Chương 30: Đền thần
Đền thần
Vừa bước qua cửa, Chung Subin trông thấy một anh bạn trẻ có mái tóc vàng rực đang nhảy tưng tưng. Anh chàng ăn mặc rất phá cách khác biệt, miệng xỏ khuyên, thoạt nhìn hệt như một gã côn đồ sống ở tầng chót xã hội. Gã tóc vàng đang xẵng giọng chửi mắng những người còn lại, mọi người đều không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn gã như một tên hề.
Người này trông thấy Chung Subin và Từ Cẩn bước vào càng trở nên kích động, trỏ tay vào hai người nói: "Chúng mày cũng là đồng bọn của lũ này phải không? Lừa tao qua đây định giở trò gì? Mau đưa tao về chỗ cũ, nếu không tao sẽ bóp chết tụi mày đấy?"
Chung Subin nghe giọng điệu khoa trương hung hãn của gã chỉ cảm thấy tức cười: "Ban nãy còn định báo cảnh sát cơ mà? Giờ giết bọn tôi cảnh sát đến thì tính sao?"
"Mày muốn chết à?" Gã thanh niên nghe Chung Subin nói hiển nhiên là nổi điên lên, gã nói: "Mày nói vớ vẩn nữa tao xiên mày chết ngay, mày biết tao là ai không? Dám nói với tao như vậy?"
Nàng không quan tâm đến gã nữa, đảo mắt sang những người chơi khác.
Mới lướt qua một lượt đã khiến trái tim nàng chùng xuống, sau lưng gã tóc vàng có khoảng mười ba người, hoặc đứng hoặc ngồi, cộng thêm Chung Subin, Từ Cẩn và gã du côn tổng cộng mười sáu mạng.
Lần đầu tiên Chung Subin thấy đông người như vậy, chỉ riêng chuyện đông người cũng đủ biết cửa này khó qua rồi.
Đám người trong phòng đa số đều tỏ vẻ lạnh lùng, không ai thèm chấp gã tóc vàng hung hãn, chẳng ai định khuyên giải hay tranh cãi với gã cả.
Cũng đúng, tranh luận là một việc phiền phức, tội gì lãng phí hơi sức cho một người sắp chết.
Mười ba người lạ có năm nam, tám nữ, Chung Subin nhanh chóng tìm thấy mục tiêu của mình: Cậu thiếu niên đứng ngoài cùng và cô gái ngồi trong góc chưa nhìn rõ mặt.
Khuôn mặt hai người này tuy xa lạ, nhưng cách ăn mặc đã nói cho Chung Subin biết họ là ai.
Cô gái là Lee Hyeri, thiếu niên là Trình Thiên Lý.
Sau khi tìm thấy đồng bọn, Chung Subin vội đảo mắt đi chỗ khác.
"Tao đang nói chuyện với mày mà thái độ mày vậy à?" Gã tóc vàng thấy Chung Subin không để ý gì tới mình dĩ nhiên sẽ bực bội, gã rút từ trong túi ra một con dao nhỏ huơ qua huơ lại: "Mày muốn chết phải không, tao mà đã nổi điên thì trai hay gái gì cũng thành cáng hết."
Gã tóc vàng vừa dứt lời một giọng nói vang lên: "Vừa vừa phai phải thôi." Sau ấy có hai bàn tay chộp lấy bả vai gã, một giọng nam dễ chịu vang lên: "Anh bạn, tuổi còn trẻ đừng nên nóng nảy thế, phụ nữ thì nên nương tay, nếu không người ta lại bảo anh hùng bắt nạt kẻ yếu.."
Chung Subin liếc theo tiếng nói, trông thấy khuôn mặt một người đàn ông vô cùng tuấn tú, người này đang nhìn tên du côn mỉm cười, cất giọng ôn hòa: "Có chuyện gì từ từ nói."
Không biết người này đã làm gì mà sắc mặt gã tóc vàng trở nên trắng bệch, gã nghiến răng, đành thu con dao về, khẽ nói: "Tụi mày đừng hòng lừa tao."
Anh chàng đẹp mã thả tay khỏi vai gã côn đồ, tiến lên một bước, mỉm cười với Chung Subin: "Tôi tên Mông Ngọc, lần thứ tư vào cửa."
Chung Subin nắm lấy bàn tay gã: "Woo Seulgi, lần thứ ba."
Người kia cười nói: "Ngồi đi, bọn tôi đang định thảo luận."
Chung Subin gật gật đầu.
