Chấp Thuận
Note: Chap này có vài chi tiết 18+ bạn nào không thích phần đó có thể bỏ qua nhé
Vài ngày sau chuyến đi Jeju. Lời hứa lấp lánh trên ngón tay đã trở thành một nguồn sức mạnh thầm lặng. Họ không còn sợ hãi. Họ đã sẵn sàng.
Ngày đối mặt với thử thách cuối cùng – ra mắt gia đình Subin – cuối cùng cũng đã đến.
Tại ngôi nhà chung của Hyebin ở ngoại ô, vài giờ trước khi xuất phát.
Lee Hyeri, nữ hoàng sự kiện, người có thể cân mọi loại trang phục khó nhằn nhất, giờ đây lại đang đứng lúng túng trước tủ quần áo của mình. Nàng cẩn thận chọn ra một bộ trang phục thật lịch sự và chững chạc: một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng kem và một chiếc quần tây ống đứng màu be. Không có gì quá nổi bật, nhưng toát lên vẻ trang nhã và đáng tin cậy.
Subin thì đang ở bên cạnh, giúp nàng kiểm tra lại món quà đã được chuẩn bị kỹ lưỡng – một bộ trà cụ gốm sứ cao cấp từ nghệ nhân Ko Man Gyeong- nghệ nhân gốm nỏi tiếng của Hàn Quốc. Mọi thứ, từ trang phục đến quà cáp, đều được chuẩn bị một cách vô cùng cẩn trọng.
Trước khi rời đi, họ đứng ở cửa, nhìn nhau một lúc lâu. Subin nhận ra sự căng thẳng hiếm thấy trong mắt Hyeri. Cô bé khẽ siết lấy tay Hyeri. Dưới ánh đèn, hai chiếc nhẫn bạc trên tay họ lấp lánh.
"Đừng lo lắng quá nhé" Subin nói, giọng dịu dàng. Lần này, vai trò đã hoàn toàn đảo ngược. Cô bé hay lo lắng ngày nào, giờ đây lại trở thành người trấn an: "Chị cứ là chính mình thôi. Em tin ở chị."
Hyeri nhìn thấy sự kiên định trong mắt Subin, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi phần nào. Hyeri mỉm cười, gật đầu. "Chị biết rồi. Chúng ta cùng đi."
Biệt thự của gia đình Subin tọa lạc trên một khu đất đỏ đắt giá bậc nhất giữa lòng Seoul, nổi bật với vẻ sang trọng và hiện đại. Trái ngược hoàn toàn với ngôi nhà mang nét đẹp truyền thống, mộc mạc và tinh tế của gia đình Hyeri — một lựa chọn có chủ ý, dù họ dư sức xây biệt thự. Gia đình Hyeri yêu thích sự giản dị đúng chuẩn Hàn Quốc, nơi từng chi tiết đều gợi nhớ đến những giá trị văn hóa lâu đời.
Đứng trước cánh cửa quen thuộc, Subin hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông. Bên cạnh, Hyeri cũng nín thở.
Cánh cửa mở ra. Bố mẹ Subin đứng đó.
Màn chào đón rất lịch sự. Bố mẹ cô bé mỉm cười, chào đón Hyeri một cách rất chuẩn mực.
"Chào cháu, mời cháu vào nhà," mẹ Subin nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không có sự hồ hởi, thân tình ngay lập tức như mẹ Hyeri.
"Dạ, cháu chào hai bác ạ," Hyeri cũng cúi đầu thật thấp, đưa giỏ quà ra.
Họ nhận lấy giỏ quà, cảm ơn, rồi mời cô vào trong. Tất cả đều rất đúng lễ nghĩa. Nhưng chính sự đúng lễ nghĩa đó lại tạo ra một khoảng cách. Không có những cái ôm, không có những lời khen tới tấp. Chỉ có sự im lặng và những ánh mắt quan sát.
Hyeri có thể cảm nhận rất rõ mình đang được "đánh giá". Từng cử chỉ, từng lời nói của nàng đều đang được đặt dưới một chiếc kính hiển vi vô hình. Dù đã quen với hàng triệu ánh mắt của công chúng, nhưng áp lực từ hai cặp mắt của "bố mẹ vợ tương lai" này, xem ra, còn nặng nề hơn gấp bội.
