Chương 1 - Lấy thân báo đáp (Một)
Hôm nay huyện Thanh Nguyên vô cùng náo nhiệt.
Bà chủ khách điếm cười đến rạng rỡ xinh đẹp, vội bắt tay vào khẩy bàn tính, những viên ngọc trên bàn tính va chạm vào nhau phát ra âm thanh binh binh thanh thúy, sắc mặt tươi cười của nàng cũng hiện rõ trên gương mặt. Cửa khách điếm dường như sắp bị đạp gãy, bạc trắng không ngừng được đưa vào ngăn kéo, mà mỗi lần đưa vào thì đều đi kèm với phân lượng càng ngày càng nặng.
Còn trên đường, người đến người đi, nối liền không dứt.
Hôm nay, là ngày đại hôn của công tử phủ Nguyễn Gia - Nguyễn Quân Viêm.
Từ một tháng trước, Nguyễn Thiên Ưng đã phát thiệp mời, mời các giang hồ hiệp sĩ bên ngoài đến phủ Nguyễn Gia uống chén rượu mừng, chúc mừng hôn sự cho con trai độc nhất của hắn.
Nói đến phủ Nguyễn Gia, ở trên giang hồ có thể được nói là tiếng tăm lừng lẫy.
Có rất nhiều người trà trộn trong giang hồ, vết đao liếm máu mỗi ngày, nhưng cũng có chút thế lực không thể đắc tội.
Thế lực này, bị nhân sĩ trong giang hồ kết luận như một pháo đài ba tầng.
Phong Thu sơn trang và phủ Nguyễn Gia là hai thế lực lớn nhất.
Phong Thu sơn trang lớn như cung điện, còn một kiếm của phủ Nguyễn Gia chém lên không trung thì địa lôi hỏa dược nổ rung trời. Phần còn lại của pháo đài được chia thành các tầng khác nhau, Bách Hiểu Lâu, Thứ Ảnh Lâu và Phệ Huyết Lâu.
Đương nhiên, bất quá những thứ này chỉ là thế lực to lớn bề ngoài mà thôi. Trong giang hồ, cũng không thiếu vài cao thủ thâm tàng bất lộ, người mang tuyệt kỹ, oanh động lôi đình. Nếu như không cẩn thận chọc phải những cao thủ này thì cũng chỉ có thể tự than thở một tiếng xui xẻo.
Trở lại chuyện chính.
Là con trai độc nhất của Nguyễn Thiên Ưng. Trong giang hồ, Nguyễn Quân Viêm cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào thế lực của phủ Nguyễn Gia.
Trong giang hồ Nguyễn Quân Viêm có tên gọi là ngọc kiếm công tử. Có thể nói, hắn có rất nhiều khuê nữ ngưỡng mộ.
Mặt mày tuấn tú hiển nhiên không cần phải nói nhiều, một thân võ công cũng hơn người, mà lại là người khiêm tốn lễ độ. Cách làm người trượng nghĩa, trong giang hồ được rất nhiều người khen ngợi. Hơn nữa, hắn đối vị hôn thê là Phác Thái Anh vô cùng ôn nhu.
Đối với nữ tử, đây mới là điểm có mị lực hấp dẫn nhất.
Hiện tại, trong mắt mọi người cả hai là đôi thanh mai trúc mã xứng đôi nhất. Cuối cùng thì khi Nguyễn Quân Viêm bước vào tuổi hai mươi liền bắt đầu tiếp nhận cuộc đại hôn này.
Còn đối với phần đông nam tử trên giang hồ mà nói, chuyện than thở nhiều nhất chính là đệ nhất mỹ nhân Phác Thái Anh sắp trở thành danh hoa có chủ.
Vào hai năm phía trước, Phác Thái Anh vẫn chưa nổi danh như vậy. Nàng vốn là nhi nữ của Phác Viễn, người mà Nguyễn Thiên Ưng kết bái làm đại ca. Mười hai năm trước, khi võ lâm phân tranh là lúc Phác Viễn vì cứu Nguyễn Thiên Ưng nên chẳng may mất mạng. Khi đó, Nguyễn Thiên Ưng liền thề trước mộ phần của Phác Viễn, nhất định đem nữ nhi độc nhất của hắn nuôi nên người, bảo đảm cả đời nàng không cần phải lo lắng.
Khi đó, Phác Thái Anh chỉ có năm tuổi.
Mà hôm nay nói đến Phác Thái Anh thì lại không khỏi nhắc đến chuyện thú vị trong giang hồ hai năm trước.
