Chương 55


- Hoàn hảo.

    Tôi cài một chiếc kẹp tóc làm bằng ruby ​​đỏ rực lên nửa bó tóc mà Louryl đã tết cẩn thận, vì vậy tôi trông càng dễ thương hơn.

    Đó là một chiếc váy dạ tiệc hoàn hảo, một sự kết hợp giữa sự giàu có của Lombardy với quần áo may sẵn của cha ở cửa hàng quần áo Gallahan.

- Thế nào, Lauryl? Trông nó có đắt tiền không? 

- Tiểu thư của tôi ơi, tiểu thư có biết viên ngọc lục bảo trên chiếc váy là bao nhiêu không? Chắc chắn không ai trong bữa tiệc hôm nay có thể ăn mặc đẹp hơn tiểu thư đâu?

- Chính là nó.

    Để thay đổi nhận thức rằng quần áo may sẵn là rẻ tiền, tôi đã cố tình trang trí thêm nhiều màu sắc hơn.

- Ahhh, tôi có thể sẵn sàng chết ngay bây giờ.

    Lauryl chạm vào mái tóc cầu kỳ của tôi một cách cẩn thận và nói một cách hào hứng.

- Tôi cảm giác đang chứng kiến cô gái nhỏ của mình đã trưởng thành và chuẩn bị đi dự tiệc.

    Ai đó sẽ nghĩ rằng Lauryl đã nuôi dạy tôi đấy.

    Nhưng tôi chỉ mỉm cười khi biết trái tim Lauryl cũng đang quan tâm đến tôi.

- Hôm nay tiểu thư trông xinh đẹp quá. Chắn hẳn sẽ có náo động trong bữa tiệc lần này luôn.

- Nó không đến mức như vậy đâu. Đừng nói thế mà...

- Không! Tiểu thư không biết mình xinh như thế nào đâu! Dễ thương cực kỳ, nhưng ....... 

    Lauryl nhìn tôi như thể cô ấy muốn gặm cắn tôi khi nói 'Oooh'.

- Ngoài ra, hôm nay là ngày đầu tiên tiểu thư xuất hiện trước mọi người, phải không?

- Đúng là thế...?

     Louryl đã đúng.

    Không giống như những người anh em họ của tôi, những người thường xuyên tham dự các bữa tiệc đây đó, thậm chí trước cả lễ ra mắt chính thức của giới quý tộc, tôi chưa bao giờ tham dự một sự kiện như vậy.

    Cha tôi không thực sự quan tâm đến điều đó, và ông ấy gần đây rất bận rộn nên tôi hầu như còn không thể nhìn thấy mặt ông ấy.

    Mặc dù Shananet đề nghị chúng tôi đi cùng nhau, nhưng có nhiều lần cha đã từ chối.

- Tiểu thư Larane đã làm lễ ra mắt cách đây một thời gian! quả nhiên là những tiểu thư của Lombardy đều có ngoại hình đẹp! Nhưng không hẳn là thế đâu. Dù gì thì tiểu thư của chúng ta xinh đẹp và dễ thương hơn tiểu thư Larane rất nhiều.... 

    Lauryl thở dài nói: 'Thật đáng tiếc khi tôi không thể chứng kiến nó tận mắt'.

- Sau này nhất định chúng ta sẽ đi dự tiệc cùng nhau mà!

    Trước những lời tôi nói, một nụ cười trong trẻo nở trên khuôn mặt Louryl.

- Đúng rồi. Nhất định thế.

    Cuối cùng, sau khi soi gương và kiểm tra kĩ lại, tôi liền rời khỏi phòng.

   Trong phòng khách, cha và ông nội vừa uống trà vừa đang đợi tôi.

- Tiểu thư đã sẵn sàng để đi rồi ạ.

    Cả hai cùng nhìn lên khi nghe thấy giọng nói của Lauryl.

    Và.

- Ồ..

    Cha nhìn tôi và khẽ thốt lên.

    Ông nội ngồi bên cạnh chợt cau mày.

    Không có gì ngạc nhiên khi những nếp nhăn của ông bắt đầu hằn sâu trên lông mày.

    Có chuyện gì sao? Lauryl đã nói rằng tôi rất đẹp mà.

    Tôi thoáng cảm thấy lo lắng.

- Cha ơi ? Ông nội ơi?

    Cả hai bắt đầu di chuyển.

- Tia của ta!

    Cha chạy lại và ôm chầm lấy tôi.

    Đó là một khuôn mặt lạ lẫm, dường như cha có thể khóc và cười cùng một lúc.

- Con gái cha thật là xinh đẹp mà.

- Cha đúng là không hề đoán sai.

    Giọng cha chắc chắn đang khóc.

    Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào khuôn mặt của cha.

    Đôi mắt của cha đang nhìn tôi một cách rõ ràng.

   Tôi có thể cảm nhận được điều đó khi lướt qua đường nét trên khuôn mặt và từ ánh mắt nhìn sâu vào mắt tôi.

    Có lẽ bây giờ cha đang nhớ lại khuôn mặt của mẹ.