Bữa ăn được dọn ra. Mẹ Subin đã chuẩn bị rất nhiều món ăn thịnh soạn, toàn là những món truyền thống bổ dưỡng. Bà gắp thức ăn cho Hyeri một cách rất lịch sự, nhưng không khí trên bàn ăn vẫn có phần im ắng và trang trọng. Tiếng va chạm nhẹ của bát đũa dường như cũng trở nên thật rõ ràng trong sự tĩnh lặng này.
Subin ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho Hyeri, cố gắng làm không khí tự nhiên hơn, nhưng sự căng thẳng vô hình vẫn còn đó.
Sau vài câu hỏi han xã giao về công việc, mẹ Subin là người bắt đầu "cuộc thẩm vấn" thực sự. Những câu hỏi của bà rất nhẹ nhàng, giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng lại đi thẳng vào những vấn đề cốt lõi nhất:
"Bác thấy dạo này Subin nhà bác trông vui vẻ, tươi tắn hơn nhiều," bà mở đầu, ánh mắt nhìn Hyeri đầy quan sát. "Nhưng con bé cũng gầy đi trông thấy. Chắc công việc của hai đứa vất vả lắm nhỉ? Cháu có chắc là con bé ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ không?"
Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là một bài kiểm tra về sự quan tâm, chăm sóc. Hyeri vội đáp: "Dạ, hai bác yên tâm, cháu luôn nhắc nhở em ấy ăn uống đúng bữa ạ. Dạo này Subin có dự án mới nên em ấy có hơi ốm đi chút thôi ạ."
Mẹ Subin gật đầu, rồi lại tiếp tục: "Công việc của hai đứa đều phức tạp và bị nhiều người soi mói. Ở trong giới đó, tình cảm đến rồi đi cũng nhanh. Hai đứa đã tính đến chuyện làm thế nào để giữ được tình cảm bền lâu chưa?"
Đây là một bài kiểm tra về sự ổn định. Subin ngồi bên cạnh, bàn tay đặt dưới bàn khẽ siết lại, có chút lo lắng cho Hyeri.
Khi Hyeri còn đang lựa chọn từ ngữ để trả lời, bố Subin, người từ đầu bữa ăn đến giờ chỉ im lặng quan sát, bỗng lên tiếng. Giọng ông nghiêm nghị và trực diện hơn hẳn:
" Scandal lần trước đã ảnh hưởng đến Subin rất nhiều. Chúng tôi, làm cha mẹ, thực sự rất đau lòng khi thấy con gái mình phải chịu đựng những điều tiếng như vậy."
Không khí trên bàn ăn như đông cứng lại.
"Cháu" ông nhấn mạnh, "cháu sẽ làm gì để đảm bảo rằng chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa?"
Đây không không đơn thuần là một câu hỏi. Đây là một lời chất vấn, một bài kiểm tra về trách nhiệm và sự bảo vệ.
Trước câu hỏi khó nhất, Hyeri không hề nao núng hay tỏ ra bối rối.
Hyeri từ tốn đặt đũa xuống, ngồi thẳng người. Thay vì vội vàng thanh minh, chị nhìn thẳng vào mắt bố Subin, rồi lại quay sang nhìn mẹ Subin, một ánh mắt vô cùng kính trọng và chân thành.
"Thưa hai bác, cháu hiểu những lo lắng của hai bác là hoàn toàn có cơ sở. Và cháu xin lỗi về những tổn thương mà Subin đã phải chịu."
Câu nói đầu tiên của nàng khiến bố mẹ Subin có chút bất ngờ. Họ đã nghĩ cô sẽ tìm cách thanh minh, nhưng cô lại chọn cách đối mặt.
"Cháu không thể hứa rằng con đường phía trước sẽ không có sóng gió, vì showbiz vốn là như vậy. Những chuyện ngoài ý muốn vẫn có thể xảy ra." Chị nói một cách thực tế. "Nhưng cháu có thể hứa với hai bác một điều."
Hyeri quay sang nhìn Subin, người đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Hyeri mỉm cười trấn an em, rồi lại quay về phía hai vị phụ huynh, giọng nói đanh thép và vô cùng kiên định:
"Lần trước, khi sóng gió ập đến, cháu đã sai lầm khi im lặng. Nhưng cháu đã học được bài học của mình. Cháu hứa, từ nay về sau, tay của cháu sẽ luôn nắm chặt tay Subin. Bất cứ khó khăn nào, chúng cháu sẽ cùng nhau đối mặt. Cháu sẽ dùng tất cả những gì mình có, dùng vị thế, dùng kinh nghiệm, dùng mọi thứ để che chắn và bảo vệ cho em ấy, để em ấy không bao giờ phải một mình đối diện với bất cứ điều gì nữa."
