đảo qua Nguyễn Quân Viêm, sau đó thì đáp: "Tất nhiên là đến xem Quân Viêm huynh tại sao vẫn chưa chịu đi đón tân nương".
Nguyễn Quân Viêm nghe vậy, sắc mặt lại trắng thêm một phần, trên mặt nổi lên chút cười khổ: "Lôi Đình huynh chớ nên chê cười ta".
"Ta cũng là không muốn chê cười Quân Viêm huynh". Lôi Đình thẳng thắn, "Khi ngươi và Lạp Lệ Sa tranh chấp, ngươi đã không chịu theo kế hoạch mà làm việc. Ta lường trước Quân Viêm huynh đã quyết định buông tha cho Phác Thái Anh. Hôm nay là ngày đại hôn sao lại suy sụp tinh thần như vậy, cần gì phải như thế chứ?".
Nguyễn Quân Viêm há mồm, khóe môi chua xót nặng nề, "Ngày ấy ta làm theo những gì ngươi nói, không ngờ rằng ngược lại liên lụy đến Thái Anh. Hơn nữa...... Thiến Nhi là vô tội".
"Người làm Phác Thái Anh bị thương là Quỷ Y, không phải ngươi. Vì sao Quân Viêm huynh lại đem trách nhiệm đổ trên người mình. Hành vi của Quỷ Y quái đản thì đâu có gì ngạc nhiên?". Lôi Đình nói xong dừng một chút, lại trầm giọng nói tiếp: "Bất quá Quân Viêm huynh nếu đã nghĩ như vậy, thì lập tức mặc bộ đồ mới chuẩn bị đại hôn đi. Lôi mỗ cũng mong ước Quân Viêm huynh cùng Thiến Nhi cô nương trăm năm hảo hợp".
"Ta......". Đáy mắt Nguyễn Quân Viêm hiện lên thống khổ.
Lôi Đình cúi đầu liếc mắt Nguyễn Quân Viêm: "Quân Viêm huynh không hà tất gì phải thiếu quả quyết như vậy. Hôm nay là ngày thành thân của ngươi thì sao? Ta biết ngươi không muốn cô phụ Thiến Nhi cô nương, nhưng mà để Phác Thái Anh đi theo bên cạnh Quỷ Y, cũng là vì bảo hộ Phác cô nương, không phải sao? Hôm nay ngươi cứ an tâm thành hôn, chờ các nàng buông lỏng đề phòng thì lập tức tách hai người họ ra?".
Trên mặt Nguyễn Quân Viêm nổi lên chút đấu tranh.
Lôi Đình lại nói: "Trên đời cũng không phải là không có biện pháp vẹn toàn đôi bên, chính là phải xem ngươi có nguyện ý đi làm hay không. Thiến Nhi cô nương tất nhiên là vô tội, Quân Viêm huynh cũng là người chịu thiệt mà? Nhất thời cũng không cần vội, Quân Viêm huynh nên biết được đạo lý này. Hôn sự hôm nay, cứ nghe Lôi mỗ, Quân Viêm huynh biểu hiện càng bình thường càng tốt. Vậy cũng có thể trấn an Nguyễn bảo chủ cùng phu nhân, thứ hai lại có thể giảm bớt đề phòng của hai người, thứ ba cũng coi như không phụ lòng Thiến Nhi cô nương".
Nguyễn Quân Viêm nghe vậy, thần sắc nao nao.
Lôi Đình thấy thế, biết điều nói cáo từ: "Lời cần nói cũng đã nói. Lôi mỗ hẹn gặp lại Quân Viêm huynh trong yến hội".
Nói xong, xoay người muốn rời đi.
Khi hắn đi đến cạnh cửa, thanh âm của Nguyễn Quân Viêm bỗng nhiên truyền đến: "Tại sao giúp ta?".
Lôi Đình đưa lưng về phía Nguyễn Quân Viêm, trong mắt hắn hiện lên một tia bình tĩnh, lập tức đáp: "Bất quá cũng theo nhu cầu thôi. Không dối gạt Quân Viêm huynh, mặc dù Lôi mỗ chỉ có vài lần gặp gỡ Quỷ Y, nhưng lại cảm thấy hứng thú cực kỳ với nàng ấy. Lòng ta đã quyết, đời này dứt khoát phải có được nàng. Huống chi Lôi mỗ cũng không tình nguyện nhìn hai nữ nhân âu yếm nhau mà lầm đường lạc lối, tốt nhất nên cắt đứt đoạn tình cảm không nên có đó đi. Suy bụng ta ra bụng người, trong lòng biết Quân Viêm huynh cũng nghĩ như thế".
Người phía sau không hề mở miệng.
Khóe môi Lôi Đình cong lên một cái, nhấc chân liền đi ra ngoài. Đáy mắt đầy tự tin.
Lạp Lệ Sa. Nàng nhất định sẽ là của Lôi Đình ta. Ngay cả khi không chiếm được, ta cũng không để cho người khác có được nàng.
---
Phong Thiến là con cháu của Phong gia, dù sao cũng mang họ Phong, cũng coi như là một thành viên của Phong Thu sơn trang, nên sẽ xuất giá theo sự đồng ý của Phong Thu sơn trang. Nhưng mà lo lắng quãng đường từ Nguyễn gia đến Phong Thu sơn trang quá xa cho nên đón dâu không tiện, hai nhà quyết định trước hôn lễ một ngày sẽ tìm một tòa nhà ở huyện Thanh Nguyên dùng làm chỗ ở cho Nguyễn Quân Viêm đến đón Phong Thiến. Như vậy cũng không làm trái tập tục thành thân, mặc dù mọi người đều là người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hình thức nhưng cũng khó tránh khỏi lời qua tiếng lại, vì vậy trước hôn lễ một ngày thì Phong Thiến đã đi đến nhà riêng. Mẫu thân của Phong Thiến đã qua đời, phụ thân nàng thì lúc nàng còn nhỏ đã bệnh nặng, chữa trị không được nên cũng từ trần. Mà mẫu thân nàng là thế gia vọng tộc. Mẫu thân có hai tỷ tỷ, một muội muội, tỷ muội cảm tình luôn luôn tốt. Phong Như chính là tỷ tỷ thứ hai. Đại tỷ Phong Yên thân thể luôn suy yếu, sau khi gả cho một thương nhân thì không lâu sau bị nhiễm phong hàn rồi qua đời. Từ nhỏ Phong Thiến được tiểu di Phong Uyển mang theo, sau đó Phong Uyển xuất giá, lúc đó nàng mới bảy tuổi liền được giao cho Phong Như chiếu cố. Theo như hoàn cảnh đặc thù và địa vị của Phong Thiến ở Nguyễn gia, hai nhà thương lượng sẽ xem nhà của Phong Nhất Khiếu cùng với phu nhân là nhà mẹ đẻ của nàng.
Mà lúc này, Phong Thiến đang cúi đầu, được nha hoàn của Nguyễn gia giúp nàng mặc giá y, sửa sang trang điểm thật tốt, sau đó im lặng ngồi ở trên giường, chờ Nguyễn gia đến đón dâu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top