Book One : Chương 7
Tôi đã từng tin rằng thiền định là để thư giãn. Nhưng không. Sau hai tuần rưỡi, tôi kiệt sức và căng thẳng, hầu như không có tiến triển gì cả. Cảm thấy như mình đang lãng phí thời gian để không làm gì, không học được gì và vẫn mệt mỏi trong quá trình này. Điều duy nhất được cải thiện là sự dễ dàng chuyển đổi vào và ra khỏi không gian đó.
Nhắn tin cho bạn bè chỉ khiến tôi cảm thấy tệ hơn. Nhìn selcas của họ trong trang phục trên đường đến bữa tiệc Halloween chỉ nhắc nhở tôi rằng tôi không còn có thể tham gia cùng họ được nữa. Lời phàn nàn của họ về giáo viên và bài tập chỉ xác nhận lại rằng tôi không còn có thể tham dự các lớp học của mình nữa. Lời hứa của họ sẽ đến và thăm tôi chỉ làm tôi căng thẳng khi tôi cố gắng đưa ra lý do thích hợp. Cảm giác như shjt. Bằng cách nào đó August đã xoay sở để khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Chúng tôi hầu như không nói chuyện và cho dù có nói đi chăng nữa, không gì khác hơn là những lời lẽ cay nghiệt cùng những lời lăng mạ gay gắt từ phía anh và những lời gần như cầu xin sự giúp đỡ từ phía tôi. Anh nói với tôi rằng tôi đã làm sai, anh không buồn dạy tôi hoặc thậm chí thừa nhận sự tồn tại của tôi. Vài ngày qua, tôi không thấy anh ở đâu cả.
Tôi bỏ cuộc, trở về với thực tại. Sau hai tuần ngủ ngon lành trên một chiếc ghế dài, thiền định căng thẳng và không có gì ngoài ramyun của cửa hàng tiện lợi, tôi bỏ cuộc. Tôi mệt mỏi. Mệt mỏi vì cố gắng và mệt mỏi vì thất bại. Mệt mỏi khi chiến đấu chống lại hào quang trong đầu và August trong thực tại. Tôi mệt mỏi vì anh từ chối giúp đỡ và chỉ kêu tôi làm tốt hơn với một cái nhún vai.
Tôi nhìn vào bùa hộ mệnh được đặt gần đó. Nó trông gần giống cái của tôi. Một hòn đá xanh hình tròn với biểu tượng được chạm khắc tỉ mỉ, treo lỏng lẻo trên sợi dây bạc. Đó là những điểm tương đồng duy nhất. Biểu tượng trên mặt dây chuyền của August được sơn mỏng bằng vàng và rõ ràng khi nhìn vào chúng, cái của tôi là một sự khuyết điểm. Nó bị sứt mẻ và trầy xước, bản khắc chưa hoàn thành và không có lớp sơn. Những đường nét run rẩy làm nổi bật bề mặt của viên đá mịn, trong khi cái của August bóng bẩy và chính xác.
Angel đã lấy vòng cổ của tôi và để lại cho tôi cái của August, thông báo với tôi rằng chỉ là cho mượn thôi. Tôi sử dụng nó bất cứ khi nào tôi rời khỏi căn hộ, tuy không thường xuyên. Tôi thường chỉ ra ngoài để kiếm đồ ăn nuôi sống bản thân. Mặc dù không có quy tắc nào nói rằng tôi không được ăn thức ăn của anh, nhưng nó được ngụ ý như vậy. May mắn là mẹ đã cho phép tôi sử dụng thẻ khẩn cấp. Đôi khi, tôi phải đi bộ và hít không khí trong lành khi August đang đặc biệt giận dữ. Những lần như vậy cứ tăng lên.
Sự bướng bỉnh quyến rũ mà tôi biết trong giấc mơ của mình thật khó chịu khi nó ở ngoài đời thực. Giọng nói mượt mà tôi đã nghe với sự thoải mái bây giờ lại có liên quan đến sự cáu kỉnh. Ánh mắt gay gắt và cái lưỡi sắc bén của anh không còn dành cho những kẻ thù vô danh mà chúng tôi phải đối mặt nữa. Thay vào đó, chỉ nhắm vào tôi và tôi ghét điều đó. Điều tệ nhất là tôi vẫn không thể ghét anh.