Lời hứa của nàng vang lên, rõ ràng và đanh thép. Nó không phải là một lời hứa viển vông, mà là một cam kết được đúc kết từ chính những sai lầm và tổn thương trong quá khứ.
Subin ngước lên nhìn chị, đôi mắt đã ngấn lệ từ lúc nào không hay. Đây rồi! Đây mới là lời hứa của một người trưởng thành, một người thực sự yêu thương!
Đó không phải là một lời hứa sẽ mang đến một cuộc sống màu hồng, mà là lời hứa sẽ cùng nhau đi qua giông bão. Và đối với những người làm cha mẹ, không có lời hứa nào đáng tin cậy hơn thế.
Lời hứa của Hyeri vẫn còn treo lơ lửng trong không khí, nặng trĩu sự chân thành. Không khí trên bàn ăn bớt căng thẳng, nhưng lại chuyển sang một sự ngượng ngùng khó tả.
Bố mẹ Subin không đưa ra bất kỳ lời nhận xét rõ ràng nào. Họ chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã nghe thấy. Bố Subin là người lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng: "Thôi cũng muộn rồi, hai bác đi nghỉ trước."
Mẹ Subin cũng nói thêm: "Subin đưa chị lên phòng nghỉ ngơi đi con. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
Cách hành xử của họ khiến Hyeri có chút hụt hẫng. Nàng nghĩ rằng có lẽ họ cần thêm thời gian để suy nghĩ, hoặc đơn giản là họ đã mệt và muốn kết thúc buổi ra mắt tại đây. Dù sao đi nữa, đây cũng không phải là một tín hiệu quá tích cực.
Subin chỉ mỉm cười và vâng lời, cô đứng dậy, dắt tay Hyeri đi. Vẻ mặt của cô bé lúc này rất khó đoán, khiến Hyeri nghĩ rằng có lẽ em cũng đang hồi hộp chờ đợi kết quả như mình.
Phòng của Subin không lớn nhưng vô cùng gọn gàng và ấm cúng, mang đậm mùi hương oải hương nhẹ nhàng quen thuộc mà Hyeri vẫn thường ngửi thấy trên người em. Trên bàn học là vài cuốn sách, một vài bức ảnh chụp chung của hai người được lồng trong khung ảnh xinh xắn. Nơi đây chính là thế giới riêng của em, một thế giới khác hẳn với phòng ngủ ở căn nhà mà em đã cho thuê.
Subin kéo Hyeri ngồi xuống giường, vòng tay ra sau lưng xoa nhẹ cho nàng.
"Chị vẫn căng thẳng lắm à? Tay chị lạnh ngắt hết rồi này."
Hyeri thở ra một hơi dài, tựa đầu vào vai Subin:
"Chị sợ. Sợ mình làm không tốt, sợ bố mẹ sẽ không thích chị, sợ lại làm em phải khó xử."
Subin siết nhẹ vòng tay, áp má mình lên mái tóc của Hyeri: "Chị đã làm rất tốt. Thật đấy." Em im lặng một lúc, rồi khẽ cất tiếng, giọng nói có chút run rẩy, như thể đang đào sâu vào một vết thương cũ:
"Hyeri này..."
"Ừ"
"Nếu... nếu lại có một chuyện như lần trước xảy ra, nhưng lần này còn tệ hơn nữa thì sao?" Subin ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hyeri, đôi mắt trong veo chất chứa một nỗi bất an sâu thẳm. "Nếu dư luận, công chúng, tất cả mọi người đều quay lưng lại với em, thậm chí sự nghiệp của chị cũng vì em mà bị hủy hoại. Lúc đó... chị có buông tay em không?"
Hyeri sững người. Đây không phải là một câu hỏi giả định. Đây là nỗi sợ hãi lớn nhất, là vết sẹo sâu nhất trong lòng Subin.
Không một giây do dự.
Hyeri đưa hai tay lên, áp vào má Subin, kéo cô lại gần. Trán họ chạm vào nhau.
