Chương 125 - Thế gian nhiễu loạn (Năm)

Khi Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh thảnh thơi cưỡi ngựa thì các nàng không hề đoán được, Lôi Đình cùng Lôi Tiểu Ngữ cũng đã ngồi xe ngựa không ngừng nghỉ, chạy tới Nguyễn gia trước họ hai ngày.

Nguyễn Quân Viêm thu được tin tức nội gián là Lôi gia có hai người đi tới đây, khi hỏi rõ mới biết là Nhị công tử Lôi Đình cùng Tứ tiểu thư Lôi Tiểu Ngữ của Lôi gia. Hắn vốn có chút do dự có nên ra đón hay không. Lôi gia có ba huynh đệ, hai người còn lại nữa có giao tình rất tốt với hắn, riêng chỉ có một mình Lôi Đình là không thường lui tới. Tính cách hai người khác nhau một trời một vực, mặc dù bên ngoài không nói, nhưng lẫn nhau đều hiểu được không quen với tính cách của đối phương. Nguyễn Quân Viêm nghe thủ hạ nói Nguyễn Thiên Ưng dùng cơm xong thì liền rời khỏi Nguyễn gia, buổi chiều mới có thể trở về. Cứ như vậy, hắn đành ra cửa tiếp hai người, lấy lịch sự mà đối đãi.

Vừa bước vào phủ chính là một đại sảnh rộng lớn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lôi Đình ngồi trên ghế khách cúi đầu uống trà, Lôi Tiểu Ngữ ngồi bên cạnh thì đang cúi đầu không biết là suy nghĩ chuyện gì. Nguyễn Quân Viêm vẫn có thói quen mang theo nụ cười ôn hòa trên môi, lên tiếng kêu: "Lôi Đình huynh, Tiểu Ngữ muội muội, đã lâu không gặp".

Nghe vậy, hai người đều ngẩng đầu lên. Nguyễn Quân Viêm chú ý tới thần sắc của Lôi Tiểu Ngữ có chút kỳ lạ, khi nàng nghe hắn nói, cũng chỉ hữu khí vô lực hô một tiếng "Nguyễn ca ca" sau đó không thèm lên tiếng nữa, so với ngày xưa hoàn toàn không giống. Còn Lôi Đình bên cạnh, ánh mắt trầm ổn như trước đảo qua gương mặt hơi gầy của Nguyễn Quân Viêm, hắn mở miệng: "Quân Viêm huynh hơi gầy hơn so với lần Lôi mỗ gặp trước kia".

Nguyễn Quân Viêm khách khí cười cười: "Tại hạ sinh bệnh, làm cho Lôi Đình huynh chê cười". Dừng một chút, Nguyễn Quân Viêm nhìn phía Lôi Tiểu Ngữ, khó hiểu nói: "Tiểu Ngữ không thoải mái sao? Nhìn thấy Nguyễn ca ca mà vẫn suy sụp tinh thần như vậy à, nhìn không giống muội chút nào. Đừng nói là gặp Nguyễn ca ca cho nên không vui nha?".

Lôi Tiểu Ngữ nghe vậy mắt to chớp chớp, lại có chút ửng hồng, nàng tự đè ép xuống, trên mặt mỉm cười còn khó coi hơn khóc: "Đâu có? Tiểu Ngữ luôn rất thích Nguyễn ca ca".

Nguyễn Quân Viêm nhìn thấy bộ dạng gượng ép mỉm cười của Tiểu Ngữ, đáy lòng càng kinh ngạc, chặn lại nói: "Tốt lắm tốt lắm, đùa với muội chút thôi. Trước mặt Nguyễn ca ca không cần miễn cưỡng".

Giọng trầm thấp của Lôi Đình bỗng nhiên xen vào: "Sợ là đi một đường tới đây làm Tiểu Ngữ mệt nhọc, Quân Viêm huynh để ta dẫn nàng về phòng nghỉ ngơi trước".