Mỗi lần tôi bắt gặp anh lúc đang mất cảnh giác, lại nhắc tôi về những khoảnh khắc ngọt ngào mà chúng tôi chia sẻ cho nhau, hoặc chia sẻ trong mơ. Khuôn mặt bình thản của anh trong khi thiền khiến tôi nhớ lại những giây phút thư thái của chúng tôi trên bờ cát, hoặc lúc được ôm ấp bởi những đống lửa. Lưỡi anh đưa ra trượt trên môi khiến tôi nhớ anh ngọt như thế nào, cả trong giấc mơ và đời thực. Những ngón tay dài của anh di chuyển một cách kích động trên làn da của chính anh, nhắc nhở tôi về việc hai bàn tay của chúng tôi khớp với nhau như thế nào, bàn tay anh cảm thấy tuyệt như thế nào đối với tôi.
Thật không công bằng. Thật không công bằng, vì tôi là người duy nhất có những ký ức này. Thật không công bằng, vì tôi là người duy nhất bị tra tấn. Thật không công bằng, bởi vì ngay cả khi tôi nên , tôi vẫn không thể ghét anh, nhưng anh lại có thể dễ dàng ghét tôi. Cho nên tôi giấu mình trong căn phòng mà tôi đã biết được rằng anh sẽ không bao giờ bước vào. Tôi phớt lờ cảm xúc của mình cùng anh trong khi cố gắng và không thể kiểm soát ma thuật của mình như anh có thể.
"Khi nào em đi học lại?" Lần nào Jimin cũng kêu than qua điện thoại, đây không phải lần đầu tiên. "Anh nhớ bạn cùng phòng của anh."
"Em không biết nữa. Bố mẹ em ở đây vẫn làm việc rất chăm chỉ. Em đã sửa nhà giúp bố mẹ. Bố mẹ đang già đi, cho nên..." Giọng tôi nhỏ dần. Gọi điện cho bạn bè là lối thoát duy nhất của tôi, nhưng đã thay thế sự thất vọng của tôi bằng cảm giác tội lỗi.
"Ah, em thật là một đứa con trai ngoan đó. Chăm sóc bố mẹ và mọi thứ."
"Em đoán vậy. Dù sao thì em cũng nhớ anh. Em sẽ cố gắng quay lại sớm thôi, hyung."
"Đồ nói dối" August chế giễu, đứng ở ngay cửa như thường lệ. Tôi kết thúc cuộc gọi với Jimin và ngồi dậy, lườm anh từ chỗ của tôi, tập trung trong phòng.
"Không phải nói dối. Tôi đang cố gắng."
"Cậu á? Đã gần một tháng và cậu thậm chí không thể làm điều đơn giản nhất mà một pháp sư làm được."
"Anh cứ nói về về việc tôi mất quá nhiều thời gian để học nhưng tôi có thể học nhanh hơn rất nhiều nếu anh thậm chí chỉ cần dành một chút nỗ lực để dạy tôi"
"Đó là điều cơ bản. Tôi không cần một giáo viên dạy tôi điều cơ bản. Tôi tự mình tìm ra nó, vậy tại sao cậu không thể?"
"Oh vậy hả? Cho nên anh đang nói với tôi là anh đã học được cách làm điều đó mà không cần sự trợ giúp nào khi anh đang con mẹ nó mười hai tuổi? Wow anh phải là một thiên tài chết tiệt. Đáng tiếc nó không kéo dài" tôi chế nhạo, đứng dậy. "Đúng rồi. Pháp sư nào của Bangtan vào thời điểm đó lại có thể nắm lấy bàn tay khốn kiếp của anh và nói cho anh biết phải làm gì. Anh đã không làm gì ngoài việc làm phiền tôi vì đã cố gắng và cảm thấy khó chịu do tôi không biết những thứ đó, nhưng đó không phải là lỗi của tôi! Đó không phải là lỗi của tôi khi mẹ tôi giấu nó. Anh cũng không biết cái của nợ đấy khi anh vào Bangtan."