"Nếu có một ngày cả thế giới này quay lưng với em," nàng nói, giọng nói khàn đi vì xúc động, "thì chị sẽ là người duy nhất đứng về phía em. Dù phải đánh mất tất cả, chị cũng sẽ không bao giờ buông tay."
Lời khẳng định chắc nịch, không một chút tính toán. Ngay sau câu nói đó, mọi khoảng cách giữa họ dường như tan biến. Hyeri từ từ cúi xuống, chuẩn bị đặt lên môi Subin một nụ hôn, một nụ hôn của sự cam kết, của sự an ủi, của tất cả tình yêu nàng có.
RẦM!
Ngay tại khoảnh khắc vô cùng thân mật đó, khi môi họ chỉ còn cách nhau vài milimet...
Cánh cửa phòng đột ngột mở tung.
Bố mẹ Subin bước vào, vẻ mặt không hề có sự ngạc nhiên hay tức giận, mà ngược lại, vô cùng hài lòng.
Hyeri hoảng hốt tột độ. Nàng giật bắn mình lùi lại, vội vàng buông Subin ra như phải bỏng. Mọi hành động thân mật dừng lại đột ngột. Vẻ mặt nàng là một sự pha trộn của sốc, bối rối, và xấu hổ tột cùng, lo sợ mình đã bị bắt gặp và gây ra ấn tượng xấu.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với Hyeri, Subin không hề ngạc nhiên.
Cô bé quay lại nhìn bố mẹ, và nở một nụ cười tươi rói, có phần đắc thắng.
Mẹ Subin nhìn thấy vẻ mặt "hóa đá" của Hyeri thì không nhịn được cười. Bà hiền hậu giải thích: "Bác xin lỗi vì đã làm cháu giật mình. Nhưng đây là phép thử cuối cùng mà hai bác đã bàn với Subin. Chỉ có trong những lúc không phòng bị nhất, chúng ta mới có thể nghe được những lời thật lòng nhất. Và câu trả lời của cháu, đã khiến hai bác hoàn toàn yên tâm rồi."
Sau khi đã nói lời chấp thuận và chúc hai đứa ngủ ngon, bố mẹ Subin khép cửa rời đi, trả lại không gian riêng tư thực sự cho họ.
CÁI GÌ??? LÀ MỘT MÀN KỊCH HẾT HẢ???
Lúc này, Hyeri mới hoàn hồn. Nàng nhận ra mình đã bị cả một gia đình lừa.
Đầu tiên là cảm giác thở phào nhẹ nhõm vì đã được chấp nhận.
Nhưng ngay sau đó, nó chuyển sang giận dỗi. Nàng quay sang, lườm con người đang cười hì hì bên cạnh.
"Em... em dám hùa với bố mẹ lừa chị?" Giọng Hyeri đầy ấm ức "Tại sao lại để khoảnh khắc riêng tư, chân thật nhất của chúng ta bị người khác chứng kiến chứ? Em có biết lúc nãy chị xấu hổ đến mức nào không?"
Subin thấy seobang nhà mình xù lông thì vội vàng xoa dịu. Cô ôm lấy cánh tay Hyeri, làm nũng: "Em xin lỗi mà... Nhưng nếu nói trước thì đâu còn là thật lòng nữa. Em chỉ muốn bố mẹ được nghe những lời đó thôi."
Ai đó sau khi nghe xong nhất quyết phải dỗi thêm không thể dễ dàng tha thứ cho cái người kia được, dù cô biết người ta cũng chỉ vì tương lai của hai đứa thôi.
Thấy lời nói không hiệu quả Subin quyết định dùng hành động thực tế.
Subin nhanh chóng đẩy Hyeri nằm xuống giường, rồi nhanh như cắt, em khóa chặt nàng trong vòng tay của mình.
"Xấu hổ gì chứ?" Em cúi xuống, thì thầm vào tai nàng, giọng nói đầy mê hoặc. "Bây giờ thì họ đi thật rồi. Không còn ai nghe lén nữa đâu."
Em ngừng lại một chút, khẽ cắn nhẹ vào vành tai nàng:
"...Chúng ta... riêng tư thật rồi nhé."
Không gian trong phòng đặc quánh lại bởi sự riêng tư và ham muốn. Bị Subin đè bên trên, Hyeri có chút hoảng hốt. Lý trí của cô, dù đã bị lung lay, vẫn cố gắng lên tiếng cảnh báo.