Nguyễn Quân Viêm nghe vậy gật đầu, gọi cho nha hoàn hầu hạ đứng gần đó, hướng nàng dặn vài câu. Trên đường lại giống như nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Lôi Đình: "Lôi Đình huynh cũng vất vả rồi, có cần phải vào phòng nghỉ ngơi một lát?".

Hắn vốn tưởng rằng Lôi Đình sẽ đồng ý, dù sao hắn cũng không thân thiết gì với mình. Không ngờ đối phương lại lắc lắc đầu, nói: "Không cần. Ta còn có chút chuyện muốn nói với Quân Viêm huynh". Dừng một chút, ánh mắt Lôi Đình đảo qua tạp vụ chờ trong đại sảnh, lại nói: "Nếu Quân Viêm huynh không ngại, có thể nói chuyện riêng với ta chứ".

Mặc dù Nguyễn Quân Viêm không rõ hành động của Lôi Đình, nhưng mà e ngại cho nên cũng không cự tuyệt, cuối cùng vẫn là cho người đem Lôi Tiểu Ngữ đưa về phòng, hắn thì dẫn Lôi Đình về phòng mình, cho thuộc hạ lui xuống, chỉ còn lại có hai người bọn họ.

"Không biết Lôi Đình huynh có chuyện gì quan trọng mà muốn nói với một mình tại hạ?". Nguyễn Quân Viêm rót cho Lôi Đình một chén nước, đưa qua cho hắn, sau đó rót cho mình một ly.

Ánh mắt Lôi Đình dừng trên người Nguyễn Quân Viêm một lát, sau đó mặt không chút thay đổi mở miệng: "Lôi mỗ luôn thích nói chuyện trực tiếp, nếu tiếp theo sau đây mà Quân Viêm huynh cảm thấy chuyện Lôi mỗ nói quá mức ép buộc thì mong huynh không cần để ý. Lôi gia cùng Nguyễn gia giao hảo nhiều đời, Lôi mỗ càng không muốn Quân Viêm huynh khó xử. Nhưng mà việc này, dù sao cũng có liên quan đến Quân Viêm huynh, cho nên ta nghĩ vẫn phải nói cho huynh biết".

Không hiểu sao trong lòng Nguyễn Quân Viêm nổi lên chút bất an, ngoài miệng vẫn đáp: "Tất nhiên".

Lôi Đình gật đầu, trong mắt lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn, điều chỉnh thanh âm, nói: "Trước khi nói, ta muốn hỏi Nguyễn huynh một vấn đề được không? Mặc dù có chút không hợp tình hợp lý, nhưng nếu như đáp án không phải, ta sẽ không đề cập đến nữa".

Nguyễn Quân Viêm nghe vậy, mày kiếm có chút nhíu lại: "Lôi Đình huynh cứ hỏi, không sao".

Dứt lời, Lôi Đình ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn phía Nguyễn Quân Viêm, ánh mắt ác liệt: "Quân Viêm huynh còn yêu Phác Thái Anh hay không?".

Nguyễn Quân Viêm không ngờ rằng Lôi Đình đột nhiên lại hỏi hắn chuyện này, lúc này sắc mặt liền biến đổi. Cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói: "Lôi Đình huynh, năm ngày sau là đại hôn của tại hạ cùng Phong cô nương. Ngươi hỏi cái này, là có ý gì?".

Đối với thái độ của Nguyễn Quân Viêm, Lôi Đình làm như không có gì, tiếp tục nói: "Hôm nay nhìn thấy Quân Viêm huynh gầy đi như vậy, đừng nói là sinh bệnh, trong lòng ngươi nghĩ gì ta đều biết. Ta cũng không nói cho có lệ, nghe nói Quân Viêm huynh nguyện ý cưới Phong cô nương làm vợ, thứ nhất là do phụ mẫu hứa hẹn, thứ hai là do Phong cô nương đã từng cứu mạng Nguyễn gia khi bị Thứ Ảnh Lâu ám sát. Mà Lôi mỗ vẫn cảm thấy còn có nguyên nhân thứ ba. Sợ là trừ Phác cô nương ra, trong lòng Quân Viêm huynh cảm thấy cưới ai cũng giống nhau, có đúng không? Nhưng hôm nay, ngay cả lời yêu thương Phác Thái Anh mà ngươi cũng không dám nhận thì Lôi mỗ thật sự không còn lời nào để nói".

