Chương 100 - Lựa chọn nhớ lại (Năm)

Lạp Lệ Sa nhìn chăm chú Phác Thái Anh thật lâu, đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh một cách khác thường. Nàng ngẩng đầu lên thì trông thấy biểu cảm có chút kỳ quái của hai khuôn mặt.

Thiên tiên sinh thấy Lạp Lệ Sa phục hồi tinh thần lại, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt trên người cả hai đi, sau đó mới mở miệng nói: "Ngại quá. Mới vừa rồi có chút thất lễ, nhưng mà hình ảnh Lạp cô nương cùng vị mỹ nhân này tựa vào nhau thật sự là...... rất đẹp mắt".

"Cám ơn". Lạp Lệ Sa nhíu mày, vẻ mặt có chút thản nhiên.

Trí Tú đứng bên cạnh vẫn đăm chiêu như trước.

Thiên tiên sinh thấy tâm tư Lạp Lệ Sa đang đặt chỗ khác, hắn đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trầm ngâm nói: "Thời gian không còn sớm. Phác cô nương vẫn còn ảnh hưởng của độc hoa U Mộng, cần thời gian rút đi, ta sẽ dẫn các ngươi đến chỗ nghỉ ngơi. Chuyện giải Vong Xuyên, chờ ngày mai nói sau cũng không muộn".

Nói xong, Thiên tiên sinh đứng lên, chuẩn bị dẫn đường.

Lạp Lệ Sa gật đầu, lập tức vòng tay qua thắt lưng Phác Thái Anh, nửa ôm bả vai nàng, tay kia thì đã xuyên qua sau gối nàng, cúi người xuống, Phác Thái Anh liền được Lạp Lệ Sa bế lên.

Phác Thái Anh vẫn chưa tỉnh dậy, chỉ hơi cọ cọ. Tiếp theo, đầu đã theo bản năng hướng sát vào lòng Lạp Lệ Sa.

Thiên tiên sinh cùng Trí Tú lại liếc mắt nhìn hai người, nhưng cũng không nói gì. Thiên tiên sinh dẫn đầu đi vào bên trong khu nhà trúc.

Khu nhà này thật lớn, bố cục chằng chịt thú vị, một đường đi vào trong, thấy hơn mười gian phòng thuốc, còn lại rất nhiều phòng dành để trực tiếp gieo trồng những thảo dược kỳ dị.

"Những chỗ này đều là nơi ta nghiên cứu thảo dược hằng ngày, các ngươi nhớ rõ đừng đi vào. Nhất là Kim cô nương cùng Phác cô nương, các ngươi không thông y thuật, có chút dược thảo độc tính rất mạnh, ngay cả ta vẫn không nghiên cứu ra cách giải độc. Lỡ như không cẩn thận trúng độc, tại hạ thật có lỗi". Thiên tiên sinh vừa đi một bên vừa dặn.

Trí Tú gật đầu.

Bốn người lại đi qua một con đường, khóe mắt Trí Tú bỗng nhiên thoáng nhìn qua mấy bồn hoa màu đỏ trong một gian gần đó. Cước bộ của nàng không khỏi dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía ấy.

Chỉ thấy chính giữa bông hoa màu đỏ, còn có một quả cũng màu đỏ.

Sắc mặt Trí Tú nhất thời đông cứng.

Hoa này là thứ nàng quen thuộc nhất. Đúng là thuốc dẫn chính mà Vinh Tuyết Cung dùng để chế ra Hỏa Chước Đan.

Thiên tiên sinh thấy Trí Tú dừng lại, cũng ngừng theo nàng, hắn nhìn vào mắt Trí Tú, hiển nhiên cũng thấy được đối phương đang chú ý đến thứ gì.

"Làm sao vậy?".

Thần sắc Trí Tú dịu lại, lắc lắc đầu: "Không có gì. Chỉ ngạc nhiên khi ở đây...... Mà cũng có Hỏa Độc Hoa".

Thiên tiên sinh nghe vậy, ôn hòa cười cười, hắn giải thích: "Hỏa Độc Hoa này lại là thuốc tốt. Nó tuy có kịch độc, nhưng nếu có thuốc khác phụ trợ, ngược lại có thể lợi dụng tính nóng cực mạnh của nó để làm tăng cường công lực".

