Chương 24


- Con không thường mang theo một chiếc túi như vậy, có gì trong đó sao?

- Một món quà ạ!

- Món quà?

- Dạ! Một món quà cho Hoàng tử!

   Nhị hoàng tử cũng là hoàng tử chân chính, nói như vậy cũng không sai.

   Thuốc Melcon mà tôi chuẩn bị là cho Perez, Nhị hoàng tử.

   Hoàng hậu bắt đầu bỏ độc thức ăn vào khoảng thời gian mẹ của Perez lâm bệnh và qua đời.

   Nhưng tôi không biết chính xác chất độc nào đã được sử dụng.

   Trong kiếp trước, khi chứng kiến ​​cậu ấy trở thành Thái tử và gia tộc Lombardy đang dần sụp đổ, tôi đã tìm đến Hội tình báo, tự hỏi liệu có tìm được sự giúp đỡ nào không.

   Tôi đã trả bằng số tiền tích cóp trong cả tháng và mua được một chút thông tin ít ỏi, nhưng nó không cho biết chính xác Hoàng hậu đã dùng chất độc gì.

   Chính Perez đến cuối cùng cũng không thể hình dung ra được và chỉ cố chữa lành hậu quả của chứng mất ngủ khủng khiếp do chất độc để lại.

   Tuy nhiên, rõ ràng là trong một thời gian dài, họ tiếp tục sử dụng một lượng nhỏ mà không dễ dàng nhận thấy.

   Hoàng đế không mấy để ý đến đứa con của tình một đêm với tỳ nữ và chỉ giao lại cho Hoàng hậu.

   Tất nhiên, Hoàng hậu hứa sẽ tự mình chăm sóc thật tốt rồi âm thầm tiến hành để tránh ánh mắt của Hoàng đế.

   Nhưng vì một lý do nào đó, Perez vẫn sống sót mà không bị trúng độc, và 3 năm sau, Hoàng đế nhận ra những lời nói dối của Hoàng hậu.

   Đáng buồn thay, không có sự khác biệt đáng kể nào trong cuộc đời Perez.

   Hoàng đế chỉ dùng lỗi của Hoàng hậu để kiềm chế Angenas, một gia tộc đã lớn mạnh về qui mô nhưng vẫn không hề có bất cứ tình cảm nào với Nhị hoàng tử.

   Đó cũng là bởi vì khoảng thời gian đó Hoàng đế bắt đầu nhìn thấy những người thừa kế mới từ một số gia đình quý tộc có thê thiếp.

   Tôi rất muốn nghĩ về Perez, nhưng tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt của cha tôi.

- Đúng vậy, giờ Tia đã lớn rồi.

   Phản ứng của cha có hơi lạ.

- Ta đã nghĩ điều này sẽ đến vào một ngày nào đó, nhưng .......

- Không, không phải vậy.......

   Có điều gì đó có vẻ rất đau khổ đối với cha. Nhưng tôi không thể nói sự thật.

   Tôi sẽ cố tình đi lạc sau một lúc tham quan bên trong Cung điện Hoàng gia với cha.

   Tất nhiên, đích đến là nơi có Nhị hoàng tử Perez.

   May mắn thay, tôi biết được vị trí gần đúng của cung điện nơi Nhị hoàng tử sống cùng với mẹ.

   Hoàng hậu muốn đặt cậu ta dưới mí mắt, nơi mà tay bà có thể với tới.

   Vì vậy, Hoàng hậu đã ném vào một cung điện nhỏ trong khu rừng phía tây của Hoàng cung, và Perez nói rằng đã sống ở đó trước khi đến học viện.

    Bây giờ cậu ấy sẽ trông như thế nào nhỉ, 11 tuổi, bằng tuổi như hai anh em sinh đôi à?

- Chuyện gì đó?

- Cái đó, nó ...... Bảo vệ Hoàng cung bảo rằng cần kiểm tra, cho nên đã bắt dừng xe ngựa lại......

    Kiểm tra xe ngựa của gia tộc Lombardy?

    Như không hề hoảng sợ, cửa xe ngựa từ bên ngoài mở ra và hai kỵ sĩ đế quốc đang đứng đó.

- Đây là lệnh của Hoàng hậu?

    Đó là giọng nói lạnh lùng của cha mà lần đầu tiên tôi nghe thấy.

   Các hiệp sĩ không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.