    Tôi không có ký ức gì, nhưng đối với cha, chắn hẳn đó là một khuôn mặt rõ ràng như ký ức của ngày hôm qua.

- Nếu con cứ như thế này thì đến khi con bé làm lễ ra mắt sẽ rất đáng lo đây.

    Ông nội quay lưng đến gần và nói đùa khi nhìn thấy biểu hiện thế này của cha.

- Dạ vâng, lễ ra mắt ...... Ôi không..

    Cha tôi chưa kịp định thần đã bật dậy, quay lưng lại nhìn ông nội một lúc rồi cuối cùng thì nhíu chặt lấy lông mày.

- Florentia này

    Ông nội đến chỗ của cha và tôi.

   Và ông nội vẫn nói với một đôi lông mày nhăn nheo.

- Trong buổi tiệc ngày hôm nay, bạn hãy luôn ở bên cạnh ông nội này hoặc Gallahan.

- Dạ vâng, ông nội.

- Nếu có những kẻ kỳ lạ đến nói chuyện với con, hãy phớt lờ họ đi.

- Vâng, ông nội ... Dạ?

   Tôi đáp lại theo thói quen và chợt thấy có gì đó kỳ lạ.

- Nhưng nếu con cảm thấy phiền, cứ thoải mái đá đít lũ đó bằng chân. Hãy để việc dọn dẹp lại cho ông nội này.

    Và có một tiếng thì thầm nho nhỏ.

- Ôi, Tia thật dễ thương... Tia trông thật dễ thương.

* * *

    Đồng thời, tại Cung điện Poirak.

    Caitlyn và Kylus, những người đồng hành cùng Perez, lặng lẽ trao nhau ánh mắt.

    Đây là thời điểm mọi người sẽ nghỉ ngơi sau bữa trưa.

    Như mọi khi, Perez cầm một cuốn sách mở, nhưng bầu không khí khác hẳn mọi ngày.

    Kylus nhìn Perez đã căng thẳng từ sáng đến giờ với ánh mắt lo lắng.

    Kylus tự hỏi một Perez với khuôn mặt vô cảm đó đang hồi hộp chờ đợi điều gì ?

    Perez luôn nắm lấy cuốn sách đó và bất động suốt một tiếng đồng hồ.

    Caitlyn cũng nhìn thấy và lặng lẽ tiến lại gần.

- Thưa điện hạ, nếu cảm thấy không thoải mái như vậy, tại sao điện hạ không ra ngoài đi dạo một chút? Còn lâu lắm mới đến hoàng hôn và bữa tiệc mới bắt đầu.

    Kylus cũng muốn đến giúp đỡ.

- Hoặc thần có thể yêu cầu nhà bếp làm bánh quy sô cô la yêu thích cho người?

   Cuối cùng, cuốn sách Perez bị đóng lại với một âm thanh nhỏ.

- Ta căng thẳng .........?

- Vâng.

- Ừm.

    Perez thở dài khi chạm vào góc của cuốn sách 'Kiếm thuật gia tộc Brown'.

- Đó là điều bình thường mỗi khi thấy hồi hộp. Đây là lần đầu tiên điện hạ chính thức tham dự bữa tiệc mà.......... 

    Kylus cố gắng an ủi Perez.

    Perez chỉ mới mười ba tuổi và ít khi bị kích động, nhưng hôm nay là một ngày mà bất cứ ai cũng có thể phải lo lắng.

- Trên thực tế, nó được gọi là Đại tiệc Sáng lập Quốc , nhưng không có gì đặc biệt về nó. Điện hạ chỉ cần góp mặt cùng Hoàng đế bệ hạ một chút rồi trở về. 

- Thần và Kylus sẽ luôn ở bên cạnh điện hạ.

    Nó sẽ nặng nề như thế nào?

   Trước đây sự tồn tại của Perez đã bị lãng quên, và giờ đây, lần đầu tiên cậu ấy phải đứng trước mọi người với tư cách là Nhị hoàng tử của Vương quốc Lambrew.

   Đó là một gánh nặng đối với một vị Hoàng tử trẻ tuổi phải chịu đựng nó một mình.

   Perez nhìn vào khuôn mặt buồn bã của hai người đó và nói.

- Ta không lo lắng về bữa tiệc.

- Vậy thì. Điện hạ đang lo lắng về Hoàng hậu?

    Kylus cẩn thận hỏi.

    Đó là điều duy nhất anh có thể nghĩ ra.

   Có điều gì khác có thể khiến Nhị hoàng tử lo lắng ngoài Hoàng hậu không? 

   Giờ thì Kylus cũng đã biết.

   Tại sao một đứa trẻ như Perez lại ở một mình trong biệt cung, và chuyện xảy ra khi họ gặp nhau lần đầu tiên.

    May mắn thay, sau khi chuyển đến cung điện Poirak, Perez chưa hề được gặp Hoàng hậu.

    Hoàng hậu vẫn coi Perez như một người vô hình và loại Perez khỏi tất cả các Nghi lễ Hoàng gia.