"Đúng là như thế sao......". Trí Tú có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy. Vạn vật trên thế gian, nào có chuyện tuyệt đối. Đối với đại phu, độc được cũng không phải độc được, thuốc bổ cũng không phải hoàn toàn bổ, còn tùy vào cách ngươi xử lý chúng".

Trí Tú gật đầu: "Thiên tiên sinh nói rất đúng".

Khi nói chuyện, bốn người đã đi tới trước cửa một gian phòng. Thiên tiên sinh dừng chân xoay người hướng Lạp Lệ Sa nói: "Nơi này là phòng của Phác cô nương. Lạp cô nương đem nàng đặt lên giường đi, sau đó ta sẽ mang ngươi tới phòng của mình?".

Lạp Lệ Sa đang muốn ôm Phác Thái Anh vào cửa, nghe vậy lập tức nghiêng đầu nhìn Thiên tiên sinh, khóe môi giương lên: "Không cần phiền phức như vậy. Thiên tiên sinh dẫn Kim cung chủ về phòng nàng là được rồi. Về phần ta......". Lạp Lệ Sa dừng một chút, tầm mắt nhìn nữ tử trong lòng, "Nghe nói tuy trúc xá của Thiên tiên sinh khá lớn, nhưng lại thiếu phòng ở, ta không ngại hai người ở chung một phòng. Vậy cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau".

Thiên tiên sinh nghe vậy ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, nhịn không được khẽ cười: "Lạp cô nương có thể thông cảm thì không còn gì tốt hơn. Vậy ta mạn phép dẫn Kim cô nương đi qua bên kia. Các ngươi nghỉ ngơi đi, sẽ không quấy rầy".

Nói xong, Thiên tiên sinh liền mang Trí Tú xoay người đi khỏi.

Lạp Lệ Sa nhìn bóng dáng hai người một chút, ánh mắt nhiễm ý cười, sau đó xoay người vào phòng.

Phòng được bày trí trang nhã sạch sẽ, trên giường đệm chăn được gấp bằng phẳng, trên bàn cũng chuẩn bị sẵn đầy đủ trà nước, như là biết có người sẽ tới ở. Cửa sổ bằng trúc bị một thanh gỗ chống lên, ánh chiều tà rơi xuống một mảnh. Từ nơi này có thể nhìn thấy con suối róc rách đằng kia, cùng với một mảnh rừng trúc xanh tươi phía xa.

Lạp Lệ Sa đi đến bên giường, động tác nhẹ nhàng đem Phác Thái Anh đặt lên trên giường, giúp nàng cởi hài. Khi nhìn thấy y phục trên người Phác Thái Anh có chút phong trần mệt mỏi, động tác của Lạp Lệ Sa dừng một chút, nàng thay đổi ý nghĩ, cúi người vươn tay ra.

Vạt áo được mở ra. Y phục dần dần thưa thớt.

Lông mi Phác Thái Anh run rẩy.

Tiếp theo, dường như đôi mắt cũng bị kinh động, lặng lẽ mở ra.

Đồng tử đen láy ánh vào trong mắt Lạp Lệ Sa. Tay Lạp Lệ Sa đặt trên thắt lưng Phác Thái Anh liền dừng một chút.

"Ngươi......". Phác Thái Anh đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, mày cau lại, chỉ cảm thấy tư duy có chút chậm chạp. Đáy mắt vẫn là một mảnh sương mù.

Lúc này, áo ngoài của Phác Thái Anh đã bị Lạp Lệ Sa thoát ra, chỉ còn một kiện áo lót màu xanh, cổ áo trước ngực bị động tác của nàng làm cho hơi mở ra, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng.

Lạp Lệ Sa lướt qua ngực Phác Thái Anh, khi mở miệng thanh âm có chút khác thường: "Nàng vẫn còn ảnh hưởng của độc hoa U Mộng, thấy trong người sao rồi?".

"Ừhm......". Phác Thái Anh khẽ ừ, lập tức lại gọi Lạp Lệ Sa một tiếng, thanh âm có chút mê ly nói: "Lạp Lệ Sa...... ta hơi khát...... ngươi lấy giúp ta chén nước......".