   Đến cuối cùng, cha nhìn tôi như để trấn an tôi không cần lo lắng và bước ra khỏi xe.

   Thực ra, tôi không hề lo lắng về tình huống này, nhưng tôi rất ngạc nhiên trước biểu hiện lần đầu tiên của cha.

   Đó là điều hiển nhiên đã xảy ra.

   Điều gì đó không bao giờ xảy ra với xe ngựa của Ông nội lại đang xảy ra với chúng tôi.

   Thật là hèn nhát và buồn tẻ cho sự xấu hổ của một người đang là Hoàng hậu.

   Ngay khi tôi thở dài và nhìn ra cửa sổ phía bên kia từ nơi cha đã rời đi.

- Nhị hoàng tử?

   Tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó giống như bóng lưng của một cậu bé với mái tóc đen đi qua những tán cây ở đằng xa.

- Là Nhị hoàng tử thật sao?

   Chắc chắn ông trời cũng đang giúp tôi.

   Những gì tôi biết là một địa điểm thực sự khó tìm, vì vậy khi tôi đang suy nghĩ về việc làm thế nào để tìm ra cung điện nơi Nhị hoàng tử ở và liệu tôi có thể gặp anh ấy nếu tôi đến đó không, nhưng thật tốt tôi vô tình tìm thấy cậu ấy như thế này.

    Đây đúng là một cơ hội tốt ngàn năm có một.

   Sau khi xác nhận rằng cha vẫn đang chiến đấu với các hiệp sĩ, tôi cẩn thận mở cánh cửa bên kia xe ngựa.

   May mắn thay, cửa mở êm ái mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

   Với chiếc túi trên tay, tôi chạy vào bãi cỏ ngay trước mặt.

   Khi quay đầu nhìn lại, cha và hiệp sĩ vẫn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra.

   Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi người sẽ phát hiện ra rằng tôi không có ở đó và chắc hẳn sẽ rất bàng hoàng, nhưng tôi không thể làm gì khác được.

   Nếu không làm như vậy, tôi không còn cách nào gặp được Nhị hoàng tử mà không để Hoàng hậu biết.

   Tôi phải cho Perez uống loại thuốc này và quay lại càng sớm càng tốt.

   Tôi giấu cơ thể sau đám cỏ thấp, cố gắng chạy một cách khó khăn đến phía nơi Nhị hoàng tử biến mất cho đến khi khuất tầm mắt cha và các hiệp sĩ.

- Ôi chao! Ôi chao!

    Có vẻ như tôi đã rời xa khỏi cha  và các hiệp sĩ khi tôi đang di chuyển nhưng có một vấn đề khác.

- Ngài đang ở đâu?

   Rõ ràng là Nhị hoàng tử chạy về phía này nhưng tôi thậm chí không hề nhìn thấy bóng dáng cậu ta, và tôi đã mất phương hướng vì đang ở trong rừng.

   Ban đầu tôi dự tính sẽ giả vờ đi lạc và giờ tôi đã thực sự bị lạc.

   Tôi phải từ bỏ việc tìm kiếm Perez và sớm quay trở lại nơi cha đang đứng.

   Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng 'sột soạt'.

   Khi tôi quay đầu nhìn về hướng đó, tôi có thể nhìn thấy sự chuyển động của bụi cây cách nơi tôi đang đứng không xa.

- Ừng ực...

   Tôi cẩn thận tiến lại gần, nuốt nước bọt một cách nặng nề.

   Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình đang phát ra tiếng động khi di chuyển, nhưng không có phản ứng nào từ phía bãi cỏ.

   Tôi tiếp tục bước từng bước chân.

   Và cuối cùng, một cái đầu nhỏ xuất hiện trước mắt tôi.

   Điều đầu tiên tôi nhận thấy là mái tóc đen xõa dài che đi phần cổ.

   Nó không có một thẻ tên trên đó, nhưng tôi chắc chắn.

   Đó là Nhị hoàng tử, Perez. Tôi đã đúng.

   Nhưng tôi không thể gọi hay nói tên cậu ấy.

   Sau một vài lần cố gắng thở dài, tôi chỉ có thể nói .

- Ngài đang làm gì vậy....?

   Nhị hoàng tử ngồi xổm trước bụi cây, tay đang tuốt một loại lá sắc với những động tác thuần thục.

