Chương 15: Nguyên bảo
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Tống Gia Ngôn, Đỗ Hạ không biết nên nói cái gì mới tốt, trong khoảng thời gian ngắn hai người nhìn nhau không biết nói gì.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Hạ thấy Tống Gia Ngôn cầm đũa dùng một lần không biết làm gì sao, mới duỗi tay lấy một đôi đũa khác từ trong túi ra.
Đỗ Hạ cầm chiếc đũa, đôi tay cầm hai bên dùng lực một chút, hai chiếc đũa cạnh nhau đã bị bẻ thành hai.
Năng lực học tập của Tống Gia Ngôn rất mạnh, hắn học động tác Đỗ Hạ, theo một tiếng ‘ ca ’, hắn cũng thành công đem đôi đũa bẻ ra.
Bất quá…… Tống Gia Ngôn nhìn đuôi của một chiếc đũa còn dính liền ở chiếc khác, thần sắc trong nháy mắt không được tự nhiên.
Đỗ Hạ thập phần tự nhiên đem đôi đũa hoàn chỉnh trong tay mình nhét vào tay Tống Gia Ngôn, ngược lại đem đôi đũa bị gãy một đoạn đuôi trong tay hắn đổi với đôi của mình.
Thấy hắn còn ngốc lăng, Đỗ Hạ hảo tâm thay hắn giải vây: “Đây là bình thường, có chiếc đũa chính là không dễ bẻ, anh tạm chấp nhận dùng trước, đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài mua hai đôi đũa inox về dùng.”
Ở trong thôn, loại đũa tốt nhất có thể mua được hẳn là đũa inox.
Đỗ Hạ thật sự cảm thấy Tống Gia Ngôn theo nàng xuyên tới, thật bị ủy khuất lớn.
Ở Quốc công phủ, cơm canh của Tống Gia Ngôn là được ngự trù đã xuất cung tinh tế chuẩn bị .
Ở hiện đại, hắn chỉ có thể theo nàng ăn cơm của cửa hàng ruồi bọ bên đường .
Ở Quốc công phủ, Tống Gia Ngôn ăn cơm dùng là đũa ngà voi.
Ở bên này, hắn cũng chỉ có thể cùng nàng dùng loại đũa một tệ có thể mua được mười mấy đôi.
Nghĩ đến thời điểm mình ở Quốc công phủ, Tống Gia Ngôn nơi chốn đều thay mình sắp xếp thỏa đáng, trong lòng Đỗ Hạ càng thấy áy náy bất an.
Y theo khẩu vị của Tống Gia Ngôn tới xem, bánh bao cùng màn thầu Đỗ Hạ mua về, hương vị thật sự thực bình thường.
Muốn hắn trái lương tâm mà khen ngợi một chữ tốt, có chút không mở nổi miệng.
Dĩ vãng đầu bếp làm màn thầu ở Quốc công phủ, đều là dùng thịt dê hoặc thịt bò ướp tốt làm nhân, lại lấy nước canh thịt dê nấu làm lạnh thành bì đông lạnh, tất cả đều bao ở bên trong làm thành màn thầu.
Một ngụm cắn xuống, trong miệng đều là nước canh tươi ngon cùng nhân thịt.
Màn thầu mà Đỗ Hạ mua trở về này, Tống Gia Ngôn ăn nhân thịt bên trong vị không giống như thịt dê hoặc thịt bò, ngược lại giống như là thịt heo.
Thịt heo Tống Gia Ngôn không ăn, ở Khánh triều, thịt heo mang vị tanh, chỉ có gia cảnh bình dân không tốt mới mua heo thịt trở về nấu nướng để ăn.
Thịt heo ở thế giới Đỗ Hạ, thật ra không có vị tanh gì, nhưng cũng không có vị thịt quá rõ ràng, ăn hai cái bánh bao xuống bụng, Tống Gia Ngôn cảm thấy mình chỉ ăn tới một miệng gia vị.
Sủi cảo chưng cũng là như thế, da dày nhân ít, hương vị xác thật không có gì đáng khen.
Tống Gia Ngôn một hơi ăn năm cái, có chút no liền buông đũa trong tay xuống.
Đỗ Hạ thấy bộ dáng hắn không muốn ăn, vội vàng đem ống hút cắm vào ly sữa đậu nành.
“Anh uống hai ngụm sữa đậu nành đi, sữa đậu nành này là ôn chủ dùng đậu nành mới ép, hương vị hẳn không tồi.”
