Chương 11 - Dây dưa không dứt (Một)
Lạp Lệ Sa nhíu mi, nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh liếc mắt một cái, đáy mắt có chút hờn giận, nhưng rốt cuộc không có hành động gì tiếp. Nhưng mà ánh mắt kia lạnh băng dường như đông cứng mọi thứ.
Dường như sợ Lạp Lệ Sa đổi ý, Phác Thái Anh vẫn duy trì tư thế nắm lấy tay phải Lạp Lệ Sa, chuyển hướng nhìn Nguyễn Quân Viêm nói: "Quân Viêm, ta đã đáp ứng điều kiện của Quỷ Y cô nương, khi thấy ngươi tỉnh lại, cũng là lúc ta nhận lời. Về phần hôn sự của chúng ta...". Phác Thái Anh yên lặng nhìn Nguyễn Quân Viêm, đáy mắt nhất thời phức tạp nhìn không thấu, "Kỳ thật cũng coi như chưa hoàn thành, ngươi cũng không hà tất gì phải như vậy. Ngươi là thiếu gia của phủ Nguyễn Gia, có trách nhiệm của chính mình, không nên đem tư tình nhi nữ mà làm ảnh hưởng Nguyễn Gia. Về phần ta, ngươi cũng không cần để ý, Quỷ Y cô nương sẽ không làm khó ta. Nếu như ngươi cố ý như thế, sợ là khó có thể mang ta đi mà lại càng làm khó ta hơn".
Nguyễn Quân Viêm nghe vậy, thần sắc kinh ngạc, giống như không thể tin được.
Chỉ nghe "Oành" một tiếng, Nguyễn Quân Viêm nhẹ buông tay, Phong Linh kiếm trong tay đã rơi xuống đất, nằm trên da hổ, phát ra âm thanh nặng nề.
"Thái Anh". Nguyễn Quân Viêm nhẹ nhàng cất tiếng, sắc mặt có chút bi thương, "Nguyễn Quân Viêm ta mặc dù không phải anh hùng gì, nhưng cũng không màng tính mạng mà cứu ngươi, sao ngươi vẫn không để ý? Không nói đến chuyện ta với ngươi là thanh mai trúc mã, gia thế lại thích hợp, ngươi sao có thể không nhớ? Nếu là như thế, tính mệnh này, cũng không cần nhắc đến". Nói xong, ánh mắt quyết tuyệt, hướng Lạp Lệ Sa nói, "Chính là ngươi cứu ta, tính mạng của ta cũng thuộc về ngươi!".
Dứt lời, liền đá thanh kiếm dưới chân lên, rơi vào trong tay Nguyễn Quân Viêm. Kiếm Nguyễn Quân Viêm đâm thẳng một đường, muốn tự vẫn.
Mặt Phác Thái Anh biến sắc. Ngân châm trong tay Lạp Lệ Sa đã đánh tới mũi kiếm, lực đạo mạnh như thiết. Nguyễn Quân Viêm vốn là vội vàng, không dùng hết chân khí, tay run lên, một lần nữa làm rơi thanh kiếm xuống.
Lạp Lệ Sa trợn mắt nhìn Nguyễn Quân Viêm, thản nhiên nói: "Nếu ngươi vẫn muốn, ta cũng không cản. Về phần ngươi phải chết, không được ô uế chỗ của ta, mời đi ra ngoài tự mình kết liễu. Còn có...". Trong ánh mắt Lạp Lệ Sa mang theo một tia trào phúng, "Ta không phải người lương thiện, không muốn buôn bán không có lời. Mạng của ngươi, cũng không đáng giá với Phác Thái Anh".
Sắc mặt Nguyễn Quân Viêm càng trắng bệch, mất hết huyết sắc.
Phác Thái Anh thấy Nguyễn Quân Viêm không sao, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mới mở miệng nói: "Quân Viêm, ngươi về trước đi, không cần làm chuyện điên rồ. Ta cũng sẽ không có chuyện gì, ngươi yên tâm".