Mông Ngọc rất hòa nhã dễ gần, nụ cười mỉm của gã vô cùng dịu dàng, vô hình trung trở thành người đứng đầu trong nhóm.
Trước nay Lee Hyeri luôn nắm vị trí đứng đầu lần này không hề có động tĩnh gì, Chung Subin vờ vô ý ngồi xuống bên cạnh cô, nhận thấy sắc mặt cô khá xấu.
"Chị có sao không vậy?" Chung Subin nói: "Trong người có khó chịu chỗ nào không?"
Lee Hyeri khẽ lắc đầu, mỉm cười yếu ớt: "Không sao, từ nhỏ sức khỏe tôi đã không bằng mọi người, cảm ơn sự quan tâm của em."
Chung Subin nói: "Tôi tên Woo Seulgi."
Lee Hyeri: "Tôi là Jae Yi."
"Rất vui được biết chị." Chung Subin chuyển ánh nhìn qua hướng khác.
Dáng vẻ Lee Hyeri ở cửa này hơi khác với hai lần trước, dường như lùn đi một chút, khí sắc vô cùng bạc nhược. Tuy gương mặt vẫn xinh đẹp như mọi khi, nhưng lại mang đến cảm giác ưu tư, đa sầu đa bệnh.
Chung Subin đoán không lẽ sự thay đổi bề ngoài này có liên quan tới vấn đề sức khỏe ở thế giới thực của Lee Hyeri.
"Mọi người đều gặp cô gái ở cổng làng rồi phải không?" Mông Ngọc ngồi ở vị trí trung tâm, phân tích qua tình hình hiện tại: "Ban nãy tôi hỏi cô ta có chuyện gì xảy ra, cô ta nói mình là hướng dẫn viên du lịch, còn chúng ta là một đoàn khách du lịch."
Đây chắc là cốt truyện chính của thế giới này.
"Du lịch à?" Một cô gái trong nhóm tiếp lời: "Chúng ta phải du lịch mấy ngày?"
"Cô ta không nói, chỉ nói cần tham quan hết các thắng cảnh." Mông Ngọc đáp: "Chắc sẽ có giới hạn thời gian, nhưng trước mắt chưa xác định được."
"Chỗ ở của chúng ta thì sao?" Trình Thiên Lý đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta sẽ ở đâu?"
Mông Ngọc đến bên cửa sổ, chỉ một dãy nhà trúc nhỏ nằm sát bìa rừng: "Chỗ đó."
Dãy nhà trúc nằm san sát bên nhau, sau lưng là rừng cây rậm rạp, phía trước trồng một số cây cảnh, còn trồng cả hoa. Chung Subin chưa nhận ra những thực vật trang trí này thuộc chủng loại gì.
"Chúng ta chia phòng nhé." Mông Ngọc đột nhiên nói: "Không thể cùng ở một chỗ được."
"Tại sao không thể cùng ở một chỗ?" Người mới Từ Cẩn thận trọng hỏi: "Cùng ở một nơi sẽ an toàn hơn mà?"
"Ở chung sẽ ngủ hết." Chung Subin đáp: "Càng thiếu an toàn."
"Ồ..." Tuy Từ Cẩn vẫn chưa hiểu mấy, nhưng không tiếp tục hỏi. Biểu hiện của cô khá hơn gã tóc vàng rất nhiều, ít nhất không làm mất lòng mọi người khi chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Hiện giờ thông tin vẫn còn ít, đợi ngày mai chắc sẽ có thêm." Mông Ngọc nói: "Cũng muộn rồi, mọi người chuẩn bị đi ngủ đi."
Sau đó cả nhóm cùng nhau di chuyển tới dãy nhà trúc.
Mười sáu con người, có thể nói khá là đông, tuy trời đã tối nhưng cùng đi nên không cảm thấy lo sợ nhiều.
Chung Subin đi vào nhà đầu tiên, quan sát sơ lược cấu trúc bên trong.
Mỗi gian nhà trúc có ba chiếc giường, tất cả đều nằm trên tầng hai, một chiếc bên cửa sổ, hai chiếc dựa tường. Thời tiết ở đây khá nóng, cho nên giường chỉ trải một lớp chăn mỏng.
Có mười sáu người nên việc chia giường cũng trở thành vấn đề lớn.
Mông Ngọc chưa nói gì, có vài cô gái đã lên tiếng muốn ở chung phòng với gã.
"Vậy thì hơi ngại." Mông Ngọc cười nói: "Vẫn nên nam nữ ở riêng thì hơn."