Khi Lôi Đình nói chuyện, Nguyễn Quân Viêm vẫn bình tĩnh không hé răng. Cho đến khi đối phương nói xong câu cuối cùng, hắn mới ngẩng đầu yên lặng nhìn Lôi Đình, ngữ khí kiên quyết nói: "Yêu thì yêu, nhưng phải làm sao đây?". Lời vừa ra khỏi miệng, tinh thần Nguyễn Quân Viêm giống như bị rút đi, cả người ngồi đó, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Ta thừa nhận, đời này rốt cuộc không cưới được nữ nhân ta yêu nhất. Mà năm ngày sau, ta lại cùng một nữ nhân khác kết thành phu phụ, tương kính như tân. A, thế sự buồn cười, ta làm sao theo kịp?".

"Sao Quân Viêm huynh lại vội quả quyết chuyện này?". Giọng Lôi Đình một lần nữa vang lên, dừng bên tai Nguyễn Quân Viêm, "Mặc dù ngươi sắp thành hôn, nhưng mà nam tử ba thê bốn thiếp là chuyện rất bình thường. Hay là một khi ngươi đã cưới vợ thì liền không yêu Phác Thái Anh nữa, không hề quan tâm đến Phác Thái Anh?".

"Tất nhiên không phải!". Nguyễn Quân Viêm lên tiếng phản bác: "Mặc dù Thái Anh không phải thê tử của ta, nhưng ta từng thề sẽ cố gắng bảo hộ nàng, lời ấy cũng không thay đổi. Về phần ba vợ bốn nàng hầu...... Ta sao có thể để Thái Anh cùng với những nữ nhân khác cùng chung một chồng?".

"Quân Viêm huynh quá cổ hủ". Lôi Đình thản nhiên nói: "Mặc dù bề ngoài như thế, nhưng trong lòng ngươi kì thực lại chỉ có một mình nàng, tại sao phải nói vậy? Không phải Phác Thái Anh cũng là người bình thường thôi sao? Ngươi chỉ cần cho nữ nhân mình yêu được hạnh phúc, đó là chuyện nam nhân nên làm. Bất quá chỉ để nàng ấy thua thiệt một chút còn hơn là cả hai hai người không được ở cạnh nhau, ngươi không thấy buồn cười hay sao?".

"Ngươi không hiểu......". Nguyễn Quân Viêm hít sâu một hơi, nhìn phía Lôi Đình, "Ta biết Lôi Đình huynh nghĩ gì. Bây giờ Thái Anh cũng coi như được tự do, ta thấy nàng vui vẻ thì thỏa mãn rồi".

"A, vui vẻ sao?". Giọng Lôi Đình mang theo trào phúng, "Trên đường đi, ta đụng phải hai người. Quân Viêm huynh có biết, Phác Thái Anh cùng Quỷ Y cử chỉ thân mật giống như tình nhân không? Ngay cả phòng ở cũng chỉ thuê một gian. Xem ra, sợ là hai người đã sớm phá cấm kỵ, làm trái với luân thường. Nói khó nghe hơn là, hai người đã sớm thân mật, như vậy ngươi cũng không lo sao?".

"Sao có thể như vậy được......". Nguyễn Quân Viêm nỉ non trong miệng, sắc mặt trắng bệch dọa người.

Chỉ một câu của Lôi Đình nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang, đánh vào đỉnh đầu Nguyễn Quân Viêm kêu ong ong, cơ hồ làm cho hắn mất hết suy nghĩ.