Nguyễn Quân Viêm nhìn Phác Thái Anh, trầm mặc không mở miệng, cũng không có ý định rời đi.
"Thật sự là phiền toái". Lạp Lệ Sa nhíu mày, không muốn tiếp tục để ý tới, thân thủ nắm lấy cổ tay Phác Thái Anh, lắc lắc ống tay áo liền xoay người bước vào thông đạo.
Nguyễn Quân Viêm tiến lên vài bước, cắn răng muốn đi theo, A Nô một bên liền tiến lên ngăn cản hắn.
"Họ Nguyễn kia, ngươi có biết phiền hay không?". Thần sắc A Nô khinh thường nói.
Nguyễn Quân Viêm nhìn phía hồng y nữ tử trước mặt, hai tay nắm chặt lại.
Bỗng nhiên A Nô nhìn Nguyễn Quân Viêm cười cười.
Nguyễn Quân Viêm có chút không rõ nhưng mũi liền ngửi được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt. Tiếp theo, ý thức dần buông lỏng, ngã rập về phía trước.
A Nô nhẹ nhàng đi tới gần.
Lần này là âm thanh trầm đục vang lên, bỉ kiếm rơi xuống đất vang vọng.
"Chậc chậc, chủ nhân sao không sớm hạ mê dược đỡ phải lãng phí nhiều võ mồ như vậy". A Nô vươn cánh tay sau lưng ra, sau đó mới phất phất tay. Nàng nhìn Nguyễn Quân Viêm quỳ rạp trên mặt đất than thở nói: "Đây chính là mê dược có công dụng cực mạnh. Nhưng mà, làm sao khiêng tên này ra ngoài đây?".
Khó khăn một đường đem Nguyễn Quân Viêm đỡ dậy, đi ra cửa động.
---
Lúc bấy giờ, trên giang hồ lại nổi lên một trận phong ba mới.
Lần này, là chuyện có liên quan đến thiên hạ đệ nhất trang, chuyện của Phong Thu sơn trang.
Đại nữ nhi của Phong Nhất Khiếu - Phong Vũ được gả cho giang hồ đệ nhất đao khách Lăng Già vào đầu tháng chín này.
Trong lúc đó Phong Thu sơn trang nổi bật vô cùng.
Có người vui mừng cũng có người sầu não. Lúc này, chuyện của Lăng Già và Nguyễn Quân Viêm cùng được đề cập càng ngày càng nhiều.
Giang hồ bận rộn, nơi vui nhất chính là trà lâu có người kể chuyện. Bởi vậy người vây quanh hắn nghe kể chuyện cũng càng ngày càng nhiều.
"Hắc, các ngươi nói xem có khéo không, 'ngươi thì ca xướng còn ta thì làm lụng'. Thê tử của Nguyễn Quân Viêm không mang về được, Phong Thu sơn trang lại bắt đầu có chuyện vui mừng sôi nổi. Chậc chậc, không biết sắc mặt Nguyễn Thiên Ưng biến thành bộ dạng gì nữa". Người kể chuyện cầm cây quạt phất phất, cười híp mắt nói.
Bên dưới có một người giống như nhớ tới chuyện gì, mở miệng hô: "Không phải nghe nói Quỷ Y trị độc cho Phong Nhất Khiếu sao? Có thể ......".
Người phía dưới vẫn chưa hiểu rõ.
Người kể chuyện cầm cây quạt nhìn tên mới lên tiếng một chút, nói: "Huynh đài có trí nhớ thật tốt. Phong Thu sơn trang này, nợ Quỷ Y một ân tình, khó đảm bảo không nhân cơ hội này mà mượn sức Quỷ Y. Tuy rằng tính cách Quỷ Y không ra làm sao nhưng mà y thuật thì có một không hai trong giang hồ, khó có người mà địch nổi".
