Quên thì quên, nhưng một khi nhắc tới thì nhớ gấp đôi
Lý Đế Nỗ hơi kinh ngạc, nheo mắt khó hiểu nhìn La Tại Dân, anh ấy có chút không thể tin được lời như vậy lại thốt ra từ miệng đối phương. Chung Thần Lạc cũng bị làm cho tỉnh táo, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, cậu liếc nhìn La Tại Dân, người vẫn đang quay lưng về phía mọi người tưới hoa, như thể vừa rồi không phải anh đang nói.
Tại sao...... anh ấy lại tức giận?
"A, đây là làm sao vậy, Tại Dân của chúng ta rời giường khí có vẻ hơi bị dài nha. Đế Nỗ cũng vậy, nhìn bộ dáng cậu cũng giống như chưa tỉnh ngủ". Lý Đông Hách ở một bên mặc dù không liên quan nhưng cũng không trở ngại anh ấy lên tiếng hòa giải.
"Xuống lầu mua một ly cà phê đi, lên đây tôi trả tiền"
Mới sáng sớm quán cà phê vẫn chưa mở cửa, Chung Thần Lạc cố nhớ lại thời gian ghi trên tấm biển treo ở lối vào quán cà phê, nhưng nghĩ thế nào đều không nhớ được. Cậu không biết tại sao La Tại Dân dù đang tức giận lại còn mời mọi người uống cà phê, đại khái có lẽ đây gọi là bạn thân.
Mãi cho đến khi ánh mắt của ba người nhìn về phía cậu, lúc này cậu mới nhận ra La Tại Dân đang nói chuyện với cậu: "Em sao?"
La Tại Dân không trả lời cậu, Lý Đông Hách quay đầu liếc nhìn, đứng dậy lôi kéo Chung Thần Lạc xuống lầu.
"Thần Lạc của chúng ta, buồn ngủ như vậy làm sao có thể lên lớp? Thầy Lý cùng em xuống mua, đi dạo một chút"
****
Tới gần giữa kỳ, giải thưởng cho bài luận trước đó cũng được công bố, Chung Thần Lạc đạt giải ba. Đối với một sinh viên chuyển chuyên ngành, vẫn là chuyển từ ngành vật lý sang, cậu cảm thấy điều này thật đáng giá để ăn mừng.
Tất nhiên, để có thể đạt giải thưởng này, người cậu cần cám ơn nhất là La Tại Dân. Mặc dù đang trong thời gian né tránh nhưng suy nghĩ một chút cậu vẫn cảm thấy rằng mình nên báo với La Tại Dân, mặc dù anh ấy có thể đã biết rồi.
Hai người đã thật lâu không liên lạc với nhau, một mặt do cậu kiềm chế mong muốn gửi tin nhắn cho anh, mặt khác, cậu cũng từ chối những lời mời uống trà chiều thỉnh thoảng từ La Tại Dân. Họ đã không gặp nhau kể từ khi lớp học của Lý Đế Nỗ bắt đầu, sau những chuyện xảy ra vào sáng hôm đó.
Chung Thần Lạc nghĩ nghĩ, trong thời gian này có vẻ như cậu thực sự không còn nghĩ nhiều về La Tại Dân nữa, biện pháp này có vẻ có hiệu quả, nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Một lúc sau, La Tại Dân trả lời tin nhắn cậu: "Chúc mừng em! Trong khoảng thời gian này thật sự đã rất vất vả rồi, mỗi lần nhìn thấy email em gửi vào sáng sớm tôi đều nghĩ, nếu bạn học Tiểu Chung không giành được giải thưởng thì không ai xứng đáng được giải cả. Xin chúc mừng một lần nữa ~"
Tựa như vô tình chạm phải một chiếc van lâu ngày không mở, cảm xúc của cậu đồng loạt bùng nổ, không hiểu được tại sao một tin nhắn chúc mừng lịch sự như vậy lại khiến cậu muốn gặp anh ngay lập tức. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được giọng điệu của anh trong từng câu tin nhắn.
Quên thì quên, nhưng một khi nhắc tới thì nhớ gấp đôi.
Đương nhiên là văn phòng của La Tại Dân có ba người, cho dù thoát khỏi Lý Đế Nỗ, thì cũng không thể thoát khỏi Lý Đông Hách. Bởi vì Lý Đông Hách còn dạy lớp chuyên ngành của Chung Thần Lạc trong học kỳ này.
Chung Thần Lạc thích ngồi ở hàng đầu tiên, vừa lúc tiện cho Lý Đông Hách sau giờ học liền kịp thời chính xác bắt người mang đến văn phòng.
Có chuyện gì nhất định phải đến văn phòng để giải quyết? Chung Thần Lạc không hiểu, nhưng Lý Đông Hách không cho cậu cơ hội để từ chối, lúc cậu vừa bước chân ra khỏi cửa lớp liền vươn tay túm lấy cổ áo kéo cậu trở lại.
"Em cũng biết rằng thầy La rất hung dữ đi, anh ấy đối xử với tôi cũng không ngoại lệ, vì bạn bè, giúp tôi một lần đi"
"Anh đã làm gì rồi?" Chung Thần Lạc đứng trên bục vừa vẫy tay chào các bạn cùng lớp vừa giúp Lý Đông Hách cầm tài liệu.