Cô đặt tay lên vai Subin, cố gắng đẩy nhẹ, một sự kháng cự yếu ớt:
"Subin... đừng..." giọng cô thì thầm, gấp gáp: "Đây là nhà bố mẹ em. Lỡ... lỡ có người vào thì sao?"
Nhưng Subin hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo đó. Ánh mắt em lúc này như một con thú săn mồi đã tìm thấy mục tiêu, vừa tinh quái vừa mãnh liệt. Em không đáp lời, chỉ khẽ lắc đầu một cách ngang ngược. Thay vào đó, em cúi xuống, bắt đầu cuộc tấn công bằng những nụ hôn nóng bỏng từ quai hàm xuống chiếc cổ trắng ngần của Hyeri.
Mỗi nụ hôn như một dấu ấn chiếm hữu. Đầu lưỡi tinh nghịch của Subin khẽ lướt qua làn da nhạy cảm, để lại một vệt ẩm ướt và một cảm giác tê dại lan tỏa, đánh tan mọi sự kháng cự còn sót lại của Hyeri.
Hyeri dần mất đi sự kháng cự trước sự tấn công dồn dập và đầy kỹ thuật của Subin.
Một tay Subin vẫn chống bên cạnh đầu Hyeri để giữ thăng bằng, tay còn lại thì không hề yên phận. Nó luồn vào bên trong vạt áo của Hyeri. Cái chạm ban đầu lành lạnh của đầu ngón tay tương phản dữ dội với làn da nóng rực của Hyeri, khiến nàng run lên một cái.
Bàn tay càn quấy ấy không dừng lại, nó từ từ di chuyển lên trên, bao trọn lấy một bên gò bồng đảo mềm mại vẫn đang được che chắn bởi chiếc bra đen. Subin không ngần ngại xoa nắn, bóp nhẹ. Lực đạo vừa đủ để khiến Hyeri bật ra một tiếng rên khẽ. Hai tay đang đẩy hờ trên vai Subin giờ đây bấu chặt lại.
Tiếng thở của Hyeri trở nên dồn dập, đứt quãng. Những tiếng rên rỉ vô thức mà chị đã cố kìm nén cứ thế thoát ra khỏi cổ họng. Lưng Hyeri khẽ uốn cong lên, một phản ứng bản năng để đón nhận sự đụng chạm mãnh liệt hơn. Lý trí đã hoàn toàn bị đánh bại bởi khoái cảm.
Dường như cảm nhận được sự đầu hàng của Hyeri, Subin bất ngờ rút tay ra. Nhưng ngay sau đó, em dùng cả hai tay, nắm lấy phần dây của bra phía sau lưng Hyeri và giật mạnh.
Tách!
Tiếng chiếc móc khóa khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng. Chiếc bra trở nên vô dụng. Subin kéo nó ra khỏi người Hyeri và ném sang một bên giường. Đôi gò bồng đảo căng tròn, tự do hoàn toàn lộ ra trước mắt em.
Hyeri đang ở thế bị động hoàn toàn, cơ thể gần như trần trụi dưới ánh mắt khao khát của Subin.
Sau một vài giây choáng ngợp, khi Subin đang mải mê ngắm nhìn "chiến lợi phẩm" của mình và chuẩn bị cúi xuống, một tia sáng khác lạ bỗng loé lên trong mắt Hyeri. Sự nhẫn nhịn và cam chịu biến mất, thay vào đó là sự quyết đoán và ham muốn làm chủ của nàng trỗi dậy mạnh mẽ.
Trong một khoảnh khắc không ai ngờ tới, Hyeri đột ngột dùng hết sức. Hai tay cô ôm chặt lấy hông Subin, chân co lại rồi bất ngờ lật mạnh.
Chỉ trong một cái chớp mắt, vị thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Subin từ kẻ đi săn trở thành "con mồi", nằm dưới thân Hyeri với một vẻ mặt ngỡ ngàng tột độ.
Hyeri giờ đây ở trên cao. Chị chống hai tay xuống giường, mái tóc dài xoã xuống, che đi một phần biểu cảm trên gương mặt. Nàng nhìn xuống cô vợ bé nhỏ của mình, ánh mắt vừa có ý cười, vừa có sự chiếm hữu mãnh liệt.
Sự ngạc nhiên ban đầu của Subin nhanh chóng chuyển thành một nụ cười thích thú và đầy mong chờ. Em không hề có ý định chống cự. Trò chơi này, càng lúc càng thú vị rồi đây.