Tâm Lạp Lệ Sa hung hăng nhảy dựng. Nhìn Phác Thái Anh như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy bản thân cũng miệng khô lưỡi nóng. Thần sắc trong mắt cũng trầm xuống rất nhiều. Giống như có ngọn lửa đang dấy lên, ánh mắt sáng rực.

Nàng từ trên giường đứng thẳng dậy, đi đến bên cạnh bàn trúc, thân thủ rót một chén nước, sau đó về tới bên giường ngồi xuống, đỡ Phác Thái Anh dậy.

Phác Thái Anh bị ôm nằm dựa trong lòng Lạp Lệ Sa, thân thể mềm mại không xương dựa vào thân thể mềm mại của đối phương, sau đó cúi đầu uống nước. Nước mát ngọt, chảy xuống cổ họng có cảm giác thoải mái.

Một lát sau, Phác Thái Anh uống nước xong, ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.

Chén trà rơi trên giường, phát ra tiếng va chạm thanh thúy. Rơi xuống một ít nước bên cạnh giường, làm cho đệm giường màu xanh hơi thấm ướt.

Cánh hoa ướt át, còn nhiễm nước trong veo.

Thân thể lại càng mềm nhũn.

"Uhm......".

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy ý thức trong đầu như có một bàn tay làm cho rời rạc, từng mảng thưa thớt. Đáy mắt chỉ còn lưu lại một chút thanh tỉnh. Chỉ có thể ý thức được bên môi mình đang bị một cảm giác mát lạnh áp chế, dường như muốn cướp đi hô hấp của nàng. Lúc hốt hoảng thì đã có đầu lưỡi mềm mại thẳng tiến xông vào, một đường càn quét, đụng chạm, sau đó bao vây, dây dưa. Tựa hồ hận không thể cắn nuốt sạch sẽ ngọt ngào bên trong.

"Thái Anh......".

Giọng nỉ non nhẹ nhàng vang lên bên tai Phác Thái Anh, sức nặng trên môi rời khỏi. Phác Thái Anh cố sức mở mắt ra. Còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, đã có môi hôn liên tục không ngừng dừng trên người.

"Lạp Lệ Sa......". Phác Thái Anh cúi đầu gọi, muốn Lạp Lệ Sa dừng lại. Tay nàng đặt lên cánh tay trái Lạp Lệ Sa đang muốn thoát đi quần áo của nàng.

Nhưng mà tay phải vừa chạm được cánh tay Lạp Lệ Sa, thân thể Phác Thái Anh liền nhẹ nhàng run lên. Sau đó tùy ý nắm chặt lấy tay áo Lạp Lệ Sa.

"Uhm......".

"Thái Anh".

Lạp Lệ Sa lại gọi một tiếng Phác Thái Anh, tay phải không biết khi đã nào chui vào trong áo lót nàng, dừng lại trên ngực. Mềm mại khắp lòng bàn tay.

Cảm giác trơn bóng. Làm người ta quyến luyến không nỡ buông tay.

Gió thu từ cửa sổ thổi vào đến, làm cho chiếc rèm màu trắng cũng nhẹ nhàng lay động.

Bên trong rèm, độ ấm lại cao đến kinh ngạc.

Thân thể có lửa nóng càng ngày càng nổi lên. Dần dần lan rộng khắp toàn thân.

Dường như...... muốn hóa thành tro.

Mảnh áo lót cuối cùng vô lực kháng cự rơi xuống.

Nửa tỉnh nửa mộng, ngón tay di chuyển, cùng môi lưỡi hạ xuống, nhẹ nhàng mơn trớn thân thể Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh hơi nhíu mày, răng nhẹ nhàng cắn môi dưới.

Hai tay có chút vô lực nắm lấy đệm giường dưới thân.

Thân thể cùng ý thức giống như tách rời.

Cảm giác rõ ràng, từ mũi chân dâng lên, lan tràn qua thân thể, môi hôn nhấp nhô trên người.

Tất cả ngôn ngữ, đều mất năng lực phát ra.

Ngoại trừ tiếp nhận, ngay cả kháng cự cũng không thể.

Thoải mái giống như thân thể đều bị hòa tan thành nước.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử dưới thân.

Đó chính là bộ dạng mình chưa bao giờ gặp qua.

