Chương 12: Chìa khoá mở cửa
Tiếng nhai nuốt tiếp tục một lúc lâu, dường như kẻ kia đang gặm từng khúc xương một, âm thanh "rắc, rắc" liên hồi nghe thật khó chịu, nhưng mọi người đều cố gắng im lặng.
Rốt cuộc, khi chân trời lóe lên tia sáng đầu tiên, tiếng nhai rau ráu đã biến mất. Nửa khuôn mặt phụ nữ ở ngoài hàng rào cũng biến mất.
Không rõ có phải ảo giác của Chung Subin hay không, nàng cứ cảm thấy trước khi ả tà thần bỏ đi, có tiếng ợ hơi đâu đó vang lên... vẻ như thứ kia đang khoan khoái no nê lắm.
Trời sáng, Chung Subin ngồi thẫn thờ trong sân, tưởng như một thế kỷ vừa trôi qua. Nàng hỏi: "Kết thúc rồi sao?"
Yoo Je Yi không đáp thẳng, chỉ buông một câu, có lẽ vậy.
Cây đã đốn, lễ đã vái, giếng đã lấp. Bây giờ chỉ việc đến xưởng mộc nhận quan tài.
Sắc mặt mọi người đều tiều tụy mệt mỏi, nhưng bên dưới vẻ xanh xao, lại mơ hồ có chút phấn khích. Có lẽ nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành rồi, chỉ cần lấy được chìa khóa và tìm cánh cửa sắt là bọn họ sẽ được rời khỏi thế giới đáng sợ này.
Ai nấy đều nghĩ như thế nên bước chân lên đường linh hoạt hơn hẳn.
Thôn xóm buổi sáng sớm trút bỏ vẻ đáng sợ âm u, trông chỉ như một thôn làng bình thường với những người dân quê chất phác, chẳng có yêu ma, hay cái chết rập rình.
Đường đến xưởng mộc phải đi qua nơi Vương Tiêu Y bị giết, nhưng Chung Subin không trông thấy gì cả. Trên mặt đất chỉ có tuyết mới rơi trắng tinh, sự việc xảy ra đêm qua đã bị cuốn trôi mọi vết tích.
"Xác cô ấy bị ăn mất rồi sao?" Chung Subin lên tiếng.
"Chắc là thế." Yoo Je Yi nói: "Dạ dày thứ đó cũng to lắm."
Khi đến xưởng mộc, họ trông thấy người thợ già đang ngồi ở cửa chậm rãi hút thuốc. Chung Subin vào trước, nên cất tiếng chào hỏi: "Ông ơi, bọn cháu đến lấy quan tài."
Lão thợ mộc không nói gì, chỉ giơ tay trỏ vào trong nhà.
Mọi người lần lượt đi qua lỗ cửa ra vào nhỏ xíu, thấy một cỗ quan tài màu đỏ bóng loáng dựng đứng giữa phòng. Chiếc quan tài đẹp vô cùng, hình khối vuông vức, từng chi tiết được khắc chạm tỉ mỉ, hoàn toàn không như một sản phẩm làm trong thời gian ngắn.
Chung Subin cứ cảm thấy lớp sơn trên quan tài có gì đó kỳ lạ, cậu đưa tay sờ thử, nhận ra thứ sơn này có mùi tanh, dấp dính.
Yoo Je Yi phản ứng mau lẹ hơn nhiều, nói ngay: "Là máu."
"Chắc vậy." Hùng Tất tiếp lời: "Chứ làm gì có sơn nào như thế."
"Bỏ đi, là cái gì cũng được, mang về rồi tính." Yoo Je Yi nói: "Đi thôi."
Chung Subin cứ nghĩ cỗ quan tài phải rất nặng ai ngờ nhấc lên thấy nhẹ bẫng, hai người hợp sức là có thể vừa khiêng vừa chạy.
Trình Văn đến giờ vẫn mê man, trong nhóm chỉ còn Hùng Tất có thể làm việc nặng Chung Subin liền giúp một tay. Họ phân ra người trước kẻ sau, cùng khiêng cỗ quan tài về nhà.
"Tiếp theo mình phải làm gì?" Chung Subin vừa đi vừa hỏi.
"Cứ mang về rồi xem bên trong quan tài có gì không đã." Yoo Je Y nói: "Tôi đoán chìa khóa nằm trong quan tài, mình lấy được chìa khóa thì không cần lo gì nữa."
Chung Subin cũng thầm mong mọi chuyện xảy ra như vậy.
Họ khiêng quan tài về đến nhà thì thấy Trình Văn đã tỉnh, đang ngồi ngây ra trong phòng khách. Thấy đồng đội về hắn cũng không buồn chào, nhìn dáng vẻ chẳng khác một tên ngớ ngẩn.