"Mạng sắp không giữ nổi, ngại ngùng làm gì." Một cô gái trong nhóm tỏ ra khá thẳng thắn, nói, "Anh Mông, em muốn ở chung với anh..." Cô ta sán đến nắm chặt cánh tay Mông Ngọc, còn cố tình áp bộ ngực khủng vào người gã.
Mông Ngọc cười cười: "Thôi được."
Đây là lần đầu tiên Chung Subin gặp phải tình huống như vậy, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ. Được một người nhiều kinh nghiệm dẫn dắt, tỷ lệ sinh tồn sẽ cao hơn một chút.
"Xin chào, tôi ở chung với em được không?" Giọng Lee Hyeri vang lên, cô chậm rãi đến bên Chung Subin, khuôn mặt bé nhỏ nhợt nhạt tái xanh: "Em hơi sợ."
Chung Subin lập tức gật đầu, nói dĩ nhiên là được.
"Tôi cũng muốn ở chung với cô." Một giọng nữ khác vang lên, chính là Từ Cẩn, bạn mới quen của Chung Subin, vẻ mặt cô gái trông tội nghiệp kinh khủng, khóe mắt ngân ngấn lệ: "Woo Seugi, tôi cũng thấy sợ."
Chung Subin: "..." Tình huống này bất ngờ quá, xử trí sao đây.
Nàng do dự giây lát, cảm thấy nếu đồng ý với Lee Hyeri mà từ chối Từ Cẩn thì lộ liễu quá nên đành gật đầu, nói, cũng được.
"Cám ơn cô nha." Từ Cẩn mỉm cười. Cô quay sang làm như vô tình liếc Lee Hyeri, vẻ như thăm dò. Lee Hyeri dĩ nhiên trông thấy ánh mắt cô gái, bèn nhếch khóe miệng khẽ cười với cô gái một cái.
Cái này giống như hai cô gái đang ngầm so chiêu lẫn nhau, Chung Subin mãi nghĩ chuyện trong cửa nên chẳng hay biết gì.
Các nhóm mau chóng phân chia, mọi người tản ra chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chung Subin làm vệ sinh qua loa rồi nằm lên giường trúc. Giường của nàng sát bên cửa sổ, ngoảnh đầu ra là trông thấy cảnh vật bên ngoài.
Lúc bấy giờ đêm đã về khuya, mọi âm thanh trần thế đều xa vắng. Trong rừng không có tiếng côn trùng kêu, cũng không một tiếng chim hót, thật là yên tĩnh đến rợn người.
Giường của Lee Hyeri ngay kế bên Chung Subin, cô không ngủ, mà nửa ngồi nửa nằm, lặng lẽ cùng Subin hai mắt nhìn nhau.
Thật ra Chung Subin có rất nhiều điều muốn nói với Lee Hyeri, nhưng trong phòng còn có Từ Cẩn, nên đành kìm lại.
"Ngủ ngon." Chung Subin nói.
"Ngủ ngon." Lee Hyeri khẽ nheo mắt.
Giữa đêm, trong rừng bốc hơi sương.
Những tiếng rì rầm khiến Chung Subin choàng tỉnh, nàng mở mắt ra, nhận thấy hai người còn lại vẫn ngủ say.
Tiếng động kia rất khẽ, dường như vang lên từ trong rừng sâu, rồi bị ngăn cách bởi màn sương và những tán cây rậm rạp nên khó có thể nghe rõ.
Cho dù thính lực vượt trội như Chung Subin cũng chỉ có thể nghe được loáng thoáng.
Nàng cảm thấy đó là giọng hát của một thiếu nữ, nên nói là giọng tụng kinh thì đúng hơn. Ban đầu chỉ là tiếng rì rầm, về sau càng lúc càng rõ hơn.
Chung Subin đã tỉnh bèn ngồi dậy khỏi giường, nhất thời chưa phân biệt tiếng tụng kinh là mơ hay thực, qua cửa sổ, nàng nhìn thấy vài bóng người ẩn hiện trong màn sương.
Những cái bóng này xếp chi chít giữa khoảng rừng, chỉ thấy đại khái các đường nét vì sương xuống dày quá.
Chung Subin đang định thần nhìn kỹ, chợt cảm thấy có cánh tay đặt lên vai mình, nàng giật mình, quay lại thấy Lee Hyeri.
"Đừng nhìn nữa." Lee Hyeri tựa cằm lên vai Chung Subin, trong con ngươi đen láy dường như có tia sáng lấp lánh: "Em không thấy là họ đang tới gần ư."