Lôi Đình nhìn thấy gương mặt thật khiếp sợ của Nguyễn Quân Viêm, đáy mắt hiện lên một ý cười u ám, thẳng người đứng lên cáo từ: "Nói đến tận đây, chuyện gì cần cũng đã nói hết. Nếu Quân Viêm huynh không tin, thì cứ tự tìm hiểu đi. Về phần muốn xử lý như thế nào, Lôi mỗ cũng không có tư cách khoa tay múa chân, Quân Viêm huynh tự quyết định đi. Lôi mỗ cáo từ trước".

Nói xong, liền xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Nguyễn Quân Viêm thất thần trong phòng.

---

Thời gian vui vẻ luôn qua mau.

Lạp Lệ Sa nắm dây cương, ngẩng đầu thoáng nhìn ba chữ to "Huyện Thanh Nguyên" trên cửa thành, nhịn không được trong lòng liền cảm khái.

"Đến rồi". Thanh âm Phác Thái Anh truyền đến, "Xuống ngựa thôi".

Lạp Lệ Sa nghe vậy, cúi cúi đầu, môi kề sát tai Phác Thái Anh, nhẹ giọng nói: "Không vội. Ta thấy trời cũng tối rồi, vẫn là vào thành trước đã, ngày mai rồi tới Nguyễn gia cũng không muộn, dù sao cách đại hôn còn tới ba ngày".

Nói xong, tay trái Lạp Lệ Sa vòng qua thắt lưng Phác Thái Anh, đem nàng tựa ra sau, vững chãi dựa vào trong lòng nàng, sau đó mỉm cười thúc ngựa, chậm rãi đi về phía trước.

Lần đại hôn thứ hai này, huyện Thanh Nguyên cũng náo nhiệt hơn so với ngày xưa rất nhiều. Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh vào thành không bao lâu thì bên tai liền nghe được nhiều câu chuyện bát quái của mấy người qua đường.

Bởi vì Phác Thái Anh ở huyện Thanh Nguyên khó tránh khỏi có người quen biết, cho nên trước khi vào thành đã mang theo khăn che mặt. Khí chất lạnh lùng trong trẻo vẫn làm không ít người chú ý, nhưng tạm thời vẫn chưa bị người khác nhận ra.

Hai người mất chút thời gian mới tìm được một khách điếm tốt, lúc này mới biết lần đại hôn này của Nguyễn Quân Viêm tuyệt đối không thua lần đầu tiên.

Chờ đến khi Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh ngồi vào một góc trong đại đường của khách điếm thì có một đôi nam nữ trẻ tuổi cũng vào khách điếm. Hai người đang cãi vã, dù đã cố ý đè thấp thanh âm những vẫn không tránh được tai Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh. Nguyên nhân tranh chấp đúng là chuyện đại hôn của Nguyễn Quân Viêm lần này.

Nàng kia làm như có chút bất mãn với Nguyễn Quân Viêm, oán giận nói: "Hôn sự với Phác Thái Anh chưa đầy một năm nữa, cảnh tượng rầm rộ vẫn còn trước mắt. Nhanh như vậy mà lại có thể tổ chức hôn sự lần thứ hai. Ngay cả Ngọc Kiếm công tử cũng như vậy, rốt cuộc nam nhân cũng chỉ cùng một giuộc!". Nói xong, hung hăng liếc mắt nam tử bên cạnh.

Nam tử kia thấy thế, ý đồ trấn an cảm xúc của đối phương, nhẹ giọng giải thích: "Nghe nói Phong Thiến đối đãi Nguyễn Quân Viêm vô cùng tốt, bên cạnh hắn hơn mười năm rồi. Huống chi người ta cũng vì Nguyễn Quân Viêm mà tính mạng cũng không màng. Nguyễn Quân Viêm cũng coi như tri ân báo đáp, có gì là xấu đâu".

"Không phải vậy. Chuyện hôn sự không phải là trò đùa, ngươi còn dám nói hắn lấy thân báo đáp sao? Trước kia Phác Thái Anh vì hắn mà bây giờ vẫn còn trong tay Quỷ Y không biết tốt xấu ra sao, hắn như vậy không làm thất vọng người ta sao?". Nữ tử nói xong, thanh âm càng kích động hơn: "Không lẽ nếu bây giờ có một nữ nhân chắn kiếm cho ngươi, thì ngươi sẽ trả ơn cho nàng mà bỏ ta hay sao?".