Chung Subin thấy thế đâm lo, thì thầm: "Tôi lỡ đánh mạnh quá khiến hắn bị ngẫn rồi sao?"
Yoo Je Yi: "Ờm..."
Chung Subin: "Tôi là nữ nhân, tôi chỉ đánh bừa một cái vậy mà..."
Yoo Je Yi an ủi nàng: "Ngẫn thì ngẫn, có ai bắt em chịu trách nhiệm đâu, vả lại người ngốc không sợ ma, như thế còn giúp hắn là đằng khác, hắn phải gọi em hai tiếng ân nhân đó!"
Chung Subin: "Yoo Jae Yi à, sao cô từng trải quá vậy?"
Do hành động hôm qua của Trình Văn, mọi người không muốn quan tâm gì hắn nữa, Hùng Tất và Tiểu Kha đều coi như không trông thấy.
"Mở ra đi." Hùng Tất đặt cỗ quan tài xuống đất liền tuyên bố.
"Được." Chung Subin gật đầu, nàng và Hùng Tất mỗi người nhấc một đầu, cùng vận sức nâng nắp quan tài lên.
Cạch một tiếng, quan tài mở ra, mùi gỗ ẩm ướt xộc lên. Tiểu Kha là người sốt ruột nhất bọn, nắp quan tài vừa mở là cô bé xông lên, muốn xem xem bên trong có thứ mà họ đang mong mỏi hay không.
"Tìm thấy rồi!!! Chìa khóa đây rồi!!!" Giây sau đã nghe Tiểu Kha hét váng lên, cô bé mừng quá đâm bật khóc, khó mà kìm được cơn kích động: "Có thật này, có thật này!"
Chung Subin liếc nhìn, thấy trên tay Tiểu Kha cầm một chiếc chìa khóa đồng màu xanh cũ kỹ, kiểu dáng đơn sơ lỗi thời, trông đầy vẻ hoài niệm. Phần tay cầm chìa khóa dính đầy dịch thể màu đỏ. Nếu là trước kia, Chung Subin sẽ cho rằng ấy là sơn đỏ, nhưng bây giờ cậu đoán chắc đó là máu người.
"Tìm được chìa khóa rồi, tìm được chìa khóa rồi!!" Tiểu Kha ghì chặt cái chìa khóa vào lồng ngực, nước mắt tuôn rơi, xem chừng sắp không thể khống chế được nữa.
Tuy thường ngày Tiểu Kha luôn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi áp lực của cái chết.
"Chắc cửa cũng xuất hiện rồi đấy, mình bắt đầu đi tìm thôi." Giọng của Hùng Tất toát lên vẻ mệt mỏi: "Phải nhanh lên, phe ta hiện giờ chỉ còn vài mống.
"Thường nó sẽ xuất hiện ở đâu?" Chung Subin hoàn toàn không có kinh nghiệm trong vấn đề này.
"Thường sẽ ở gần nơi ở, không khó tìm đâu."
Hùng Tất nói: "Có điều chính tôi cũng chưa từng tham gia vào thế giới có mười ba người bao giờ, nên... không chắc lắm."
"Thôi được." Chung Subin nhìn chiếc chìa khóa trong tay Tiểu Kha, nghĩ ít nhất cũng đã tìm ra chìa khóa rồi.
Yoo Je Yi không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nói: "Chìa khóa đâu, ai sẽ giữ chìa khóa, để cô ấy cầm em không yên tâm."
Cảm thấy bị bắt nạt, Tiểu Kha nổi quạu: "Ý cô là sao? Không yên tâm cái gì? Chẳng lẽ để cô cầm chúng tôi sẽ yên tâm à?"
Yoo Je Yi nửa cười nửa không: "Đây không phải chuyện của riêng một người, nếu cô làm mất chìa khóa, tất cả chúng ta sẽ chết hết ở đây. Cô có chắc mình giữ nổi không? Nghĩ cho kỹ."
Sắc mặt Tiểu Kha lúc xanh lúc trắng, dường như định nói gì đó, nhưng Hùng Tất đã giữ vai cô lại: "Subin, em cầm chìa khóa đi."
Chung Subin ngẩn người, không ngờ trọng trách này lại dồn cho mình, nàng đang tính từ chối thì thấy Yoo Je Yi tỏ ra tán thành, còn kề tai nàng nói nhỏ: "Em cầm đi."
Chung Subin nhíu mày: "Nhưng đây là lần đầu tiên của tôi, không có kinh nghiệm..."
"Không sao." Hùng Tất nói: "Chúng tôi rất tin tưởng cô."