Hyeri không nói một lời. Nàng từ từ cúi xuống, đặt lên môi Subin một nụ hôn sâu, nhưng lần này, nụ hôn mang đầy hương vị của kẻ làm chủ cuộc chơi. Nó không còn là sự đáp trả dịu dàng, mà là một sự xâm chiếm đầy táo bạo. Đầu lưỡi của Hyeri khéo léo tách bờ môi đang hé mở vì ngạc nhiên của Subin, tự tin tiến vào bên trong, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của em trong một vũ điệu cuồng nhiệt. Subin hoàn toàn bị choáng ngợp. Sự ngỡ ngàng ban đầu nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho một làn sóng khoái cảm mãnh liệt ập đến. Đôi tay em, thay vì chống cự, lại vô thức luồn vào mái tóc mềm của Hyeri, những ngón tay siết nhẹ, vừa như để níu kéo, vừa như một lời đầu hàng ngọt ngào.
Dường như một nụ hôn là không đủ để tuyên bố chủ quyền. Hyeri dứt ra, để lại một sợi chỉ bạc vương vấn giữa đôi môi sưng mọng của cả hai. Hyeri không cho Subin kịp lấy lại hơi thở. Đôi môi ấy bắt đầu một cuộc hành trình mới, trượt xuống chiếc cổ thon dài trắng ngần, tham lam gặm nhấm và để lại những dấu hôn đỏ ửng đầy khiêu khích. Cùng lúc đó, bàn tay Hyeri cũng không hề nghỉ ngơi. Cô nắm lấy vạt áo của Subin, dứt khoát kéo ngược nó lên. Làn da bụng mịn màng, săn chắc của Subin lộ ra, khẽ co giật khi không khí lạnh trong phòng bất chợt chạm vào.
"Hyeri... chị..." - Subin rên rỉ, tên của nàng thoát ra khỏi môi em như một lời khẩn cầu.
Lời khẩn cầu ấy chỉ càng làm ngọn lửa trong Hyeri bùng cháy dữ dội hơn. Hyeri kéo chiếc áo của Subin lên tận cổ, để nó vướng lại ở đó như một sự trói buộc vô hình. Giờ đây, toàn bộ phần thân trên của em đã hoàn toàn phơi bày dưới ánh mắt rực lửa của nàng. Không một chút do dự, Hyeri cúi đầu, áp môi mình lên một bên gò bồng đảo căng tròn. Sự ấm nóng và ẩm ướt đột ngột bao phủ lấy đỉnh nhũ hoa nhạy cảm khiến cả người Subin giật nảy lên, lưng em cong thành một đường tuyệt đẹp, tiếng rên bị kìm nén trong cổ họng cuối cùng cũng vỡ oà thành một thanh âm đầy mê hoặc.
Hyeri ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đã phủ một tầng sương mờ mịt vì dục vọng của Subin. Bàn tay đang tựa trên bụng em bắt đầu trượt xuống thấp hơn, chậm rãi, đầy trêu chọc. Mỗi một centimet nó lướt qua, Subin lại run lên. Cuối cùng, nó dừng lại ngay trên chiếc khuy cài của chiếc quần em đang mặc.
Hyeri không làm gì cả, chỉ giữ nguyên ở đó. Ánh mắt họ giao nhau, một cuộc đối thoại không lời diễn ra. Trong đôi mắt Hyeri là một câu hỏi đầy quyền lực: "Em sẵn sàng chưa?".
Và trong đôi mắt Subin, chỉ có sự phó mặc và một câu trả lời duy nhất: "Em là của chị."
Nhận được sự cho phép, Hyeri khẽ nhếch môi cười. Những ngón tay thon dài của chị khéo léo lách vào chiếc khuy quần. Một tiếng "tách" nhẹ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, rõ ràng đến đáng sợ.
Đó là âm thanh của mọi ranh giới cuối cùng bị phá bỏ.