Ngày ấy, là đại thọ bốn mươi của Nguyễn Thiên Ưng. Hôm đó huyện Thanh Nguyên cũng nghênh đón nhân sĩ từ bốn phương tám hướng tới.
Không bao giờ nghĩ đến lại có người dám quấy rối như vậy.
Một tên khất cái [1] ăn mặc rách rưới. Quần áo tả tơi, cặp mắt sáng như ngọn lửa, tinh quang bắn ra bốn phía xuất hiện.
[1]Khất cái: Ăn mày
Người giữ cửa ở phủ Nguyễn Gia tất nhiên là đem hắn ngăn lại ngoài cửa, không cho tiến vào.
Sau đó tự nhiên nổi lên tranh chấp.
Dựa theo lời người kể chuyện nói lại, chính là: Chỉ thấy tên khất cái kia cũng không thèm để ý, tùy tiện ngồi trên mặt đất, mặc cho tám người đến lôi hắn đi, nhưng vẫn ngồi bất động như núi. Phủ Nguyễn Gia từ trên xuống dưới một trăm mười hai tên đệ tử thân hình bệ vệ, không người nào có thể làm lão khất cái nhúc nhích.
Tuy rằng cửa ở phủ Nguyễn Gia rất lớn, chỉ một tên khất cái mà thôi, cũng không gây trở ngại tân khách tiến vào. Nhưng mà thời gian càng lâu thì lại có nhiều người đến xem náo nhiệt, rốt cuộc đem cửa ra vào ở phủ Nguyễn Gia vây kín đến nổi nước chảy không lọt.
Vả lại lão khất cái kia ăn mặc quần áo rách nát ngồi trước cửa sẽ làm ảnh hưởng không tốt.
Vì thế đến cuối cùng ngay cả Nguyễn Thiên Ưng cũng phải kinh động.
Nguyễn Thiên Ưng công lực thâm hậu, khi nhìn đến lão khất cái, hiển nhiên không khó nhìn ra được thâm sâu khó lường của đối phương. Nhất thời cũng chỉ biết cung kính.
Nhưng mà lão khất cái kia cũng không cảm kích, chỉ cười hì hì nhìn Nguyễn Thiên Ưng, nói "Lão nhân ta tính tình tùy tiện, hãy để ta ngồi đây một lúc. Trừ khi ngươi có thể không tổn hại đến điều kiện tiên quyết của lão nhân, thì ta cũng sẽ dời ra một chút, nếu không thì hãy để lão nhân tùy hứng một hồi"
Tiếng tăm của phủ Nguyễn Gia trên giang hồ không phải nhỏ, cũng không phải những kẻ ức hiếp người yếu thế. Mà Nguyễn Thiên Ưng lại không muốn gây thù hằn, nhưng nói ngon ngọt khuyên bảo thì đối phương lại căn bản không chịu động đậy. Còn hắn thân là người đứng đầu trong phủ, tất nhiên là không thể tự mình đi xử lý chuyện nhỏ nhặt thế này.
Trong lúc nhất thời mọi người đều không có biện pháp.
Sau đó Phác Thái Anh liền tiến ra.
"Hắc hắc, các ngươi không thể nhìn thấy thời khắc Phác Thái Anh xuất hiện đâu, sa mỏng che mặt, váy dài rũ xuống, tóc đen phấp phới, quả nhiên là tiên nữ giáng trần" Người kể chuyện phun nước miếng cầm cây quạt trong tay gõ gõ cạnh bàn,"Chỉ thấy nàng nói với nha hoàn bên cạnh vài câu, sau đó...... Liền có người mang tới một chén kiến" Nói đến đây, người kể chuyện đưa tay đỡ trên bàn, biểu tình khoa trương nói "Một chén lớn rất nhiều kiến a! Sau đó thì thần sắc cười hì hì của lão khất cái cũng nhịn không được mà thay đổi"
Nói xong, hắn chậm rãi uống một ngụm nước.
"Sau đó thì sao?" Bên dưới có người không chịu nổi liền hỏi.
Người kể chuyện chờ chính là có người mở miệng hỏi, phóng khoáng đem cây quạt lay động "Trên mặt lão khất cái kia khi trắng khi xanh bỏ lại một câu 'Tiểu nữ oa, xem như ngươi lợi hại', sau đó chỉ có thể mặt mũi xám xịt đứng lên rồi bỏ đi".
"Nữ nhân lợi hại!" Có người không khỏi thở dài.
"Tất nhiên. Tất nhiên." Tên kể chuyện đắc ý nói.
