Chương 133 - Âm mưu ngấm ngầm (Ba)
Phác Thái Anh nghe vậy, chống cạnh bàn đứng thẳng dậy lần nữa, mồ hôi thấm ướt lông mi, nhẹ nhàng run run. Nàng giương mắt nhìn Lạp Lệ Sa, đồng tử đen thâm thúy nhìn chuyên chú vào đối phương đang hô hấp khó khăn, thật lâu cũng không nói gì.
Yên tĩnh đầy áp lực như vậy, bình tĩnh trên mặt Lạp Lệ Sa dường như bị sự tức giận đâm thủng. Giống như cây gai bén nhọn đâm thật sâu vào trong da thịt. Rốt cuộc nàng không chịu nổi ánh mắt Phác Thái Anh trầm mặc nhìn mình nữa, tiến lên trước nửa bước, tay phải dùng sức bắt lấy cánh tay Phác Thái Anh lôi về phía mình, đem cả người nàng kéo khỏi cạnh bàn, cơ hồ sắp đụng vào người mình, khàn khàn giọng, nói: "Không phải nàng muốn giải thích sao? Tại sao không mở miệng!".
Bước chân Phác Thái Anh lảo đảo một chút, xảy ra động tác thình lình làm chỗ đau đớn trên cổ chân lại kéo tới, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng mà cũng may đã có một cánh tay nhanh chóng vội đỡ lấy thắt lưng nàng. Nàng bị Lạp Lệ Sa gắt gao giữ chặt cánh tay, sắc mặt đau đớn lại trắng bệch thêm vài phần, y phục sau lưng cũng sớm ướt sũng một tầng mồ hôi lạnh.
Mà ánh mắt của nàng cũng chỉ tinh tế đảo qua gương mặt đầy tức giận của Lạp Lệ Sa, bỗng nhiên lại mở miệng: "Đã vậy, Lạp Lệ Sa, rốt cuộc ngươi muốn nghe cái gì?".
Ngữ khí thở dài lạnh nhạt, nhẹ nhàng vang lên trong phòng: "Sao ngươi lại không hiểu ta đã quen bình tĩnh, không quen đem cảm xúc dễ dàng bộc lộ với người khác. Sự bình tĩnh của ta vốn không liên quan đến chuyện ngươi có quan trọng với ta hay không. Bất quá từ xưa đến nay cũng chỉ là tính cách vốn có của ta mà thôi. Ngươi như bây giờ, có thật sự muốn nghe ta giải thích hay sao?".
"Tính cách vốn có? Ha ha". Lạp Lệ Sa nghe vậy, chỉ lạnh lùng cười cười sau đó cúi người tới gần Phác Thái Anh, "Tính tình Thái Anh lãnh đạm vô vị như vậy, có lẽ mặc kệ ở bên cạnh ai cũng đều có thể bình thản xem như không có chuyện gì xảy ra phải không. Đúng thật làm cho người ta muốn chiếm đoạt mà".
Ánh mắt Phác Thái Anh trầm tĩnh, thấp giọng nói: "Thì ra ngươi nghĩ như vậy".
"Bằng không thì Thái Anh muốn ta nghĩ như thế nào?". Đầu ngón tay Lạp Lệ Sa dường như sắp khảm vào da thịt trên cánh tay Phác Thái Anh, ánh mắt cũng u ám không chút ánh sáng, "Nàng ngăn cản ta giết Nguyễn Quân Viêm, luôn miệng nói vì muốn tốt cho ta, chẳng lẽ thật sự không còn một chút tình xưa nghĩa cũ nào với hắn? Từ trước tới nay ta chưa từng thấy ai ôn chuyện xưa mà lại ấm áp khôn xiết như vậy? Buồn cười cho ta lúc trước, vậy mà lại nghe lời nàng đi tới Nguyễn gia. Không ngờ mới tới ngày đầu tiên thì liền nhìn thấy người mình yêu lại được tình nhân cũ tiếp đón. Nói vậy trong lòng Thái Anh đã sớm dự đoán trước những chuyện đó đúng không? Ta cứ ngu ngốc cho rằng từng đó thời gian bên nhau, tìm hiểu lẫn nhau là thời gian vui vẻ nhất. Hiện tại nghĩ lại, ta cũng quá đánh giá cao chính mình. Kỳ thật cho dù đổi thành một người khác ở chung, đối với Thái Anh mà nói, sợ là cũng không có gì khác nhau phải không? Ta thật đoán không ra, Thái Anh cũng chưa bao giờ nói một chữ. Đúng vậy, nàng quen bình tĩnh, tính cách trước giờ đã vậy, ha ha. Chắc do ta là kẻ tùy hứng cho nên mới xứng đáng bị đối đãi như vậy".