"Không phải còn có Dịch đại thần y sao? Không biết hai người này cao thấp thế nào?".
Người kể chuyện gật đầu, nói tiếp: "Câu này hỏi rất hay. Dịch Viễn là chân truyền của thần y Diệu Thủ, cũng là người rất có năng lực. Nhưng mà nghe nói, Quỷ Y y nhân, mười ba ngân châm, hạ châm đúng bệnh, châm đến đâu bệnh khỏi đến đó. Như vậy xem ra, so với Dịch Viễn cũng là người nhất người nhì rồi. Hơn nữa.......". Người kể chuyện dừng một chút, thần sắc ngưng trọng, đem thanh âm phát ra, nói: "Đừng quên, lúc Quỷ Y nổi danh, chỉ là tiểu cô nương mới mười tuổi. Đây mới là chuyện đáng sợ nhất".
Mọi người bị tiên sinh kể chuyện nhắc đến Quỷ Y. Dịch Viễn đã hơn hai mươi tuổi, đem nàng so với hắn thì quả nhiên là tuổi trẻ phi phàm. Mà y thuật của nàng, không ai hiểu rõ. Ai cũng không dám cam đoan, nếu như dùng thời gian để chứng minh thì y thuật của Quỷ Y sẽ kinh khủng đến mức độ nào.
Nếu Quỷ Y là một đại phu, thì chính là chuyện may mắn của võ lâm. Nhưng mà hiện tại thì, phúc họa khó lường.
---
"Trang chủ, những thứ cần thiết đã chuẩn bị đầy đủ. Còn phân phó gì khác không ạ?". Người nói chuyện chính là quản gia Phong Khải của Phong Thu sơn trang. Hắn là người có họ hàng với Phong gia, lại là người có khả năng xuất chúng, đã làm quản gia được bảy năm, năm nay đã bốn mươi hai tuổi.
Phong Nhất Khiếu khoát tay, nói: "Không cần, ngươi làm việc ta rất yên tâm, đi xuống trước đi".
"Dạ, trang chủ". Phong Khải nhìn vào mắt người đang nhìn mình cười cười chào hỏi Phong Nhiễm, sau đó lui ra ngoài.
Phong Nhất Khiếu quay đầu tiếp tục hỏi Phong Nhiễm: "Con có thể nắm chắc?".
Phong Nhiễm nhún vai, nói "Con sẽ cố gắng hết sức".
"Được. Vậy bây giờ con liền khởi hành đi. Để ta cho Định nhi đi theo con". Phong Nhất Khiếu trầm ngâm nói.
Phong Nhiễm nghe vậy, vội vàng lắc đầu cự tuyệt "Không cần đâu cha, đại ca đã nhiều ngày bề bộn công việc, lộ trình từ đây đến Trầm Uyên cũng chỉ mất vài ngày, không cần phiền phức như vậy. Con sẽ nhanh chóng trở về trước ngày thành hôn của Nhị tỷ".
Phong Nhất Khiếu vẫn có chút lo lắng: "Ai bảo con ngày thường lười luyện võ, nếu không ta cũng sẽ không cho người đi theo con. Như vậy đi, ta phái mấy tên thủ hạ đi theo con. Giang hồ hiểm ác, không thể hành sự lỗ mãng".
"Dạ biết, cha". Phong Nhiễm cười cười nói, "Vì Nhị tỷ phu, con nhất định cố gắng đem người mang về đây".
*Tỷ phu: Anh rễ.
---
Quỷ Y Quật.
Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh thùng tắm, thỉnh thoảng cúi xuống thêm củi vào, làm cho nước trong thùng tiếp tục duy trì nhiệt độ. Ánh mắt lại mang theo tìm tòi nghiên cứu, ý tứ hàm xúc rơi trên người ngồi trong nước.