Chung Subin ngẩn ra, quả thực Lee Hyeri nói không sai, những bóng người càng lúc càng lại gần dãy nhà trúc. Họ không bước đi, nhưng các đường nét mỗi lúc một rõ nét hơn.
"Tôi hơi lạnh." Lee Hyeri nói: "Em ôm tôi ngủ nhé." Giọng nói của cô có vẻ yếu ớt, dường như không còn chút sức lực nào. Chung Subin nắm lấy tay cô, lòng bàn tay cô lạnh ngắt.
"Mệt à?" Chung Subin trở nên lo lắng.
"Cơ thể này yếu đuối quá." Lee Hyeri nhắm hờ hai mắt, trông như sắp ngủ: "Phiền phức thật."
"Được." Chung Subin ôm Lee Hyeri vào lòng. Nàng phát hiện cơ thể Lee Hyeri khá nhẹ, chẳng khác một tờ giấy. Da thịt hoàn toàn không có hơi ấm.
Chung Subin cảm thấy xót xa, vội ôm ghì cơ thể cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô.
Lee Hyeri có vẻ dễ chịu hơn nhiều, cô nhắm mắt lại, dần thiếp đi.
Chung Subin vẫn chú ý lắng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ. Những tiếng rì rầm tiếp tục được một lát thì biến mất, Subin đoán những thứ đó đã đi rồi. Nàng ôm chặt Lee Hyeri dần chìm vào giấc ngủ, hai mắt nhắm lại.
Sáng hôm sau, Chung Subin bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai của Từ Cẩn.
Từ Cẩn chỉ vào hai người họ hỏi: "Hai, hai người ngủ chung giường từ khi nào vậy?"
Chung Subin chưa nói gì, Lee Hyeri vừa tỉnh bèn dụi đầu vào ngực Chung Subin, mè nheo: "Vẫn muốn ngủ nữa."
Chung Subin theo phản xạ xoa đầu cô: "Hay ngủ thêm lát nữa?"
Lee Hyeri: "Lạnh..."
Chung Subin: "Để tôi ôm chị."
Lee Hyeri bèn ôm eo Chung Subin, dụi đầu vào ngực nàng.
Từ Cẩn đứng bên trông thấy tất cả, hai tròng mắt sắp lồi cả ra ngoài, nói: "Hai người... hai người... sao lại..."
Bấy giờ Lee Hyeri mới thực sự tỉnh, uể oải rời khỏi vòng tay Chung Subin, vuốt vuốt tóc, nở một nụ cười: "Đêm qua nửa đêm mình lạnh quá, nên làm phiền Seulgi một tý, cậu đừng hiểu lầm, chúng mình chẳng có gì đâu." Vừa nói cô vừa cúi đầu, cười e thẹn.
Từ Cẩn tuy chưa nói ra khỏi miệng nhưng ánh mắt đã toát lên tất cả, lúc này chắc hẳn cô muốn nói: Khốn nạn, con này mày dẹo quá đấy. Đã leo lên giường người ta rồi còn nói chúng mình chẳng có gì đâu.
"Em Seulgi là người tốt." Lee Hyeri quả này diễn khá sâu, cô nói tiếp: "Cậu đừng nên hiểu lầm em ấy."
"Người tốt" Chung Subin hoàn toàn không ý thức được tình hình chiến sự giữa Lee Hyeri và Từ Cẩn, nói: "Ra ngoài ăn sáng đi, hôm qua đã hẹn tám giờ tập họp mà."
"Ừm." Lee Hyeri trả lời.
Vậy là cả ba đánh răng rửa mặt lên đường.
Khi họ đến nơi hẹn đã có vài người có mặt, Chung Subin lia mắt tìm Trình Thiên Lý, thấy cậu nhóc bình yên vô sự, bèn thở phào.
Bọn họ ăn sáng bằng một loại mì xào có mùi vị khá dị, là đặc sản của nơi này, Chung Subin thử một miếng đã cảm thấy không nuốt nổi. Nhưng vì giữ sức khỏe đành gắng ăn cho hết.
Lee Hyeri vốn mệt sẵn, nhạt miệng, nếm thử một miếng rồi đẩy sang một bên.
Chung Subin lo cô chịu không nổi bèn xuống bếp, định kiếm đồ ăn khác. Gần nhà bếp có một người phụ nữ trung tuổi đang xay gì đó trong cối xay bằng đá, Subin lại gần đánh tiếng hỏi thăm.