"Ngu ngốc. Cậu thực sự nghĩ tôi là một đứa trẻ không biết gì khi đến Seoul sao? Tôi không tham gia Bangtan khi mới ra khỏi trại trẻ mồ côi. Cậu nghĩ rằng cậu biết bất cứ điều gì về tôi hả? Thử lại đi. Cậu chẳng biết cái quái gì cả. Tôi không mất một tháng chết tiệt chỉ để tìm ra cách kiểm soát hào quang. Tôi chỉ mất 4 ngày thôi. Cậu đã làm gì trong suốt thời gian này? Đang cố gắng đắm chìm trong đó sao?"
"Anh định cứ như thế đúng không? Sao anh thậm chí còn bận tâm cứu tôi nếu anh lúc nào cũng trở thành một kẻ khốn kiếp như vậy?" tôi hét lên, tiến lại gần anh.
"Nếu tôi biết cậu là một thằng nhóc vô dụng thì tôi sẽ không làm phiền. Cứ để tên khốn đó bắt cậu đi, tôi không nói nhảm. Cậu rõ ràng không phải là một mối đe dọa."
"Tôi cá là Baem Gunin ít nhất sẽ cố gắng. Này anh, với một sự đón tiếp như thế này, tôi tự hỏi có bao nhiêu người anh đã thuyết phục để tham gia."
Anh căng thẳng, lùi lại một bước với vẻ mặt đau đớn. Đôi mắt anh mở to, trông như đang lo lắng, nhưng khuôn mặt nhăn nhó của anh trở lại trước khi tôi có thể xem xét nó. Đôi mắt anh nheo lại và anh nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ. Nắm đấm của anh siết chặt hai bên khi anh bước vào phòng, vượt qua hàng rào như thể anh chưa từng bị làm phiền.
Anh đẩy tôi thật mạnh và tôi vấp ngã về phía sau, hầu như không giữ được thăng bằng. Ánh lửa bập bùng trong mắt anh. Tôi nuốt nước bọt, siết chặt nắm tay và vung mạnh vào anh. Nó lướt qua vai anh khi anh ôm cổ áo tôi trong tay, đẩy tôi mạnh vào tường. Chúng tôi bế tắc im lặng trong một lúc, lườm nhau một cách đáng ghét trong khi anh giữ hàm tôi và tôi thì nắm tóc anh .
"Cậu không biết cậu đang nói về cái quái gì, đồ khốn kiếp"anh gầm gừ.
"Holy shit, tôi nói đúng chứ?" Tôi gầm gừ thách thức, tiến đến khu vực nguy hiểm. "Tưởng tượng rằng. Tính cách đáng thương của anh thực sự đã đẩy ai đó đến chỗ tối tăm."
"Cậu biết không, có lẽ cậu nên tham gia cùng họ. Aspen muốn một thằng nhóc ngớ ngẩn như cậu." Lửa của anh bình tĩnh lại, biến thành than hồng, yếu ớt khi tay anh rơi xuống và anh lùi lại, gỡ tay tôi ra khỏi đầu anh. "Hắn thậm chí có thể đợi một lúc trước khi xé toạc linh hồn của cậu ra."
"Tôi không thể tin anh," tôi thốt lên. "Anh thật lòng không quan tâm? Điều gì làm cho anh tốt hơn nhiều so với họ? Anh chỉ là một kẻ giết người được tôn vinh, người giả vờ rằng mình cao quý bởi vì tổ chức của anh ta làm việc để tuyên bố là họ là những người tốt. Thật ra anh đang đạp lên cái gọi là đạo đức đúng chứ? Anh giả vờ ghét Asp thật nhiều trong khi anh đang vui vẻ như vậy. Tôi cá là hắn sẽ chào đón một tên khốn đáng thương như anh với vòng tay rộng mở. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, đồ ngốc? Bằng cách đó anh có thể thấy chính xác mức độ đe dọa mà tôi có thể trở thành đấy."