Từng câu từng chữ được nói ra, tức giận trên người Lạp Lệ Sa lại nặng nề thêm một phần. Đến sau cùng, những lời này cơ hồ là gằn từng tiếng mà phát ra. Còn đáy mắt của nàng lúc này chỉ tràn ngập đau khổ căm hận, quay cuồng như sóng dữ, rất nhanh liền làm cho bộ dạng hơi có chút dữ tợn.
Phác Thái Anh cũng không chen vào giải thích, nàng chỉ im lặng nghe Lạp Lệ Sa lên án mình. Đợi cho đối phương hạ xuống một chữ cuối cùng thì mới chậm rãi mở miệng, thấp giọng nói: "Ta hiểu mà".
Lạp Lệ Sa nghe vậy, mày gắt gao nhăn lại, nhất thời không hiểu lời Phác Thái Anh vừa nói.
Đột nhiên Phác Thái Anh tiến lên từng bước, hai người vốn đã rất gần nhau, trong chớp mắt liền kề sát một chỗ. Đôi mắt Phác Thái Anh từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào Lạp Lệ Sa, tuy mở miệng nhẹ giọng đặt câu hỏi nhưng không có một tia do dự: "Lạp Lệ Sa, ngươi không tin tình cảm ta dành cho ngươi là đặc biệt hơn những người kia hay sao?".
Lời nói phát ra. Dư âm nhẹ nhàng phiêu tán trong không trung.
Lạp Lệ Sa nhìn gương mặt trước mắt đột nhiên phóng đại rõ ràng, vẻ mặt chấn động. Những phẫn nộ và lạnh lùng đang đông cứng trên mặt nên đã quên phản ứng.
Chỉ nhìn như vậy một chút, môi đã bị một cảm giác mềm mại chạm vào. Đôi đồng tử đen như mực đang nhìn nàng dần khép lại, chỉ còn lại lông mi run rẩy lướt qua mí mắt nàng, liền cảm giác được một trận ngứa ngáy.
Tay phải Phác Thái Anh nắm lấy vạt áo Lạp Lệ Sa để ổn định thân mình đang lung lay. Đuôi mắt có nhu tình lặng yên không tiếng động nổi lên. Giống như hoàng hôn phủ lên những đóa sen trong ao, gió đêm thổi qua nhánh cỏ lau nhấp nhô.
Trước mũi là hương thơm say đắm lượn lờ. Hô hấp nhẹ nhàng.
Ôn nhu, nụ hôn nhẹ dừng trên môi Lạp Lệ Sa, cẩn thận từng chút một như sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp.
Giờ khắc này thời gian như đọng lại. Trong phòng im lặng chỉ có thể nghe được hỗn tạp tiếng hô hấp cùng tiếng tim đập của nhau cùng một chỗ. Tất cả cãi vả dường như đã trở thành một câu chuyện xưa.
Cũng không phải là nụ hôn sâu, nhưng mà cánh môi lại trằn trọc thiếp hợp với nhau đủ để trong lòng cả hai đều nổi lên sóng to gió lớn.
Ngực đau đớn của Lạp Lệ Sa bị biến thành một vũng nước mềm mại, chảy vào khắp tứ chi. Cả người giống như được nụ hôn ôn nhu làm cho sụp đổ.
Sau một lúc lâu.
Phác Thái Anh lui ra sau nửa bước, môi cách môi. Thân thể của nàng không dựa vào ai cho nên liền chao đảo, nhưng trên lưng lại cực nhanh bị một bàn tay ôm lại.
Lạp Lệ Sa phản ứng theo bản năng, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ, phát hiện mình lại không bình thường như vậy. Cho dù như thế nào thì bây giờ cũng không thể nổi giận và chất vấn như vừa rồi. Ngực có cảm xúc phức tạp mang theo đầy chờ mong. Nàng cắn chặt răng, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Phác Thái Anh phía trước, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Phác Thái Anh nhìn tức giận trên người Lạp Lệ Sa bị rút đi, nhẹ giọng nói: "Như vậy, ngươi có hiểu chưa?".