Người phụ nữ nghe Chung Subin hỏi, bèn chỉ vào chiếc làn trúc bên cạnh.
Nàng đến chỗ làn trúc, thấy bên trong có mấy quả táo héo queo, trông hơi xấu mã nhưng mùi vị chắc ổn.
Subin lấy táo, lúc đi qua chỗ cối xay thuận miệng hỏi một câu: "Cô à, cô đang xay gì vậy?"
Người phụ nữ cúi đầu: "Xay bột."
Chung Subin liếc nhìn cối xay, thấy trong đó có thứ bột màu trắng, tính chất hơi khác với những loại bột thông thường.
Người đàn bà thấy nàng nhìn bèn dùng bát xúc một ít bột, tươi cười đưa cho nàng, nói: "Có muốn nếm thử không? Món này bổ lắm, đặc biệt với người đang ốm chỉ ăn một chút là khỏi ngay."
Chung Subin theo phản xạ từ chối ý tốt của bà ta, nàng cứ cảm thấy loại bột này không tốt lành gì.
Cũng may người đàn bà không cố nài, chỉ tiếp tục cắm cúi làm công việc của mình.
Chung Subin mang táo trở lại phòng, tình cờ trông thấy cô gái hôm qua gặp ở cổng làng, trên tay cô ta cầm một lá cờ màu đỏ, đầu đội mũ, rõ ràng là một hướng dẫn viên.
"Hôm nay tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan một ngôi đền." Cô gái nói: Đây là công trình kiến trúc đẹp nhất làng, tin rằng mọi người sẽ phải thán phục trước vẻ đẹp của nó, thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi."
Nói xong cô ta phất cờ, ra hiệu mọi người đi theo mình.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lật đật đứng dậy theo cô gái ra cửa.
Hướng dẫn viên vừa đi vừa giới thiệu các phong tục tập quán của ngôi làng, nói dân làng tại đây tin thờ theo một tôn giáo, cho rằng người chết có thể sống lại, vì loại tín ngưỡng này mà dân bản địa có rất nhiều tập tục kỳ lạ.
"Ví dụ?" Mông Ngọc hỏi.
Hướng dẫn viên nở nụ cười thần bí: "Đợi khi đến đền thần anh sẽ biết."
Cô ta dẫn mọi người rẽ vào một con đường mòn vắng vẻ, con đường ngoằn ngoèo dẫn họ tiến sâu vào trong rừng.
Cây cối quanh đường mòn trông khá kỳ lạ, trên các cành cây thắt nhiều sợi dây ngũ sắc, cô gái nói đây là một hình thức tế lễ, nghe nói sợi ngũ sắc có thể dẫn lối cho vong linh về nhà.
Hai bên đường cây cỏ rậm rì, gần như che khuất hết ánh mặt trời, chỉ có thể trông thấy trên đất lốm đốm vài chấm sáng nhỏ.
Chung Subin nghe thuyết minh của hướng dẫn viên, trong đầu liên tưởng đến giai điệu của bài hát kia.
Đi khoảng hai mươi phút, ai nấy đều thấm mệt, Từ Cẩn tuy sợ hãi trước hoàn cảnh kỳ quái, nhưng vẫn kiềm lại, bèn lên tiếng hỏi: "Còn bao lâu nữa tới nơi?"
Cô gái đáp: "Sắp đến rồi."
Lời vừa thốt ra chưa bao lâu, phía trước đã vang lên tiếng nhạc. Chung Subin chưa từng nghe thấy âm điệu nào như vậy trước đây, nghe tựa tiếng sáo nhưng còn thanh thoát hơn sáo, giai điệu khá kì dị, tựa như tiếng chim kền kền kêu khi bay lượn trong không trung, nhuốm màu tang tóc.
Âm thanh lạ khiến tất cả mọi người im bặt.
Hướng dẫn viên mỉm cười nói: "Tin rằng mọi người đều đã nghe thấy phải không, đây là âm nhạc tấu lên bằng nhạc cụ cổ truyền, chỉ ở đây mới có, mọi người hãy tranh thủ thưởng thức đi."
Đi về phía trước thêm lát nữa, rốt cuộc Chung Subin đã trông thấy một tòa kiến trúc lấp ló phía sau tán lá cây rừng.
Đó là một ngôi đền hùng vĩ nguy nga, được cất lên từ vô số tảng đá cực lớn, dây leo xanh rì điểm xuyết quanh các kẽ đá, tạo nên phong cách cổ kính thê lương.
Quanh đền, người ta dựng vô số những cột cờ đủ màu sắc.