Đầu anh quay lại khi anh cười nhạo. Một ánh mắt điên loạn lướt qua đôi mắt anh và một nụ cười nham hiểm vẽ lên môi. Anh gầm gừ, bắt lấy tôi và đấm một cú. Tôi nhăn mặt, lưỡi thè ra nếm máu chảy từ vết da bị rách của môi. Tôi bắt mình dựa vào tường, đẩy người về phía trước và đấm vào bụng anh. Tôi túm lấy lưng áo anh, ném cả hai chúng tôi vào bức tường đối diện và nhốt anh vào người tôi.
"Cái mẹ gì xảy ra với anh vậy? Mọi người cứ nói với tôi anh thực sự là một người tốt nhưng làm sao tôi tin vào điều nhảm nhí đó? Tôi có nên tin rằng anh như thế này chỉ vì bạn trai của anh chết không?"
"Hả?" Anh gầm gừ.
"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Minhyuk, nhưng tôi thấy khó tin rằng anh ấy đáng bị như vậy. Anh ấy cũng làm việc cho Bangtan phải không? Không nên mong đợi vào công việc của anh vì mọi người có thể chết sao? Anh không nên đối xử với tôi như shit vì ai đó đã giết anh ấy. Tôi hiểu rằng thật tệ khi mất một ai đó, nhưng tôi không liên quan gì đến cái chết của anh ấy cả."
"Cẩn thận lời nói của cậu, Jungkook" anh cảnh báo, cau có. Móng tay anh cắm vào vai tôi khi anh tách chúng tôi ra bằng chiều dài của cánh tay anh.
"Hay cái gì khác? Đây là những gì anh có hả? Ánh sáng và cảnh báo cùng một cú đấm yếu ớt? Tôi có nên sợ anh không nhỉ? Một cái que như anh còn không thể làm tổn thương một con kiến bằng cách giẫm lên nó. Anh đã quá yếu đuối để cứu anh ấy, và bây giờ anh lại đổ lên đầu tôi. Anh có nghĩ rằng nếu anh cứ để tôi cho không biết gì, tôi sẽ không bao giờ phải làm những gì anh làm không? Đây có phải là nỗ lực kém cỏi của anh trong việc bảo vệ bản thân khỏi việc mất liên kết với linh hồn khác? Anh không thể tự trách mình về cái chết của tôi nếu như tôi không chết, anh sẽ khiến tôi không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm bằng cách từ chối dạy tôi một thứ chết tiệt."
"Cậu đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nhóc. Cậu có cơ hội cuối cùng để thoát khỏi."
"Sao? Lần này anh có phải là người giết chết linh hồn của anh không? Điều đó có làm anh cảm thấy tốt hơn không?"
"Cậu chỉ đang chứng minh rằng cậu thực sự ngu ngốc như thế nào, nhóc. Liên kết linh hồn là thứ nhảm nhí. Ngay cả khi tôi con mẹ nó tin vào cái đấy, chúng ta vẫn không liên kết với nhau. Cậu phải tương thích và chúng ta thì tương thích như kem và mặt trời. Đoán xem cậu là cái nào, nhóc. Cứ tiến tới rồi sẽ tan đi. Tôi không quan tâm." anh nghiến răng, đảo mắt. "Nếu cậu muốn có ai đó để liên kết, hãy đi tìm một cái lầu xanh. Tôi chắc chắn rằng sẽ có rất nhiều người muốn tạo liên kết."
"Đó có phải là cách anh và Minhyuk tìm thấy nhau không? Tôi nghĩ tôi có thể đoán được ai là điếm" tôi thốt ra. "Cho đến bây giờ anh vẫn không thể bước vào phòng anh ấy! Anh lo lắng hồn ma của anh ấy sẽ ám anh nếu anh tiếp tục? Anh lẩn quẩn như một thằng khốn, sau đó đả kích bất cứ ai dám kéo anh ra khỏi điều đó và hy vọng mọi người sẽ sợ một kẻ yếu đuối như anh."