Lý trí biến mất, thanh tỉnh biến mất, lạnh nhạt biến mất. Mềm như nước, nhẹ như mây. Dung nhan tuyệt sắc, hô hấp dồn dập, khóe mắt cũng long lanh ửng đỏ, toàn thân đều là tình ý nồng nàn.

Mê người làm cho người ta...... hận không thể chiếm cho riêng mình.

Lạp Lệ Sa nhìn chăm chú Phác Thái Anh, tay phải đã bắt đầu đi xuống.

Thân thể nữ tử đã sớm thoát hết trở ngại, hoàn hoàn lộ ra trước mắt Lạp Lệ Sa.

Mặc người...... chiếm lấy.

Tim đập như nổi trống vang vọng bên tai.

Đáy mắt Lạp Lệ Sa càng thâm thúy.

Động khẩu dính đầy sương. Ẩm ướt.

Khi xâm nhập, có chút cảm giác cản trở.

Nhưng lại mềm mại bao vây lấy nàng.

"Ahh......".

Mi Phác Thái Anh bỗng nhiên cong lên, môi tràn ra một tiếng rên.

Đệm giường bị nắm lấy càng chặt.

Sắc mặt nhất thời có chút trắng bệch.

Uớt át từ đầu ngón tay Lạp Lệ Sa chảy xuống.

Nhiều giọt. Nhiễm đỏ đệm giường màu xanh nhạt.

Phác Thái Anh hít vào một hơi sâu, ý thức bởi vì đau đớn chợt đến mà làm nàng thanh tỉnh một chút.

Trong lúc đau, có nụ hôn rơi xuống. Hôn qua trán nàng. Đuôi lông mày. Khóe mắt. Mũi. Cuối cùng dừng trên môi.

Dùng an ủi, ôn nhu hôn lấy nàng.

Đau đớn khôn xiết, lại như thủy triều chậm rãi rút đi.

Mày Phác Thái Anh đang cau lại, cũng bắt đầu giãn ra.

Chậm rãi nổi lên, là cảm giác tê dại.

Không đợi cảm giác kia khuếch tán, dưới thân chợt có mưa rền gió dữ cuồn cuộn nổi lên.

Dường như Phác Thái Anh có thể nghe được ý thức của mình vang lên một tiếng, tất cả phòng vệ trong nháy mắt đã bị chặt đứt. Tất cả lý trí đều bị cảm giác thỏa mãn cắn nuốt, thay thế.

Thân thể giống như con thuyền nhỏ trong gió, lắc lư, hoàn toàn mất đi kiểm soát.

Trước mắt giống như có bóng đêm kéo đến.

Bờ môi ướt át lại kịch liệt lao tới. Gặm cắn lấy nàng.

Thân thể bị xoa nắn. Bắt đầu không chịu không nổi run rẩy.

Mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy lợi hại.

Ra vào càng ngày càng dễ dàng. Lối đi cũng dần dần mở rộng.

Một ngón. Hai ngón.

Da thịt nữ tử dưới thân hơi phiếm hồng. Run rẩy mà nóng bỏng. Trong mắt tiết ra tràn đầy tình sắc.

Rên rỉ ngâm nga tràn ra bên môi Phác Thái Anh, đứt quãng, vỡ vụn trong chiếc rèm trắng.

Phác Thái Anh như vậy, làm người ta...... yêu thương không muốn buông tay.

Lạp Lệ Sa nhiệt liệt hôn Phác Thái Anh. Đáy lòng có cái gì đó lấp đầy thân thể.

Ấm áp tràn đầy.

Thái Anh đã hoàn toàn hoàn toàn thuộc về mình. Chỉ nghĩ thôi, cũng đủ làm cho mình thoả mãn.

Mà lúc này nữ tử nằm dưới thân, lại như một đóa hoa nở rộ trong tay nàng. Hương thơm bốn phía. Xinh đẹp khôn cùng. Tuyệt đại khuynh thành.

So với thời khắc này. Không còn gì tốt đẹp hơn.

Tịch dương bên khung cửa càng ngày càng rõ. Sau đó dần dần ngầm hạ xuống.

Ý thức Phác Thái Anh rốt cuộc cũng giống như cái chốt, bị đóng lại.

Trải qua một lần lại một lần được thủy triều bao lấy, sau đó hoàn toàn chìm xuống.

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top