Những lá cờ này khẽ lay động theo gió, dường như phụ họa cho thứ âm nhạc dị thường.
Lee Hyeri đột nhiên lại gần Chung Subin, nói nhỏ: "Tránh xa mấy lá cờ đó ra."
"Sao vậy?" Chung Subin nghi ngờ.
Lee Hyeri nói: "Vật liệu làm cờ nhìn không được bình thường."
Chung Subin nghe vậy bèn thử quan sát kỹ, nhận ra các lá cờ đúng là hơi khác thường, rất dày dặn, như không phải loại vải dệt thông dụng, nhưng cũng đủ mềm mại... Bất giác nàng nghĩ tới một thứ, cổ họng khẽ nghẹn lại.
"Liệu có phải thứ đó?" Chung Subin nghĩ đến hàm nghĩa trong lời bài hát.
"Có thể." Lee Hyeri đáp bằng vẻ không chắc chắn.
Hướng dẫn viên đưa đoàn người chơi đến cổng đền thì dừng lại, nói: "Tiếp theo là thời gian tham quan tự do của mọi người." Cô ta nhấc tay xem đồng hồ: "Trước khi trời tối tôi sẽ quay lại đón các bạn, chúc mọi người tham quan vui vẻ, cẩn thận đừng chạy lung tung."
Nói xong cô ta lặp lại thêm một lần: "Đừng nên... chạy lung tung nhé."
Rồi cô ta quay người bỏ đi, để lại mười mấy vị khách ngơ ngác nhìn nhau.
"Người này lạ quá." Gã thanh niên tóc vàng vừa gây sự hôm qua lại bắt đầu cáu bẳn, gã nói: "Hay nhân cơ hội này chúng ta trốn đi..."
"Anh định chạy đi đâu?" Người đàn ông đứng gần gã sốt ruột nói: "Đã nói với anh rồi, ở đây không phải thế giới hiện thực, làm ơn đừng nói chuyện kiểu ngáo đá nữa."
Gã tóc vàng có lẽ cũng hơi "rét" trước khung cảnh xung quanh, nhưng gã vẫn cố chấp tỏ vẻ khinh khỉnh: "Không phải thế giới thực chỗ nào, tôi nghĩ do mấy người nhát gan thôi."
Những người khác nghe vậy không buồn để ý tới gã nữa, đều quay lưng đi vào trong đền. Rõ ràng lúc này việc quan trọng là đi tìm manh mối về chìa khóa.
"Chúng ta cũng vào đi." Chung Subin đưa mắt liếc bên trong đền, quay sang nói với Lee Hyeri và Từ Cẩn.
"Cái đền nhìn ghê ghê." Từ Cẩn run lên cầm cập: "Hai người nói liệu bên trong có quái vật gì đó không..."
"Hay bọn mình vào còn cậu đợi ở ngoài nhé?"
Lee Hyeri ho khẽ hai tiếng, đề nghị.
"Không không không, tôi đi với hai người thì hơn." Từ Cẩn vội vàng nói: "Một mình đứng ngoài còn ghê hơn."
"Vậy thì đi thôi." Chung Subin sải bước lên bậc thềm bằng đá.
Lee Hyeri và Từ Cẩn theo sau Chung Subin, họ hòa vào đoàn người cũng đang tiến vào đền.
Ánh đèn bên trong rất tối, không một cánh cửa sổ nào mở, chỉ có vài đốm sáng ảm đạm từ đèn dầu hắt ra.
Chung Subin cảm thấy lạ lùng, nói: "Thứ nhạc cụ phát ra âm thanh ban nãy nằm trên tầng hai sao?"
Lee Hyeri: "Hình như là vậy."
"Vậy chúng ta lên trên xem thử." Chung Subin nói.
Lee Hyeri gật gật đầu.
Họ đi một vòng quanh đền, nhưng không trông thấy lối lên tầng trên, Chung Subin đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, thính lực mẫn tiệp nói cho nàng biết một sự thật đáng sợ... Thứ âm nhạc kia không vang lên từ tầng hai, mà vang lên từ trần điện thờ. Khoảng tối đen ngòm nhìn không thấy nóc trên trần cao kia rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì, làm thế nào có thể tấu lên nhạc khúc như vậy?
Vẻ mặt đờ đẫn của Chung Subin bị Lee Hyeri phát giác, cô hỏi: "Chuyện gì thế?"
Chung Subin cười, chỉ lên đỉnh đầu: "Trên này hình như có gì đó..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top