"Ta......". Lạp Lệ Sa ngập ngừng, đôi mắt bị Phác Thái Anh nhìn chăm chú liền dời đi, mất khả năng nói chuyện.
Phác Thái Anh thấy thế, hạ mi mắt trầm ngâm một lát, sau đó cúi đầu nói: "Xưa nay ta không quen nói những lời thân mật, cứ nghĩ ở chung với nhau lâu như vậy thì ngươi sẽ hiểu, nhưng ta cũng không nghĩ ta và ngươi không giống nhau". Nói xong, Phác Thái Anh giương mắt, đối diện với Lạp Lệ Sa lần nữa, ngữ khí thản nhiên lại còn lộ ra một phần kiên định, "Lạp Lệ Sa, ta rất quý trọng tình cảm ngươi dành cho ta. Ta cũng không phải là kẻ vô vị như ngươi nghĩ, ngươi cũng không phải không quan trọng với ta như ngươi vừa nói. Ta không nói, không có nghĩa là ta không hiểu. Ta bình tĩnh, cũng không đại biểu ta không có cảm xúc. Khi ngươi bị thương, ta sẽ lo lắng, khi ngươi hiểu lầm, ta cũng sẽ lo lắng, nhưng mà ta đã quen tiết chế tình cảm không để lộ ra ngoài, đây là thứ duy nhất không thể thay đổi". Phác Thái Anh nói xong, dừng lại rồi nhìn Lạp Lệ Sa, nàng mím môi, ánh mắt càng ửng hồng, đáy mắt lộ ra một chút thẹn thùng, "Bây giờ ngươi đã hỏi, vậy ta sẽ nói cho ngươi nghe. Chẳng qua cũng chỉ là nói ra, ta chỉ nói một lần này thôi. Ngươi và ta quen biết cho đến nay đã có hơn nửa năm, thời gian không thể nói là dài nhưng lại làm ta ấn tượng sâu sắc. Đối với ta mà nói, ngươi là một người đặc biệt. Ngươi nên tin rằng, ta yêu ngươi. Cho dù không thể biết được thời gian thật lâu sau này sẽ xảy ra chuyện gì nhưng giờ phút này ta có thể chắc chắn rằng ta yêu ngươi là thật".
Lạp Lệ Sa không dám tin vào tai mình, thần sắc nhất thời có chút sợ hãi.
Phác Thái Anh càng nói càng nhỏ: "Lần này bị kẻ khác thừa cơ hội, tìm kẻ hở của ngươi và ta, mặc dù ta không đoán được nhưng ta cũng có lỗi một phần. Nay đã nói rõ tất cả, ngươi cũng không được hiểu lầm nữa".
Nói xong, Phác Thái Anh hạ mi mắt.
Trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.
Thật lâu sau.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy khóe mắt thẹn thùng của Phác Thái Anh, gương mặt lúc này trong trẻo nhưng dịu dàng như ngọc.
Tiếp theo, nàng đã kéo Phác Thái Anh vào trong lòng. Cúi đầu, rút vào cổ của đối phương.
Tất cả những bất mãn bị ngữ khí nhẹ nhàng biến tan thành mây khói, bất an bị ôn nhu vuốt ve. Tim rung động tựa hồ sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Giờ phút này trầm mặc thật sâu. Lại lộ ra sự ấm áp vô cùng.
Sau một lúc lâu. Lạp Lệ Sa giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mặt biến sắc vội vàng đỡ Phác Thái Anh, nói: "Ta dìu nàng ngồi xuống giường trước".
Nói xong, liền đem Phác Thái Anh đỡ lên giường, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
"Nàng......". Một chữ vừa ra khỏi miệng, gương mặt Lạp Lệ Sa liền rối rắm lên, hình như có chút không biết nói gì. Đáy mắt liền có áy náy hiện lên.
Tất nhiên là Phác Thái Anh cũng đoán được Lạp Lệ Sa đang nghĩ gì, nàng chậm rãi lắc lắc đầu, ôn nhu nói: "Không có gì. Nghỉ ngơi sẽ khỏe".
Lạp Lệ Sa nhìn gương mặt tái nhợt của Phác Thái Anh bị mồ hôi thấm ướt, hiển nhiên không tin, cau mày nhìn nàng.
Phác Thái Anh than nhẹ một hơi, lên tiếng nói: "Cổ chân phải có chút đau".