Tống Gia Ngôn nói cảm ơn, liền tiếp nhận sữa đậu nành Đỗ Hạ đưa qua, cúi đầu uống một ngụm.
Sữa đậu nành này xác thật là vị đậu thơm nồng, khó có được chính là còn không có mùi tanh của đậu.
Tống Gia Ngôn cứ như vậy ôm ly sữa đậu nành, ngồi ở đối diện Đỗ Hạ, một bên dùng miệng nhỏ uống sữa đậu nành, một bên nhìn nàng đem bữa sáng dư lại đều ăn sạch sẽ.
Ăn xong bữa sáng, Đỗ Hạ nghĩ Tống Gia Ngôn làm một cổ nhân, đối hiện đại khẳng định rất tò mò, đơn giản liền đem quần áo mới mua đưa cho hắn, cho hắn cầm vào trong phòng để thay.
“Hiện tại tôi được nghỉ phép, có một bó lớn thời gian, anh mang quần áo đi thay, chúng ta hôm nay đi trấn trên dạo một vòng.”
Trong thôn, trừ bỏ một tòa núi lớn và sườn núi phiêu lưu có phong cảnh đẹp ra, cũng không có gì để chơi.
Tống Gia Ngôn không có chứng minh thư, ở hiện đại muốn làm một phần thân phận hợp pháp, khó hơn nhiều so với làm một phần lộ dẫn ở cổ đại.
Phải dùng chứng minh thư mua vé vào ngắm cảnh cho Tống Gia Ngôn thì hắn cũng không đi được, Đỗ Hạ liền nghĩ dẫn hắn đi trấn trên dạo một vòng.
—— cũng không biết, buổi tối hôm nay hắn có thể xuyên về không?
Có lẽ qua buổi tối hôm nay, hai người bọn họ sẽ không còn gặp lại, trong lòng Đỗ Hạ nghĩ mình hôm nay nhất định phải làm tốt cái thân phận chủ nhà này.
Cần phải mang theo Tống Gia Ngôn ăn được, chơi tốt.
Khi Tống Gia Ngôn thay sơ mi trắng, quần jean đẩy cửa đi ra, trong lòng Đỗ Hạ chỉ có một ý tưởng —— thảo! ( một loại thực vật ) là tuyệt thế mỹ nam từ đâu ra!
Vòng eo nhỏ này! Chậc chậc, đôi chân dài này, chậc chậc, quả thực.
Tuy rằng đầu tóc dài của Tống Gia Ngôn cùng với áo sơ mi trắng, quần jean thập phần không ăn khớp, nhưng lúc này ở trong lòng Đỗ Hạ —— hắn đã nghiền áp thần tượng tuyến 108 của nàng, an ổn ngồi tại vị trí top.1 giá trị nhan sắc trong lòng nàng.
Tống Gia Ngôn nhìn Đỗ Hạ ngây người, còn tưởng rằng mình không mặc tốt quần áo, vội vàng cúi đầu xem kỹ quần áo mình mặc.
Hắn đã quen mặc quần áo kiểu xiêm y cổ, thời điểm mới thay áo sơ mi cùng quần jean, cũng phải ở trong phòng thích ứng một hồi lâu, mới lấy hết can đảm kéo ra cửa đi ra.
Loại kiểu dáng quần áo này, phần vai cùng bộ ngực may đặc biệt bó sát, Tống Gia Ngôn cảm thấy mình chỉ cần giơ tay, toàn bộ đường cong của cánh tay đều bị lớp vải dệt đơn bạc phác họa ra.
Còn có quần mặc hạ thân, vải dệt cứng đến mức có thể đem làn da cọ xát đến đau không nói, cắt may cũng đặc biệt bó người, Tống Gia Ngôn một cúi đầu là có thể xem được đường cong của hai đùi rõ ràng, hết thảy những điều này, đều khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên tới cực điểm.
Đại não của Đỗ Hạ lúc này đã trống rỗng, nàng vươn tay xoa xoa cánh mũi có chút phát ngứa của mình, tiểu nhân trong lòng đang chạy rống giận như điên: ( a! A! A! Sơ mi trắng giết ta! ).
Eo ca ca không phải là eo, mà đoạt mệnh Tam Lang đao!