Tiếng khóa kéo vang lên một cách chậm rãi, ma mị. Từng mắc xích kim loại trượt qua nhau, tạo nên một giai điệu khàn khàn đầy khiêu khích trong không gian tĩnh mịch. Hyeri cố tình kéo thật chậm, mắt không rời khỏi gương mặt đang đỏ bừng của Subin, thưởng thức từng biểu cảm agonized pleasure (đau đớn trong khoái cảm) của em. Chiếc quần được kéo xuống, nhưng nó vẫn vướng víu ở phần hông. Không chút ngần ngại, Hyeri dùng một tay luồn xuống dưới, nâng nhẹ hông Subin lên để có thể cởi bỏ hoàn toàn vật cản. Hành động đầy chiếm hữu ấy khiến Subin bật ra một tiếng thở dốc, cả cơ thể mềm nhũn, hoàn toàn phó mặc cho sự định đoạt của nàng.
Khi chiếc quần được ném sang một bên, Subin chỉ còn lại trên người mảnh vải ren mỏng manh màu đen, một sự tương phản chết người với làn da trắng sứ của em. Và điều khiến cổ họng Hyeri khô khốc lại chính là một mảng tối ẩm ướt đã sớm hiện hữu ở chính giữa, một bằng chứng không thể chối cãi cho thấy em đã bị chị kích thích đến mức nào.
Bàn tay của Hyeri, thủ phạm của mọi tội lỗi, bắt đầu cuộc thám hiểm mới. Những đầu ngón tay chị lướt nhẹ trên phần cạp ren, vẽ nên những vòng tròn vô định. Nàng không vội vàng, nàng đang tận hưởng. Nàng cảm nhận được từng cơn run rẩy của em dưới mỗi cái lướt qua, nghe được tiếng nỉ non khẩn cầu của em khi ngón tay của mình vô tình áp nhẹ lên nơi ẩm ướt ấy. Hông của Subin bắt đầu chuyển động một cách vô thức, một sự mời gọi bản năng, cầu xin một sự đụng chạm sâu hơn, mãnh liệt hơn:
"Chị... làm ơn..." Subin thì thào, giọng nói đã khản đặc đi vì dục vọng.
Lời van xin ấy như một mệnh lệnh. Hyeri cúi xuống, đôi môi cô lại bắt đầu hành trình của mình. Nhưng lần này, nó không dừng lại ở cổ hay ngực. Cô đặt những nụ hôn cháy bỏng lên vùng bụng phẳng lì của Subin, di chuyển xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, như một kẻ hành hương đang tiến về thánh địa của mình. Mỗi nụ hôn như một đốm lửa, và cả người Subin như một cánh đồng khô đang bùng cháy dữ dội. Em bấu chặt lấy tấm ga trải giường, những đốt ngón tay trắng bệch, cố gắng kìm nén tiếng hét đang chực chờ vỡ tung khỏi lồng ngực.
Khi môi Hyeri chạm đến lớp ren mỏng manh, chị ngẩng đầu lên một lần nữa. Ánh mắt họ gặp nhau, sâu thẳm và nguyên sơ. Trong đó, không còn là sự trêu chọc hay cuộc chiến giành quyền chủ động nữa, chỉ còn lại tình yêu thuần túy và một cơn đói khát trần trụi.
Không cần thêm một lời nói nào. Hyeri dùng răng, khẽ cắn lấy một bên mép vải, từ từ kéo nó sang một bên. Khu vườn bí mật và ẩm ướt của Subin cuối cùng cũng hoàn toàn rộng mở, phơi bày trọn vẹn vẻ kiều diễm của nó dưới ánh mắt đầy chiếm hữu của nàng.
Không khí trong phòng dường như ngưng đọng lại. Mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai con người đang hòa quyện vào nhau. Hyeri nhìn xuống tuyệt tác trước mắt mình, rồi lại nhìn lên đôi mắt đang ngấn lệ vì khoái cảm của Subin. Nàng khẽ thì thầm, giọng nói khàn đi vì ham muốn:
"Bây giờ... bữa tiệc chính mới thực sự bắt đầu, Subin à."
Dứt lời, Hyeri không cho Subin thêm một giây nào để chuẩn bị tinh thần. Chị cúi đầu, nhưng đôi môi lại không tìm đến nơi Subin đang mong chờ nhất. Thay vào đó, một nụ hôn ướt át và mềm mại được đặt lên phần đùi non mềm mại của em. Subin khẽ giật mình, cả cơ thể căng cứng lại. Hyeri dường như cảm nhận được, cô khẽ cười, nụ cười mà Subin không thể thấy nhưng có thể cảm nhận được qua từng cử động. Lưỡi của Hyeri bắt đầu một cuộc du hành đầy tội lỗi, lướt một đường dài từ đùi trong của Subin, đi lên cao hơn, tiến gần đến thánh địa, nhưng rồi lại đột ngột rẽ hướng sang bên còn lại, lặp lại hành trình trêu chọc ấy:
"Ah... Hyeri... đừng..." Subin van nài, hai chân vô thức muốn khép lại vì cảm giác nhột nhạt và kích thích đến điên dại, nhưng lại bị hai tay Hyeri nhẹ nhàng mà kiên quyết giữ chặt lấy. Em như một con thiêu thân đang bị ngọn lửa vờn quanh, vừa sợ hãi bị thiêu rụi, lại vừa không thể cưỡng lại được sức hút của nó.
