14. Buổi sát hạch đầu tiên.
Đến rồi.
Buổi sát hạch đầu tiên.
Sau bao nhiêu ngày luyện tập khổ cực, cuối cùng cũng đã đến ngày gặt hái được thành quả. Qua hôm nay, sẽ có người dừng bước, cũng sẽ có người được vớt lại, nhưng không biết bao nhiêu người có thể đi đến được chặng đường cuối cùng.
Dù là thành công hay thất bại, dù được ở lại hay rời đi. Tự bản thân trước hết phải cố gắng hết sức. Để sau này khi ngoảnh mặt nhìn lại, sẽ không phải nuối tiếc vì một điều gì cả.
Cả bốn cô gái hôm nay cũng không ngoại lệ. Căng thẳng từ lúc sáng sớm mới vừa thức dậy, đến trên con đường hằng ngày vẫn đi, và khi đã đứng trước Chủ tịch và các huấn luyện viên, vẫn không ngừng căng thẳng.
"Kim Jennie!"
Quả nhiên, trùm thì luôn luôn bị réo tên đầu tiên.
Jennie nhìn qua Jisoo cách mình mấy người. Trong ánh mắt cổ vũ của chị, nàng hít sâu một hơi.
Bình tĩnh nào.
Mình làm được.
Phải làm được!
"Có ạ!"
Những người còn lại chưa được gọi tên, tự giác tản ra, kiếm tìm chỗ trống trong phòng tập nhảy ngồi xuống, chừa ra một khoảng thật lớn giữa phòng cho Jennie.
"Bắt đầu đi."
Những câu rap điêu luyện, ánh mắt thần thái và những chuyển động mang đầy phong cách Kim Jennie, lần lượt được nàng phơi bày trước mặt giám khảo.
Jennie tận hưởng từng câu chữ, nhấn nhá chúng theo từng tiết tấu nhanh chậm của giai điệu hiphop sôi động.
Rồi kết thúc màn sát hạch cá nhân, bằng một bản vũ đạo đẹp mắt. Không thừa, không thiếu, vừa đủ để bản thân tỏa sáng dưới ánh đèn mờ của phòng tập nhảy.
Đây chính là trùm!
Đẳng cấp của trùm!
Trong đầu mỗi người đều vang lên câu nói như thế.
Ngưỡng mộ có, ghen tỵ có, nhưng càng nhiều hơn chính là sự quyết tâm.
Jennie làm được. Bản thân cũng phải làm được!
Các huấn luyện viên không nói gì cả, chỉ nghiêm túc quan sát Jennie một lúc, rồi viết viết đánh dấu vào tệp giấy thể hiện thông tin của nàng. Xong lật sang trang mới, người mới.
"Tiếp tục."
"Kim Jisoo!"
"Dạ."
Lần lượt từng người được đọc tên đi lên phô diễn năng lực của bản thân. Từ hát, rap... cho đến nhảy. Muôn màu, muôn dạng. Phong cách cảm nhạc, thái độ trình diễn đều khác nhau. Nhưng chung quy lại đều chỉ muốn thể hiện hết mình, đạt được tấm vé ở lại, tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ.
Cả buổi, ban giám khảo chỉ xem và đánh giá trên sấp giấy trước mặt. Không nói đạt cũng không nói sẽ loại ai. Cho đến khi người cuối cùng lên trình diễn vẫn không tỏ ra thái độ thích thú hay chê bai nào cả.
Sau khi hết người để gọi. Staff bảo mọi ngưòi đứng lên và dàn hàng ngang như lúc đầu. Chờ đợi giám khảo thảo luận và đưa ra lời nhận xét.
"Một tháng là quá ít để các cô cậu tập luyện?"
Cô giáo vũ đạo Kim Naeun quăng bản đánh giá lên bàn. Lúc này cô mới có dịp xỏa nỗi bực dọc từ lúc bắt đầu buổi sát hạch đến giờ.
"Ngoài một số người có chút năng lực, miễn cưỡng qua mức đạt, thì còn lại đều đang làm cái trò gì vậy?"