"Có phải đó là những gì cậu nghĩ? Sao không thử đi? Hãy thử và đánh tôi một lần nữa xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cậu nghĩ cú đấm trước có làm tôi đau không hả nhóc?"
"Tôi vung tay về phía trước, nhưng thứ duy nhất tôi đánh vào là không khí. August tránh xa nắm tay của tôi, lao về phía trước. Tôi hầu như không bắt gặp một tia sáng nào đó của kim loại trong tay anh trước khi không khí bị đánh bật ra khỏi tôi với một cú đấm vào ruột. Tay anh giữ vai tôi và mắt tôi mở to khi tôi cảm thấy lưỡi dao vặn vẹo trong bụng. Khi nhận ra cơn đau ngày càng dữ dội và tôi vấp về phía sau, ngã vào tường, nắm chặt chuôi kim loại của một con dao găm."
"A-anh-"
"Đừng đùa với tôi, anh bạn nhỏ. Lần sau, tôi sẽ không ngần ngại kết thúc cậu" anh lẩm bẩm giận dữ, quay gót và ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Các bức tường của căn hộ run lên khi anh đóng sầm cửa và tôi ngồi xuống sàn trong đau đớn. Vết thương đập theo nhịp tim cùng đau nhói và mỗi cử động nhỏ của bụng, xuất hiện cơn đau khác. Tôi nghĩ đến việc gọi cho Hoseok, nhưng điện thoại của tôi đã bị bỏ lại trên sàn, ở giữa phòng. Tôi không thể lấy nó từ nơi tôi đang nằm và tôi không đủ sức để bò qua."
Nước mắt chảy dài trên má khi tôi cố gắng dập tắt sự run rẩy của mình. Không phải là một giấc mơ. Nó rất thật và đau, không giống bất cứ điều gì tôi đã trải qua trước đây. Đây không phải là một giấc mơ. Ngay cả thở cũng đau đớn. Tôi nghẹn ngào nức nở, chiến đấu với sự thôi thúc muốn rút con dao ra. Nó cào vào bên trong tôi một cách gay gắt, làm tăng thêm nỗi thống khổ. Tôi thở hổn hển khi một cơn đau ở khổ khác lướt qua.
Tôi có thể cảm thấy mình ngã, trượt vào tường cho đến khi tôi cuộn mình, ôm chặt lấy bụng. Tôi tránh chạm vào nơi con dao vẫn nhô ra. Ngay cả những cử động nhẹ cũng đau. Tôi cảm thấy chóng mặt. Cảm thấy như mình sắp chết.
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu trước khi Hoseok xông qua cửa và tôi khóc. Áp lực của bàn tay anh không làm gì để xoa dịu nỗi đau này, thậm chí làm cho nó tồi tệ hơn. Anh ấy di chuyển tôi nằm ngửa ra, đưa cho tôi một số chỉ dẫn mà tôi không thể hiểu được trong tiếng thút thít, tôi thở ra khi anh ấy rút con dao. Tôi nhắm mắt lại, ngăn chặn mọi thứ mà tôi có thể. Tôi đã cố gắng trốn vào không gian khác, nhưng tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ vết chích phát ra từ vết thương trong bụng. Phía sau đầu tôi được đặt lên tấm thảm khi Hobi ấn xuống vết rách và ngón chân tôi cong lên. Tôi nghiến chặt hàm, vùng vẫy trong một tiếng rên.
Có vẻ như quá lâu trước khi cơn đau dịu đi dù chỉ một chút. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tầm nhìn mờ đi khi cuối cùng tôi cũng cho phép mắt mình mở ra. Hoseok đang tập trung, bàn tay phát sáng và lơ lửng trên làn da nhuộm đỏ tươi của tôi. Anh đang lầm bầm điều gì đó trong thất vọng, lông mày nhíu lại với nhau.
"Không nên di chuyển. Anh đang cố gắng để khâu thịt vào."
"Làm thế nào anh-" tôi vặn vẹo, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.
"Không di chuyển cũng có nghĩa là không nói, Jungkook. Đợi anh xong đã."