"Nhưng mà, lý do gì mà ngươi nói nàng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân? Không phải ngươi nói nàng có sa mỏng che mặt sao?" Một người khỏe mạnh râu quai nón không khỏi ồ ồ cổ họng hỏi.
"Đó là bởi vì......." Tên kể chuyện dừng một chút, sau đó bên môi lộ ra một nụ cười tươi "Ngay lúc lão khất cái rời đi, thật khéo là trời nổi lên một trận gió, khăn che mặt của nàng ấy liền...... nhẹ nhàng tung bay".
"Oa –" Một trận âm thanh ồn ào bên dưới nổi lên, đối với cảnh tượng ấy tràn ngập chờ mong.
"Bộ dạng như thế nào? Thật sự xinh đẹp như tiên nữ giáng trần mà mọi người trong giang hồ vẫn hay đồn thổi sao?".
Tên kể chuyện thần bí cười, phe phẩy cây quạt nói "Từ ngữ cũng không thể diễn tả được".
"..." Tiếng thì thầm của mọi người lại bắt đầu.
Mặc dù chuyện hôn sự của phủ Nguyễn gia làm nữ nhân tan nát cõi lòng, nam nhân thì tiếc hận, nhưng mọi người cũng không thể không thừa nhận, hai người là một đôi trời đất tạo nên.
Một tân lang, một tân nương.
Cảm tình mười một năm, đã đủ làm cho mọi người hâm mộ.
Chiêng trống vang trời. Nghi thức long trọng.
Lọt vào tầm mắt mọi người đều sắc đỏ vui mừng.
Khóe môi Nguyễn Quân Viêm chứa ý cười ôn hòa, cưỡi trên một con ngựa cao to, trước ngực là một chiếc tú cầu đỏ au. Một thân y phục tân lang màu đỏ quả nhiên càng tôn thêm vẻ mặt sáng sủa, bộ dạng chỉ có thể có ở những công tử tuấn tú.
Mà kiệu hoa tinh xảo đẹp đẽ phía sau, là thiên hạ động lòng người ngồi ngay ngắn trong đó.
Ven đường chật ních người. Những người đó đều là kẻ bình thường không có tư cách tham gia vào hôn lễ của phủ Nguyễn Gia, bất quá chỉ là tới xem náo nhiệt, nhìn kỹ phong thái của tân lang.
Vả lại họ còn muốn ngắm nhìn tiên nữ giáng trần.
Nhoáng một cái. Kiệu hoa liền được rước đến phủ Nguyễn Gia.
Nguyễn Quân Viêm triệt dây cương, nhảy xuống ngựa, sau đó chậm rãi đi đến phía trước kiệu hoa, cúi người xuống, nhẹ nhàng nói "Nương tử. Đến rồi".
Sau đó hỗ trợ vén mành.
Một đôi tay tinh tế trắng muốt hiện ra liền bị Nguyễn Quân Viêm ôn nhu nắm lấy.
Tất cả tân khách đều hâm mộ nhìn một màn này. Nhìn tân lang giúp đỡ tân nương, đi vào trong phòng.
Nguyễn Thiên Ưng ngồi ở ghế trên, cười đến thoải mái. Bên cạnh là phu nhân Phong Như.
"Nhất bái thiên địa".
Giọng nói to rõ vang vọng trong phòng như vậy.
Nguyễn Quân Viêm nắm tay Phác Thái Anh, cúi người hướng về phía cửa.
"Nhị bái cao đường".
Trên mặt Nguyễn Thiên Ưng tươi cười càng rộ hơn nữa. Lúc hai người xoay lại, không thể phát hiện Phong Như hơi hơi nhíu nhíu mày. Dư quang tầm mắt dừng ở một bên bình tĩnh chứa ý cười nhìn hai người đứng cách đó không xa.
"Phu thê giao bái".
Nguyễn Quân Viêm cầm tay Phác Thái Anh, đáy mắt tản ra ý cười nhu hòa, sau đó liền muốn cúi người xuống.
Trong chớp mắt ngắn ngủi này.
Sắc mặt Nguyễn Quân Viêm bỗng nhiên thay đổi.
Ngay sau đó, thân mình cúi xuống kia liền mềm nhũn, trong tầm nhìn chăm chú của mọi người, hắn yếu đuối ngã xuống đất.
Âm thanh rất nhỏ khi thân thể cùng sàn nhà tiếp xúc chớp mắt cũng vang lên.
Bàn tay đang nắm tay Phác Thái Anh cũng rơi xuống.
"Viêm Nhi!".
Nguyễn Thiên Ưng kinh hãi, cả người bật dậy từ chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top