Hai mắt Phác Thái Anh nhắm nghiền, vai thon gầy mượt mà, bởi vì nhiệt độ mà làm hai má ướt át phiếm hồng, thân mình ngâm trong nước lại run lên nhè nhẹ. Tóc đen bởi vì bị thấm nước mà dán tại hai bên sườn, lông mi thật cong, môi mọng càng đỏ tươi, cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, một đường uốn lượn vào trong nước.
Nước này, đều không phải trong vắt, mà mang theo ửng đỏ.
Lạp Lệ Sa tính toán canh giờ, lấy một bình sứ xa nhất trong mấy bình sứ đặt bên cạnh, từ bên trong đổ ra một viên thuốc màu trắng.
Sau đó, vươn tay ra, đem viên thuốc đưa cho người nào đó.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào bờ môi nóng bỏng đỏ mọng.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn chăm chú, bỗng nhiên lay động. Nhưng rất nhanh, liền khôi phục bình tĩnh một lần nữa.
Một tay nàng giữ hàm dưới của Phác Thái Anh, làm cho nàng hơi hé môi ra, sau đó đem viên thuốc nhét vào trong miệng.
Cảm giác ướt át chạm đến đầu ngón tay, tay đụng chạm vào răng phát ra một tiếng thanh thúy.
Phác Thái Anh ý thức mơ hồ chỉ cảm thấy cả người nóng bỏng, toàn bộ thân thể giống như đang bị cái gì đè ép, ngay cả xương cốt đều phát ra tiếng động hỗn tạp.
Mỗi một tấc da thịt, đều mẫn cảm giống như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan ra. Mặt nước xung quanh lay động, mỗi một thời khắc đều tạo ra áp lực cho nàng.
Môi răng cắn chặt trong lúc đó bỗng nhiên có cái gì tiến vào miệng.
Một dòng nước ấm từ yết hầu đi xuống.
Trong đầu như có một dây cung, đột nhiên ba một tiếng, đứt đoạn.
Toàn bộ thân thể, khắp nơi sôi sục. Giống như có một ngọn lửa trong thân thể đang bốc cháy lên.
Toàn thân dồn nén, bên ngoài cùng bên trong cấu xé. Thân thể thừa nhận áp lực như chống chọi lại hai người.
Trong lúc đó, Phác Thái Anh nghĩ mình sắp chết.
Ý thức đứt đoạn, chỉ lưu lại cho thân thể chịu đủ loại đau đớn.
Có một thứ gì đó lạnh như băng, bỗng nhiên từ trong ý thức mơ hồ lao tới, khuếch tán khắp toàn thân.
Cảm xúc, dần dần lan tỏa.
Trong khoảnh khắc đụng chạm ngắn ngủi đó, thân thể giống như cũng thuận theo mà an tĩnh lại. Nhiệt khí hạ xuống, thân thể thả lỏng.
Thần trí duy nhất còn sót lại, cũng lơi lỏng theo thân thể, hoàn toàn tan rã.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh hô hấp dồn dập nuốt viên thuốc xuống, sau đó lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ.
Thân mình Phác Thái Anh giống như bị thiêu trên ngọn lửa, đỏ bừng, nước trong thùng cũng càng ngày càng đỏ.
Lạp Lệ Sa mở chiếp hộp gỗ ra, bên trong nằm ngay ngắn mười ba cây ngân châm có độ dài ngắn khác nhau.
Nàng lấy ngân châm ra, ngón tay vững như thạch, sau đó tìm huyệt vị, không chút do dự châm vào.
Hơn phân nửa cây ngân châm phá vỡ da thịt vô cùng mịn màng của Phác Thái Anh, run run dừng trên huyệt vị.
Một cây. Hai cây. Ba cây.
Lạp Lệ Sa xuống tay càng lúc càng nhanh, không hề bị ảnh hưởng bởi hơi nước xung quanh, giống như những huyệt vị này đã sớm quen thuộc trong xương cốt, không cần phân biệt liền có thể châm chuẩn xác.
Trong chốc lát, phía trên bả vai của Phác Thái Anh đã được châm vào bảy cây kim.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top