"Tôi không thể nói cho em biết, lỡ như em nói với La Tại Dân không phải tôi sẽ chết chắc sao?" Lý Đông Hách ôm vai, dẫn cậu ra khỏi lớp, "Gần đây rất bận à, sao không thấy em đến chơi, La Tại Dân nói rằng hẹn em vài lần em đều không đến, phòng làm việc ít tiếng cười hơn, cũng không có ai chơi game với tôi"
"Văn phòng không phải là nơi làm việc sao? Lúc nào đều chơi game cũng không tốt. Thầy Lý, khi nào anh muốn chơi game thì cứ gọi điện thoại trực tiếp cho em, không nhất định phải ở phòng làm việc"
"Sao em nói chuyện giống như La Tại Dân vậy?" Lý Đông Hách đột nhiên đẩy cậu ra, "Thật sự là thầy trò giống nhau như đúc, không cách nào cứu vãn!"
Như thế nào lại là giống nhau? Không phải là ở đâu thì nên làm điều phù hợp ở đó sao, những câu này đều do Lý Đông Hách anh đã giảng ở lớp học tiết trước nha.
Hai người vừa cãi nhau vừa đùa giỡn đến tận phòng làm việc, vừa đẩy cửa ra, Chung Thần Lạc liền tinh mắt nhìn thấy túi đồ và hộp quà trên bàn trong phòng làm việc.
Lý Đế Nỗ nghe thấy âm thanh cũng ngẩng đầu xác nhận người đến, cũng thả lỏng cơ thể rồi mỉm cười: "Người đã đến, chúng ta mở ra được chưa?"
La Tại Dân nói mà không cần nhìn lên:"Mở đi"
"Mọi người đang đợi hai người chúng tôi à?" Chung Thần Lạc nghe đoạn đối thoại kia liền mở to mắt, cậu bước tới mở ra xem thì thấy trong túi có bốn cốc trà sữa, "Cũng có của em phải không?"
Lý Đông Hách nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cậu liền thấy đáng yêu, thừa dịp cúi xuống lấy trà sữa, anh thấp giọng giải thích: "Em không có ở đây..." còn chưa kịp nói xong đã bị Lý Đế Nỗ vừa đến lấy trà sữa gõ đầu.
Lý Đông Hách ăn đau rên một tiếng, xoa xoa nơi bị đánh, hỏi: "Tại sao cậu đánh tớ?"
"Đừng nói những điều không nên nói, nếu không, cho dù mang mười Chung Thần Lạc đến đây cũng không thể cứu được cậu"
Có chuyện gì vậy, Chung Thần Lạc thấy hơi lạ, cậu cũng không thấy La Tại Dân hung dữ với Lý Đông Hách cho lắm, nhiều lắm cãi nhau vài câu thôi, bọn họ đang che giấu bí mật gì sao?
Nhưng sau khi bước vào văn phòng và đến gần 'cục nam châm' thì cậu cũng không có tâm tình để ý đến họ nữa. Chung Thần Lạc cầm cốc trà sữa còn lại trên bàn lên, tiến đến bên cạnh bàn làm việc của La Tại Dân, nhìn thấy anh đang viết gì đó liền đặt ly trà sữa xuống, yên lặng đứng sang một bên, không dám quấy rầy.
La Tại Dân buông bút, dựa vào trên ghế, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Không phải em đoạt giải sao? Hộp quà cũng là của em, tự mình lấy đem về"
"Em đã nhận được một giải thưởng mà vẫn còn được nhận thêm một món quà? Tại sao?"
"Bị ép đăng ký, bị bắt buộc phải tham gia, bị buộc phải viết mà vẫn giành được giải thưởng, không nên được nhận quà sao?"
"Đó cũng là công lao của thầy" Chung Thần Lạc cười nói.
Lý Đông Hách, người đang bị Lý Đế Nỗ kiềm chế, không quên phân bua giải thích với Chung Thần Lạc: "Ba chúng tôi cùng nhau mua, mặc dù là hai chúng tôi chọn, La Tại Dân trả tiền, nhưng mà em liền nhận nó đi. Dù sao ăn mừng thành công của bạn bè là điều đương nhiên"
Lần gặp mặt với La Tại Dân này không phải là điều mà Chung Thần Lạc mong đợi, khi cùng Lý Đông Hách đi trên đường đến đây, cậu đã tự an ủi mình, đã lâu như vậy không gặp, có thể có chuyện gì xảy ra, lâu như vậy không gặp có khi sẽ thấy xa lạ. Anh ấy là gì mà cậu phải nhớ, có gì mà phải sợ. Kết quả ngay khi vừa bước vào văn phòng và nhìn thấy La Tại Dân, cậu đã nghĩ, chà, có lẽ đây là định mệnh mà cậu không thể trốn tránh.
Giống như cậu chưa bao giờ tránh thoát khỏi ánh mắt của La Tại Dân vậy.
Cậu đại khái có lẽ vẫn còn rất thích anh ấy, hơn nữa bởi vì đã lâu không gặp, những tưởng niệm tồn đọng lại làm cho phần thích này càng thêm mãnh liệt hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top