Rõ ràng ăn mặc bình thường, nhưng là vì Tống Gia Ngôn mặc nó, lại xứng với vẻ mặt và biểu tình xấu hổ của hắn, Đỗ Hạ liền không khỏi ( thở hổn hển, thở hổn hển) trong não nổi lên xe con.
Thấy Tống Gia Ngôn đã quẫn bách đến muốn tìm cái khe đất chui xuống, Đỗ Hạ vội vàng đưa tay qua , hung hăng chụp xuống hai mặt mình.
Sắc đẹp hại người! Nàng muốn bình tĩnh, nàng cũng là người đã gặp qua việc đời, không thể não bổ những thứ không có đó. Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ khi nào mới có thể ra cửa.
Thật vất vả mới áp màu vàng phế liệu trong đầu xuống, khi Đỗ Hạ lại xoay người, trên mặt một lần nữa treo lên mỉm cười đứng đắn.
Nàng nghiêm trang hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Gia Ngôn ngắn ngủi trầm mặc hai giây, cuối cùng vẫn nhịn xuống không hỏi, vừa rồi vì cái gì nàng muốn chụp mặt của mình.
Hắn có chút không được tự nhiên giơ mũ lưỡi trai cầm trong tay lên: “Thứ này ta một người mang không tốt.”
Đỗ Hạ nghe vậy nháy mắt đã hiểu, quý công tử sao, nhỏ từ ăn, mặc, ở, đi lại đều là có chuyên gia xử lý, muốn chính hắn đem đầu tóc chuẩn bị tốt nhét vào mũ, xác thật có chút làm khó hắn…… Đi?
Đỗ Hạ tiến lên lấy cái mũ trong tay Tống Gia Ngôn, dẫn hắn đến trong phòng : Tôi trước giúp anh đem tóc buộc lên.”
Tống Gia Ngôn ngoan ngoãn đi theo sau Đỗ Hạ vào phòng.
Bàn trang điểm trong phòng là hai năm trước Cam Mạn Mai mua cho bà ngoại Đỗ Hạ.
Bàn trang điểm sơn hồng, cùng mặt khác gia cụ gỗ đỏ trong phòng hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Đỗ Hạ để Tống Gia Ngôn ngồi ở trên ghế trước bàn trang điểm.
Chiếc bàn trang điểm trong phòng này Tống Gia Ngôn sáng nay đã chú ý tới.
Thủ công của cái bàn này thật ra không có gì đặc thù, nhìn kỹ xuống dưới thủ công còn rất thô ráp.
Nhưng mặt gương được khảm ở trung gian, thật sự không bình thường.
Gương trên bàn được khảm cũng không phải gương đồng, mà là một loại gương mà Tống Gia Ngôn chưa từng gặp qua.
Không biết gương này là tài chất gì làm thành, có thể đem người chiếu đến đặc biệt rõ ràng.
Sáng hôm nay Tống Gia Ngôn khi đi ngang qua bàn trang điểm, còn bị gương mặt mình bên trong doạ cho hoảng sợ.
Gương đem người chiếu đến thập phần rõ ràng, Tống Gia Ngôn ghé vào trước gương, thậm chí còn thấy được lông tơ trên mặt mình.
Thật sự đặc biệt rõ ràng, nói một câu hiện lên tất cả đều không khoa trương.
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Gia Ngôn thấy rõ diện mạo chính mình như vậy.
Ở cổ đại, từ vương công quý tộc, cho tới bá tánh bình, mọi người dùng đều gương đồng, khác nhau là vương công quý tộc sẽ ở trên gương đồng khảm các loại đá quý, kỳ trân, để thể hiện thân phận chính mình, bình dân thì chỉ có thể sử dụng gương đồng thau hình thức bình thường nhất.
Gương đồng tuy rằng có thể chiếu ra bóng người, nhưng là tuyệt đối không được rõ ràng như gương ở trong phòng Đỗ Hạ.
Gương đồng trong phòng Tống Gia Ngôn, người hầu trong viện cứ cách hai ngày sẽ dùng giấy thô cẩn thận chà lau một lần, như vậy nó mới càng thêm sáng bóng.
Dĩ vãng đầu tóc của Tống Gia Ngôn đều là Tống Hải cùng Tống Châu phụ trách kết búi tóc, hiện tại hắn ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn tay Đỗ Hạ trong gương giải búi tóc của hắn, có chút đỏ mặt mất tự nhiên.
Ở Khánh triều…… Nữ tử chỉ vì phu lang của mình giải búi tóc.