"Thôi được." Chung Subin đành đồng ý.
Nàng đưa tay nhận lấy chiếc chìa khóa, cẩn thận quan sát, cảm thấy nếu không nói trước, đố ai đoán ra đây là chiếc chìa khóa can hệ tới mười mấy mạng người.
Hùng Tất khuyên mọi người đi ăn, nghỉ ngơi một chút rồi thảo luận việc đi tìm cửa, dù gì cũng mệt mỏi suốt cả đêm qua tới giờ. Chung Subin bèn đồng ý.
Vậy là Hùng Tất cùng Tiểu Kha vào bếp nấu cơm, Chung Subin cùng Yoo Je Yi ở phòng khách trông chừng Trình Văn.
"Sao họ lại giao chìa khóa cho tôi?" Chung Subin vẫn chưa hiểu ra sao.
"Bởi vì chiếc chìa khóa này không phải thứ tốt lành." Yoo Je Yi nói: "Người giữ nó đều chết nhanh lắm." Cô bật cười, đưa tay khẽ búng vào trán Chung Subin: "Dĩ nhiên, em không cần phải lo."
Chung Subin nói: "Hả?"
Yoo Je Yi đột nhiên cúi xuống, thầm thì bên tai Chung Subin: "Tôi tìm thấy cửa rồi."
Chung Subin mở trừng mắt: "Sao cơ?"
Yoo Je Yi: "Suỵt, nói khẽ thôi."
Chung Subin vội điều chỉnh lại âm lượng: "Chị nói cái gì? Chị tìm thấy vị trí của cửa rồi à?"
"Chứ sao." Yoo Je Yi cười hì hì, nhìn vành tai Chung Subin như bị thôi miên, đưa tay xoa mãi không chán, khiến Chung Subin ngứa ngáy: "Em muốn biết ở đâu không?"
Nếu là bình thường, Chung Subin sẽ chỉ chú ý tới cái ngón tay trời đánh của Yoo Je Yi, nhưng điều cô vừa tiết lộ thật quá sức kinh khủng, Chung Subin chẳng còn lòng dạ nào để tâm đến ba chuyện vặt vãnh nữa: "Chị biết cửa ở đâu tại sao không chịu nói ra... A??"
Dái tai Chung Subin đột nhiên đau nhói, nàng lạnh người hít vào một hơi: "Chị làm gì vậy?" Nàng thò tay sờ thử, phát hiện tai phải đã bị Yoo Je Yi đâm vào một chiếc khuyên tai.
"Có làm gì đâu nào." Yoo Je Yi tỏ vẻ ngây thơ vô số tội: "Chỉ là cảm thấy em đeo khuyên như này rất xinh dẹp."
Chung Subin sốc quá, nhất thời không biết nên hỏi chuyện cánh cửa trước hay chuyện khuyên tai trước. Yoo Je Yi không để nàng có cơ hội phản ứng: "Cánh cửa đó ở rất gần chúng ta, tối nay là mình về được rồi."
"Tiểu Kha và Hùng Tất thì sao?" Chung Subin hỏi.
"Họ ư?" Yoo Je Yi vẻ như không có ấn tượng tốt với hai người này: "Còn tùy vào tâm trạng."
Chung Subin nói: "Nếu được... mình nên đưa họ cùng về." Tiểu Kha nhiều khi hơi quá đáng, nhưng Hùng Tất trước giờ đối xử với họ khá tốt, huống hồ tất cả đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
"Anh ấy à." Yoo Je Yi nói: "Mềm lòng quá." Cô bật cười: "Nhưng tôi lại thích điểm đó ở em."
Chung Subin nghe vậy bất giác đâm đỏ mặt, nói: "Đừng trêu chọc tôi mà."
Yoo Je Yi cười nhạt không nói gì.
Nói qua nói lại một hồi, Chung Subin quên bẵng vụ khuyên tai, trong lòng chỉ một mực nghĩ chuyện tối nay. Khi bọn Hùng Tất quay lại, hỏi tại sao tai nàng bỗng dưng mọc thêm đồ vật,
Chung Subin mới tá hỏa nhận ra Yoo Je Yi lại vừa chơi mình một vố.
"Không đẹp sao?" Yoo Je Yi nói: "Tại sao em lại ruồng rẫy tôi, em có người phụ nữ khác rồi à?"
Chung Subin: "... Nè, đừng có gây sự vô cớ."
Yoo Je Yi rơm rớm nước mắt: "Em dám nói tôi gây sự vô cớ nữa à, thật quá đáng, a hu hu."
Chung Subin xưa nay chưa từng có kinh nghiệm đối phó với người mặt dày như cô, đành bó tay chịu thua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top