"Đương nhiên không phải. Ta không có ý này". Nam tử trẻ tuổi có chút sốt ruột, "Nàng không cần trút giận lên ta. Nàng xem, hôn sự của chúng ta đã định rồi, ta tất sẽ không cưới người khác".

Nữ tử cũng không chịu thôi, cau mày quát khẽ: "Lúc trước Phác Thái Anh và Nguyễn Quân Viêm còn bái đường nữa kìa, hiện nay thì sao chứ? Một người chưa biết sống chết, một người thì đi cưới vợ khác. Thế sự vô thường, làm sao biết trước được?".

"Ta cũng không phải Nguyễn Quân Viêm, cũng sẽ không đối đãi nàng như thế". Nam tử cam đoan nói, hận không thể lấy thân mình đều cống hiến cho nữ tử trước mặt.

Nữ tử nghe vậy, lại liếc mắt hắn một cái: "Ngươi đương nhiên không phải Nguyễn Quân Viêm. Người ta là thiếu chủ của Nguyễn gia, ngươi làm sao so sánh được, chỉ giỏi ăn nói huyên thuyên. Nhưng mà nếu ngươi coi trọng nữ nhân khác thì coi chừng ta sẽ thiến ngươi, cho Trần gia của ngươi tuyệt hậu".

Tiếng nói vừa dứt, một tiếng cười khẽ vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Nữ tử kia cau mày quay đầu lại nhìn về phía tiếng cười phát ra. Đúng là hai nữ tử trẻ tuổi bàn bên cạnh. Một người áo trắng xinh đẹp, một người áo xanh mang khăn che mặt.

"Thật ngại, bạn ta lại thất lễ, cô nương chớ chấp nhặt với nàng". Mở miệng là người áo xanh, mặc dù trên mặt có mang khăn che nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần dung mạo tuyệt sắc. Mở miệng nói chuyện cũng mang theo âm thanh lạnh lùng, kèm một tia bất đắc dĩ. Nói xong, không quên giận dỗi lườm nữ tử áo trắng kia.

Nữ tử vừa cười ra tiếng thấy vậy mới ngưng cười, hướng nữ tử che mặt nói: "Ta chỉ cảm thấy cô nương kia rất thú vị, cô nương vừa nói ra hết nỗi lòng của ta".

Nghe được Lạp Lệ Sa nói, thần sắc giận dỗi của nữ tử mới thoáng hoãn xuống, lắc lắc đầu ý bảo không sao, sau đó cũng dừng tranh chấp với nam tử kia. Nhưng mà sắc mặt vẫn có chút căm ghét như trước.

Nam tử bên cạnh có chút xấu hổ hướng Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh cười cười, sau đó cúi đầu gắp đồ ăn lấy lòng nữ tử kia. Nữ tử cũng không cự tuyệt, ăn những gì hắn gắp cho mình.

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn phía Phác Thái Anh, khóe môi một lần nữa mang theo ý cười: "Thế sự vô thường, đúng là không biết trước được, nhưng mà như thế cũng xem như là một chuyện tốt. Thái Anh cảm thấy ta có thể làm chỗ dựa cho nàng không?".

Nói xong, nhịn không được cười đến mặt mày đều cong lên.

Phác Thái Anh nhìn bộ dạng Lạp Lệ Sa cười đến thoải mái, gương mặt vui vẻ lại hiện ra vài phần đáng yêu, trong lòng nàng mềm mại, bên môi cũng lập tức nở nụ cười, sau đó lại cố ý nén ý cười kia, nâng tay dùng chiếc đũa gõ gõ chiếc đũa trong tay đối phương, thấp giọng nói: "Nhiều chuyện quá, mau ăn đi".

Trong đáy mắt và đuôi lông mày đều là vẻ ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top