Người ngồi bên cạnh đang kéo kéo tay áo cô, đợi cô nhìn sang thì lén lút nháy nháy mắt qua Chủ tịch, ý bảo để Chủ tịch nói trước.
Chị giành phần làm cái gì. Muốn thêm danh hiệu 'Bà chúa la hét' nữa hả?
"Hừ."
Chủ tịch Yang không để ý gì tới hai người bên trái mình. Sau khi thảo luận rồi nhìn lướt qua các gương mặt tái nhợt, ông nêu lên vài nhận xét, làm cho các khuôn mặt của thực tập sinh càng thêm tái đi.
"Hát thì hụt hơi, giọng ỉu xìu như cả tuần chưa được ăn cơm."
"Mục sáng tác nhạc, lời thì nhạt nhẽo, beat lại chẳng khá khẩm hơn."
"Ngỡ sang nhảy sẽ có phần đặc sắc, thì lại càng thất vọng. Múa ba lê gãy trên nền nhạc hip hop? Hay là các cô cậu nghĩ đây chỉ là một buổi đánh giá có cũng được, không có cũng không sao?"
"Thật đáng thất vọng!"
....
Tiếp theo, Chủ tịch và các huấn luyện viên thay phiên nhau, đưa ra lời nhận xét của bản thân đối với những màn trình diễn vừa rồi.
Hơn 90% đều là những lời phê phán nặng nề. Người bị gọi, không cậu A thì cô B, đều cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn. Người chưa bị điểm tên cũng không phải may mắn gì hơn, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho bản thân không bị mắng quá thảm.
Thậm chí có vài người không kìm nén được nước mắt, trực tiếp bị mắng đến khóc. Nhưng khóc thì đã sao, việc bị mắng vẫn tiếp diễn, chả phải vì một hai tiếng khóc mà ngừng lại.
Suốt một tiếng đồng hồ, nam nữ thực tập sinh lần đầu tiên cảm nhận được cái khắc nghiệt của sát hạch hằng tháng. Những tiếng la hét mắng mỏ bình thường của thầy cô, so sánh với ánh mắt sắc bén, và câu từ nặng nề hiện tại chỉ như những lời hát ru bé ơi ngủ ngon mỗi buổi tối.
Thật đáng sợ!
.....
"Kim Jennie, Cho Miyeon, Lim SeoMi, Lee Chaerim. Bốn người một nhóm, tự chuẩn bị tiết mục, tháng sau sẽ sát hạch lần hai."
"Tương tự, Lalisa Manobal, Kim Jisoo, Ji Minyoung, Yoo Ara một nhóm."
"..."
"..."
"Choi Minri,... Park Chaeyoung một nhóm."
Đợi Staff công bố danh sách chia nhóm, Chủ tịch Yang lại nhìn khắp một lượt, giọng nói nghiêm túc của ông vang lên. Những thực tập sinh trước mặt lập tức đứng thẳng người.
"Vì để các cô cậu phát triển toàn diện, với mong muốn tạo nên những nhóm nhạc phong cách mới, ổn định và mang tính toàn cầu. Công ty sẽ tận lực đào tạo, nhưng phần lớn vẫn là ý chí và quyết tâm, sự nỗ lực của bản thân mỗi người. Được debut hay bị chôn vùi thanh xuân ở phòng tập hoặc gói ghém đồ đạc về nhà trong nỗi tiếc hận. Tùy mọi người lựa chọn.
"Nên nhớ, ở YG không có chỗ cho người lười biếng."
"Dạ thưa Chủ tịch!"
"Tốt! Cố gắng tập luyện."
"Buổi sát hạch đầu tiên, không có người bị loại."
Trước khi rời khỏi phòng, Chủ tịch Yang vẫn không quên bỏ lại một câu, làm cả đám thực tập sinh vừa thở phào một hơi, lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
"Nhưng trong buổi sát hạch thứ hai, thì tôi không chắc."
~~~~~
Đã beta
2023.02.06
K.L
~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top