Lạp Lệ Sa nghe vậy cả kinh, vội vàng thân thủ vén ống quần của Phác Thái Anh lên.
Khi cổ chân Phác Thái Anh lộ ra bên ngoài không khí lạnh lẽo, Lạp Lệ Sa quả thực sắp hít một ngụm khí lạnh, trái tim như là bị một bàn tay gắt gao bóp chặt.
Cổ chân bị sưng đỏ không chịu nổi, thậm chí còn nổi lên vết xanh tím, hoàn toàn đối lập với màu da trắng nõn xung quanh, nhìn đến thật làm cho người ta sợ hãi.
Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa chắc chắn đang áy náy, nàng nhẹ giọng nói: "Bất quá còn chút máu bầm thôi. Không có gì đâu".
Lạp Lệ Sa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn vào mắt Phác Thái Anh, sắc mặt bình tĩnh dừng một lát rồi nói: "Thái Anh luôn cam chịu như vậy". Giống như than thở giống như bất đắc dĩ, nhưng cũng không cần phải nhiều lời nữa, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gỗ, mở ra.
Một hàng ngân châm xuất hiện trước mắt hai người.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa lấy ngân châm, thần sắc có chút kinh ngạc, trù trừ nói: "Chỉ thâm tím một chút thôi, không cần dùng ngân châm được không?".
"Dùng ngân châm sẽ làm chân nàng nhanh tan máu bầm, sẽ mau khỏi một chút". Lạp Lệ Sa cúi đầu đáp, tay không ngừng lấy ngân châm từ hộp gỗ ra.
Thi triển ngân châm bất quá chỉ qua vài lần hô hấp, Lạp Lệ Sa tìm ra huyệt vị đâm kim vào, chân khí bắt đầu chạy vào kinh mạch, sau đó rất nhanh liền thu trở về. Lạp Lệ Sa nhìn cổ chân sưng tấy tan đi một chút, trong lòng thở phào, sau đó lại lấy ra một lọ cao màu trắng, đổ ra tay một ít rồi xoa lên cổ chân Phác Thái Anh.
Thuốc mỡ có cảm giác mát lạnh, một đường thấm vào cổ chân, hiển nhiên là thuốc vô cùng tốt. Phác Thái Anh không thèm ngăn cản, chỉ cúi đầu nhìn ai kia đang vẽ loạn thuốc mỡ trên chân mình, một thân áo trắng bị dính một ít rượu, mùi rượu vẫn còn phiêu tán trong không khí. Mày vẫn gắt gao nhíu lại, cũng không có dấu hiện thả lỏng.
Nhìn như vậy một lát, Phác Thái Anh đột nhiên vươn tay ra.
Lạp Lệ Sa đang cúi đầu cẩn thận thoa thuốc cho Phác Thái Anh, thương thế của đối phương làm mi mắt nàng ảo não, đuôi lông mày bỗng nhiên có cảm giác ấm áp chạm vào.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Phác Thái Anh.
Đầu ngón tay Phác Thái Anh nhẹ nhàng mơn trớn đuôi lông mày Lạp Lệ Sa: "Đừng cau mày nữa".
Chân mày Lạp Lệ Sa theo động tác vuốt ve thì chậm rãi giãn ra, nàng trầm mặc một hồi sau đó đột nhiên nói: "Sao Thái Anh không trách ta?".
Phác Thái Anh nghe vậy, khóe môi nở một nụ cười yếu ớt: "Hay là ta trách ngươi ngươi sẽ dễ chịu một chút?".
Lạp Lệ Sa cúi đầu, không có trả lời.
"Ta biết, ngươi cũng đau". Lời nói mềm nhẹ của Phác Thái Anh dừng bên tai Lạp Lệ Sa, mang theo sự thông cảm và ôn nhu: "Cho nên, kỳ thật ta cũng không nỡ trách ngươi? Huống chi chuyện hiểu lầm cho tới bây giờ đều là chuyện của cả hai người, trách nhiệm của ta không thể ít hơn ngươi".
Lạp Lệ Sa một lần nữa cúi đầu, động tác thoa thuốc nhẹ nhàng trên cổ chân Phác Thái Anh tạm dừng.
Tâm như bị hòa tan khi nghe Phác Thái Anh nói như vậy. Không biết tại sao, khi nghe xong lại cảm thấy...... có chút chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top