Tôi cố gắng tập trung vào việc giữ nhịp thở và làm dịu thần kinh. Da tôi nhăn nhúm khi các cơ nối lại với nhau. Nỗi đau dữ dội tan biến thành cơn đau âm ỉ khi Hoseok sắp xong. Anh thở dài, cho tôi một câu lệnh nửa vời ở yên đây trước khi rời khỏi phòng. Tôi có thể nghe thấy nước chảy trong phòng khác, có lẽ anh đang rửa tay. Anh quay lại với một cái khăn, lau nó trên vùng da siêu nóng ở bụng tôi. Tôi co giật khi lớp vải mát lạnh chạy qua da mình, thấm từng lớp máu bao phủ chỗ bị thương.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Hoseok lặng lẽ thăm dò khi anh rửa sạch khăn.
"Bọn em đã đánh nhau."
"Đánh nhau? Em và August sao? Anh ấy đã làm điều này à?" Tôi gật đầu và vẻ bối rối của anh ấy chỉ thêm nhiều hơn. "Nhưng đó- Anh ấy đâm em à? Cái quái gì đã xảy ra vậy?"
"Em nghĩ... em nghĩ em đáng bị như vậy" tôi thở dài. Tôi đã không nhận thức được khi sự việc đang xảy ra, nhưng tôi biết rằng tôi đã đi quá xa rồi.
"Anh thấy khó tin. Ý anh là, nếu em đáng bị như vậy. Nếu August đâm em vậy tại sao anh ấy lại gọi anh?"
"Anh ấy gọi cho anh?"
"Anh sẽ không ở đây nếu anh ấy không gọi. Anh ấy nói em bị đau và rồi cúp máy. Anh không hỏi bởi vì anh ấy có vẻ hoảng loạn. Anh cho rằng vài tai nạn đã xảy ra."
"Không phải là một tai nạn" tôi lầm bầm, lắc đầu. "Anh ấy đã cho em rất nhiều cơ hội để dừng lại nhưng em cứ lấn tới. Em đã rất thất vọng với anh ấy và với chính em. Em chỉ- Em bắt đầu la hét với anh ấy và chế nhạo anh ấy, em đã không thể dừng lại."
"Em đã nói gì?"
"Em nói rất nhiều."
Tôi kể lại những gì tôi có thể, lời giải thích duy nhất tôi nhận được là một cái lắc đầu cùng lời trách mắng kiên quyết của Hoseok, nói rằng tôi không nên đi quá xa. Tôi không cần anh ấy nói với tôi nhiều như vậy. Ngay cả khi anh ấy không muốn nói ra, tôi đã bắt đầu nghĩ về những dự đình của mình. Hoseok giúp tôi đứng dậy và thay quần áo. Mặc dù thực tế thì vết thương đã được đóng lại, nhưng nó vẫn đau.
Chúng tôi lái xe đến tòa nhà Bangtan Bohoja và tôi đi theo Hoseok một cách ngượng ngùng. Anh ấy không nói gì ngoại trừ việc tôi và August cần nói thẳng với nhau. Tôi không buồn hỏi sao anh ấy biết August sẽ ở đâu. Chúng tôi đi xuống cầu thang và tôi đóng băng trước cửa phòng đào tạo. Cánh cửa đóng lại sau lưng Hoseok nhưng tôi vẫn lưỡng lự.
Khi tôi bước vào, mắt tôi lập tức khóa vào người August. Hoseok đứng cạnh cửa, khoanh tay nhưng không động đậy. August ở một khoảng cách ngắn trước mặt chúng tôi và anh ấy đang nhảy. Tôi không thể nghĩ ra từ nào tốt hơn để miêu tả. Tôi không nghĩ rằng người này tồn tại.