   Và nó không dừng lại ở đó. Khi chiếc lá bị xé toạc ra, Nhị hoàng tử lập tức ngậm ngay vào miệng.

   Rõ ràng là cái miệng nhỏ nhắn của cậu đã ăn một thứ giống như cỏ rồi.

   Cậu ấy vẫn đang tiếp tục ăn nó.

   Cho dù chất lỏng màu xanh lục tràn ra ngoài khóe miệng, cậu ấy cũng chỉ vô tình quệt qua ống tay áo, trong khi miệng vẫn không ngừng ăn lá cây trước mặt.

   Nó máy móc và tuyệt vọng đến nỗi lương tâm của tôi như được đánh thức.

   Tôi gần như không cử động được cơ thể đông cứng của mình và cố bước lại gần hơn vài bước.

- Hãy ngừng lại đi.

    Khi tôi gấp gấp nói, động tác của Nhị hoàng tử dừng lại ngay lúc đó.

   Người con trai ấy quay đầu lại và nhìn tôi.

   Đôi mắt đỏ rực pha lẫn chút màu nâu sẫm.

   Cậu bé này chắc chắn là Nhị hoàng tử.

- Ngài đang làm cái trò gì vậy? Sao lại ăn thứ cỏ đó?

   Tôi nói với thái độ tức giận mà chính bản thân cũng không nhận ra.

   Perez lúc trẻ tuổi, nhìn tôi với ánh mắt dường như không có cảm xúc và trả lời.

- Bởi vì ta đau bụng.

- Gì cơ?

- Từ nãy đến giờ, bụng ta cứ đau nhức vô cớ. Trong sách nói rằng ăn loại thảo mộc này sẽ không còn đau nữa.

- Ah.

   Tôi không thể nói được gì nữa.

   Đầu tôi trống rỗng như thể bị ai đó đập vào.

   Lý do tại sao bụng cậu ấy đau đã quá rõ ràng.

   Đó là một triệu chứng ngộ độc, cho thấy chất độc đang tích tụ từ từ trong cơ thể.

   Nước da nhợt nhạt đập vào mắt tôi.

   Nhị hoàng tử đã cố gắng sống sót theo cách này.

   Giống như một con thú hoang, cậu ấy đi lang thang trong rừng, tìm các loại thảo mộc hữu ích và ăn chúng.

   Nhị hoàng tử nhìn tôi một hồi, liền ngồi trở lại đám cỏ ấy.

   Mặc dù hơn tôi ba tuổi, năm nay đã 11 tuổi và cùng tuổi với cặp song sinh.

   Nhưng Perez trông quá nhỏ yếu để nói rằng cậu ấy 11 tuổi.

   Cùng lắm thì cậu ta chỉ trông chưa đầy mười tuổi.

   Chất lượng màu sắc trang phục quá kém để được gọi là Hoàng tử.

   Bộ quần áo anh đang mặc có vẻ được làm từ chất liệu cao cấp, nhưng lại nhăn nhúm và bẩn thỉu khắp nơi.

   Có lẽ cậu ấy đã mặc một bộ quần áo trong vài ngày.

   Không thể nào, không có người hầu nào phục vụ chăm sóc sao?

   Một điềm báo dữ dội chạy ngang qua đầu tôi.

   Ngay khi Perez định nhổ đám cỏ một lần nữa và ăn chúng, tôi liền sợ hãi cầm lấy tay cậu ta.

- Những thứ như thế này xin ngài đừng ăn nữa. Nếu ngài ốm thì cần phải uống thuốc!

- Nhưng ngay cả khi mẹ ta bị bệnh, không có bất cứ bác sĩ nào đến cả?

- Đó cũng là vì ...

- Vì vậy, ta đã tìm thấy nó trong một cuốn sách. Nó trông giống như một loài cỏ dại vô dụng, nhưng nó có thể sẽ hiệu quả.

    Tôi ngồi chồm hổm bên cạnh, tầm mắt ngang với cậu ấy, cổ tay của Nhị hoàng tử tôi đang nắm trên tay cũng thật quá gầy.

    Tôi không biết gì về lá thuốc, tôi chỉ vô cùng kinh ngạc và nhanh chóng nắm tay cậu ấy ngăn lại thôi.

    Khi mẹ của cậu ta đang hấp hối vì bệnh tật, Hoàng hậu đã ngăn cản không cho bác sĩ đến.