    Điều khác biệt so với trước đây là Perez đang sống trong Cung điện Poirak thay vì biệt cung và được giáo dục cũng như được chăm sóc chu đáo như một Hoàng tử thay vì là một người bị bỏ rơi.

    Vì vậy, đối với Perez, lịch trình duy nhất với tư cách là một thành viên Hoàng tộc là dùng bữa với Hoàng đế mỗi tháng một lần.

- Hoàng hậu có thể không biết Nhị hoàng tử sẽ tham dự buổi tiệc. Nhưng dù vậy, ngài ấy không phải là người liều lĩnh trước mắt mọi người.... 

- Cũng không phải.

    Perez lắc đầu.

    Caitlyn lo lắng nói.

- Thưa điện hạ, vậy xin hãy cho chúng tôi biết điều gì khiến người không thoải mái và chúng tôi sẽ....

- Tia.

- ....Vâng?

- Tia sẽ đến bữa tiệc.

    Perez thờ ở ném ra vài từ rồi tiếp tục mở cuốn sách một lần nữa và cúi đầu xuống.

    Đôi tai của cậu đỏ bừng giữa mái tóc đen mượt.

- Cho nên...

    Kylus không thể tin vào tai mình và hỏi lại.

- Không phải vì buổi tiệc góp mặt đông đảo giới quý tộc cũng không phải vì gặp mặt Hoàng hậu. Điện hạ muốn nói rằng ngài đang lo lắng là vì sẽ gặp tiểu thư Florentia?

    Perez khẽ gật đầu một cái.

    Và cậu ấy nói với một giọng nhỏ.

- Đã lâu rồi ta không gặp cô ấy.

    Perez đã trả lời như vậy rồi lại trốn sau cuốn sách.

    Cuốn sách vẫn ở đó cho đến lúc cậu rời đi đến sảnh tiệc.

* * *

    Chúng tôi đến Cung điện Hoàng gia trên chiếc xe ngựa Lombardy đặc biệt của ông nội.

    Hoàng đế Jovanes sẽ thể hiện sự xa hoa của Hoàng gia lần này vì thế quy mô của Đại tiệc lập quốc cũng khác.

    Không giống như những năm trước khi cung điện của Hoàng đế và Hoàng hậu được sử dụng, năm nay toàn bộ một cung điện lớn riêng biệt được trang trí để tổ chức yến tiệc.

    Ánh đèn rực rỡ của sảnh tiệc từ xa xa đã có thể nhìn thấy.

    Thật quy mô khi nhìn thấy đoàn xe của các quý tộc xếp hàng dài trên con đường từ cổng chính của Hoàng cung đến sảnh tiệc.

    Tuy nhiên, chiếc xe ngựa có biểu tượng của Lombardy đã bỏ qua hàng dài ấy và dừng lại trước sảnh tiệc một cách nhanh chóng như đang chạy trên đường cao tốc trống trải.

    Trong khi người đánh xe chuẩn bị chỗ gác chân của xe ngựa, tôi nhìn ra cửa sổ và nhận thấy một điều.

- Quả nhiên Lombardy là tuyệt nhất .......!

    Nếu một quý tộc được mời đến Đại tiệc Hoàng gia, họ chắc chắn sẽ là những quý tộc giàu có với quyền lực riêng .

    Và hiển nhiên mọi người đã nôn nóng để được đến Hoàng cung đến mức nào?

    Tuy nhiên, cỗ xe của họ bỗng trở nên tồi tàn khi so sánh với cỗ xe của gia tộc Lombardy.

    Không chỉ về kích thước, nó thậm chí còn trông không được bắt mắt.

    Ngay trước khi cánh cửa xe ngựa mở ra, ông nội quay sang tôi và nói.

- Hãy nhớ những gì ông nội đã nói. Chỉ cần thoải mái đá chúng bằng chân của cháu. 

- Đúng thế, Tia. Và nhớ gọi cả cha nữa.

    Bây giờ cha tôi thậm chí đã tham gia cùng với ông nội.

    May mắn thay, cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc khi người đánh xe mở cửa.

    Đầu tiên, ông nội bước xuống xe, tiếp theo là cha.

   Và cuối cùng tôi xuống xe với sự hộ tống của cha.

   Khi vừa bước chân xuống đất, tôi đã nghe thấy giai điệu âm nhạc du dương từ bên trong sảnh tiệc hòa cùng không khí mát mẻ về đêm.

   Trên thực tế, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được tham dự bữa tiệc trọng đại này.

    Đúng là tôi có hơi hồi hộp.

    Tôi bước đi trong khi nắm lấy tay cha và ông nội ở cả hai bên.

    Điều đó đã diễn ra như vậy đó.

    Không phải vì ai đó đã lớn tiếng thông báo sự có mặt của chúng tôi, mà chỉ cần chúng tôi ở cách đó vài bước.

   Mỗi khi chúng tôi đi một bước, một sự thay đổi xảy ra.

   Một người, hai người cùng một lúc.

   Họ đều nhìn chúng tôi như thể có tin đồn về chúng tôi.

   Và khi đến cửa sảnh tiệc, mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chúng tôi.

------------------------------------------------------------------------

#Elwyna

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top