Khi cảm thấy đã trêu chọc đủ, Hyeri cuối cùng cũng quyết định ban phát sự cứu rỗi. Cô hít một hơi thật sâu, đón nhận trọn vẹn mùi hương nữ tính đầy mê hoặc của Subin, rồi dịu dàng áp môi mình vào đóa hoa đang run rẩy, ướt đẫm.
Cả thế giới của Subin như nổ tung.
Một cảm giác tê dại nhưng mãnh liệt chưa từng có lan tỏa từ nơi hai cơ thể giao nhau, chạy dọc sống lưng và đánh thẳng lên đại não. Chiếc lưỡi điêu luyện của Hyeri như một nghệ sĩ tài hoa, lúc thì nhẹ nhàng lướt qua những cánh hoa mềm mại, lúc lại tinh quái trêu chọc hạt trân châu đang cương cứng, rồi bất chợt lại dùng một lực hút mạnh mẽ, như muốn rút cạn toàn bộ mật ngọt và cả linh hồn của em. Subin không còn biết mình là ai nữa. Mọi suy nghĩ về việc đây là nhà bố mẹ, về nỗi sợ hãi bị phát hiện, tất cả đều tan biến. Trong đầu em giờ đây chỉ còn lại hình ảnh của người con gái đang chân thành yêu thương mình ở phía dưới.
"A... a... Hyeri... nhanh... nhanh hơn..."
Những lời nói rời rạc, vô nghĩa bật ra khỏi môi em. Cơ thể em không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí nữa, nó bắt đầu uốn éo, vùng vẫy trong một cơn co giật của khoái cảm thuần túy. Hông em nhấc lên khỏi mặt giường, một cách bản năng, tìm kiếm sự tiếp xúc sâu hơn, mãnh liệt hơn.
Và Hyeri đã đáp lại lời cầu xin ấy.
Nhịp điệu của nàng trở nên dồn dập, gấp gáp. Mỗi một cú thúc lưỡi đều mạnh mẽ và chính xác, đánh thẳng vào trung tâm của sự sung sướng. Subin cảm nhận được một cơn sóng thần đang dâng lên từ sâu trong cơ thể mình. Nó mỗi lúc một lớn hơn, mạnh hơn, sắp sửa phá vỡ mọi đê điều. Em nắm chặt lấy mái tóc của Hyeri, ngửa cổ ra sau, và khi Hyeri tung ra đòn tấn công quyết định cuối cùng, một tiếng hét chói tai nhưng đầy thỏa mãn xé tan sự tĩnh lặng của căn phòng.
Cả cơ thể em co giật dữ dội. Một luồng điện nóng rực chạy khắp các tế bào, và rồi, em cảm nhận được sự giải thoát. Một dòng mật ngọt tuôn trào, dâng tặng tất cả cho người đã mang đến cho em cơn địa chấn này.
Khi những cơn co giật cuối cùng lắng xuống, Subin đổ sụp xuống giường, cả cơ thể mềm nhũn như không còn một chút sức lực. Lồng ngực em phập phồng dữ dội, từng hơi thở hổn hển, gấp gáp.
Hyeri từ từ ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn vương lại dấu vết của bữa tiệc cuồng nhiệt. Nàng nhìn em, ánh mắt không chỉ có dục vọng, mà còn tràn ngập sự dịu dàng, cưng chiều và một tình yêu sâu sắc. Nàng khẽ đưa tay lên, lau đi giọt nước mắt trên má em, rồi mỉm cười.
"Món khai vị" Hyeri thì thầm, giọng nói khàn đặc đầy quyến rũ: "Em thấy thế nào?"
Mọi người thấy chap này thế nào? Viết xong mình đọc lại cứ thấy ngang ngang kiểu gì ấy nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top