Anh được bao quanh bởi sự thanh tao. August cầm một thanh kiếm di chuyển giống như một phần mở rộng của cánh tay hơn là vũ khí khi anh dùng nó để chém xuyên qua thực thể trước mặt, khiến nó tan biến. Anh quay lại một cách duyên dáng, cúi xuống dưới đòn tấn công của kẻ thù khác như thể nó được biên đạo trước rồi. Lưỡi kiếm của anh lao xuống đất trước khi nó bắt đầu lung linh và thay đổi hình dạng. Nó trở nên dài hơn và rộng hơn, vòng ra cho đến khi anh nắm chặt một nhân viên, sử dụng nó để lật người đang tiếp cận anh từ phía sau. Chân anh chạm đất phía sau hình người đang đến và khi anh vung cây cột sáng xung quanh, một cái rìu nhô ra ở một đầu, xuyên qua bóng và tóm ngay bên cạnh. Với một cú xoay nhanh, August đã tước vũ khí của kẻ thù và vung rìu xuống vai, chém ra làm hai trước khi biến mất.
Khi mỗi sinh vật bị giết, một sinh vật khác xuất hiện ở vị trí của nó, hơi xa hơn trước và lao về phía trước để tấn công anh. Rìu của anh rút ngắn lại, cây cột uốn thành hình vòng cung khi lưỡi kiếm biến thành một sợi dây. Anh nhắm cây cung ngắn vào sinh vật gần nhất cách anh vài mét. Mũi tên xuất hiện trong không khí khi anh buông ngón tay, để nó bay về phía trước và đâm vào đầu của hình bóng đang đến gần. Với một động tác xoay tròn dễ dàng, phát bắn tiếp theo bắn trúng một sinh vật khác, khiến một sinh vật xuất hiện ngay phía sau anh, giơ thanh kiếm để cắt xuyên qua anh. Ngay lập tức, cây cung thẳng và sắc bén trở thành thanh kiếm lúc nãy. August vung cánh tay ra sau lưng, cơ thể anh quay cuồng cùng với nó khi cánh tay của thực thể bị cắt bỏ. Với một cái búng tay nhanh nhẹn, lưỡi kiếm lại vung lên.
Mọi chuyển động của anh đều trôi chảy, một bước dẫn đến bước tiếp theo mà không suy nghĩ hay do dự. Mỗi cú vung tay hay chân của anh đều có mục đích. Vũ khí lung linh của anh thay đổi theo ý muốn, trở thành bất cứ thứ gì phù hợp nhất với anh. Mặc cho những giọt mồ hôi chảy ra từ tóc mái, anh thậm chí còn không thở ra, khéo léo né tránh những kẻ tấn công xung quanh và chém xuyên qua chúng trước khi chúng kịp hạ cánh. Thật là mê hoặc. Nó đẹp một cách kỳ lạ.
Sau đó, nó kết thúc. Với một tiếng kêu lớn, thanh kiếm của anh biến thành một cây búa lớn khi anh vung nó, đập xuống đất với lực đủ mạnh để gây ra một cái miệng hố. Những cái bóng biến mất cùng với sóng xung kích, và không có gì nổi lên ở vị trí của chúng nữa. Tôi có thể cảm nhận được sự tác động ngay cả nơi tôi đang đứng. August đứng tại chỗ, vẫn cúi người với cây búa chắc chắn trong lòng đất. Bây giờ tôi thấy anh đang thở gấp, hơi thở thoát ra trong anh.
"Cái-" Tôi đã cố gắng nói lên suy nghĩ của mình, nhưng chỉ có thể thốt ra một từ.
"Anh gọi nó là vở Ballet của những chiếc lá rơi " anh cười nhếch mép. "Anh đã phải đổi tên từ vở ballet của Autumn khi trò đùa đó hết vui."
"Ballet của những chiếc lá rơi" Tôi lặp lại.
"Thần chú đó được gọi là Wisps. Đó là một câu thần chú dễ gây ngạc nhiên. Tuy nhiên, vũ khí của anh ấy-" ngay khi từ 'vũ khí' ra khỏi môi anh ấy, cây búa biến mất, tan biến theo cách tương tự như những sinh vật kia. August quỳ xuống, tay chống lên mặt đất trước mặt anh, giữ người anh lại. "Đó là câu thần chú gọi là requipping. Là một nghệ thuật bị mất. August là người duy nhất anh biết, biết sử dụng nó. Là một câu thần chú cấp ba."