Nhìn thần sắc Đỗ Hạ vô cùng tự nhiên, Tống Gia Ngôn hung hăng ở trong lòng phỉ nhổ chính mình.
Đỗ Hạ là người hiện đại, y theo cách nàng hành sự trong khoảng thời gian này, giống như các nàng bên này cũng không như Khánh triều, coi trọng nam nữ đại phòng.
Hắn thật sự không nên ở lúc nàng không hiểu rõ, trộm ở trong lòng suy nghĩ lung tung này đó.
Đây là một loại khinh nhờn với nàng, không phải việc quân tử nên làm.
Tóc Tống Gia Ngôn là loại mà Đỗ Hạ hâm mộ nhất, vừa đen vừa sáng, cầm trong tay liền giống như cầm một dải tơ lụa.
Đỗ Hạ một bên giúp Tống Gia Ngôn chải tóc, một bên mở miệng nói: “ Tóc này của anh cũng không dài hơn sao, thoạt nhìn không giống như là dưỡng hai mươi mấy năm.”
Tống Gia Ngôn không dám nhìn Đỗ Hạ cùng chính mình trong gương, chỉ có thể cúi đầu nhìn đôi tay mình đặt ở trên đùi .
Nghe thấy Đỗ Hạ đặt câu hỏi, hắn vội vàng mở miệng giải thích: “ Tóc của ta mới tu bổ qua, cho nên thoạt nhìn mới ngắn như vậy.”
Trải qua Tống Gia Ngôn giải thích, Đỗ Hạ mới hiểu được, ở cổ đại nói thân thể tóc da đến từ cha mẹ, không dám phá hoại. Cũng không phải là nói cổ nhân cả đời liền đều không cắt tóc.
Tóc quá dài không dễ kết búi tóc, cho nên ở Khánh triều, bất luận nam nữ đều tu bổ đầu tóc của mình.
Bất quá họ tu bổ tóc có rất nhiều chú ý, muốn chọn ngày hoàng đạo, tóc còn không thể tu bổ quá ngắn, tóc cắt xuống phải cẩn thận cất lên, bằng không thì phải lập tức đốt cháy, lấy làm tôn kính với tổ tiên, tóm lại là không để tóc mình lọt vào tay người khác là được.
Đỗ Hạ không thuần thục giúp Tống Gia Ngôn một cái búi tròn lên đỉnh đầu.
Bởi vì tóc Tống Gia Ngôn thật sự quá nhiều, cho nên lúc nàng đem mũ lưỡi trai đội trên đầu hắn, còn phải dùng tay đè xuống phía dưới, mới làm đỉnh đầu hắn thoạt nhìn bình thường một chút.
Đỗ Hạ để Tống Gia Ngôn đứng lên nàng nhìn một vòng, sau khi xác định cả người hắn thoạt nhìn đều bình thường, hai người mới thu thập đồ vật chuẩn bị ra cửa.
Hiện tại ra ngoài cũng rất tiện, một cái túi nho nhỏ, một cái di động là được, bất quá khi sắp ra cửa Tống Gia Ngôn lại lộn trở lại phòng, cầm hai thỏi kim nguyên bảo nhét vào túi quần.
…… Đỗ Hạ nhìn trên đùi hắn lộ ra hình hai thỏi kim nguyên bảo, dùng hết sự tự chủ mới nén không cười ra tiếng.
Đỗ Hạ chỉ vào túi quần Tống Gia Ngôn khoa chân múa tay một chút, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “ Anh mang cái này làm gì?”
Tống Gia Ngôn đang ở trong lòng phun tào kiểu dáng quần áo hiện đại thật sự quá mức kỳ quái, quần này may quá mức sát người, túi quần chỉ đút hai thỏi kim nguyên bảo, nhìn qua liền không thấy mỹ quan, vẫn là túi trong tay áo bọn họ phương tiện.
Chỉ cần không ngại nặng, cho dù trong tay áo để một bao bạc đều không có trường hợp xấu hổ như hiện nay.
Lúc này nghe thấy Đỗ Hạ hỏi như vậy, Tống Gia Ngôn cũng cảm thấy chút không thích hợp, vội vàng đem hai thỏi kim nguyên bảo trong túi quần lấy ra .
Lấy xong kim nguyên bảo, Tống Gia Ngôn còn vẻ mặt ngây thơ hỏi Đỗ Hạ: “Chúng ta không phải muốn đi dạo phố sao? Đi dạo phố không mang theo bạc sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top