    Vì vậy, khi Perez trở thành Thái tử và nắm được toàn bộ quyền lực của Hoàng đế đã thoái vị, mệnh lệnh lần đầu tiên là cử Đại hoàng tử ra chiến trường.

    Đó là mặt trận phía Bắc, nổi tiếng là nơi có nhiều thương vong và ác liệt nhất.

    Huống chi vị Hoàng hậu đã bị sốc hoàn toàn và ngã bệnh, trong khi đang bị giam lỏng tại cung điện Hoàng hậu và không một bác sĩ nào được phép tiến vào.

    Khi nghe câu chuyện ấy, tôi nhất thời nghĩ như vậy là hơi quá đáng.

    Ngài ấy là một người rất tàn nhẫn, tôi đã nghĩ vậy.

   Nhưng bây giờ, tôi không nghĩ mình có thể nói được điều đó dù chỉ trong giây lát.

   Một đứa trẻ ốm yếu, nhỏ gầy hơn so tuổi đã nhai cỏ như thế này và tự chịu đựng nó.

   Một mình ngài ấy đã cố gắng sống sót một cách ác liệt.

  Tôi phủi đám cỏ còn sót lại trên tay Perez và mở chiếc túi mình mang theo.

- Thần có thuốc này, vì vậy ngài đừng ăn bất cứ thứ gì như thế này nữa.

   Nhị hoàng tử nghiêng đầu hỏi.

- Ngươi là ai?

    Cậu ấy cũng hỏi rất nhanh.

    Tôi đáp lại với một tiếng thở dài.

- Tên thần là Florentia. Florentia Lombardy.

- Ta là Perez.

   Nhị hoàng tử nói, tầm mắt nhìn những chiếc lá rơi trên đất.

   Và cậu ấy ngước lên và nhìn tôi.

   Đôi mắt, giống như màu máu đỏ thẫm nhưng đầy trống rỗng.

   Nhị hoàng tử hỏi ta.

- Nhưng, tại sao ngươi lại khóc?

- Ngài đang nói cái gì vậy.

- Ngươi đang khóc.

- Vô nghĩa .......

    Tôi đã rất ngạc nhiên khi tôi cố cười toe toét và đưa tay lên đôi mắt.

   Nước mắt tôi đang rơi thật sự.

- Ồ, cái này, cái này....

   Sao tôi lại khóc nhỉ?

   Trong khi tôi bối rối và lắp bấp không biết đưa ra được lời giải thích nào hợp lý, Nhị hoàng tử nói.

- Nhìn ta rất đáng thương sao?

    Ôi chết tiệt.

    Một từ ngữ như vậy lại phát ra từ miệng của một đứa trẻ.

   Tôi bối rối nói to tiếng hơn.

- Không... nó không phải thế!

- Không sao đâu. Mẹ và nhũ mẫu của ta cũng đã từng nói như thế. Rằng ta thật đáng thương và tội nghiệp.

   Trước mặt cậu bé này, tôi dường như bị đi ngôn từ.

    Nhưng Perez chỉ nhún vai như thể anh ta không biết nghĩa của từ 'đáng thương'.

- Hiện tại đều không còn người nào ở bên cạnh ta.

- Nhũ mẫu? Ngài thậm chí không có nhũ mẫu sao?

   Mẹ của Nhị hoàng tử đã mất cách đây một thời gian, nhưng tôi đã nghĩ sẽ có ai đó ở bên cạnh cậu ấy.

   Perez lắc đầu liên tục.

- Bà ấy đã bị đuổi từ trước. Mặc dù bà không hề muốn rời đi, nhưng những người lính đã lôi người đi.

   Thật là một Hoàng hậu độc ác.

   Không một ai ở lại với một đứa trẻ mới mười một tuổi.

   Cũng phải, làm gì có chuyện một kẻ đang cố giết cậu ta bằng cách từ từ làm suy nhược cơ thể bằng chất độc lại có thể để tình huống như vậy xảy ra chứ.

    Nghĩ đến Hoàng hậu, tôi chỉ đành cắn răng chịu đựng.

   Chợt Nhị hoàng tử nói với tôi.

- Cho nên ngươi cũng đừng giúp ta làm gì. Biết đâu ngươi cũng có thể chết vì ta đấy.

------------------------------------------------------------------------------------------

#Elwyna

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top