"Một câu thần chú cấp ba?"
"Có nghĩa là nó rút ra từ ba yếu tố khác nhau. Nếu anh nhớ không lầm thì điều kiện sẽ là đất, lửa và bí quyết."
August vẫn chưa đứng dậy, nhưng hơi thở của anh đã ổn định. Sự lên xuống thân mình chậm lại và một tay anh ôm lấy bụng. Cánh tay của Hoseok rơi xuống và thở dài, cân nhắc điều gì đó. Tôi đợi anh ấy lên tiếng.
"Ballet của những chiếc lá rơi là cách August tập luyện. Anh ấy triệu tập những kẻ khôn ngoan như kẻ thù và tự thúc đẩy mình cho đến khi anh ấy cảm thấy sức chịu đựng của mình bị bào mòn" Hoseok giải thích. "Đây cũng là cách anh ấy xả hơi khi buồn bã. Anh ấy hối hận về những gì mình đã làm."
"Vâng, cả hai bọn em đều thế."
August nằm ngửa ra, Hoseok bắt đầu bước về phía anh. Tôi ở lại nơi tôi đang đứng. Tay tôi ấn vào vùng da ấm áp ở bụng, vẫn đau. Tôi quan sát khi Hoseok đưa tay ra và August từ chối nhận nó, tự mình đứng dậy. Tôi ở quá xa để nghe những gì họ đang nói. August rời mắt khỏi Hoseok khi Hoseok chộp lấy anh. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của August, nhưng dường như Hoseok cũng đang mắng anh.
Tôi nghĩ August sẽ đẩy Hoseok đi, đả kích hoặc đánh trả hay thậm chí la mắng anh ấy nhưng điều đó đã không xảy ra. August chỉ đứng đó bất động khi Hoseok nói chuyện, giữ vai anh. Cuối cùng, tay của Hoseok rơi xuống, trượt dọc theo cánh tay của August. August lắc đầu và nhìn về chỗ tôi đang đứng. Chúng tôi đã không giữ được ánh mắt trong một thời gian dài trước khi đầu anh ngước lên và nhìn trần nhà. Tôi hầu như không thể nhìn thấy đôi môi của anh di chuyển khi đầu anh ngước lên trên.
Cuộc trò chuyện của họ kết thúc, August đi ngang qua tôi và ra khỏi cửa. Hoseok đến gần chậm hơn một chút, cau mày. Tôi chờ đợi, bối rối vô tận. Tay của Hoseok đặt trong túi và anh ấy dừng lại ngay trước mặt tôi với một tiếng thở dài.
"Anh ấy sẽ không bao giờ hiểu."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Anh bảo anh ấy xin lỗi. Anh quyết định thử dùng nó làm cái cớ thay thế. Anh ấy sẽ nói chuyện với Henna xem liệu anh ấy có thể khiến em bắt cặp với Mira không."
"Oh."
"Mà thôi" Hoseok nhún vai. "Anh đoán rằng vào cuối ngày hai người sẽ bị còng tay với nhau."
"Hả?!"
"Henna không chịu đựng sự nhảm nhí của bất cứ ai cả. Cô ấy có thể có một chút điểm yếu với August, nhưng điều đó không làm cho anh ấy trở thành một ngoại lệ. Anh ấy càng cố gắng tranh luận rằng em nên ở cùng với người khác thì cô ấy sẽ càng siết hai người lại với nhau. Thành thật mà nói, anh không thể hiểu cô ấy sẽ như thế nào mà không cột hai người lại với nhau."
"Anh ấy đã đâm em. Trong lịch sử của những ý tưởng tồi tệ, cột bọn em lại với nhau sẽ là điều tồi tệ nhất đó."
"Hừm, anh cho rằng chúng ta nên đi lên đó trước khi August tự đào sâu hơn và Henna có vài ý tưởng thật tồi tệ" anh ấy đề nghị, nói một cách vô tư cứ như tôi đã không bị chảy máu gần chết chưa đầy hai giờ trước.
Mặt trời vẫn chưa lặn, hôm nay là một ngày thật dài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top